Sau Khi Vai Ác Mất Trí Nhớ

Chương 2: Chương 2




Sau khi buộc lại thắt lưng, Nhàn Đăng quấn mái tóc dài ở sau lưng lên, sau đó bẻ một nhánh gỗ đào cố định thành một búi tóc, nhìn qua người cũng có tinh thần hơn.Đường Kỳ Nhạc nói: “Hiện tại huynh cũng không còn giống một tên ăn xin.”Thay quần áo xong, hai người lại đến Tầm Dương thành, đi vào cửa thành, bên trong thành ngựa xe như nước, âm thanh la hét không dứt, tiếng người ồn ào.Nhàn Đăng mới vừa tỉnh lại từ trên chiến trường, theo cách nói của người bình thường, chính là mất trí nhớ.

Bây giờ hắn không biết gì về quá khứ của mình, cũng hoàn toàn không biết gì về thế giới này.

Cho nên hắn đã nhìn đông nhìn tây, đánh giá khắp nơi, hắn nhìn quanh đường lớn, gánh hàng rong, quán nước dài vô tận khiến hắn cảm thấy rất mới lạ.Đường Kỳ Nhạc giới thiệu: “Tầm Dương là một thị trấn buôn bán, nếu muốn đi tới Tiểu Thanh động thiên, thì phải đi thuyền xuất phát từ sông Lạc thủy, sau ba ngày là đến nơi.”Nhàn Đăng một bên nghe hắn nói, một bên chuyển động tầm mắt nhìn ngó khắp nơi.


Khi nhìn thấy một bảng thông báo đứng đầy người, hắn không thể không hỏi: "Có chuyện gì vậy, sao nơi đó lại có nhiều người như vậy."Đường Kỳ Nhạc nói: “Có thể là Tầm Dương thành lại có lệnh truy nã mới.

Hoặc là thông báo về cái chết của Âm Sơn Tử.”Nhàn Đăng hỏi: “Âm Sơn Tử là ai?”Đường Kỳ Nhạc cau mày, giải thích: “Âm Sơn Tử là một đại ma đầu chuyên gây tai họa cho Tu chân giới, cả đời hắn không làm được việc gì tốt, hắn là người rất xấu xa.

Mọi người đều nhìn không được nữa, liền hẹn thời gian, chính là mấy tháng trước, tiêu diệt hắn ở trên vách núi Vô Vọng, ta nghe nói hắn đã nhảy xuống vách núi Vô Vọng, rơi xuống kết cục hồn phi phách tán.

Nhưng theo ta thì, có chút đáng tiếc, vị Âm Sơn Tử này mặc dù rất xấu xa, nhưng hắn cũng là một kỳ tài ngút trời, ở Tu chân giới có thể đánh một trận cùng hắn thật sự ít ỏi không có mấy người, cho dù hiện tại là Tiên Tôn Minh Đức Chân Quân đến, cũng không biết có thể thắng hay không.”Nhàn Đăng trầm ngâm, nghi hoặc hỏi: “Nghe huynh nói, vị Âm Sơn Tử này hẳn là rất lợi hại, vì sao lại chết?”Đường Kỳ Nhạc đi đến bên cạnh tiệm bánh bao, mua hai cái bánh bao, vô cùng mềm xốp, so vừa bánh bao hồi nãy Nhàn Đăng ăn thì tốt hơn rất nhiều.

Đường Kỳ Nhạc đưa cho hắn, nói: “Ai biết hắn chết như thế nào, huynh chỉ cần biết hắn là một tên khốn nạn là đủ rồi.

Mọi người đều biết, từ nhỏ Âm Sơn Tử đã mất cha mẹ, tóm lại người không cha không mẹ thì sẽ hơi mấy dạy, trước kia hắn không thể ra khỏi núi sâu, vì vậy hắn chỉ có thể tự lăn lộn chính mình, về sau hắn đi ra ngoài núi sâu, thì bắt đầu làm hại nhân gian, hắn đã sáng lập ra một môn phái rất tà ma là Âm Sơn môn, tu luyện tà đạo, tai họa người trẻ tuổi thiện lương của Tu chân giới, theo suy nghĩ của ta, hắn chính là tự tìm đường chết.”Nhàn Đăng không nghĩ như vậy, phản bác lại: “Theo ta thấy, trên đời này không có phân biệt thiện ác, chỉ phân biệt người thiện và người ác mà thôi.


Đạo pháp không sai, là do lòng người sinh ra tà niệm, đấy mới là sai.

Đâu ra cách nói tà ma ngoại đạo?”Đường Kỳ Nhạc cười ha hả, nhỏ giọng nói: “Ta nói nè, Nhàn huynh nên thận trọng từ lời nói cho đến việc làm, huynh có thể nói lời này cho ta nghe, nhưng nếu huynh nói cho người khác nghe, lập tức sẽ có người chụp mũ tà đạo lên trên đầu của huynh, về sau tiên đồ của huynh sẽ nhấp nhô.”Nhàn Đăng cắn một miếng bánh bao, không nói chuyện nữa.Hai người im lặng đi vài mét, trên đường đột nhiên truyền đến một trận huyên náo.Đang rộn ràng náo nhiệt, đám người phía trước lập tức giống như chim thú chạy trốn khắp nơi, Nhàn Đăng bị đám đông đẩy sang một bên..Hắn vội vàng nhét nửa cái bánh bao còn sót lại vào trong ngực, kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở giữa không trung, có hơn mười người tu sĩ đang ngự kiếm mà đến, từng người đều vận chuyển linh lực, bọn họ tập trung ở bên cạnh chiếc quan tài màu đen đang bay lơ lửng ở phía trên.

Đi được nửa đường, hai bên đường lại xuất hiện một đội ngũ khác, khác với nhóm tu sĩ ngự kiếm, đội ngũ này đều cầm đao che mặt, hiển nhiên người tới không có ý tốt.Sắc mặt của Đường Kỳ Nhạc thay đổi, hắn kéo Nhàn Đăng qua bên cạnh.

Hai đội người bỗng nhiên ra tay chém giết.Đội ngũ ăn mặc giống như tu sĩ, một thân đồ đen, bên hông đeo ngọc bội màu đen, ánh mắt lạnh lùng, thần sắc ngưng trọng.


Mà một đội còn lại thì trên người có âm khí dày đặc, che mặt chỉ chừa lại đôi mắt đang chiến đấu với nhau vô cùng ác liệt.Đường Kỳ Nhạc nhìn thấy tu sĩ mặc đồ đen, bên hông đeo ngọc bội, vội vàng nói: “Là người của Thiên Cơ Biến!”Nhàn Đăng gân cổ lên hỏi: “Thiên Cơ Biến là người nào?”Đường Kỳ Nhạc nói: “Thiên Cơ Biến là nơi chấp pháp, nếu có tu sĩ đả thương quá nhiều người, không tuân thủ vương pháp, ức hiếp bình dân bá tánh, thì sẽ bị Thiên Cơ Biến trừng phạt, hoặc quản lý và giáo dục lại.

Tà tu, Âm Tu cũng vậy, chỉ là khó quản lý hơn.

Thiên Cơ Biến nắm giữ pháp bảo “Huyền tự thiên thư”, cho dù đối phương có bối cảnh như thế nào, đều có quyền lợi chém giết ngay tại chỗ, duy trì sự cân bằng của Tu chân giới.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.