Bó hoa hồng trong tay đỏ rực tựa máu, sắc mặt thanh niên ôm hoa lại giống như đã trải qua nguy hiểm cực lớn, không chút huyết sắc.
Y nghĩ tới thế giới mà mình để lại định sau này sẽ tới nghỉ hưu không phải quá mức tốt đẹp nhưng cũng không thể có nhiều sát khí như thế này được, sống sót sao lại khó khăn tới vậy?
Nhớ tới chuyện này, y quả thật tức đến bật cười.
Y vốn là một người xuyên việt chịu khổ, chịu thương chịu khó làm vạn người ghét trong một quyển tiểu thuyết máu chó tới cực điểm.
Tuy rằng y sinh ra ở Đế tinh, là Đại nhi tử của đương kim Hoàng đế Đế quốc, có được cuộc sống xa hoa lãng phí mà người thường cả đời cũng không mơ đến được, còn có một túi da* tuyệt mỹ cùng với một tờ hôn ước cực kỳ mĩ mãn.
*Túi da: vẻ bề ngoài
Nhưng tất cả đều chỉ là biểu tượng, giống như bọt biển không kham nổi một kích.
Bởi vì y là phượng hoàng giả.
Không sai, trong quyển tiểu thuyết máu chó li miêu đổi Thái Tử* kia, Sở Diễn chính là li miêu.
* Đây là vụ án đổi con trấn động nhất lịch sử thời Tống, Thái tử bị hoán đổi thân phận với dân thường
Thái Tử thật mới là vai chính thụ được vạn người sủng ái, là bạch nguyệt quang được vô số người theo đuổi —— Lăng Phong
Mà những người theo đuổi này đương nhiên không phải loại hoa cỏ dã thạch* ven đường, ngược lại, bên trong phần lớn đều là những người không phú thì quý như Thủ tướng Đế quốc, Nguyên soái, còn có cả quý tộc Công tước hiển hách uy vọng.
*Hoa cỏ dã thạch: hoa cỏ dại ven đường, chỉ vật tầm thường
Bi kịch của Sở Diễn ở chỗ người y cực kì yêu, người đàn ông đã từng có hôn ước với y cũng là một trong số những người theo đuổi thụ chính.
Tại tiệc đính hôn của Sở Diễn và Đoạn Trạch Vân, y mang tâm tình nhảy nhót kích động tặng cho Đoạn Trạch Vân một bó hoa tình yêu, bên trong còn gài một tấm thiệp thể hiện tâm ý của mình.
Tuy rằng là liên hôn chính trị nhưng trong sách Sở Diễn động tâm là thật.
Nhưng cũng tại một đêm kia, mẹ ruột Sở Diễn không biết dùng thủ đoạn gì xâm nhập vào hậu hoa viên Hoàng gia, tìm được Sở Diễn đang sống trong vại mật*, không chút lưu tình nói ra chân tướng, uy hiếp y cho mình tiền để giữ bí mật.
*ý chỉ cuộc sống sung sướng
Tiền là việc nhỏ, chuyện thân phận giả không thể nghi ngờ là đẩy cuộc sống về sau của Sở Diễn về phía vực sâu vô tận.
Sở Diễn vẫn luôn tận chức tận trách sắm vai nhân vật vạn người ghét, sau khi biết được chân tướng suy nghĩ đầu tiên của y chính là "Diệt trừ" Thái Tử thật kia đi.
Đương nhiên là không có khả năng diệt trừ thật, nếu không thế giới này sẽ sụp đổ.
Trước tiên, Sở Diễn cũng không vội đi bắt nạt vai chính thụ mà bí mật phái người đi điều tra mẹ con bọn họ từng ở chỗ nào, dùng đó để phán đoán tính uy hiếp của bọn họ với mình.
Không nghĩ tới hành động đó lại lọt vào tai Thủ tướng Đế quốc Chương Tuyển, đây cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới sau này Chương Tuyển lấy việc này uy hiếp Sở Diễn thay hắn làm việc ác, không tình nguyện làm thanh đao cho hắn sai bảo, hơn nữa sau khi bại lộ lây dính một thân ô uế người điều khiển y lại phủi bỏ trách nhiệm không còn một mảnh.
Có câu nói rằng nếu không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa nhưng đối với Sở Diễn có bí mật không thể cho ai biết thì lại giống như bị ác quỷ bóp chặt tâm. Thời điểm tâm tình hắn tốt sẽ bị xem như chó mà trêu ghẹo, thời điểm tâm tình hắn không tốt lại bị tùy ý đùa bỡn chà đạp. Những ngày tháng như vậy quả thật tra tấn y đến phát điên, càng đáng sợ hơn là y không có thực quyền lại ngu ngốc, căn bản không có biện pháp phản kháng.
Thể xác và tinh thần đều bị ngược đãi ước chừng kéo dài đến ba năm, hai tròng mắt vốn sáng như sao trời của Sở Diễn bị tra tấn đến người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nhưng cho dù y đã thỏa hiệp đến như vậy Chương Tuyển vẫn không tuân thủ hứa hẹn, vẫn công bố bí mật thân thế của y lên Tinh Võng.
Cùng lúc đó quần chúng bắt đầu đau lòng thân thế gian nan của Lăng Phong, cảm thấy hắn thật giống một gốc cây tường vi nhận hết phong sương lại vẫn sừng sững không ngã như cũ, cuối cùng cũng chờ được tới ngày chân tướng được công bố.
Mà Sở Diễn giống như vai hề nhảy nhót tầm thường, dốc hết sức lực, nơm nớp lo sợ, làm hết chuyện trái với lương tâm không nghĩ tới vẫn phải nghênh đón kết cục tàn khốc nhất này.
Đương nhiên, kết cục như vậy đối với các vai chính mà nói là cực kỳ hả dạ, sớm nên như thế!
Đối với Sở Diễn mà nói, nguyên nhân không muốn bị đào ra thân thế không chỉ là vì đang có được đặc quyền và tài phú ở Vương thất mà đối với một thanh niên đang rơi vào bể tình mà nói y không muốn mất đi hôn ước với Đoạn Trạch Vân.
Mọi việc đã tới nước này Sở Diễn chưa từ bỏ vẫn muốn nhìn hắn một lần, muốn nói cho hắn biết những năm gần đây việc y làm phần lớn là do Chương Tuyển uy hiếp, không phải vì y muốn như thế.
Y cứ như vậy điên điên khùng khùng chạy đi tìm Đoạn Trạch Vân, chuyện tới nước này Sở Diễn đã không còn vọng tưởng có thể có được trái tim người đó nữa, chỉ là y không chịu được hình tượng của mình trong lòng người kia lại ghê tởm như vậy.
Chỉ là y còn chưa bò lên phi thuyền đã bị vệ binh thô bạo túm xuống, trên cổ tay trắng nõn bị khóa lại bằng xiềng xích nặng nề, còn bị thô bạo đá xuống mặt đất. Có người dùng chân dẫm lên đầu y, dùng ngữ điệu không chút khách khí lớn tiếng cảnh cáo.
Giờ phút này y tội không dung xá.
Nhưng y vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định muốn giãy giụa, y cảm thấy về sau sẽ bị nhốt trong ngục giam không thấy mặt trời, nếu bây giờ không thể gặp mặt thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Y cật lực phản kháng, bị vệ binh dẫm lên cực kỳ dơ bẩn, để y từ bỏ chống cự, vệ binh tiêm vào cổ Sở Diễn một liều thuốc mê.
Mà khiến cho Sở Diễn tuyệt vọng chính là khi ánh mắt y không có tiêu điểm dừng trong đám người bỗng phát hiện trên đài cao có hình bóng quen thuộc.
Y thấy ánh mắt Đoạn Trạch Vân nhìn về phía mình tràn ngập khinh thường và trào phúng.
Trong nháy mắt kia, y bỗng nhiên không muốn giải thích gì nữa.
Lời lẽ không đủ, huống hồ... Cũng không cần.
Đôi mắt chậm rãi khép lại, nếu giờ phút này trong lòng y còn chưa rõ ràng phỏng chừng cũng chỉ có thể để người đời trào phúng là — tà tâm không chết.
Sở Diễn cho rằng cả đời mình sẽ cứ như vậy.
Không biết là tốt hay xấu, bỗng một ngày ở trong ngục giam y biết được một tin tức.
Một biện pháp có thể cứu vớt y — tham gia chiến đấu với Liên Bang chém giết quân địch đạt được công tích, lấy công chuộc tội.
Sở Diễn gần như không suy nghĩ liền đáp ứng, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng, nếu bỏ lỡ trận chiến này y sẽ thật sự không có ngày trở về.
Mời y tham gia chiến đấu chính là Nguyên soái thứ nhất của Đế quốc — Tiêu Mục, đây cũng là một trong năm Đại Nguyên soái mà Hoàng đế coi trọng, bởi vì trong chiến tranh với Liên Bang lập chiến công hiển hách, vì Đế quốc vào sinh ra tử, ngay cả Sở Diễn tùy hứng làm bậy cũng rất kính trọng hắn.
Ngoài ý muốn chính là vai chính thụ Lăng Phong đã tiếp nhận danh hiệu Đại Hoàng tử cũng tham gia trận chiến này.
Trận chiến này là lần đầu tiên Lăng Phong gặp được Tổng thống Liên Bang, cũng là vai chính công — Quân Bất Thần.
Đúng vậy, không nghe lầm đâu, vai chính công, nói cách khác, cho dù Lăng Phong được vô số người theo đuổi, trong đó còn có Đoạn Trạch Vân mà Sở Diễn yêu thảm nhưng vận mệnh chính là thích trêu đùa như vậy, tựa như Đoạn Trạch Vân khinh thường tình yêu của Sở Diễn, Lăng Phong cũng không động tâm với hắn dù chỉ một chút.
Tổng thống Liên Bang hiển hách uy danh mới là vai chính công chân chính trong sách.
Nhưng mà đối với Sở Diễn thì điều đó không quan trọng.
Bởi vì y sẽ chết trong trận chiến này.
Đoạn Trạch Vân cầu mà không được, trong lòng tràn đầy ảo não và tối tăm không có chỗ phát ti3t.
Trong khoang thuyền hắn thấy Sở Diễn một thân quân trang sừng sững như tùng tĩnh tâm chuẩn bị cho chiến tranh, trong tức khắc lửa giận bùng lên, nổi lên ý xấu.
Trước chiến tranh một đêm, Đoạn Trạch Vân bày ra vẻ mặt hiền lành giả vờ tha thứ cho Sở Diễn, cũng tại một đêm kia hắn hoàn toàn chiếm hữu y, toàn bộ quá trình không một chút tiếc thương thậm chí làm y bị thương.
Đoạn Trạch Vân cũng không cảm thấy tự trách, bởi vì hắn cho rằng Sở Diễn tham hư vinh như vậy, ích kỷ nạo loại, có lẽ trên chiến trường sẽ lập tức bị chiến hỏa ngập trời dọa chạy trối chết.
Nhưng mọi việc lại khác xa dự kiến, Sở Diễn kiên trì tới cuối cùng.
Bạn cho rằng từ đây toàn Tinh Võng sẽ có nhận thức mới với y?
Có lẽ, có lẽ sẽ có.
Những người quan tâm chiến tranh bỗng phát hiện bẫy rập Đế quốc tỉ mỉ bố trí lại bị quân đội Liên Bang công phá dễ như trở bàn tay, giống như bọn họ đã sớm biết nơi đó sẽ có gì.
Người trong quân đội đều biết ý nghĩa việc này.
Bên trong Đế quốc có gian tế!
Bởi vì việc xấu lúc trước của Sở Diễn rất nhanh các ánh mắt hoài nghi đều nhìn tới chiến hạm của y.
Nhưng chiến tranh còn tiếp tục quân đội cũng không có biện pháp lập tức điều tra rõ chân tướng, bọn họ chỉ có thể mắng Sở Diễn sau đó tập trung hỏa lực công kích mãnh liệt về phía quân địch.
Nhưng tốc độ kẻ địch quá nhanh, số lượng lại quá nhiều, bọn họ căn bản không có biện pháp chống đỡ lửa đạn kẻ thù. Chiến hạm một trận lại một trận hóa thành hoả tinh từ ngân hà rơi xuống.
Thời điểm mấu chốt, Lăng Phong vì để giảm bớt thương vong quyết định rút lui, để bản thân ở lại bọc hậu.
Trong sách miêu tả như vậy:
Một đòn pháo hoa lớn phá trên không trung giống như tia chớp trong trời đêm muốn đánh vào quân hạm của Lăng Phong. Hắn gần như không thể tránh, chỉ có thể cảm nhận được ánh sáng kia càng ngày càng gần.
Cũng chính lúc này có một chiến hạm thay hắn chắn một đòn nghiêm trọng, hóa thành một đoàn pháo hoa xán lạn trên ngân hà. Sau khi khói bụi tan hết, một chiến hạm to như vậy đã biến thành những mảnh nhỏ không đồng đều.
Đó là Sở Diễn giống như ruồi nhặng không đầu điên cuồng chạy trốn, chó ngáp phải ruồi giúp Lăng Phong nhận một kích.
Đó có lẽ là chuyện tốt duy nhất y đã làm trên đời này.
*
Trở lại hiện tại, Sở Diễn còn đang suy nghĩ bản thân sao lại mơ màng hồ đồ trở về thế giới này.
Y nhớ rõ mình đã nói với hệ thống: Tôi muốn về hưu, cuộc sống bị mọi người ghét bỏ này cuối cùng cũng kết thúc rồi!
Hệ thống lộ ra nụ cười ngọt ngào, tuy rằng y không hiểu vì sao có thể nhìn ra được gương mặt mỉm cười từ một hệ thống máy móc nhưng rất nhanh hệ thống đã chọn cho y một thế giới về hưu, cũng chính là thế giới cẩu huyết li miêu đổi Thái Tử này.
Cả người y cứng đờ như đã hóa thạch, vẻ mặt ngơ ngác chôn chân tại chỗ, không biết làm sao.
Sở Diễn ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu lại nhìn bó hoa hồng tươi đẹp trong tay. Nghĩ đến dựa theo sự phát triển của cốt truyện bước tiếp theo y sẽ cười e lệ tặng hoa cho Đoạn Trạch Vân sau đó nhìn đối phương vẻ mặt lạnh nhạt tiếp nhận bó hoa, gật đầu tượng trưng rồi lướt qua y bắt truyện với những người khác.
Cũng chính đêm nay, mẹ ruột Sở Diễn sẽ xâm nhập vào hoa viên nói cho y chân tướng thân thế.
Tất nhiên Sở Diễn sẽ không bước lên vết xe đổ một lần nữa, ít nhất y phải có thể sống sót xuống đài.
Không thể tưởng tượng nổi cuộc sống về hưu của y lại sát khí tứ phương như này. Lại một lần nữa phải trải qua vô tận nước cờ âm mưu tính kế. Xin hỏi, đây là cuộc sống sinh hoạt nên có của một linh hồn già nua sau khi về hưu sao?
Hiện tại không phải y nên dùng táo đỏ cẩu kỷ, về hưu an dưỡng uống trà xem báo sao?
Vì sao phải về thế giới y đã trải qua để dưỡng lão?!
Cuộc sống sinh hoạt trong tưởng tượng so với thực tế không thể giống nhau như đúc nhưng cũng không thể không chút tương quan nào như thế này!
Không nói đến việc Sở Diễn đối với Đoạn Trạch Vân - đối tượng kết hôn của y không có chút tâm tư nào, mà cho dù có y cũng không dám làm gì, y chỉ là vai ác vạn người ghét, khác ruồi bọ ở chỗ y không bay được!
Sở Diễn cực kỳ tự mình hiểu lấy, li miêu đổi Thái Tử gì đó quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ... Y thậm chí còn không đáng yêu được như li miêu đâu!
Hơn nữa, hiện tại Sở Diễn đang mang tâm thái của người già, cảm thấy sống một ngày thì tốt một ngày, loại tình yêu ngập tràn dopamine* này vẫn nên để người trẻ tuổi tới hưởng thụ đi, trên mặt Sở Diễn cũng viết bốn chữ — thanh tâm quả dục.
*dopamine: còn được gọi là hormone hạnh phúc, khi nó được tiết ra với số lượng lớn ta sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn và tràn đầy cảm hứng.