Loại trò chơi táng tận lương tâm này thời điểm chơi tốt nhất thường không phải là sau khi bắt đầu, mà là trước đó.
Bởi vì lúc đó, người làm chủ trò chơi sẽ chậm rãi hướng dẫn con chuột bạch, dùng ngôn ngữ cường điệu từng bước một phá tan phòng tuyến tâm lý của nạn nhân.
Loại ánh mắt tuyệt vọng từng chút một này có thể thỏa mãn d*c vọng bi3n thái của hắn.
Nhưng mà tình huống trước mắt là như thế nào vậy!
Chủ trò: "Loại người không có địa vị như ngươi ở Đế tinh không sống nổi, sau khi chết thậm chí không mua nổi một một miếng đất xây mộ."
Hồ Anh Anh mặt vô biểu tình: "Vậy sao?"
Chủ trò: "... Nếu cô không uống rượu, vậy chính là bất hiếu."
Đối mặt với bắt cóc đạo đức, Hồ Anh Anh như cũ, mặt không có cảm xúc gì: "Đúng vậy đúng vậy, anh nói gì đều đúng."
Chủ trò "..."
Mẹ nó, này còn chơi cái rắm!
Ngay lúc này, bên ngoài cánh cửa sắt màu đen kia rốt cuộc truyền đến tiếng đập cửa đã được chờ mong từ lâu.
Dương Cứu Thành sắc mặt vui vẻ, nghênh ngang đi mở cửa.
Ánh mắt Hồ Anh Anh cũng theo qua, bên trong tràn đầy chờ mong cùng hồi ức.
Lúc này, cô muốn nói cho Lăng Phong toàn bộ chân tướng, bao gồm thân phận cao quý của hắn, còn có những việc độc ác mà Sở Diễn làm với hắn.
Từng cái, từng cái, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cô đều phải nói cho hắn.
Đây... Có lẽ chính là ý nghĩa cho việc trọng sinh của cô đi.
Cánh cửa sắt chậm rãi mở ra.
Nhưng xuất hiện ngoài cửa lại không phải khuôn mặt nàng ngày đêm tơ tưởng.
Sở Diễn bị cô thóa mạ vạn lần không lường trước được mà xuất hiện ở trước mắt cô, cô gái nhu nhu nhược nhược hận không thể chỉ không mắng: Ngươi mẹ nó lừa dối bà đây!
Dương Cứu Thành nhìn huynh đệ tốt tới, trong lòng sung sướng nhiệt tình dạt dào đón y vào, còn cầm khăn giấy tỉ mỉ lau ghế dựa cho y.
"Anh Diễn, trò chơi này còn chờ anh đến chủ trì đấy."
Hắn định triều Sở Diễn wink* một cái tỏ vẻ muốn nhường quyền to nhất cho y. Nhưng cơ mặt hắn không phối hợp, lại biến thành làm mặt quỷ.
*nháy mắt
Sở Diễn che mặt nghĩ thầm: Được rồi, có thể, không cần vội.
Đôi mắt Hồ Anh Anh thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Sở Diễn, giống như muốn nhìn thấu y.
Việc đã đến nước này, cô cảm thấy chính mình lần này có lẽ chạy trời không khỏi nắng.
Mọi thứ cùng đời trước không giống nhau, không biết vì nguyên nhân gì, lần này Lăng Phong không tới.
Mà đến người lại là cái người đạo đức suy đồi chọc người ghét bỏ.
Y kế tiếp nhất định sẽ sai sử đám người kia đối phó mình, đem thứ rượu gay mũi kia rót vào khoang miệng cô, hơn nữa không cho cô cơ hội nhổ ra.
Nhưng cho dù có chết, nàng cũng muốn tàn nhẫn cắn xuống một miếng thịt từ trên người Sở Diễn cho hả giận.
Mặt cô âm trầm, một bên chờ đợi thẩm phán của Sở Diễn, một bên muốn dùng mảnh vỡ thủy tinh tấn công tiểu nhân âm hiểm kia.
Nhưng câu nói tiếp theo của Sở Diễn lại là: "Thả cô ta đi thôi."
Nghe được câu nói không hợp với tác phong của Sở Diễn, Dương Cứu Thành khó hiểu nói: "Sao vậy anh Diễn, anh không thích trò này sao?"
Đương nhiên là không thích...
Vì làm tiếng nói của mình có sức nặng một chút, Sở Diễn cố ý diễn xuất bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ vào bình rượu vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Đem mấy thứ này thu lại đi, tao ngứa mắt."
Dương Cứu Thành cho rằng Sở Diễn có âm mưu càng bi3n thái hơn, giống như đã hiểu lộ ra nụ cười ác ý, sau đó chỉ huy nhân viên công tác đem rượu xuống.
Sở Diễn nhẹ nhõm thở dài một hơi, bước tới gần Hồ Anh Anh, muốn mang cô đi.
Rốt cuộc để một cô gái trẻ tuổi đi một mình không cần nghĩ cũng biết kia có bao nhiêu nguy hiểm.
Nhưng việc Sở Diễn tới gần làm Hồ Anh Anh cực kỳ sợ hãi, đặc biệt là Dương Cứu Thành đứng sau Sở Diễn còn lộ ra biểu tình xem trò hay khiến cô càng thêm kinh hoảng thất thố.
Cái người tâm địa ác độc này muốn làm gì?
Cô nắm mảnh vỡ thủy tinh vì khẩn trương mà run rẩy, trong lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi, rốt cuộc, khi Sở Diễn chậm rãi vươn một bàn tay tới chỗ cô, Hồ Anh Anh đột nhiên bạo phát.
Cô thét to: "Chết đi! Tên hỗn đản này!"
Giây tiếp theo mảnh vỡ thủy tinh sắc bén rạch qua mặt Sở Diễn, máu tươi đỏ thắm theo bên tai chảy xuống, Sở Diễn cả người đều ngây ngốc.
Suy nghĩ đầu tiên là trên mặt lạnh lạnh.
Suy nghĩ thứ hai là đau, kịch liệt đau, đau đến khó có thể chịu đựng, loại cảm giác bén nhọn mà thống khổ loảng xoảng nổ tung trong thần kinh Sở Diễn, lan tràn.
Tầm mắt y lúc sáng lúc tối, đôi mắt không biết là bị máu che khuất hay là chip sắp hết điện, y không biết, nhưng y cái gì cũng thấy không rõ lắm.
Mọi người là nhân viên công tác hay là Dương Cứu Thành đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ không tưởng tượng được tiểu bạch thỏ mặc người bày bố sẽ đột nhiên bạo phát.
Hồ Anh Anh cảm thấy chính mình đang báo thù cho Lăng Phong báo, trong lòng vui sướng không thôi.
Trừng trị ác nhân, có lẽ chính là ý nghĩa trọng sinh của cô đi.
Cô làm được! Lăng Phong! Cô làm được!
Ngay khi nàng còn muốn hung hăng chọc thêm vài cái lên người Sở Diễn đã mất đi năng lực phản kháng một người đột nhiên chắn trước Sở Diễn, ngón tay hữu lực gắt gao mà bắt lấy tay Hồ Anh Anh, mặt mày lăng liệt* không chút nào che giấu phẫn nộ.
*Lạnh lẽo, ác liệt
Tầm mắt Sở Diễn mơ hồ mà nhìn người phía trước đang bảo hộ y, như thế nào cũng không nhìn rõ hắn đến tột cùng là ai.
Giờ này khắc này, trong lòng y khổ sở không nói nên lời.
Bị căm thù thật sâu hóa ra là cảm giác tổn thương người như vậy.