Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 14-2



Edit: qinyi

Beta: EnochRu

Editor: Mình đã phát hiện có vài wed truyện đã ăn cắp truyện của mình và đăng lên, vậy nên mình xin phép thi thoảng được lồ ng dòng chữ " Truyện chỉ được đăng tại Wp @qinyi090405, ở các wed khác đều là ăn cắp" vào truyện. Mong là mn không cảm thấy phiền🥰

Chương Tuyển lại sủng nịch nhìn Sở Diễn, cười nói: "Tiểu Diễn gọi thần một tiếng chú, đều là người một nhà, đeo khẩu trang thì có sao."

Tuy rằng Sở Diễn không tán thành câu phía trước, nhưng là đối với câu sau lại cực kỳ tán đồng, vì thế liên tục gật đầu.

Chương Tuyển nhìn Sở Diễn hôm nay ngoan ngoãn như thế, tâm tình cũng có chút sung sướng, hắn tiến lại gần Sở Diễn thêm một chút, xem y có cao lên chút nào hay không.

Vì không tự tìm phiền toái, Sở Diễn không thể không thuận theo đành ngoan ngoãn mà đi tới.

Tuy rằng hắn biết là không có khả năng lại cao thêm, y luôn ổn định ở 1m75, đừng hỏi hắn làm sao mà biết.

Tuy rằng chỉ cách một đoạn thời gian không thấy y, trong lòng Chương Tuyển không hiểu sao lại nôn nóng.

Hắn nhìn Sở Diễn ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình, khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nâng tay muốn niết mặt y một chút.

Trưởng bối làm chút động tác thân mật như vậy với hậu bối cũng không có gì đáng trách.

Nhưng ngay lập tức Sở Diễn đau đến nhe răng trợn mắt.

Sắc mặt Chương Tuyển lập tức thay đổi, nâng tay lên định kéo khẩu trang của Sở Diễn xuống.

Sở Diễn cảm thấy còn có thể cứu vớt một chút, vì thế gắt gao lôi kéo khẩu trang không buông.

Sở Thiên Khoát còn chưa từng gặp trường hợp thế này, thập phần khí phách mà nắm lấy cánh tay đang giãy giụa của Sở Diễn, sau đó nhướng mày với Chương Tuyển để hắn kéo khẩu trang xuống.

Sở Diễn nhất thời không phân rõ ai mới là con của hắn, tuy rằng y cũng không phải con ruột của ông ta nhưng cũng thực không thích hợp a!

Hai cánh tay Sở Diễn bị trói buộc, Chương Tuyển thực mau liền tháo xuống khẩu trang y, thấy được vết thương ghê người dưới lớp khẩu trang.

Tuy rằng đã cầm máu, nhưng còn chưa hoàn toàn kết vảy, còn có thể mơ hồ nhìn xuyên qua làn da trắng lạnh thấy được phần thịt hồng hồng bên trong.

Chương Tuyển mặt lạnh xuống, dùng chất giọng chân thật đáng tin dò hỏi: "Sao lại bị thương?"

Sở Thiên Khoát thấy con trai mình bị thương thành như vậy cũng yên lặng buông hai tay Sở Diễn ra, sắc mặt áp lực.

Sở Diễn luôn có một loại cảm giác đứng ở trên toà án, sau đó thẩm phán sẽ lạnh giọng tỏ vẻ tất cả những câu cậu nói ra đều sẽ là bằng chứng trước tòa*.

* đoạn này là nhờ bạn @Camellia-M-W-Snape sửa giúp mình. Cảm ơn nàng😘

Y run bần bật nói: "Không, không cẩn thận."

Chương Tuyển: "Nói cụ thể đi."

Sở Diễn co rúm lại, không chịu mở miệng.

Chương Tuyển âm trầm nói: "Không nói tôi sẽ tự điều tra."

Mũi Sở Diễn chua xót, cảm thấy thật oan cmn ức.

Người này không hiểu rằng y không muốn bị tra* sao!

*tra xét, điều tra, không phải là tồy đâu:)))

Thành thật công đạo là không có khả năng, Sở Diễn đành đánh trống lảng: "Hôm nay thời tiết không tồi, ánh nắng chan hòa, không có gió to, không..."

Truyện chỉ được đăng tại Wp @qinyi090405, ở các wed khác đều là ăn cắp.

Chương Tuyển: "..."

Có phải bảo em dự báo thời tiết đâu.

Nhìn sắc mặt Chương Tuyển càng ngày càng khó coi, Sở Diễn chỉ có thể linh cơ mà nghĩ một cái cớ: "Lúc học khóa thực chiến, tôi sợ mình theo không kịp sẽ kéo chân sau, cho nên tự mình luyện tập một chút, không chú ý phòng hộ an toàn, sau đó liền...."

Sở Thiên Khoát nghe rõ, xua xua tay nói: "Không cần thiết nỗ lực học khóa thực chiến như vậy, Hoàng gia chúng ta còn có thể để Hoàng tử đi đánh giặc sao, ha ha ha ha."

Sắc mặt Sở Diễn cùng Chương Tuyển đều hơi đổi, nghĩ thầm thật đúng là không nhất định.

Cho dù Sở Thiên Khoát thần kinh thô nhưng tâm tư Chương Tuyển lại tỉ mỉ, hắn nhìn thấu tâm tư nhỏ của Sở Diễn nhưng lại không tính nói toạc ra mà định để khi nào xong việc lại tự mình điều tra.

Sở Thiên Khoát đột nhiên nhớ tới cái gì, vỗ đùi nói: "Đúng rồi Sở Diễn, trước đó chú Chương của con thương lượng cùng ta cho con qua chỗ hắn ở vài ngày, ta cảm thấy ý tưởng này cực kỳ tốt, con đi trường quân đội học đánh giặc còn không bằng đi theo hắn học chính trị đi."

Sở Diễn cảm thấy cả ngày hôm nay mình không cần tỉnh lại nữa, trừ khi có sét đánh giữa trời quang.

Chương Tuyển là Thủ tướng, không có bất luận quan hệ huyết thống nào với y, có thể hay không đừng có mở miệng là chú Chương của con thân thiết như vậy!

Còn có, đến nhà hắn không phải tương đương với đào mồ chôn mình sao, đất đai Đế tinh tuy rằng còn thừa nhiều nhưng thật sự không cần cố ý đặt một mộ phần cho y đâu, cảm ơn!

Chương Tuyển cũng gật đầu cười nói: "Học cái gì không quan trọng, quan trọng là có thể đến đó dưỡng thương, chú sẽ chiếu cố em."

Từ chiếu cố này bị hắn nói ra một chút ý vị khác, nhưng Sở Diễn lại không thể nói ra được, Sở Thiên Khoát lại càng không cần phải nói, hắn* còn đang cười ngây ngô.

*chỉ ông cha á

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.