Bởi vì Sở Diễn ở lại nhà Chương Tuyển vài ngày, Sở Thiên Khoát liền cực kỳ tri kỷ đem quần áo Sở Diễn xếp bao lớn bao nhỏ đưa qua.
Nhưng Sở Thiên Khoát lớn lên cao lớn thô kệch, đối với con cái cũng qua loa đại khái không để bụng lắm, cho nên đem cả những quần áo vốn đã không còn hợp với Sở Diễn đến.
Những món quần áo này chính là lịch sử đen của Sở Diễn.
Tỷ như nói y không có biện pháp tiếp thu những thứ này nhưng vì tuân theo nhân thiết cần phải mặc quần rách ống, quần áo bó trên mặt vải còn có một ít kim tuyến lóe sáng lấp lánh, trừ cái này ra còn có một ít khuyên tai, đinh môi.
Ánh mắt Sở Diễn dại ra nhìn quần áo trong ngăn tủ, sau đó yên lặng khép lại.
Trong nháy mắt kia, y cảm thấy chính mình bị mù.
Đồng thời, mặt Sở Diễn cũng đỏ bừng.
Y cảm thấy mình cần uống một ngụm nước lạnh bình tĩnh một chút.
Vừa rời khỏi phòng, đập vào mắt y là Chương Tuyển đang dùng một loại ánh mắt trêu đùa nhìn mình, có lẽ hắn cũng thấy mấy thứ này.
Sở Diễn cảm giác biểu tình bản thân cực kỳ rách nát.
Chẳng qua, nghĩ theo hướng tốt chính là những lịch sử đen này khả năng sẽ hòa tan không khí quỷ dị mà Tu La tràng lưu lại.
Nghĩ như vậy, Sở Diễn lại vui vẻ trở lại.
Chủ nghĩa lạc quan vạn tuế!
Chương Tuyển nhìn ra Sở Diễn xấu hổ, trong lòng cảm thấy cảm giác này cũng rất thú vị, tựa như trêu đùa một con mèo đã từng phản nghịch.
Còn nhớ đời trước, khi còn nhỏ Sở Diễn thực đáng yêu, khi đó trên người y còn vẻ trẻ con phì phì, khuôn mặt vừa trắng lại vừa mềm, sinh đến trắng tuyết đáng yêu.
Rõ ràng lớn lên trông ngoan ngoãn nhưng cố tình y lại không chịu ngồi yên, cả ngày giống một con cún nhỏ chạy tới chạy lui, hoặc là lăn qua lăn lại.
Cho dù là nội tâm sắt đá như Chương Tuyển cũng không thể không thừa nhận, ý chí của hắn cũng từng bị cún con ngốc nghếch kia làm mềm đi.
Sau đó Sở Diễn trưởng thành, tính tình y đại biến, thích làm việc xấu, rõ ràng là một đứa trẻ sợ đau, lại càng rưng rưng muốn đi xỏ khuyên tai, đeo đinh môi, nhân viên cửa hàng xỏ khuyên cho y y liền đau đến hít ngược một hơi khí lạnh, khóc lóc nói cậu không thể nhẹ chút sao.
Nhân viên cửa hàng vô cùng cạn lời: "Cái này phải làm thật nhanh thì mới có thể bớt đau."
Sở Diễn đỏ mắt tỏ vẻ: "Ông đây muốn làm chậm cơ mà."
Nhân viên cửa hàng: "......"
Sau đó, Sở Diễn bắt đầu mặc đủ loại quần áo hoa hòe loè loẹt, đi tới những nơi hỗn loạn chung chạ.
Y thậm chí còn không biết tốt xấu muốn học hút thuốc, ngón giữa cùng ngón trỏ kẹp điếu thuốc, biểu tình giống như có được toàn bộ thế giới —— sau đó tự sặc đến hoài nghi nhân sinh.
Có lẽ y thật sự ho quá kịch liệt, những tên bạn bè lưu manh đến thuốc trong tay cũng bị dọa rớt.
Người này chính là vụng về như vậy, giống như đơn thuần chỉ là muốn hư mà thôi.
Những việc đó hắn đều biết, thuộc hạ của hắn đã sớm ở thời điểm Sở Diễn không biết theo dõi y tường tận.
Thời gian đó, Chương Tuyển một tay chống cằm, dưới ánh đèn u ám chăm chú nhìn quá trình học xấu của Sở Diễn.
Hắn không ngăn cản.
Hắn câu môi cười, chờ y phạm một sai lầm lớn bằng trời.
Rồi từ đó đem người này chặt chẽ khống chế trong tay mình.
***
Sở Thiên Khoát đem những món quần áo chạm vào phỏng tay đó lại đây tựa hồ chỉ là một đoạn nhạc đệm, sau khi xấu hổ vài ngày sinh hoạt của Sở Diễn vẫn như lẽ thường mà trải qua, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, buổi chiều mỗi ngày đúng giờ đều giống người già đi ra ngoài phơi nắng duỗi người, cảm giác sinh hoạt không có gì ảnh hưởng quá lớn.
Đương nhiên, loại ảo giác này thực mau liền biến mất.
Bởi vì bên trong đống quần áo đó, cất giấu "Quả bom hẹn giờ".
Khi mấy tấm ảnh chụp bị tẩy đến nhăn dúm dó rơi trước mặt Sở Diễn, y cũng ngốc luôn.
Mấy tấm ảnh chụp này không thể nghi ngờ là đặc tả các góc độ của Đoạn Trạch Vân!
Sở Diễn khẩn trương mà nuốt một ngụm nước miếng, cả người cứng đờ.
Vì cái gì mà y lại cảm thấy chột dạ như thế chứ.
Truyện chỉ được đăng tại Wp @qinyi090405, ở các wed khác đều là ăn cắp.
Y nghĩ tới, tuy rằng trước đó kịp thời tiêu hủy hết những thứ có quan hệ với Đoạn Trạch Vân trong phòng nhưng không nghĩ tới còn có một ít cá lọt lưới, chúng nó được cất ở những món quần áo hiếm lạ cổ quái của Sở Diễn, càng quá mức là..... Còn giấu ở đâu, cụ thể vị trí, đúng vậy, không cần nói cũng biết*.
*là ở túi áo ngực bên trái đó mn=))), còn ý nghĩ thì không phải nói nữa.
Cổ Sở Diễn cứng còng, nâng mắt lên nhìn phản ứng của Chương Tuyển.
Mà Chương Tuyển lại chỉ nhàn nhạt dò hỏi: "Xem ra, Tiểu Diễn thật là yêu thảm người này a."
Giọng hắn thực nhẹ, nhưng Sở Diễn lại cảm thấy nguy hiểm.
Chương Tuyển tiếp tục thấp giọng nói: "Khi còn nhỏ em rõ ràng nói rằng thích chú Chương nhất."
Sở Diễn nghĩ thầm đó là bởi vì hệ thống bảo tôi giả đáng yêu.
Nếu tôi sớm biết tâm tư anh tàn nhẫn như vậy, nhất định sẽ trốn thật xa.
Quả nhiên, người trẻ tuổi dễ bị lừa.
Có lẽ vì kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, có lẽ vì cầu sinh là bản năng trời sinh của nhân loại, Sở Diễn lập tức tỏ vẻ: "Hiện tại tôi cũng rất thích ngài, tôn kính ngài."
Chương Tuyển sửng sốt một cái chớp mắt, sau đó chậm rãi rũ mắt nhìn y, muốn xuyên qua đôi mắt thanh triệt của người này nhìn ra chút dấu vết gì.
Sở Diễn tiếp tục nói: "Tôi sớm đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ giải trừ hôn ước với Đoạn Trạch Vân."
Bởi vì Đoạn Trạch Vân sẽ thích Lăng Phong.
Tuy rằng bởi vì y đột ngột thay đổi, không muốn tiếp tục thúc đẩy cốt truyện nữa, nhưng y vẫn trước sau cho rằng, Đoạn Trạch Vân rồi sẽ thích Lăng Phong, hoàn toàn bị mị lực nhân cách của Lăng Phong hấp dẫn.
Loại thích này, hoặc sớm hoặc muộn, nhưng chắc chắn sẽ phát sinh.
Y không muốn đến lúc đó lại bị Đoạn Trạch Vân dùng một ít lý do buồn cười cự hôn.
Không, có lẽ hắn căn bản còn chẳng cần tìm bất cứ lý do gì.
Bởi vì đời trước, hắn mạnh mẽ bỏ mặc mong muốn của y, trực tiếp đi tìm Sở Thiên Khoát, dùng thủ đoạn cực kỳ cường ngạnh giải trừ hôn ước của bọn họ, chỉ để lại cho Sở Diễn một ánh mắt lạnh lùng vô tình, làm y hoảng hốt hơn nửa ngày.
Nghe được từ "Giải trừ hôn ước" trong miệng Sở Diễn, trong lòng Chương Tuyển đầu tiên là sung sướng một hồi, sau đó lại lâm vào nghi vấn.
Đời trước hắn trơ mắt nhìn Sở Diễn vì muốn vãn hồi Đoạn Trạch Vân có thể làm đến mức nào.
Đời này, vậy mà từ bỏ?
Vậy mà.... Buông tay?
Nhưng rất nhanh, Chương Tuyển liền bắt được một tia mất mát trong ánh mắt Sở Diễn.
Loại mất mát này thế nhưng lại làm hắn cảm thấy cực kỳ không vui.
Khi Sở Diễn còn nhỏ, Sở Thiên Khoát vì muốn bảo vệ ngôi vị, liền đem đứa nhỏ này gửi bên người hắn để thuận tiện tạo mối quan hệ tốt.
Khi đó, trong đôi mắt sáng ngời của y chỉ có hắn.
Nhưng sau đó tất cả đều thay đổi.
Y trưởng thành, hai đời.
Quan hệ của hai người luôn cách một bức tường không tài nào phá được.
Việc này làm hắn cảm thấy cực kỳ bực bội.
Sau khi Sở Diễn chết, hắn trở nên càng ngày càng điên, đối với mọi người thập phần hung ác táo bạo, cơ hồ mất đi kiên nhẫn đã từng có.
Nhưng có lẽ hắn chưa từng nghĩ lại xem, ngày đó khi thấy phần mộ lạnh băng của người kia, biết người kia sẽ không bao giờ về nữa ——