Mình đã quay lại rồi đây mn ơi. Ngày mai sẽ có 2 chương nhé. Iu mn nhìu😘
Sở Diễn bị Chương Tuyển tra hỏi hơn nửa ngày mới có thể ra cửa, bởi vì bị trì hoãn khá lâu, sau khi phi hành khí hạ xuống y liền dùng siêu tốc độ lao đến nơi phát sinh sự việc.
Sau khi bước lên thang máy, y bắt đầu đỡ vách tường th ở dốc.
Trong khoảnh khắc y cảm thấy tốc độ chạy vội của mình có thể là hy vọng của đội thể thao quốc gia.
Bởi vì đi quá vội vàng quên mang khẩu trang, dọc đường đi có không ít người ghé mắt nhìn y bởi vết thương chưa lành trên mặt, khe khẽ nói nhỏ, có lẽ cảm thấy y là một tên thanh niên bất lương nào đó.
Còn chưa tới nơi, Sở Diễn đã nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết của đàn em, giống như heo đợi làm thịt.
Sở Diễn theo bản năng kép lại cổ áo, đi tới căn phòng không khí khẩn trương kia.
Nơi này là sòng bạc được rất nhiều kẻ du thủ du thực yêu thích, có lẽ đàn em này của y cũng không nghĩ tới mình sẽ bị giáo huấn làm người ở loại địa phương này đi.
Y nhìn thấy hai tay cánh tay của đàn em đang bị Lăng Phong vặn lại đè ở sau lưng, thoạt nhìn có lẽ là trật khớp, đau đến tím mặt, thấy Sở Diễn tới, tựa như thấy cọng rơm cứu mạng thống khổ ch ảy nước mắt.
Lăng Phong nghe thấy y tới, nhanh chóng nâng mắt lên, nhìn vết thương trên mặt Sở Diễn dầy quan tâm.
Mà Tiêu Mục ôm cánh tay đứng ở một bên quay đầu đi tới, nhợt nhạt lộ ra một nụ cười nhẹ, trông cực kỳ hữu hảo.
Đáng tiếc, sự hữu hảo Tiêu Mục bày ra trước nay đều chỉ là mặt ngoài, không thể tin tưởng.
Tiêu Mục cũng thấy vết sẹo trên mặt Sở Diễn, nhíu nhíu mày, hỏi y sao lại bị thương.
Sở Diễn theo bản năng sờ mặt, tùy ý nói: "Không cẩn thận."
Tiêu Mục gật gật đầu, thoạt nhìn tựa hồ cũng không để ý lắm, chỉ nhàn nhạt bảo y lần sau cẩn thận.
Sở Diễn mím môi, trước mắt y có hai lựa chọn, một cái là ngay tại chỗ phân rõ giới hạn cùng đàn em sau đó chạy lấy người, một cái khác chính là ở lại chùi đít cho đàn em.
Y trầm mặc lựa chọn vế sau.
Lăng Phong thấy Sở Diễn tới, liền cực kỳ nhân từ buông đàn em kia ra.
Đàn em tung ta tung tăng liền trốn sau lưng Sở Diễn, hoàn toàn đem y trở thành con gà mái che chở cho mình.
Đương nhiên, nhân thiết của Sở Diễn chính là chó của mình thì chỉ mình mới được đánh, nếu có người khác dám khi dễ người của mình, vậy y nhất định sẽ làm hắn biết cái gì gọi là trừng phạt.
Nhưng bây giờ Sở Diễn không cần đi theo nhân thiết này nữa, hơn nữa đối diện chính là Lăng ca.
Y vừa định mở miệng xin lỗi, Tiêu Mục phía đối diện sải đôi chân dài đi đến bên cạnh y mang theo một trận gió nhấc lên một vài sợi tóc nơi thái dương của Sở Diễn.
Truyện chỉ được đăng tại Wp @qinyi090405, ở các wed khác đều là ăn cắp.
Hắn ôn nhu mà nhắc nhở: "Lần sau nhớ quản tốt người của cậu, không phải mỗi lần đều có tôi ở đây."
Giọng Tiêu Mục ôn hòa khéo léo, giống trưởng bối thành thục dạy bảo hậu bối làm người, nhưng âm cuối lại lạnh băng làm người ta cả người rét lạnh, cảm thấy không khoẻ.
Hai mắt Sở Diễn mở to cứng đờ đứng tại chỗ, cảm thụ được trận lạnh lẽo bên cạnh rút đi, y quay đầu nhìn về phía Lăng Phong, chậm rãi cúi đầu nét mặt tràn ngập xin lỗi, giống đứa trẻ phạm sai lầm:
"Thực xin lỗi, tôi không nghĩ mọi việc sẽ thành ra như vậy."
Lăng Phong lại chỉ nghiêm túc nhìn vết thương trên mặt y, xác nhận không có vấn đề thần sắc mới hòa hoãn lại, không chút để ý nói: "Việc này không phải cậu sai."
Nhưng lúc này đàn em lại không biết sống chết gào to: "Anh Diễn! Hắn đoạt bạn gái của em! Hắn còn đánh em, hắn cho rằng hắn là ai....."
"Câm mồm!" Lần đầu Sở Diễn dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy với hắn.
Đàn em kia nháy mắt lúng túng: "Diễn.... Anh Diễn."
Sở Diễn tràn ngập xin lỗi liếc nhìn Lăng Phong một cái, sau đó đem đàn em không biết giáo huấn này kéo ra ngoài.
Lăng Phong nhìn chằm chằm bóng dáng người nọ, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt.
Sở Diễn không làm được mấy cái thủ đoạn xử phạt thể xác như Chương Tuyển, vì vậy chỉ có thể thở dài một hơi, xoa xoa giữa mày mệnh lệnh: "Về sau mày đi theo Lăng Phong, nếu hắn khát nước, đói bụng, không thoải mái hay bị thương, tao đều sẽ hỏi mày."
Đàn em mê mang: "A?"
Đây không phải đi theo hắn, đây là làm mẹ hắn.
Sở Diễn lạnh giọng chất vấn: "Nghe rõ chưa?"
Đàn em thấy Sở Diễn như vậy, chỉ có thể liên tục gật đầu, không dám hỏi một câu.