Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 27



Phải Bị Dạy Dỗ Lại

Hôm nay lại ngoi lên đăng chương mới cho mn nè(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠❤

Ánh mắt Sở Diễn dại ra nhìn Chương Tuyển mới đến đã làm nghịch chuyển cục diện.

Y nhìn Thiệu Lai dễ như trở bàn tay bị đá trên mặt đất, còn chưa kịp bò lên đã chật vật bị Chương Tuyển đạp xuống dưới chân, giống như giẫm đạp sâu bọ, trong mắt một mảnh đỏ tươi, phảng phất tàn nhẫn không kìm nổi mà tràn ra ngoài.

Thiệu Lai nhe răng trợn mắt, sắc mặt xanh tím, đau đến một câu cũng không nói nên lời.

Sở Diễn quên cả đau đớn trên người, lại nhịn không được hồi tưởng đến sự thê thảm của đám thuộc hạ của Chương Tuyển đời trước, sau đó làm một bài phân tích, phát hiện ra, sự trừng phạt của Chương Tuyển đối với y quả thực có thể gọi là ôn nhu.

Y nhìn Chương Tuyển không chớp mắt đã phế bỏ cánh tay của Thiệu Lai, tức khắc đầu quả tim cũng bị dọa run lên, không dám nói lời nào.

Nhưng không đợi y nghĩ nhiều, Chương Tuyển với đầu ngón tay còn nhỏ máu đã từng bước từng bước một đi tới phía y, mỗi một bước đều áp lực như vậy, gõ lên trái tim Sở Diễn.

Trong mắt hắn còn mang theo cơn giận chưa kịp tan đi, khiến Sở Diễn có cảm giác như hắn đang dùng ánh mắt nhìn kẻ thù để nhìn y.

Trong nháy mắt khi hắn vươn tay về phía y, Sở Diễn lập tức bị dọa nhắm chặt hai mắt.

Nhưng lại không có sự đau đớn trong dự đoán, Sở Diễn chỉ cảm thấy những đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào mặt mình, độ ấm duy nhất chính là dòng máu nóng trên tay người nọ —— đó là máu của người khác.

Sở Diễn nhẹ nhàng phát run, ánh mắt run rẩy có chút đáng thương.

Y luôn như vậy, phải phạm sai lầm mới học được ngoan ngoãn.

Ngoài ý muốn, Chương Tuyển cũng không có dày vò y, mà là kéo tay Sở Diễn, ngữ khí có chút nghiêm khắc: "Ngoan một chút, trở về cùng tôi."

Ngõ nhỏ chật chội u ám hỗn loạn như thế, nhưng con đường mà Chương Tuyển đi kia lại không có ai dám cản đường.

***

Trở lại phòng, Chương Tuyển không bật đèn, toàn bộ phòng khách chỉ có ánh trăng lạnh băng là nguồn sáng duy nhất, một mảnh u ám.

Sở- phạm sai lầm-Diễn vừa không dám lau đi vết bẩn, cũng không dám đổi thành quần áo khác, thành thành thật thật đứng ở góc tường chiếm một diện tích nhỏ, đây cũng là thói quen lưu lại từ đời trước.

Y cảm giác chỉ cần Chương Tuyển móc ra một cái ván giặt đồ, y cũng có thể cực kỳ lưu loát quỳ lên.

Y không dám nhìn Chương Tuyển, cũng không dám suy đoán hiện tại biểu tình của hắn đang như thế nào, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, y đều cảm thấy có khả năng mình không nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Lúc này, y cảm giác làn da của mình bị bôi lên một chút thuốc dán mát lạnh.

Y hoảng hốt gian cảm giác được từ tứ chi của mình truyền đến đau đớn nhè nhẹ.

Chương Tuyển mặt vô biểu tình, tinh tế xử lý từng miệng vết thương của Sở Diễn.

Sở Diễn kinh ngạc nhìn chăm chú vào khuôn mặt này, đời trước, số lần y bị thương kỳ thật nhiều vô số kể, nhưng Chương Tuyển một lần cũng chưa từng giúp y xử lý vết thương, nhiều lắm chỉ là buổi sáng hôm sau, trên đầu giường sẽ có một hộp thuốc dán đặc hiệu.

Chiếu theo phương pháp trước kia của Chương Tuyển, có lẽ chỉ có một nguyên tắc: Không chết là được.

Thế nên Sở Diễn trước sau cho rằng, thời điểm không có nguy hiểm thì Chương Tuyển chính là mối nguy hiểm lớn nhất.

Khi vết thương cả người đều được cẩn thận xử lý, Chương Tuyển rốt cuộc bắt đầu thẩm vấn: "Nói một chút đi, vì sao lại ăn mặc như vậy đi loại địa phương kia?"

Cả người Sở Diễn cứng đờ, nửa ngày không nghẹn ra một câu, nhưng là y cũng không dám chếch tầm mắt đi, bị đôi mắt thâm thúy của Chương Tuyển nhìn thẳng như vậy, một lần lại một lần đánh lên tâm hồn già nua yếu ớt của y.

Truyện chỉ được đăng tại Wp @qinyi090405, ở wed khác đều là ăn cắp.

Y cảm thấy mình chính là một lão nhân gia suốt ngày hãi hùng lo lắng.

Thành thật công đạo là không có khả năng.

Nhưng những lúc như thế này có một hành vi sẽ tuyệt đối sẽ không bao giờ sai.

Sở Diễn rũ mi, ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi Chương Tuyển.

Ánh mắt Chương Tuyển thật sâu nhìn chăm chú vào y, thở dài nói: "Tôi biết em ham chơi, nhìn em mỗi ngày đều nghiêm túc đến trường quân đội, tôi cho rằng em đã sửa được tật xấu này rồi."

Sở Diễn không dám lên tiếng, ngoan ngoãn thụ huấn*, ai bảo loại việc thụ giáo này hoàn toàn là lĩnh vực chuyên nghiệp của loại chức nghiệp này, rốt cuộc nghiệp vụ vạn người ghét chính là như vậy.

*Chấp nhận bị dạy dỗ

Cho nên, y cực kỳ tự nhiên cúi đầu xin lỗi, khẩn cầu tha thứ.

Khi nhìn đến bóng dáng xoay người của Chương Tuyển, y rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng chặt cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.

Nhưng giây tiếp theo, y không thể nhẹ nhàng nổi nữa.

Bởi vì Chương Tuyển lấy từ trong ngăn tủ ra một đồ vật quen thuộc, đó là đã từng là đồ vật mang đến cho y vô hạn bóng ma —— một cây thước.

Thân thể Sở Diễn phản xạ có điều kiện mà co rúm lại.

Gần như chỉ cần nhìn nó, Sở Diễn đã mơ hồ cảm thấy lòng bàn tay của mình nóng rát đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.