Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 28



Trừng Phạt Đêm Mưa

Mai mình bận nên sẽ đăng chương cho mn bây giờ luôn. Chiều mai sẽ lại có chương mới nha mn(⁠ ⁠˘⁠ ⁠³⁠˘⁠)⁠

Cây thước đen kia là từ một hợp chất mềm dẻo tạo thành, sẽ không thật sự đánh đến hỏng người, nhưng sẽ lưu lại đau đớn khôn tả.

Sở Diễn nơm nớp lo sợ nhìn cây thước kia, thậm chí xem nhẹ cả người cầm nó, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vật đã từng tra tấn y.

Thanh âm y run rẩy, lần đầu tiên trong đời này hướng Chương Tuyển xin tha: "Không... Không cần như vậy."

Chương Tuyển không để ý đến thỉnh cầu của y, chỉ bước từng bước một tới gần y, càng đáng sợ hơn là, ánh mắt hắn nhìn Sở Diễn loáng thoáng còn có thể thấy được một tia sủng nịch.

Ngữ điệu của hắn không chút phập phồng, lại có thể cảm nhận được thật sâu bệnh trạng cùng cường thế trong đó: "Tôi cũng không muốn đánh em, nhưng vì Tiểu Diễn không nghe lời, khuyết thiếu giáo huấn, tôi cũng không có cách nào."

"Không giúp em nhớ kĩ, lần sau nếu lại làm ra những việc nguy hiểm như vậy, tôi sẽ rất đau lòng."

Đau lòng.

Sở Diễn vô lực phân tích ý nghĩ về sự đau lòng của Chương Tuyển dành cho mình, tinh lực của y đều dùng để tiêu hóa sự sợ hãi của bản thân.

Nhưng Chương Tuyển lại không cho y nhiều thời gian, tr@n trụi ra lệnh: "Tiểu Diễn, ngoan ngoãn vươn tay ra, tôi sẽ tận lực nhẹ nhàng một chút."

Ngoài trời cực kỳ âm trầm, hôm nay có lẽ sẽ là một ngày dông tố.

Những cơn gió lạnh từ cửa sổ thốc vào giống như rắn độc thi nhau cắn xé những chỗ không có vải che của Sở Diễn, khiến y đông cứng, cả người run bần bật.

Chương Tuyển với nụ cười trên mặt nãy giờ cũng không thể khiến y thả lỏng, ở ngõ nhỏ u ám kia, loại tàn nhẫn khi Chương Tuyển đánh Thiệu Lai gần chết mới thôi đã khắc thật sâu vào trong lòng Sở Diễn, cho tới bây giờ vẫn còn sợ hãi.

Chương Tuyển chưa từng đánh y như vậy.

Nhưng thâm tâm y vẫn không khống chế được mà liên tưởng, cái người máu bắn ba thước kia có thể hay không một ngày nào đó sẽ lại là chính bản thân y.

Thấy Sở Diễn chậm chạp không vươn tay, Chương Tuyển không có cảm tình lặp lại một lần nữa: "Vươn ra."

Sở Diễn mím môi, không dám do dự nữa, run rẩy duỗi tay ra.

Bang!

Cây thước mềm dẻo cứ như vậy đánh lên làn da yếu ớt của Sở Diễn, phát ra động tĩnh vang vọng toàn bộ căn phòng u ám, làm nhân tâm run rẩy.

Sở Diễn đau đến nhắm chặt hai mắt, hàm răng cũng nhẹ nhàng phát run.

Khi cái đánh thứ năm rơi xuống, Sở Diễn rốt cuộc nhịn không được tràn ra một tiếng khóc nức nở.

Nghe thanh âm như thế vang lên Chương Tuyển sửng sốt một chút, không tiếp tục đánh mà lại dùng đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cần cổ mảnh khảnh đang buông xuống của Sở Diễn.

Thật yếu ớt.

Lúc ấy thanh đao kia cách nơi này gần như vậy.

Nhìn thấy một màn kia, trái tim hắn phảng phất như bị người ta gắt gao bóp chặt, vô pháp hô hấp.

Lão ta làm sao dám...

Đuôi mắt Sở Diễn đỏ lên đáng thương vô cùng, từ nhỏ y đã sợ đau, nhưng cố tình lại là một người thần kinh thô, không nhớ đau, lần sau còn ngây ngốc tiếp tục phạm sai lầm.

Thật muốn đem những cơn đau đó đều khắc lên mỗi tấc da trên thân thể y, làm y nhớ cho thật rõ làm sai phải trả giá đại giới.

Sở Diễn vừa ch ảy nước mắt vừa nhìn chăm chú vào mặt đất tối tăm, nhìn lại nhìn, y đột nhiên cảm thấy sao mặt đất lại toàn một màu đen như thế này.

Y chớp chớp đôi mắt, lại một lần nữa chuyên chú nhìn xuống mặt đất, rốt cuộc thanh tỉnh, y đem chính mình khóc đến "mù".

Ở bên ngoài lâu quá, chip hết điện.

Nếu muốn hỏi thời điểm đáng sợ nhất của con người là gì, Sở Diễn nhất định sẽ nói -- đột nhiên hai mắt đều mù, cái gì cũng không nhìn thấy.

Bởi vì y mất đi năng lực cảm nhận nguy hiểm.

Y không biết biểu tình của Chương Tuyển hiện tại như thế nào, không biết liệu bên cạnh mình có chướng ngại vật gì không, không biết âm thanh nhỏ vụn bên tai đến từ cái gì, cũng không biết bao lâu thì mình mới có thể nhìn lại được.

Chỉ cần thế giới xung quanh chìm vào bóng tối, y sẽ mất đi cảm giác an toàn vốn có, chỉ muốn cuộn tròn người lại, nơm nớp lo sợ sờ s0ạng muốn nạp điện cho con chip.

Nhưng cố tình vào thời khắc này, thế giới vốn đã không tốt đẹp với y đột nhiên giống như lửa cháy đổ thêm dầu, các âm thanh lập tức phóng đại lên, nước mưa bắt đầu trút xuống, sôi nổi từ trên bầu trời hung hăng nhảy xuống mặt đất.

Từng tiếng sấm cũng không ngừng k1ch thích bên tai Sở Diễn.

Sở Diễn sợ hãi, đột nhiên bắt đầu giãy giụa, tay y dùng sức tránh thoát khỏi trói buộc của Chương Tuyển, nỗ lực sờ s0ạng muốn trở lại phòng của mình nạp điện cho con chip.

Chương Tuyển- người nhìn rõ ràng mọi thứ lại dùng sức bấu chặt bả vai Sở Diễn, ghé sát vào tai y, như là muốn trừng phạt, gần như là tàn nhẫn nói: "Xin lỗi Tiểu Diễn, hôm nay em không có cơ hội nạp điện."

***

Đây là vì Chương Tuyển lại nghĩ ra được trò gì mới sao?

Ánh mắt Sở Diễn không có tiêu cự, cả người thanh đạm dưới ánh trăng trông có vẻ đặc biệt yếu ớt.

Con người ta ở thời điểm yếu ớt nhất luôn dễ dàng mất đi một ít lý trí.

Tỷ như hiện tại, y suy sút cúi đầu, sợi tóc mềm mại che khuất đôi mắt y, thân thể hơi hơi run rẩy nói: "Chú Chương, ngài có phải là... Rất chán ghét tôi?"

Nghe Sở Diễn đột ngột hỏi như vậy, Chương Tuyển có chút cứng họng đứng yên tại chỗ, động tác trên tay cũng cứng đờ.

Cảm xúc của Sở Diễn giống như đột nhiên tìm được điểm đột phá.

Đời trước, Chương Tuyển lợi dụng y, uy hiếp y, trừng phạt y, châm chọc y, những việc mà y đã trải qua cuồn cuộn không ngừng nhảy ra từ trong ký ức, là bằng chứng cho những lời y vừa nói.

"Một khi đã như vậy, ngài cần gì phải đặt tôi ở bên cạnh để càng thêm chướng mắt?"

Sở Diễn mạnh mẽ lên án: "Ngài thích tự ngược như vậy sao?"

Trong lòng Sở Diễn biết rõ ràng, bản thân y trong mắt Chương Tuyển không đáng một đồng, sự ôn nhu của hắn là giả vờ, sự sủng ái của hắn là diễn, sự quan tâm của hắn là lừa dối.

Hết thảy những điều này ở đời trước thời điểm Lăng Phong đủ cường đại, hắn vì không muốn xé rách da mặt với Lăng Phong mà không chút do dự chắp tay bán đứng y, y đã biết.

Nhìn thấy Sở Diễn như vậy, thần sắc luôn luôn trấn định của Chương Tuyển đột nhiên có chút tan vỡ, đôi mắt thâm thúy chợt giãy giụa ra một tia thống khổ.

Theo bản năng hắn muốn đi trấn an tấm lưng run rẩy của thanh niên, nhưng người nọ lại giống như chấn kinh mà tránh xa hắn, tự mình tìm một góc nhỏ cuộn tròn, bởi vì không nhìn thấy còn không cẩn thận va phải đầu, ủy khuất xoa xoa đuôi mắt ửng hồng, sau đó tìm một góc tường ngồi xổm trồng nấm.

Sở Diễn cảm thấy, bản thân phản nghịch như vậy, bước tiếp theo khẳng định không thể thiếu một hồi giáo huấn.

Nhưng vậy thì sao, khó khăn lắm y mới kiên cường được một hồi, sự thật chính là như thế, hắn còn còn thể giảo biện sao.

Ngoài cửa sổ, bão táp không có chút dấu hiệu nào muốn dừng lại, như là vô số lời nguyền rủa quất xuống mặt đất, nghe tiếng từng trận dông tố, Sở Diễn cái gì cũng không nhìn thấy, y theo bản năng cho rằng chính mình cũng đang lưu lạc giữa trời mưa to, bị nước mưa xối ướt nhẹp.

Mỗi một tiếng sấm đều khiến Sở Diễn nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy.

Y không nhìn thấy biểu tình Chương Tuyển, bất an trong lòng tựa như cỏ dại sinh trưởng.

Y cảm thấy giờ phút này Chương Tuyển nhất định là đang rũ xuống đôi mắt lạnh lẽo, giống như nhìn người chết mà chăm chú nhìn y, trong lòng hắn khẳng định đang nghĩ tên nhãi ranh này thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, có lẽ nên kéo y ra ngoài để nước mưa gột rửa, để y tỉnh táo một chút, để y nghĩ lại cho kỹ xem bản thân đang nói chuyện với ai.

Không hổ là người đời trước sống cùng Chương Tuyển mười mấy năm, đã bắt đầu có kinh nghiệm, học được cách dùng tư duy của đối phương đoán trước được tử trạng của chính mình.

Tuy rằng, kỹ năng như vậy thà không có còn hơn, chỉ khiến y càng thêm sợ hãi.

Nghe động tĩnh bên tai, y biết Chương Tuyển sắp qua đây.

Cả người Sở Diễn tức khắc căng chặt, nỗ lực dán lưng vào bức tường phía sau, hận không thể hoà làm một với vách tường.

Y cảm giác được Chương Tuyển ngồi xổm xuống, có lẽ muốn làm gì với y, y sợ đến mức hô hấp cũng đình trệ.

Lại là một tia chớp rạch ngang qua, tiếp theo là tiếng sấm tê tâm liệt phế liệt.

Lông mi Chương Tuyển run rẩy một chút, hắn theo bản năng vươn tay ra, ôn nhu che kín tai Sở Diễn.

Bàn tay của hắn có thể dính máu, có thể không lưu tình chút nào giết người.

Nhưng chính hắn có lẽ cũng không nghĩ tới có một ngày, hắn sẽ theo bản năng làm ra hành động như vậy.

Sở Diễn cảm thụ được bên tai ấm áp, bởi vì tạm thời bị mù đôi mắt không có ánh sáng chậm rãi mở ra.

Y thừa nhận một khắc kia y có chút cảm động.

Thẳng đến khi tiếng sấm qua đi, bàn tay Chương Tuyển từ bên tai buông xuống lại đi cởi nút áo sơ mi lỏng lẻo của Sở Diễn.

Sở Diễn: "?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.