Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 58-2



Thời điểm Quân Vong tỉnh lại, Sở Diễn đang nói chuyện với Cát Quỷ.

Có thể là bởi vì hiệu quả của hơi mê kia quá mạnh, hoặc là vì tên sát nhân có chút kiêng kị thực lực của cậu, cố ý tăng liều lượng dẫn tới thân thể cậu ta bây giờ vẫn còn hơi nhũn ra.

Lúc này, cậu ta nghe thấy Sở Diễn nói: "Tôi không phải người của thế giới này."

Cậu ta rũ mi, kỳ quái là trong mắt không hề có bất cứ sự ngoài ý muốn nào.

Vòng ức chế tinh thần lực được đeo lên cổ cậu ta, giờ khắc này, cậu cũng đang ở tình thế rất hạn chế.

A, thật chật vật.

Cậu ta tựa đầu vào cây cột, lẳng lặng giương mắt nhìn lên trần nhà đen nhánh.

Quân Bất Thần, tốt nhất anh nên tới nhanh lên.

Tôi cũng không biết bản thân có thể kéo dài bao lâu.

Khi Cát Quỷ còn đang cực kỳ hứng thú lựa chọn công cụ để áp dụng lên Sở Diễn, Quân Vong phát ra một chút động tĩnh hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Vừa rồi lực chú ý của hắn vẫn luôn đặt trên người Sở Diễn, suýt nữa quên mất cái người bị hắn bắt đi cùng này.

Vị này chính là em trai của Tổng thống Liên Bang, nếu hành hạ cậu ta đến chết không biết Quân Bất Thần sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào.

Không thể không nói, hai người hôm nay hắn lựa chọn quá phù hợp với khẩu vị của hắn, mỗi người bị hành hạ tới chết đều để lại cho hắn vô tận kh0ái cảm, đủ để tâm tình hắn thoải mái thật nhiều ngày.

A, đúng rồi, còn có một việc quan trọng nhất.

Máu và tiếng kêu gào thảm thiết, đây thật là tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất.

Nếu không thể bảo tồn thật tốt, đấy là tội lỗi phải bị trời phạt.

Hắn bệnh trạng mà nghĩ như vậy, sau đó lấy từ trong rương ra một cái máy quay được hắn ngày ngày lau chùi.

Thứ này có thể lưu lại những hình ảnh hôm nay, sau đó được chiếu lên màn hình dán trên tường, nếu muốn thưởng thức nó thì chỉ cần chọn một ngày tâm tình không tồi, một bên li3m máu, một bên lẳng lặng xem những thứ hắn thu thập được, hưởng thụ một buổi trà chiều tốt đẹp.

Đúng vậy, trên vách tường của căn phòng này có dán những màn hình chiếu cao chừng mười centimet, chỉ cần ấn nhẹ lên cái nút video sẽ bắt đầu chiếu theo ý chủ nhân, giống như một quyển ký lục, cảnh tượng những người bị hắn ta hành hạ tàn nhẫn sẽ được chiếu đi chiếu lại trên màn ảnh.

Mỗi khi Cát Quỷ cảm thấy nhàm chán sẽ tìm một góc ngồi xuống, từng chút một thưởng thức những video được hắn lưu giữ cẩn thận này.

Hiện tại, trên tường đã có một vị trí trống được cố ý giữ lại cho hai người này, chẳng bao lâu nữa, quá trình tử vong của bọn họ sẽ được vĩnh viễn giữ lại trên mặt tường kia, tuần hoàn lặp lại.

Chỉ mới nghĩ thôi trong lòng hắn đã khó nén hưng phấn.

Nhưng hắn lại gặp phải một nan đề khác.

Nên giết ai trước?

Đây xác thật là một nan đề, bởi vì dù là giết ai trong hai người kia cũng đều có thể mang đến cho hắn mười phần kh0ái cảm.

Lưỡi dao của hắn dán lên mặt Sở Diễn một lúc, sau đó lại ấn lên làn da của Quân Vong, để lại một vết máu thon dài.

Lúc này Sở Diễn mở miệng lên tiếng: "Đừng đụng đến cậu ta."

Ánh mắt Cát Quỷ dừng trên mặt Sở Diễn, có vẻ rất tò mò:

"Ta cho rằng ngươi lạnh nhạt, không quan tâm đ ến sống chết của mình, cũng sẽ không quan tâm vận mệnh của người khác."

Bởi vì Thần minh trong nhận thức của hắn vẫn luôn lấy một loại tư thái cao cao tại thượng xuất hiện, giống như một người ngoài cuộc, chỉ quan sát chứ không can thiệp.

Hắn quả thật cảm nhận được loại khí chất này trên người Sở Diễn, nhưng hiện tại hắn đã lật đổ cảm nhận này.

Ánh mắt Sở Diễn sáng ngời nhìn hắn, đạm nhiên nói: "Giết ta trước đi."

Thoạt nhìn y cực kỳ trấn định thong dong, như thể cái chết với y mà nói chẳng qua chỉ là một việc bình thường.

Nhưng trời mới biết thời điểm nói ra những lời này y có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiều khẩn trương, bàn tay bị trói phía sau lưng nhẹ nhàng phát run nhưng lại cưỡng bách mình không thể lộ ra chút mềm yếu nào.

Bằng không y sẽ chết thảm hơn.

Nghe thấy Sở Diễn chủ động tranh thủ thời gian cho mình, ánh mắt Quân Vong ngoài ý muốn nhìn y chăm chú, trong mắt hiện ra chút tia sáng.

Niềm vui thầm kín dần dần lan tỏa trong lòng cậu ta.

Điều này có phải nói lên rằng, kỳ thật người này cũng quan tâm đ ến cậu hay không.

Phải chăng mình đang dần thay thế được vị trí của người kia?

Cậu ta quá vui sướng cho nên dưới loại tình cảnh này cũng nhịn không được cười thành tiếng.

Tiếng cười này đồng thời hấp dẫn lực chú ý của cả Sở Diễn và Cát Quỷ.

Bây giờ rồi mà còn có thể cười, không hổ là em trai của Quân Bất Thần, quả thực không phải người bình thường.

Sở Diễn chợt nhận ra, kỳ thực Quân Vong cũng là một người có một chút bệnh tâm lý, nếu không phải đang ở trong tình cảnh này, nói không chừng giữa cậu ta và Cát Quỷ còn có thể có chung một đề tài.

Thời điểm y còn đang miên man suy nghĩ, y nhìn thấy con ngươi màu biển của Quân Vong hiện lên một tia sáng quỷ dị.

Giây tiếp theo, xảy ra một chuyện khiến Sở Diễn khiếp sợ một vạn năm.

Quân Vong, vậy mà, mở miệng nói chuyện!

Đây không phải là thứ trước nay cậu ta đều không thể học được sao?

Đây không phải là cửa ải khó khăn mà cậu ta chưa bao giờ vượt qua được sao?

Đây không phải là kỹ năng y có dạy như thế nào cậu ta cũng không hiểu được sao?

Chất giọng Quân Vong lạnh lẽo mà thanh thúy, rõ ràng đang bị trói chặt vẫn như cũ có thể dùng tư thái của thượng vị giả lạnh mặt đe dọa Cát Quỷ.

Cậu ta gằn từng câu từng chữ: "Nếu ngươi dám động tới y, kết cục của ngươi nhất định sẽ cực kỳ khó xem."

Sở Diễn bị khí tràng của cậu ta làm kinh sợ rồi.

Trước đây y chỉ xem Quân Vong như một đứa trẻ chưa trải sự đời, nhưng hiện tại Quân Vong lại tựa như một thượng vị giả cao cao tại thượng, có lực uy hiếp xấp xỉ Quân Bất Thần!

Cát Quỷ cũng bị cậu ta làm kinh sợ, nhất thời không nói được lời nào.

Hắn ngơ ngác nhìn lưỡi dao trong tay, tựa hồ bị dọa rồi.

Lúc này, Sở Diễn phát hiện, trong mắt Cát Quỷ phát ra một tia sáng xanh nhạt, cuối cùng cũng hiểu ra.

Nào phải là bị hù dọa....

Hắn đang bị tinh thần lực của Quân Vong khống chế.

.......

Không thể không nói, để khống chế hắn ta mà Quân Vong hao phí không ít sức lực.

Cả người cậu ta đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm tái nhợt, thoạt nhìn khiến cho người ta cực kỳ lo lắng.

Quân Vong rõ ràng đã bị ức chế tinh thần lực mà có thể làm được đến nước này, có thể thấy được thực lực của cậu ta rốt cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ.

Quân Vong vì sao lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy?

Sở Diễn không rõ nhưng dù sao Quân Vong cũng là thiên tài, tình huống trước mắt cũng không phải không thể chấp nhận.

Lúc này Quân Vong đã cởi dây thừng trói y ra, nâng lên đôi mắt chân thật đáng tin về phía Sở Diễn: "Chạy mau, tôi không xác định mình có thể kiên trì bao lâu."

Sở Diễn ngơ ngác nhìn cậu ta.

Trên mặt Quân Vong hiện lên sự thống khổ vặn vẹo giống như đang cực lực khống chế thứ gì đó.

Sở Diễn biết mình lưu lại cũng không làm được gì, hiện tại quan trọng nhất chính là nghĩ cách liên lạc được với Quân Bất Thần, để hắn nhanh chóng tới cứu đứa em trai mình yêu quý!

Nhưng y còn chưa chạm đến then cửa đã nghe được tiếng gầm gần như điên cuồng của Cát Quỷ phía sau lưng: "Vật nhỏ, ngươi muốn chạy đi đâu?"

***

Lúc này, đã mấy giờ trôi qua từ sau cuộc tấn công bất ngờ, hoàng hôn nhuộm chân trời thành màu đỏ như máu khiến người ta không khỏi hoảng hốt.

Quân Bất Thần một thân một mình đi tới vùng núi rừng hoang vắng ngoài biên giới Liên Bang.

Rõ ràng bây giờ là chạng vạng, nhiệt độ cũng không quá thấp nhưng nơi này lại có một lớp sương mù rất dày bao phủ, có một cảm giác thê lương âm trầm không nói nên lời.

Nơi này cỏ hoang mọc thành cụm, đá vụn khắp nơi.

Ở nhưng nơi bị cỏ dại vùi lấp thậm chí còn có thể nhìn thấy xương trắng dày đặc, từng đống cỏ đều nhô lên như một phần mộ, không biết bị vùi lấp phía dưới là thi cốt của ai.

Càng vào sâu lại càng khiến tim người ta không khỏi đập nhanh.

Không phải hắn sợ hãi sự nguy hiểm và quỷ dị ở đây mà hắn sẽ không nhịn được lo lắng rằng Sở Diễn có thể trở thành một trong những nạn nhân này hay không.

Loại này sợ hãi tựa như những con bọ bò nhộn nhạo trong mạch máu hắn, lạnh lẽo đến xương, khiến hắn gần như không dám nghĩ sâu thêm nữa.

Ngay lúc này, một giọng nói cất lên tên hắn.

"Quân Bất Thần!"

Chất giọng quen thuộc như vậy, gần như khiến hắn tỉnh lại trong nháy mắt.

Hắn nhanh chóng nâng mắt lên, ánh mắt nôn nóng tìm kiếm vị trí Sở Diễn trong từng lùm cây bụi cỏ.

Xuyên thấu qua tầng sương mù, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy ở cách đó không xa có một tòa nhà thấp bé, Sở Diễn đang giang hai tay hướng hắn kêu cứu.

Sương mù lại một lần nữa bao phủ lấy bóng dáng người kia, trước khi hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa, Quân Bất Thần mơ hồ nhìn thấy một bóng người nhảy xuống từ trên lầu.

Không do dự chút nào, hắn lao nhanh tới.

Cánh tay hắn chạm vào một thân thể ấm áp nhưng lại không phải là Sở Diễn, mà là Quân Vong đang hôn mê.

Hắn vội ngẩng đầu lên, chờ đến khi hắn nhìn rõ tình cảnh, trên mặt vốn đã có một chút an tâm của Quân Bất Thần lại nháy mắt trở nên kinh hoàng, đáy mắt hiện lên thật sâu tuyệt vọng và thống khổ, một khắc kia gương mặt hắn căng cứng đến vặn vẹo.

Sau lưng Sở Diễn, tên sát nhân kia đang cầm một thanh chủy thủ sắc bén, cánh tay giơ cao, trong mắt là tàn nhẫn cực độ đang chuẩn bị đâm vào cái cổ yếu ớt của thanh niên.

Hóa ra cái người vừa rồi còn gọi to tên Quân Bất Thần đã từ bỏ cơ hội trốn thoát, nhường lại cơ hội sống sót duy nhất cho Quân Vong.

Quân Bất Thần không biết một khắc kia y dùng tâm tình như thế nào gọi tên mình, sau đó ánh mắt quyết tuyệt ném Quân Vong vẫn luôn được bảo hộ trong ngực mình ra khỏi cửa sổ, ném cho người anh trai mạnh mẽ của cậu ta, sau đó một mình chịu chết.

Thời điểm sinh mệnh nguy kịch, Sở Diễn lại hét lên với Quân Bất Thần: "Chạy mau! Cách xa nơi này một chút! Nhanh lên!"

Đây là lời nói hoang đường gì vậy.

Quân Bất Thần sao có thể chịu đi, hắn buông Quân Vong ra, lập tức xoay người chuẩn bị xông vào tòa nhà.

Nhưng giây tiếp theo, trong tòa nhà thấp bé vang lên một tiếng nổ mạnh, thanh âm thật lớn khiến mặt đất rung chuyển, những mảnh nhỏ đất đá từng khối từng khối một rơi xuống, Quân Bất Thần không tìm được cơ hội xông lên.

Hậu quả của vụ nổ chính là đất đã bay khắp nơi, thậm chí trong phạm vi gần trăm mét xung quanh cây cối cũng lung lay sắp đổ, đàn chim bị hoảng sợ mà bay đi.

Nhưng so với tiếng nổ mạnh thì nỗi tuyệt vọng tê tâm phế liệt trong lòng Quân Bất Thần lại càng lớn hơn.

........

Khi mọi thứ lắng xuống, ngôi nhà ban đầu đã biến thành đống đổ nát.

Khi phát hiện ra Sở Diễn, Quân Bất Thần cũng đã gửi vị trí cụ thể của nơi này cho đám Lăng Phong.

Khi đám người Lăng Phong chạy tới nơi này đã hoang tàn cháy đen.

Quân Bất Thần hôm qua còn không giận tự uy đàm phán với bọn hắn đang quỳ gối giữa đống đổ nát, thần sắc thê lương lật từng hòn đá lên tìm kiếm gì đó.

Chỉ trong nháy mắt, sự sợ hãi tựa như ký sinh trùng gặm nhấm nhiệt độ cơ thể mỗi người.

Sở Diễn đâu?

Chẳng lẽ, Sở Diễn bị quấn vào vụ nổ này?

Phỏng đoán đáng sợ này khiến cho chân bọn họ nhũn ra, có mấy người thiếu chút nữa thoát lực ngồi xuống đất.

Nhưng khi nhìn thấy Quân Bất Thần như hỏng mất liên tục gọi tên Sở Diễn, trên mặt thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy nước mắt.

Bọn họ liền biết đây là đáp án.

Đáp án đau đớn đến máu me đầm đìa.

Bọn họ thậm chí không có sức lực suy nghĩ vì sao Quân Bất Thần cũng để ý sống chết của Sở Diễn như vậy.

Bởi vì dây thần kinh trong đầu giống như đã đứt đoạn, trống rỗng và ồn ào.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Diễn: Nha, chết giả!

Cuốn thứ 2 giả chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.