*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: qinyiBeta: EnochRuAnh Còn Nhớ Rõ Phải Bảo Trì Khoảng Cách Sao?Nhìn cánh môi hơi sưng của Sở Diễn, Đoạn Trạch Vân cũng không chất vấn mà kiên nhẫn ngồi đợi một bên, dùng chất giọng dịu dàng từng bước dẫn đường: "Vừa rồi em đi ra ngoài có nhìn thấy người nào không?"
Hô hấp Sở Diễn khựng lại một chút sau đó chậm rãi lắc đầu.
Đoạn Trạch Vân thở dài, ý vị thâm trường: "Sở Diễn, chúng ta tuổi tác vừa khéo. Nếu em gặp phiền toái khó giải quyết hoặc là chuyện phiền lòng tôi hy vọng em có thể nói với tôi, em phải nhớ kĩ giữa chúng ta có hôn ước, tôi vĩnh viễn kiên định đứng về phía em."
Nhưng câu hứa hẹn này cũng không làm Sở Diễn cảm thấy vui sướng, ngược lại còn làm y cảm thấy không khoẻ.
Vì sao Đoạn Trạch Vân lại nói những lời này với y?
Những lời này phải nói với Lăng Phong mới đúng, không phải với y.
Vì sao lại sai đối tượng rồi, cảm giác này giống như một đáp án đúng nhưng lại điền vào sai đề vậy!
Sở Diễn vô thức bật thốt lên: "Lăng Phong đâu?"
Đoạn Trạch Vân sửng sốt một chút, khó hiểu: "Em quan tâm hắn như vậy làm gì?"
Đời trước bọn họ chính là đối thủ một mất một còn.
**
Trước đây Đoạn Trạch Vân nỗ lực theo đuổi Lăng Phong nhưng kết cục lại không tốt, mãi đến cuối cùng hắn mới biết hoá ra từ đầu đến cuối Lăng Phong chưa từng đặt hắn trong lòng.
Chuyện này khiến hắn suy sụp không thôi, suốt ngày ở trong nhà mượn rượu giải sầu. Một ngày nọ hắn nâng đôi mắt u ám nhìn về phía Tây, những sợi nắng lạc phất phơ ngoài ô cửa sổ, trong không khí tràn ngập mùi rượu làm say lòng người, nỗi lòng dâng lên.
Hắn bỗng nhớ tới dáng hình của một người.
Người nọ tuy rằng làm người ác liệt, lòng dạ hẹp hòi nhưng lại toàn tâm trả giá với hắn.
Nghĩ như vậy trong lòng hắn liền dâng lên đắc ý không thể hiểu được, khóe môi hiện lên nụ cười ác liệt.
Nghe nói cái người ngày xưa hưởng hết vinh hoa phú quý kia muốn tham gia chiến tranh với Liên Bang lấy công chuộc tội, hắn không khỏi trào phúng trong lòng -- y yếu đuối mong manh như vậy lên chiến trường không phải là đi tìm chết sao.
Sau khi biết được huyết vũ tinh phong trên chiến trường khẳng định sẽ lập tức biến thành đào binh*.
*đào binh: lính đào ngũ, chạy trốnNhưng khi hắn tiến vào khoang thuyền thấy người nọ dáng người thon dài đĩnh bạt, đuôi lông mày tuấn dật. So với ngày thường khác xa một trời một vực, hoàn toàn không có cảm giác đáng ghét nào trái tim hắn vậy mà không tự chủ được đập nhanh hơn.
Sở Diễn nghe được động tĩnh cảnh giác quay đầu, nháy mắt nhìn thấy hắn trong mắt y có đủ loại cảm xúc: mờ mịt, vui sướng, sau đó là trốn tránh.
Không biết xuất phát từ tâm tư gì Đoạn Trạch Vân lẳng lặng đi qua, giang hai tay cánh tay áp Sở Diễn vào ngực mình, bàn tay nhẹ vỗ về lưng y.
Sở Diễn khẩn trương đến mức run rẩy.
Y không biết vì sao Đoạn Trạch Vân muốn ôm mình, chẳng lẽ là đã tha thứ cho y hay là...
Mỗi một suy đoán đều làm y mừng như điên.
Nhưng đáp án của Đoạn Trạch Vân vĩnh viễn tàn khốc như vậy:
"Tôi thất tình."
Sở Diễn cứng đờ, móng tay dùng sức đâm vào da thịt nhịn xuống xúc động muốn khóc.
Đoạn Trạch Vân đạt được mục đích mỉm cười vùi mặt vào hõm cổ Sở Diễn, thấp giọng nói: "Cậu ở lại với tôi."
Trái tim Sở Diễn thống khổ co rút nhưng dù thế y vẫn chua xót nói: "... Được."
Đêm đó Đoạn Trạch Vân li3m đi nước mắt của Sở Diễn, nhất thời cũng quên mất thống khổ thất tình, chỉ cảm thấy sảng khoái.
**
Hiện giờ cuối cùng Đoạn Trạch Vân cũng hiểu rõ hắn không thể mất đi Sở Diễn.
Đời này hắn thề phải dùng tất cả quyền thế bảo hộ Sở Diễn dưới cánh chim của mình, không để y phải chịu thương tổn gì nữa.
Cho dù Sở Diễn mất đi thân phận Đại hoàng tử, hôn ước của hai người cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng sao bây giờ Sở Diễn lại bắt đầu để bụng đến Lăng Phong.
Đoạn Trạch Vân không vui nói: "Yến hội kết thúc nhân viên tạp vụ đương nhiên là đã nhận tiền rời khỏi Hoàng cung."
Sở Diễn suy nghĩ, toang rồi.
Quả thật y không nghĩ tới việc hiện tại Lăng ca chỉ là nhân viên tạm thời.
Y càng nghĩ càng áy náy, hay là nên tìm thời cơ thích hợp trả vị trí này về.
Cũng không biết sau khi mình bị đuổi ra khỏi Hoàng cung còn có cơ hội nạp điện cho chip hay không... Có lẽ y nên nuôi một chú chó dẫn đường, hoặc là tập sinh hoạt như người mù?
Ngay lúc này, dụng cụ nạp điện lập loè từ màu đỏ biến thành màu lam, truyền cảm khí tự động dời khỏi huyệt thái dương Sở Diễn đại biểu cho chip một lần nữa có đủ năng lượng.
Sở Diễn chậm rãi mở mắt, đôi mắt dịu dàng chứa đầy bình tĩnh cùng đạm nhiên như u lan dưới trăng.
Đoạn Trạch Vân nhìn đến ngây ngẩn, trong lòng kinh hoàng phân loạn không ngừng.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không hình như Sở Diễn của đời này không giống đời trước lắm.
Y như vậy càng hấp dẫn cũng càng chân thật hơn.
Nhưng nếu bản tính của y vốn không càn quấy như vậy thì vì sao đời trước lại phải làm những chuyện khác người như thế.
Y thiết kế kế hoạch giết hại Lăng Phong rất dễ bại lộ, giống như trò đùa. Lăng Phong còn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông khóa trái cửa phòng tối ước chừng hai ngày, khi được thả ra y thiếu chút nữa đã phát điên.
Y còn hạ dược trong rượu của Lăng Phong bị hắn phát hiện nếu không hậu quả không dám tưởng tượng. Vì trừng phạt Sở Diễn hắn còn rót ba ly Whiskey nồng độ mạnh ép y uống, Sở Diễn đương nhiên uống đến nôn ra, ngồi quỳ trên mặt đất, lông mi vương nước mắt, trên mặt cũng hiện ra ửng đỏ không bình thường, cả người thảm cực kỳ.
Lúc ấy Đoạn Trạch Vân cảm thấy y xứng đáng nhưng giờ hắn lại băn khoăn nghĩ những việc này có phải là có sự hiểu lầm nào đó không.
Hắn phát hiện trò hề của Sở Diễn đều quá mức trùng hợp giống như là có người cố tình dẫn đường, mỗi một lần đều có thể thuận lợi để hắn ngăn chặn nguy hiểm.
Nếu Sở Diễn biết Đoạn Trạch Vân nghĩ gì, y nhất định sẽ thở dài trong lòng: Đây là do anh không có kiến thức, đó gọi là vòng hào quang của vai chính!
Đương nhiên Sở Diễn trong sách vốn chính là đồ ngu ngốc làm gì cũng không xong, là phế vật chuyên tìm đường chết. Cho nên mỗi lần Sở Diễn đều sẽ làm mọi việc thật hoàn mỹ sau đó còn phải cố ý đào cho mình một cái hố rồi vô cùng ngoan ngoãn... Nhảy vào.
Thật là mẹ nó, ha ha...
Từ góc độ nào đó mà nói y cũng là sứ giả trung thành của Lăng ca, chẳng qua con đường y đi khá ít người theo mà thôi. Cực kỳ đơn giản chỉ cần làm hai bước: Bước đầu tiên, để Lăng ca chịu oan ức -- quá trình này có chút gian nan, y phải viết nhật ký hòng giảm bớt cảm giác tội lỗi. Bước thứ hai, đem tình yêu của cả thế giới đến cho hắn -- quá trình này cũng rất khó làm, lúc này nhật ký của y sẽ bị đứt đoạn bởi vì y đang phải nhận trừng phạt.
Sở Diễn vì bản thân mà rớt nước mắt một phen, khổ không nói nên lời.
Bởi vì vừa mới khôi phục thị lực Sở Diễn xoa xoa giữa mày thích ứng với ánh sáng một chút.
Mới đầu trước mắt có chút mơ hồ, đầu tiên 800 độ, sau đó 400 độ, sau đó 200 độ, cuối cùng...
Y thấy một bàn tay với các khớp xương thon dài cân xứng dừng trước mặt muốn kéo y lên.
Các bạn à, trên thế giới này chỉ có ba loại người có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này, loại một là vip, loại hai là ICU, còn loại ba là Lăng ca.
Sở Diễn tự nhận mình không phải loại nào trong số đó, nhất thời có chút lơ đãng.
Đời trước khi yến hội đính hôn kết thúc Đoạn Trạch Vân liền lập tức lạnh lùng phân rõ quan hệ với y: "Cậu biết hôn ước của chúng ta chỉ là liên hôn chính trị, tôi không có chút tình cảm nào với cậu, chỉ là diễn kịch thôi. Cậu cũng hiểu chuyện một chút, giữ khoảng cách nhất định với tôi nếu không hôn ước của chúng ta liền vô hiệu."
Khoảng cách.
Thật là một từ tuyệt vời.
Nồi to, khoảng cách! Ngài còn nhớ rõ khoảng cách bên bờ hồ Đại Minh sao*!
*Sở Diễn không dám chạm vào tay hắn, cực kỳ hiểu chuyện tự đứng lên, thuận tiện giữ khoảng cách nhất định với Đoạn Trạch Vân.
Y tự nhận mình làm không tồi.
Nhưng mà khi y nâng mắt lên lại phát hiện gương mặt Đoạn Trạch Vân lạnh băng đáng sợ.
Sở Diễn: =□=
Y đã làm sai điều gì!
***
Đoạn Trạch Vân đưa ra yêu cầu muốn đích thân đưa y về phòng, Sở Diễn cực kỳ quyết đoán cự tuyệt.
Nói thật bây giờ y có chút đắn đo không hiểu nổi tâm tư của Đoạn Trạch Vân.
Tuy rằng tuyến tình cảm của Lăng ca và hắn không phát triển nhưng cũng không liên quan đến việc hắn trước sau như một chán ghét y.
Lòng dạ đàn ông sâu như đáy biển.
Cuối cùng Sở Diễn cũng về tới tẩm điện quen thuộc, căn phòng quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc, chà xát tay, cõi lòng đầy kích động kéo cửa phòng ra.
Sau đó... Y choáng váng.
Đúng vậy, sao y lại quên mất chứ!
Trong phòng, trên vách tường, trên giường, trên bàn sách, trên lưng cửa, còn có các góc xó xỉnh đều dán đầy chân dung lớn bé.
Đúng vậy, là chân dung của Đoạn Trạch Vân.
Những bức chân dung đó đều là Sở Diễn trong sách tự làm tự dùng thông qua con đường trái pháp luật như theo dõi, chụp lén, tỉ mỉ chế tạo, đủ thấy si hán*.
*
là người đàn ông yêu đến si mê ngốc nghếch một ai đóVì sao thời gian đó mắt y luôn rưng rưng nước, đó là vì đời trước yêu cầu y phải diễn vai si hán này.
Hiện tại Sở Diễn chỉ có thể vén tay áo lên gỡ toàn bộ đồ vật lung tung rối loạn xuống.
May mắn hiện tại là thời đại công nghệ cao, trong phòng đều có máy móc tự động hỗ trợ quét tước, Sở Diễn tính tình quái đản không cho ai vào phòng mình vì thế cũng không có ai trong Hoàng thất thấy căn phòng một lời khó nói hết này.
Đời trước sắm vai Sở Diễn, y cũng bởi vì thật sự nhìn không được đã sớm muốn xé mấy thứ này xuống.
Thật tốt quá, thuộc tính kẻ điên vẫn chưa bị lộ, tuy rằng đây cũng không phải thuộc tính thật của y.
Đột nhiên, Sở Diễn nhớ tới cuốn nhật ký bảo bối của mình.
Đời trước sau khi ngồi xổm trong tù thì không thể viết tiếp, đời này có thể nhặt bút lên một lần nữa rồi.
Y dạt dào hứng thú mở ngăn tủ ra, quen cửa quen nẻo sờ s0ạng nửa ngày.
Sờ không thấy gì cả.
Trong lòng Sở Diễn đổ mồ hôi lạnh.
Hận không thể chui đầu vào ngăn tủ nhìn cho rõ tình huống bên trong.
Nhật ký... Không thấy đâu cả!!
Một cơn ớn lạnh bò qua xương sống chui vào thần kinh não.
Ai đã tới phòng y?