Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 65



Lần gặp lại không chút cảm động với Chương Tuyển

Sở Diễn sợ đến mức muốn bỏ chạy nhưng nghĩ nếu mình chột dạ sẽ dấy lên nghi ngờ, tiếng chạy trốn chắc chắn sẽ lớn hơn tiếng lén lút rời đi, cân nhắc lẫn nhau, y quyết định quy quy củ củ làm một người qua đường Giáp*.

*ý chỉ người qua đường k quan trọng gì

Cũng may rất nhanh y đã không còn khẩn trương nữa, bởi vì y phát hiện hình như Chương Tuyển cũng không phải đang nói chuyện với y mà chỉ đang tự lẩm bẩm với chính mình.

Nhưng tại sao hai chữ kia lại được hắn trân quý và đau thương đến thế khi gọi ra.

Hình bóng hắn cô độc trong đêm tối tựa như người tên "Tiểu Diễn" trong miệng hắn là một người rất quan trọng.

Sở Diễn yên lặng đứng đó, không biết làm thế nào để hiểu được cảm xúc phức tạp của Chương Tuyển.

Ngay từ đầu chính hắn là người dày vò y.

Hiện tại một mình một người ở chỗ này đáng thương gọi tên y cũng chính là hắn.

Giống như một con chó săn, trước đây điên cuồng như sói, sau này lại đáng thương như chó, thận trọng cuộn tròn ở cửa chờ người về.

Sở Diễn nhẹ nhàng lắc đầu sau đó cẩn thận trốn ở đầu ngõ cố gắng giảm tiếng bước chân đi đến nhà thị trưởng.

***

Ngôi nhà của thị trưởng vẫn sáng đèn.

Con gái ông ngơ ngác nhìn ông bố ngốc nghếch đi loanh quanh trong nhà như một con thú bị mắc bẫy, chiếc xe địa hình đồ chơi mà cô bé cầm trên tay háo hức chạy qua bóng ông.

Phu nhân đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt dịu dàng cố gắng an ủi ông, nói chuyện với ông một cách lý trí và cố gắng giảm bớt lo âu cho ông nhiều nhất có thể.

Lúc này cửa nhà thị trưởng bị gõ vang.

Phản ứng đầu tiên của thị trưởng là không mở cửa, thay vào đó ông trốn trong vòng tay của vợ và nói một cách đáng thương: "Những kẻ xâm lược và boss của chúng tới phải không? Hu hu, tôi không dám mở cửa đâu."

Phu nhân vỗ vai ông nhẹ nhàng an ủi: "Yên tâm đi, boss của bọn họ sẽ không tới đâu, cùng lắm chỉ là một trong những tay sai của hắn ta thôi. Dù sao thì với thực lực của ông chắc không đến lượt boss của họ phải ra tay đâu."

Thị trưởng: "......"

Vợ à, tôi cảm thấy hình như bà không phải đang an ủi tôi mà đang làm tổn thương tôi.

Sau khi lo lắng mở cửa, thị trưởng thở phào nhẹ nhõm nhìn người đứng bên ngoài.

Ngoài cửa là Hứa Lai Thu mang theo đầy sao và trăng vội vàng đi tới.

Bốn người ngồi quanh bàn cà phê, các ghế sofa hướng Đông Tây Nam Bắc đều bị họ chiếm giữ, giống như bốn vị Phật nghiêm nghị.

Trước tiên thị trưởng lộ ra vẻ áy náy, xin lỗi Sở Diễn: "Thật xin lỗi, vì lỗi của tôi mà Lăng Phong đã bị kẻ xâm lược bắt giữ."

Sau khi nghe được giọng nói của Chương Tuyển Sở Diễn đã đoán được: "Người xâm chiếm Mạt Duy tinh có tên là Chương Tuyển phải không?"

Thị trưởng gật đầu, sau đó kinh ngạc hỏi: "Sao cậu biết?"

Sở Diễn nói: "Chuyện này ngài không cần biết, Lăng Phong hẳn là sẽ không bị thương đâu."

Thị trưởng trả lời: "Hình như không có thật. Có vẻ như họ quen biết nhau nhưng thái độ không mấy thân thiết. Tôi cảm thấy mỗi khi ở cùng nhau họ sẽ cãi vã, bùm bùm, đoàng đoàng chíu."

Sở Diễn: "..."

Cảm ơn ngài đã miêu tả chân thực như vậy nhưng những từ tượng thanh phía sau không cần thiết đâu.

Lúc này phu nhân thị trưởng lại đưa ra một câu hỏi bất ngờ: "Lai Thu, hình như cậu có chút thích Lăng Phong phải không?"

Nghe được câu hỏi này, Sở Diễn liền hóa đá tại chỗ.

Thích, Lăng Phong?

Y biết cả hai từ này nhưng sao khi ghép chúng lại với nhau lại tạo nên một từ xa lạ như thế?

Y chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này!!

Con gái thị trưởng nghe vậy cũng khóc nói: "Anh Lai Thu, mặc dù em rất bất đắc dĩ nhưng chỉ cần anh thích em nhất định sẽ ủng hộ anh!"

Sở Diễn: "..."

Thị trưởng: "Tôi thực sự xin lỗi. Thật là tội lỗi khi vì tôi mà hai người phải cách xa nhau."

Sở Diễn: "..."

Y vội vàng giải thích: "Không, không, không, tôi nghĩ mọi người đã hiểu lầm gì đó rồi."

Sau đó y trực tiếp đối mặt với ba câu hỏi từ tận tâm hồn của thị trưởng:

"Cậu không thích ăn đồ cậu ấy nấu à?"

"Tôi thích nó, nhưng..."

"Cậu không thích bầu bạn với cậu ấy à?"

"Tôi...."

"Cậu không lo lắng khi cậu ấy ra ngoài cả đêm à?"

"Nhưng..."

Dù cố gắng bác bỏ nhưng y không hề phủ nhận bất kỳ điều gì trong số đó.

Thị trưởng xua tay, tự tin nói: "Không cần phải nói, hồi đó vợ chồng tôi cũng như vậy thôi."

Phu nhân liếc nhìn ông rồi quay mặt sang một bên, làn da trắng nõn hiện lên một chút ửng hồng.

Thị trưởng nắm tay Sở Diễn, ánh mắt kiên định, chân thành nói với y: "Yên tâm, tôi sẽ không để cho hai người phải chịu quá nhiều nỗi khổ tương tư đâu!"

Sở Diễn: "?"

Rất nhanh, Sở Diễn đã được chứng kiến một phương thức liên lạc nguyên thủy.

Viết thư.

Nghiêm khắc mà nói thì cũng không hẳn là viết thư, bạn chỉ cần viết những gì mình muốn nói vào một tờ giấy nhỏ, cực kỳ tiện dụng.

Thị trưởng vỗ ngực hứa hẹn: "Cứ viết đi, tôi sẽ là người đưa thư trung thực của cậu."

Ánh mắt Sở Diễn trở nên khó hiểu.

Vì sao y cảm thấy những người này đang tự cho rằng y và Lăng Phong là một đôi uyên ương mệnh khổ không thể ở bên nhau?

Nhưng y đã sớm chấp nhận số phận của mình, cầm cây bút lên và viết vài chữ vào tờ giấy mà không cần nghĩ nhiều: [ Anh có khoẻ không? ]

Chữ viết tay của y rất đẹp, những người không biết đều cho rằng đó là chữ ký của một vị danh gia* nổi tiếng nào đó.

*Danh gia (:名家; : Míngjiā) là một trường phái triết học Trung Hoa cổ đại phát triển lên từ phái trong thời .

Thị trưởng nhìn nó rồi đưa ra lời nhắc nhở thân thiện: "Chỉ vậy thôi sao? Sao cậu không viết nhiều một chút?"

Sở Diễn bất đắc dĩ nhìn ông một cái, nói: "Sao ngài lại nhìn trộm?"

Sau đó thị trưởng bị vợ véo tai lôi ra ngoài.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của thị trưởng, Sở Diễn băn khoăn không biết lần sau có nên viết bằng kiểu chữ dành cho sinh viên y khoa* hay không, người thông minh như Lăng Phong hẳn là cũng có thể hiểu được một chút đi.

* chữ xấu, chữ bác sĩ thì mn biết r đấy=)))

......

Chẳng bao lâu sau Lăng Phong và Sở Diễn bắt đầu giao tiếp bằng phương pháp nguyên thủy này.

Thị trưởng bị vợ mắng không dám đọc trộm thư nữa.

Nhưng ông vẫn cảm thấy những bức thư phải dai dẳng, trìu mến, ngọt ngào như kẹo thì mới có cảm xúc.

Không hiểu sao lại khiến ông nhớ đến mình và vợ hồi đó, hehe.

Trong những lần đưa thư căng thẳng này, Lăng Phong đã nói với thị trưởng rằng không được để Hứa Lai Thu đến thư viện trong khoảng thời gian này, dù sao nơi này có rất nhiều người, quá phô trương.

Thị trưởng cũng cảm thấy đúng, dù sao giặc ngoài xâm lược chủ yếu là muốn cướp tiền và sắc, hiện tại ở đây không có tiền để cướp, đối với người nghèo thì thứ duy nhất có thể cướp chỉ là sắc mà thôi. Nhìn toàn bộ Mạt Duy tinh ngoại trừ Lăng Phong đang bị nhốt ở đây thì chỉ có Hứa Lai Thu có nhan sắc nổi bật mà thôi, sao ông có thể để đám người kia dễ dàng làm loạn được?

Vì vậy ông rất dứt khoát để Hứa Lai Thu ở nhà, mà vị quản lý cũ đã thành công đảm nhận chức vụ của y, vui vẻ đi làm.

Sáng sớm hôm sau, những người thích đọc sách của Mạt Duy tinh vô cùng hứng khởi đến thư viện sau đó họ nhìn thấy người quản lý cũ đã lâu không gặp đang cười toe toét với họ, đột nhiên mất đi sự ham học.

Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc*.

* Trong sách có sẵn các cô gái dung nhan xinh như ngọc.Trong sách tự nó cũng có sẵn căn nhà được dát vàng.

Ý muốn nói: Cứ cắm đầu vào sách mà học cho chuyên cần đi, khi đã hiểu hết những kiến thức ở trong sách rồi thì cũng đã... thành tài rồi, thi đậu rồi, và khi đã đậu đạt làm quan rồi thì ắt sẽ có vợ đẹp như ngọc và sẽ có nhà dát vàng với lầu son gác tía mà ở.

Không có kim ốc* tôi có thể nhịn.

*ngôi nhà bằng vàng

Nhưng còn ngọc của tôi thì sao?

Ở bên kia, "Nhan như ngọc" đang trốn trong nhà đọc thư trả lời của Lăng Phong.

[ Tôi ổn, em đừng lo lắng. ]

[ Trong lúc tôi đi vắng nhớ ăn ngon ngủ ngon, tuy tôi không thể theo dõi em nhưng cũng đừng kén ăn, đừng thức khuya, nhớ bảo vệ đôi mắt của mình. ]

[ Khi tâm trạng không tốt hãy nhìn lên những vì sao trên bầu trời. ]

Thấy vậy, Sở Diễn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mẹ kiếp, hôm nay trời nhiều mây, trên trời không có sao chỉ có mây đen!

Không hổ là phương tiện liên lạc thô sơ, chênh lệch múi giờ quá lớn. Có lẽ khi Lăng Phong viết thư thì bầu trời đầy sao nhưng khi thư đến tay y thì sao đã không còn nữa!

Sở Diễn lặng lẽ cất đi toàn bộ giấy tờ sau đó đặt chúng vào một cái ống tròn hình trụ dài để tích lũy.

Tại sao y lại giữ lại thứ này?

Có lẽ là vì y sợ bí mật của mình sẽ bị lộ ra ngoài.

Hoặc có lẽ cũng là do y có tâm tư khác...

Sở Diễn nghĩ như vậy, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

***

Ngày hôm sau, một người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt đen đến thư viện của Mạt Duy tinh, không chỉ trông rất áp lực mà còn toát ra một loại khí chất nham hiểm.

Người quản lý cũ nhìn thấy người lạ đến đây liền hét lên với thái độ không tốt: "Này! Mới tới mà không có quy củ gì cả. Phải đăng ký lần đầu hiểu không?"

Sau đó ông ta bị người đó nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng ông có loại ảo giác như mình đã bị giết một cách tàn nhẫn, ông sợ hãi đến mức không còn dám cử động hay nói thêm gì nữa.

Quả nhiên ông già này chỉ ức hiếp kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh.

Chương Tuyển phớt lờ ông ta và bước thẳng vào biển sách rộng lớn mà không thèm liếc nhìn người quản lý già đang run rẩy một lần nào nữa.

Hắn đến đây chỉ vì một lý do, đó là để nhìn xem nơi có nền văn hóa phong phú nhất tinh cầu này trông như thế nào.

Thực hiển nhiên mọi thứ ở đây đều khiến hắn thất vọng một cách lố bịch.

Sự hiểu biết về các nguyên lý khoa học chỉ ở mức thấp nhất, lịch sử ngắn ngủi đầy những giấy tờ thu chi, văn hóa cằn cỗi đến mức khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Chẳng trách thị trưởng lại quen với việc hành tinh của mình bị xâm chiếm như vậy, bởi vì trong hàng trăm năm qua tinh cầu này đã bị vô số tinh tặc ghé thăm!

Sau khi hầu hết bọn chúng nhìn thấy những tài sản nghèo nàn đến đáng thương của hành tinh này đều sẽ thương xót và nói: "Người anh em, tôi cảm thấy ông còn nghèo hơn chúng tôi, tôi không nỡ cướp của ông".

Nói xong, chúng sẽ vỗ vai ông tỏ vẻ thông cảm.

Cách đây không lâu hắn nghe thấy có người phàn nàn: "Sao lại thay đổi quản lý thư viện vậy? Tôi nhớ cậu quản lý xinh đẹp ngày xưa quá."

"Đúng, đúng, vừa nhìn thấy cậu ấy tôi liền tràn ngập lòng hiếu học, nhất là khi cậu ấy cười với tôi, tôi cảm thấy như mọi phiền muộn đều tan biến."

"Có thể là do cậu ấy bị bệnh không?"

"Không, cách đây không lâu tôi nhìn thấy cậu ấy trên đường, thân thể trông rất khỏe mạnh nhưng tinh thần lại không tốt lắm, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó."

Hai người đang than thở nhưng trong lòng Chương Tuyển lại nổi lên một tia hoài nghi.

Tại sao quản lý trước đây tốt như vậy nhưng lại bị thay thế?

Đầu óc hắn luôn nhạy bén, nhanh chóng phát hiện ra trong đó nhất định có ẩn tình.

Đôi mắt hắn nặng nề, đáy mắt mang theo sự suy tư.

...

Hôm nay lại là một ngày làm việc vất vả, ông thị trưởng đã cật lực đưa thư cho hai bạn trẻ, ông giống như Nguyệt lão* để họ cảm nhận được niềm hạnh phúc "em và anh, tâm liền tâm" dù ở xa nhau.

* người chuyên đi kết dây tơ hồng lương duyên giữa hai người ấy

Là một Nguyệt lão có trình độ, ông cảm thấy trái tim mình còn ngọt ngào hơn mật ong.

Huống chi Lăng Phong còn hứa sẽ tìm biện pháp ngăn cản Chương Tuyển ngầm chiếm lấy Mạt Duy tinh, hắn cũng đã tận tâm tận lực như vậy rồi ông cũng không thể không cố gắng.

Đang lúc ông vui vẻ đi về chỗ Lăng Phong bị giam giữ thì một thân hình cao lớn lặng lẽ chặn đường ông.

Đầu óc thị trưởng trống rỗng trong giây lát, sau đó ông ta cứng ngắc ngẩng đầu lên từng chút một, cảm giác như cổ ông ta là một cái máy móc cổ đã bị hư hao ít nhiều.

Một khoảng lặng dài vô cùng.

Người trước mặt không ai khác chính là kẻ xâm lược có nụ cười lạnh lùng hơn cả rắn độc - Chương Tuyển.

Thị trưởng cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, không khỏi giấu tờ giấy nhỏ trong tay ra sau lưng, sau đó líu lưỡi nói với Chương Tuyển: "Ngài... điên... xin chào."."

Chương Tuyển không để ý đến ông mà trực tiếp đưa tay ra và lạnh lùng nói: "Giao ra đây."

Thị trưởng đột nhiên run lên, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Thấy ông không nhúc nhích, trong mắt Chương Tuyển hiện lên một tia tàn nhẫn.

Thị trưởng sợ đến mức nước mắt giàn giụa, trong lòng thầm nói: Thực xin lỗi, đôi tình lữ nhỏ, hức hức hức.

**

Chương Tuyển, người nhận được bức thư đứng đó và im lặng đọc nó suốt một phút.

Sau đó, hắn đột nhiên mỉm cười.

Ta nói sao Lăng Phong lại ở đây vui đến quên cả trời đất chứ, hóa ra là có người mình thích rồi.

Cho nến muốn làm người thật tốt, không muốn nghĩ đến làm việc ngày đêm nữa phải không?

Thích, đại biểu cho sự uy hiếp.

Lăng Phong, đây là do cậu không khống chế được trái tim mình, không thể trách tôi.

Hắn từng cho rằng Lăng Phong ngồi ở vị trí Đại Hoàng tử với tính tình ương ngạnh, cứng rắn và không cùng quan điểm chính trị với mình sẽ giống như hạt cát không thể nghiền nát, rất cản trở.

Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ hắn ta đang bộc lộ điểm yếu trước mặt mình, không thể trách mình hèn hạ được.

Một tia âm lãnh hiện lên trong mắt hắn.

Nếu bắt được người này, hắn có thể dùng người này ép Lăng Phong phải mềm mỏng với hắn, đừng lúc nào cũng tìm cách cản đường hắn.

Nghĩ đến đây hắn liền sung sướng mỉm cười.

Hắn lạnh lùng hỏi: "Người nói chuyện với Lăng Phong là ai?"

Lúc này thị trưởng bỗng trở nên chính trực hơn, ánh mắt nhanh chóng trở nên kiên định, nói: "Cho dù ngài có đánh chết tôi tôi cũng sẽ không hé môi nửa lời."

Chương Tuyển cau mày nói: "Ai nói tôi sẽ đánh chết ông? Tốt nhất ông nên nghĩ đến vợ và con gái mình trước khi nói."

Được rồi, đánh rắn phải đánh bảy tấc*.

*chỗ bảy tấc là điểm yếu của con rắn, ẩn ý cho việc muốn đe dọa một người nào đó thì phải đánh vào điểm yếu của họ

Đây là một người tàn nhẫn và hắn ta có thể chỉ ra điểm yếu của ông chỉ bằng một vài từ.

Hu hu hu....

Thị trưởng vẻ mặt đau khổ nói: "Người này là quản lý mới ở thư viện của chúng tôi. Chàng trai trẻ này là một người lưu lạc tới đây. Lần đầu tiên nhìn thấy y, y mặc quần áo rách rưới và đôi mắt bối rối trông rất đáng thương. Xin đừng làm khó y, y là một đứa trẻ ngoan.

Chương Tuyển khinh thường nhìn lại yêu cầu của ông ta và bỏ tờ giấy vào túi.

Trong mắt Chương Tuyển, cho dù người khác có đáng thương cỡ nào cũng không liên quan đến hắn.

Hắn phớt lờ thị trưởng đang cong lưng, nở một nụ cười tự tin và bước đi.

***

Hôm này, Sở Diễn đang ở một cửa hàng nhỏ bên ngoài mua nhu yếu phẩm hàng ngày.

Lúc này, y bỗng nhìn thấy một cô bé thở hổn hển chạy tới, thở không ra hơi nói: "Anh Lai Thu, chạy đi!"

Người này không ai khác chính là con gái thị trưởng.

Thị trưởng về nhà càng nghĩ càng thấy băn khoăn nên quyết định tìm cách nhờ người báo trước cho Hứa Lai Thu.

Và người dễ thoát ra nhất chính là con gái ông- người không được chú ý.

Sở Diễn không biết tại sao chỉ có thể cùng cô chạy ra ngoài, vừa chạy y vừa hỏi: "Chúng ta đang đi đâu đây?"

Con gái thị trưởng vội vàng nói: "Đi đến nơi không ai có thể tìm thấy."

Sở Diễn nghe xong cảm thấy nếu mình hỏi lại sẽ làm cô bé mệt mỏi nên không hỏi tiếp nữa, chỉ xách một giỏ củ cải và cà tím chăm chú chạy cùng cô giống như bài tập thể dục buổi sáng.

Nhưng chưa chạy được bao xa đã bị ai đó túm lấy cổ áo.

Tóc y cũng bị kéo lại.

Lúc này, cuối cùng y cũng cảm nhận được nhược điểm của văn hóa để tóc dài, ngoài việc tốn nhiều dầu gội hơn y còn bị kéo tóc ở nơi công cộng, sợ rằng giây tiếp theo đối phương sẽ mắng mình " Con tiểu tam này!!"

Tuy nhiên, khía cạnh kịch tính như vậy đã không xảy ra nhưng khi nhìn lại phía sau y lại ước rằng cảnh tượng kịch tính đó sẽ xảy ra.

Bởi vì làm tiểu tam còn tốt hơn vạn lần gặp được Chương Tuyển!!!

Nhưng khi Chương Tuyển nhìn thấy mặt y, vẻ mặt hắn so với Sở Diễn còn muốn kinh ngạc hơn, đôi mắt vốn lạnh lùng dần dần trống rỗng, cánh tay cũng dần dần mất lực.

Sở Diễn dùng sức lực nhanh chóng rút cổ áo từ móng vuốt Chương Tuyển ra, mái tóc dài rối bù xõa tung trên vai vì hành động vừa rồi, trông y vô cùng chật vật và đáng thương.

"Cậu....."

Sở Diễn khẩn trương nhìn hắn, vội vàng đánh phủ đầu trước: "Anh là ai, tại sao lại kéo tôi!"

Con gái thị trưởng cũng phản kháng: "Đừng bắt nạt anh ấy!"

Ánh mắt trống rỗng ban đầu của Chương Tuyển cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn ta thấp giọng cười nhạo chính mình, nghĩ: Mày đang nghĩ cái gì vậy... Vậy mà còn có thể nhìn lầm.

Vừa rồi khi thanh niên này quay người lại trái tim hắn đập mạnh không thể khống chế, giống như một cây non đâm xuyên qua lớp băng.

Cây non đó ngây thơ cho rằng thế giới bên ngoài là mùa xuân, hoa đang nở rộ nhưng vừa ló đầu ra ngoài đã bị đông cứng trong băng tuyết lạnh lẽo.

Chương Tuyển nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục vờ như không quan tâm đ ến bất cứ điều gì, ánh mắt nặng nề rơi vào người này, từng bước hỏi: "Cậu có biết Lăng Phong không?"

Sở Diễn biết mình không thể giấu được loại chuyện này nên chỉ bình tĩnh nói: "Biết."

Lông mi của Chương Tuyển run lên, hắn từng bước thăm dò: "Cậu có biết mình trông rất giống một người không?"

Sở Diễn im lặng nhìn hắn.

Y biết lúc này nói gì cũng sai, thà không trả lời còn hơn.

Chương Tuyển tiếp tục: "Tôi khuyên cậu đừng nghĩ rằng hắn yêu cậu. Cậu có bao giờ nghĩ đến rằng thời điểm hắn nhìn cậu thực ra đang nghĩ về một người khác không?"

Sở Diễn hiểu rằng đây là câu chuyện cẩu huyết về thế thân.

Nhưng Lăng Phong lại không như vậy, nếu đối xử tốt với ai đó hắn nhất định sẽ thể hiện sự chân thành, sẽ không coi người đó là cái bóng của người khác, cho dù người đó là y.

Đôi khi Sở Diễn tự hỏi liệu Lăng Phong đã nhận ra y chưa?

Vậy nên khi Chương Tuyển đến Mạt Duy tinh Lăng Phong mới chọn giấu giếm chuyện này với hắn ta.

Vậy nên mới quan tâm đ ến đôi mắt của y như thế.

Vậy nên mới biết được nhiều thói quen nhỏ của y như vậy.

Nghĩ tới đây, trong lòng Sở Diễn dâng lên rất nhiều cảm xúc không hiểu nổi.

Chương Tuyển thấy y trầm tư cho rằng lời hắn nói đã lay động được y, hiện tại ít nhiều y cũng sẽ có rào cản với Lăng Phong.

Lúc này hắn mới lộ ra mục đích của mình: "Cậu có biết vì sao hôm nay tôi tới tìm cậu không?"

Hắn mong đợi được nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng trên khuôn mặt thiếu niên đó.

Không ngờ y hơi ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia sáng chói mắt.

Chương Tuyển không khỏi sửng sốt.

Nếu như nói Sở Diễn học được điều gì ở kiếp trước thì chắc chắn là y biết rất rõ tính tình của những nhân vật chính này.

Giống như bây giờ, y có thể nói rõ ý đồ từ tận đáy lòng của Chương Tuyển mà không cần suy nghĩ:

"Tôi đoán anh sẽ bắt cóc tôi, sau đó dùng tôi làm quân cờ để mặc cả khống chế Lăng Phong, yêu cầu hắn xâm chiếm Mạt Duy tinh cùng anh. Nếu hắn không đồng ý, anh sẽ tra tấn tôi ngay trước mặt hắn rồi buộc hắn phải đồng ý, phải không?

Chương Tuyển: "..."

Đoán không tồi.

Y đã nói trúng tất cả.

Chương Tuyển không buồn bực khi suy nghĩ của mình bị đoán ra, chỉ lạnh lùng nói: "Nếu cậu đã đoán được vậy cậu không sợ sao?"

Sở Diễn bình tĩnh nói: "Tôi không sợ."

Nếu mọi chuyện thực sự đã đến mức không thể vãn hồi y sẽ bảo hệ thống khôi phục lại dung mạo ban đầu cho mình, sau đó cá chết lưới rách với Chương Tuyển.

Hiện tại y muốn làm một việc Sở Diễn sẽ không bao giờ làm.

Trong mắt Chương Tuyển, người thanh niên tên Hứa Lai Thu nở một nụ cười diễm lệ.

Đúng vậy, diễm lệ.

Y dường như rất biết cách mỉm cười để thu hút sự chú ý của mọi người.

Chương Tuyển sửng sốt trong giây lát.

Sau đó Sở Diễn bắt đầu nói những lời cặn bã: "Nói thật với anh, khi Lăng Phong đến tinh cầu này tôi đã nhận ra thân phận của hắn không bình thường liền nhanh chóng coi hắn là mục tiêu săn mồi đầu tiên của mình."

Con gái thị trưởng: "?"

Sở Diễn phớt lờ ánh mắt cô bé, nói tiếp: "Quả nhiên tôi đoán đúng rồi, hắn nói mình là Đại Hoàng tử của Đế quốc, hứa sẽ đưa tôi về cùng và sống một cuộc sống tốt đẹp."

"Tôi rất vui, chắc mẩm mình đã bắt được một con cá lớn. Dù không may mắn khi phải sống trên hành tinh nhỏ bé này nhưng lại vô tình gặp được một người như vậy, sao tôi có thể không vui được?"

"Mặc kệ hắn nghĩ gì về tôi, chỉ cần hắn sẵn lòng cho tôi cuộc sống giàu sang như tôi mong muốn thì tôi cũng không ngại cố gắng hết sức bắt chước để trở thành người mà hắn thích."

Nói xong Sở Diễn lộ ra một nụ cười xảo trá, nói với Chương Tuyển: "Nói thật, từ lâu tôi đã chán ngấy cuộc sống này. Anh bắt được hắn tôi còn muốn cảm ơn anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.