Tòa nhà số ba nằm ở phía đông bắc tiểu khu, thuộc vào nhóm nhà có ánh sáng kém.
Lúc hai người tiến vào đại sảnh, Kỳ Vô Quá cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Không phải vì nơi đây âm khí dày đặc quỷ dị, mà là vì quá mức sạch sẽ.
Đây hoàn toàn là một cái đại sảnh bình thường, không có bất cứ một nơi nào kỳ quái.
Bây giờ đã qua thời gian cao điểm, số người dùng thang máy cũng không nhiều, hai người bọn cậu thử chạy thang máy một lần, vẫn không thấy nó bị trục trặc gì.
Sau đó Đoạn Lệ dùng chìa khóa mở bảng bấm, chỉnh thang máy đưa nó xuống tầng hầm rồi mở cửa thang máy.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Vô Quá nhìn thấy giếng thang máy(1) tối đen như mực, nhưng cậu lại không hề sợ hãi, trực tiếp lấy đèn pin tiêu chuẩn được phát cho bảo an bật mức đèn thấp nhất, vươn người định nhảy xuống dưới đó.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay lạnh lẽo vươn ra đặt lên bàn tay đang để trên cửa thang máy của cậu.
Kỳ Vô Quá quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đoạn Lệ nắm chặt cổ tay cậu, nói: “Cẩn thận một chút.”
Người tên Đoạn Lệ này thoạt nhìn là một kẻ lạnh lùng khó gần, nhưng bên trong lại mang tấm lòng nồng nhiệt. Kỳ Vô Quá gần đây chực cơm ở nhà hắn không ít, vì thế cậu đã sớm cho ra cái kết luận như vậy.
Đối với động tác của Đoạn Lệ cậu cũng không cảm thấy kỳ quái, gật gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Kỳ Vô Quá ngoảnh đi, nhìn vào giếng thang máy âm u đầy chướng khí.
Một thứ mùi không dễ ngửi cho lắm xộc vào mũi, vừa có chút ngai ngái, vừa có chút ẩm mốc.
Kỳ Vô Quá chun mũi, dùng đèn pin chiếu xuống dưới kia.
Ở trong loại trò chơi trốn thoát này cậu đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý. Cho dù có thấy dưới thang máy có một bộ thi thể bị đè bẹp cũng sẽ không bị dọa quá nhiều.
Ngoài dự kiến là, bên dưới không có gì cả.
Ngoại trừ những phần máy móc vận hành được bảo trì thì còn lại đều rất sạch sẽ.
Kỳ Vô Quá quay đầu lại, nói: “Không có gì hết, rất bình thường.”
Nếu đã như vậy, hai người cũng không cần phải thắc mắc về thang máy nữa, chỉ đơn giản coi việc này như là một chuyện nho nhỏ trong kiếp làm bảo an mà thôi.
Trên đường trở về phòng canh gác, Kỳ Vô Quá mới nhớ ra Đoạn Lệ là người mới, hơn nữa lại còn vào trước mình được một thời gian.
Cậu hỏi: “Anh vào bao lâu rồi?”
Đoạn Lệ trả lời: “Không lâu lắm, hình như là hai ba ngày.”
“Anh có thấy những người khác không?” Kỳ Vô Quá hơi dừng một chút rồi nói thêm: “những người chơi giống chúng ta.”
Đoạn Lệ lắc đầu: “Không có, trừ cậu ra thì còn có ai nữa à?”
Kỳ Vô Quá nhớ lại lúc trước đây mình gia nhập không gian trò chơi cũng là trực tiếp tiến vào, không có gian phòng chờ nhỏ kia.
Cậu giải thích: “Ừ, khi tiến vào lần thứ hai, có thể ở trong một căn phòng nhỏ xem sơ lược cốt truyện và giới thiệu nhân vật gì gì đó, ngoại trừ anh và tôi làm bảo vệ ở ngoài này thì vẫn còn nhân viên quét dọn, người chuyển phát nhanh và hai hộ gia đình.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã về tới cửa phòng canh gác.
Bọn họ về cũng vừa đúng thời gian, đứng trước cửa phòng lúc này là người chơi đóng vai nhân viên quét dọn tiểu khu.
Nhân viên quét dọn có hai người, trong đó là một bà cô nhân viên vệ sinh điển hình, da hơi ngăm, bên ngoài cũng rất giản dị.
Một người khác mặc đồng phục của nhân viên quét dọn thì lại không giống vậy, là một người phụ nữ trẻ mới tầm đôi mươi, da mềm thịt mịn trắng nõn nà, vừa nhìn đã biết không phải người thường xuyên lao động chân tay.
Ba người chơi liếc mắt nhìn nhau, người nào cũng đều phân biệt được thân phận của nhau, chẳng qua vẫn còn một con NPC đang đứng đây, lúc này chưa phải là thời cơ tốt để mở miệng.
Bà cô quét dọn thấy hai người Đoạn Lệ đi tới, tiến lên phía trước đón lời: “Tiểu Đoạn, đây là nhân viên vệ sinh mới đến của chúng ta, chị mang tới cho mấy đứa biết mặt.”
Đoạn Lệ gật đầu: “Ừm.”
Ánh mắt bà cô dọn vệ sinh lại chuyển đến trên người Kỳ Vô Quá, nói: “Đây là người của đội bảo an mới tới à? Thằng nhóc được đấy, nhưng mà xem ra không có tinh thần mấy, phải tăng cường rèn luyện.”
Kỳ Vô Quá quen rồi, đúng là cậu mọc một cái mặt phờ phạc, mấy người lớn tuổi ai cũng ngứa mắt, bảo cậu là một kẻ lêu lổng ăn chơi chả chịu làm lụng gì.
Nhân viên quét dọn kia mới làm xong công việc của hôm nay, vì thế nên mới đứng trước cửa ra vào nói chuyện với đám Đoạn Lệ vài câu.
Xem ra là phân đoạn của NPC game cung cấp thêm manh mối.
Chỉ là cái con NPC này rất lắm mồm, lại còn kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia, nói chuyện gì cũng đều là mấy cái việc to to nhỏ nhỏ trong nhà.
Kỳ Vô Quá đứng nghe cả nửa ngày trời vẫn không nghe được tin tức nào hữu dụng, cậu liếc mắt nhìn Đoạn Lệ đứng bên cạnh, thấy đối phương vẫn duy trì một bộ dáng thật thà, trên mặt không nhìn ra được chút thiếu kiên nhẫn nào.
Chẳng qua Đoạn Lệ này vốn rất ít khi thể hiện cảm xúc, có cảm thấy phiền toái cũng sẽ không để lộ ra.
“Đúng rồi, có chuyện này các cậu nên chú ý chút.”
Hồn Kỳ Vô Quá đã sắp bay lên chín tầng mây ngay lập tức bị câu này kéo trở lại.
Cậu nhạy bén nhận ra đây nhất định là dấu hiệu xuất hiện tin tức then chốt.
Kỳ Vô Quá cười cười: “Chị Lưu, chị nói đi.”
Chị Lưu nói: “Chị gần đây cảm thấy nhất định là có người lén lút lẻn vào tiểu khu, lúc mấy đứa đi tuần nhớ cẩn thận đấy, lỡ may có nhà nào bị trộm thì phiền lắm.”
Đoạn Lệ hỏi: “Sao lại vậy?”
“Là thế này, lũ thanh niên thời nay không phải rất thích mua sắm qua mạng à? Mỗi lần chị đi quét dọn đều nhặt được không ít thùng carton từ trong đống rác vứt dưới hiên.”
Xem ra chị Lưu rất tức giận, âm điệu càng lúc càng cao lên.
“Bắt đầu từ hôm qua, ba đống rác bên kia không có lấy một cái thùng giấy, chị đi hỏi những đồng nghiệp khác nhưng họ đều nói là không thấy mấy thứ đó. Đây nhất định là có người từ bên ngoài lén lút chạy vào thó đi!”
Những hộp giấy này xem như là nguồn thu nhập ngoài lề của nhân viên vệ sinh, nên cũng có thể lý giải vì sao chị Lưu tức giận như vậy.
Có lẽ vì thấy trên mặt Kỳ Vô Quá lẫn Đoạn Lệ đều có chút thờ ơ, chị Lưu lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Chị đây cũng không phải vì chút tiền bán đống giấy đó đâu, các cậu nghĩ mà xem, cái thằng trộm không rõ lai lịch kia bây giờ mới chỉ thó thùng giấy, chứ sau này nó thó cái gì thì có trời biết.”
“Nếu thật sự có nhà nào bị trộm đồ thì các cậu phải chịu trách nhiệm!”
Kỳ Vô Quá bị chị Lưu bắn như súng liên thanh đến đau cả đầu, gân xanh hai bên thái dương cũng nổi lên, cậu nghiêm mặt nói: “Được rồi, chị Lưu, cảm ơn chị đã nhắc nhở, bọn em nhất định sẽ chú ý.”
Đúng lúc đó mắt chị Lưu sáng lên, cứ như là thấy người mình chờ đợi đã lâu.
“Ôi chao, Khương tiểu thư!”
Kỳ Vô Quá xoay người, cậu thấy một cô gái tầm hai mươi tuổi xuất hiện.
Cậu hơi sững sờ, cũng không phải bởi vì cô gái trẻ kia đẹp quá sức tưởng tượng, mà vì cậu đã từng thấy qua khuôn mặt này.
Ở trong cốt truyện sơ lược, y tá nửa đêm bị sát hại tên Khương Tiểu Lôi.
Kỳ Vô Quá liếc mắt ra hiệu cho Đoạn Lệ, sau đó đi theo bà cô quét dọn qua đó.
Xem ra Khương Tiểu Lôi có chút uể oải, có lẽ là cô vừa mới tan giờ làm, trong tay vẫn còn ôm mấy hộp bưu kiện.
Chị Lưu nghênh đón rất nhiệt tình, nói: “Khương tiểu thư, nhiều bưu kiện vậy cầm có bất tiện không?”
Khương Tiểu Lôi miễn cưỡng cười một cái, nói: “Cũng tạm, không nặng lắm đâu, không cần…”
Kết quả cô còn chưa dứt lời, chị Lưu đã rút cây kéo nhỏ từ túi tiền trên đồng phục ra, nói: “Hay là vậy đi, cô trực tiếp mở bưu kiện ở đây đi, không cần phải ôm đống hộp vướng víu này lên đâu.”
“…”
Kỳ Vô Quá thấy rất rõ vẻ câm nín trên mặt Khương Tiểu Lôi.
Chị Lưu này có lẽ vì hai ngày nay không nhặt được xác giấy nên có hơi sốt ruột, cứ vậy mà muốn mấy hộ gia đình mở bưu kiện ngay tại chỗ.
Đây là chuyện liên quan đến bí mật đời tư, làm gì có ai bằng lòng cho được.
Khương Tiểu Lôi tính cách khá tốt, cho dù gặp phải chuyện bất lịch sự như vậy cũng chỉ khẽ cau mày.
Cô nhẹ giọng: “Xin lỗi, chỗ này là quần áo thử không vừa cỡ người nên muốn trả hàng, nếu không gói bên ngoài lại cho kỹ tôi sẽ không yên tâm.”
Nói xong, Khương Tiểu Lôi gật gật đầu với cậu rồi ôm thùng giấy đi về phía tòa nhà số ba.
Chị Lưu bị từ chối cũng không thấy xấu hổ là mấy, ngược lại còn xoay người nói lảm nhảm.
“Cái cô Khương tiểu thư này là một người cuồng mua sắm qua mạng, ngày nào cũng nhận rất nhiều bưu kiện, những lúc chị đi thu thập, hộp bưu kiện có thể chất thành núi, vậy mà hai ngày nay không hề thấy cái nào.”
Kỳ Vô Quá còn chưa mở miệng, chị Lưu đã đảo mắt xem giờ.
“Ối chà, chín giờ rồi, không nói nữa, chị còn có việc.”
Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng chị Lưu dần biến mất ở cửa tiểu khu.
Lúc này cô gái tên Thang Tĩnh Nhã mới đi tới.
Cô nhẹ nhàng nói: “Các cậu cũng là người chơi hả?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, trong trò chơi trốn thoát này, người chơi không thể hãm hại lẫn nhau, cho nên thường sẽ tìm tới nhau để hợp tác.
Nguyên nhân rất đơn giản, ở đây lệ quỷ hoành hành, bốn phía nơi nào cũng đều là âm khí, nếu như người chơi chết trong tay đồng đội thì nhất định sẽ biến thành lệ quỷ. Sau khi lệ quỷ xuất hiện, thứ chúng muốn tìm nhất chính là người đã hại chết chúng.
Đây căn bản là chuyện gây bất lợi, không ai rảnh tay mà làm chuyện đó. Còn không bằng thành tâm hợp tác, mọi người cùng nhau vượt ải mới là cách tốt nhất.
Thang Tĩnh Nhã nói: “Những người khác cũng đã đủ, ba hộ gia đình 8A và 9B, còn có anh trai chuyển phát nhanh mỗi ngày đều tới đây, đều là người chơi, nửa giờ trước tôi đã gặp họ rồi.”
Kỳ Vô Quá hàn huyên vài câu với Thang Tĩnh Nhã, biết được lần này ngoại trừ Đoạn Lệ là người mới, còn lại đều là người chơi già dặn có kinh nghiệm, tiếc là không ai biết thông tin gì liên quan tới tiểu khu này.
Độ khó vẫn chưa biết, chẳng qua những nơi như thế này thường sẽ có độ khó không quá lớn, bởi vì phạm vi giới hạn của trò chơi rất nhỏ.
Đương nhiên đây vẫn là kinh nghiệm do những người chơi giàu kinh nghiệm tích lũy mà thành, không thể coi là số chuẩn được.
Kỳ Vô Quá nói: “Y tá Khương Tiểu Lôi vừa mới gặp kia, tôi xem cốt truyện thì thấy cô ta chết rồi.”
“A!”
Thang Tĩnh Nhã che miệng, tỏ vẻ rất kinh ngạc.
Kỳ Vô Quá cho rằng đối phương kinh ngạc là vì nghe được Khương Tiểu Lôi đã chết, không ngờ Thang Tĩnh Nhã lại đánh giá cậu một lượt, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đi xem sơ lược cốt truyện…”
“…”
Kỳ Vô Quá bị Thang Tĩnh Nhã dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngu nhìn mình, cảm thấy có chút mất mặt.
“Sơ lược cốt truyện này rõ ràng là cái hố bẫy điểm, mấy tay già đời chẳng ai lại đi lãng phí điểm vào đó, chẳng lẽ cậu là tân thủ chưa vượt ải được mấy lần?”
Kỳ Vô Quá còn chưa đáp lời, Thang Tĩnh Nhã đã lắc đầu phủ nhận suy đoán của mình: “Cũng không đúng, tân thủ thì đào đâu ra năm mươi điểm mà mở sơ lược cốt truyện…”
Kỳ Vô Quá cũng biết tình huống vừa qua cửa lần đầu đã được tặng năm mươi điểm là điều bất thường, nên cậu rất biết điều mà giữ kín trong miệng.
Cậu suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Là do tò mò thôi, tò mò hại chết mèo, cũng vì xem cốt truyện mà tôi không đủ điểm để lựa chọn nhân vật.”
Thang Tĩnh Nhã dùng ánh mắt thương hại liếc mắt nhìn Kỳ Vô Quá một cái, chỉ vì tò mò mà dẫn đến không đủ điểm chọn nhân vật, lại còn bị phân cho nghề nguy hiểm nhất là bảo an, thật quá thảm.
Cô lấy điện thoại di động ra xem giờ, nói: “Ấy, không nói nữa, tôi phải đi làm việc.”
Ở trong game này, trước khi làm rõ được nội dung, mỗi người chơi đều sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của nhân vật mà mình nhập vai.
Cho dù Thang Tĩnh Nhã là một cô gái được nuông chiều từ bé đi chăng nữa, thì ở cái nơi lúc nào cũng đe dọa đến tính mạng này, có đóng vai nhân viên quét dọn cũng không dám lề mề chậm chạp.
Kỳ Vô Quá nhìn theo bóng dáng Thang Tĩnh Nhã kéo xe chở rác dần dần biến mất, có chút cảm khái.
Cũng không biết người sáng tạo không gian của quỷ có suy nghĩ thế nào, mà kéo những người này từ cái chết trở về, rồi lại đưa bọn họ vào một trò chơi tàn nhẫn như vậy.
Hay là, chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ nhân loại giãy dụa tìm đường sống rất thú vị đi?
Trong lòng Kỳ Vô Quá đột nhiên nảy ra ý nghĩ như vậy.
*****
Chú thích:
(1) Giếng thang máy: là phần tạo nên không gian để Cabin thang máy có thể hoạt động, vận hành lên xuống theo nhu cầu của người dùng.