Cửa thang máy mở ra, thế nhưng hình ảnh trước mắt lại nằm ngoài dự kiến của Kỳ Vô Quá. Cậu vốn nghĩ hẳn là khi đi vào tầng này sẽ tìm được nút bấm bị thiếu, nhưng trước mặt họ lại là một bức tường. Một bức tường gạch phẳng hoàn toàn chặn đứng cửa thang máy, không có kẽ hở để đi ra ngoài.
Kỳ Vô Quá tiến tới gõ vào vách tường, nói: “Trông rất thật, là tường thật ư?”
Đoàn Lệ đứng phía sau cậu cẩn thận đánh giá, nói: “Không phải quỷ đánh tường, là tường thật.”
Tình huống hiện tại đang chìm vào bế tắc, cái nút trấn được từ nam quỷ camera là tầng mười tám, chứng minh manh mối chắc chắn đang ở trên tầng mười tám. Hiện tại cửa lại bị một bức tường gạch vữa chặn đứng, sao có thể đi tìm manh mối được đây?
Kỳ Vô Quá nghĩ đến đây, nhanh chân đạp một phát lên tường gạch.
“Shh…” Cậu ngồi xổm xuống xoa chân mình: “Cứng quá, xem ra không thể giải quyết bằng bạo lực rồi.”
Đoàn Lệ nhìn cậu, nói: “Trình của cậu chưa đủ để gọi là bạo lực.”
Kỳ Vô Quá im lặng, cảm thấy mình đang bị khinh thường, nhưng từ chênh lệch thực lực mà nói, Đoàn Lệ chỉ như đang trần thuật lại một sự thật.
Cuối cùng, hàng ngàn lời muốn nói chỉ tụ lại thành mấy chữ: “Anh giỏi thì đi mà làm.”
Từ trước tới nay Đoàn Lệ vẫn là người thuộc phái hành động, lúc ra tay chưa bao giờ nói thừa nửa chữ. Kỳ Vô Quá vừa dứt lời, chỉ thấy một chân Đoàn Lệ đã đặt lên bức tường gạch. Tường vẫn còn đó, không phải đá một phát đã sập như mấy cảnh hay thấy trong phim truyền hình võ thuật.
Kỳ Vô Quá nhếch mày, đang định giảng hòa, lại thấy Đoàn Lệ giơ chân đạp thêm một phát. Sau liên tiếp mấy đạp, bức tường gạch kia rụng mất vài hòn. Kỳ Vô Quá thấy thế liền như được khích lệ, không muốn phản pháo nữa, tiếp tục cổ vũ hắn: “Nữa đi nữa đi, có công mài sắt có ngày nên kim. Cố gắng tiếp chắc chắn sẽ đạp đổ được!”
Đoàn Lệ nhìn Kỳ Vô Quá tỏ vẻ bất đắc dĩ, chân lại chuẩn bị đạp thêm vài cái. Nhưng đúng lúc này, đầu bên kia có giọng nói vọng lại: “Các người đang làm gì thế!”
Giọng nói nghe rất mơ hồ, hẳn là vang đến từ phía sau bức tường.
Kỳ Vô Quá cau mày lắng nghe, sau đó hỏi: “Anh là ai?”
Giọng nói đầu bên kia trả lời: “Tôi là bảo vệ, tầng này bị phong tỏa không vào được, khi không các người đi đá tường làm gì?”
Giọng nói và âm điệu phía đối diện nghe rất rõ, không giống với lệ quỷ có ác ý. Tất nhiên Kỳ Vô Quá sẽ không dễ dàng tin tưởng một người đến mặt còn không thấy, chỉ là từ tầng mười tám như thế này còn có một bảo vệ bỗng dưng xuất hiện, hẳn manh mối sẽ nằm trên người đối phương.
Kỳ Vô Quá nghĩ đến đây, lập tức đổi giọng: “Anh trai bảo vệ này, thang máy có vấn đề, vừa rồi chúng tôi bị nhốt trong thang một lúc lâu, vất vả lắm nó mới hoạt động, vậy mà lại đi lên tầng này.”
Giọng nói của cậu nghe rất hoảng hốt, thế nhưng khuôn mặt lại không hề thay đổi. Đoàn Lệ chỉ thấy Kỳ Vô Quá đúng là có khiếu lừa đảo, đi gạt người ta chỉ là chuyện cỏn con.
Dường như bảo vệ phía bên kia rất tin tưởng Kỳ Vô Quá, nói: “À, tôi đứng bên này không biết tình hình thế nào, cậu chờ chút để tôi nghĩ cách.”
Kỳ Vô Quá dán tai lên tường lắng nghe, sau đó nói: “Anh bảo vệ à, anh báo cảnh sát giúp tôi được không, gọi 119 là được.”
“…”
Đầu bên kia im lặng một lát, nói: “Tôi không có di động.”
Giọng nói sau bức tường dần biến mất, có vẻ như đã đi xa.
Kỳ Vô Quá đứng dậy nhìn Đoàn Lệ, hai người ăn ý lui về sau, Kỳ Vô Quá khẽ nói: “Không đúng lắm.”
Chuyện mà Kỳ Vô Quá đang nhắc tới là bảo vệ kia không có di động, đây là một việc rất kỳ lạ, tuy nhiên nghi vấn của một thiên sư chuyên nghiệp như Đoàn Lệ lại khác với Kỳ Vô Quá.
Đoàn Lệ gật đầu: “Âm khí rất nặng, chúng quấn quanh bức tường này.”
Kỳ Vô Quá nói: “Quấn quanh tường là sao?”
Cậu chỉ cảm thấy bảo vệ hơi kỳ quái, có lẽ không phải là NPC đơn giản, nhưng lại không ngờ vấn đề nằm trên tường.
Đoàn Lệ nói: “Âm khí quanh quẩn trên mỗi hòn gạch đính lên tường, vừa rồi khi chạm vào thì tôi phát hiện.”
Hắn dừng lại một lát rồi giải thích: “Trong tòa cao ốc này, chỗ nào cũng có âm khí rất nặng.”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Nhiều quỷ như vậy, âm khí nặng cũng bình thường.”
“Nhưng âm khí trong bức tường này nặng hơn hẳn.”
Kỳ Vô Quá chợt lóe lên một ý tưởng mới. Vừa rồi khi cậu dán tai lên tường nghe ngóng tiếng động phía đối diện đã phát hiện ra một cái khe nho nhỏ. Có lẽ nó đã có sẵn trên tường, cũng có lẽ là nhờ uy lực mấy cú đá vừa rồi của Đoàn Lệ. Tóm lại Kỳ Vô Quá vừa nghĩ ra mánh mới, trong lòng đã nhú lên nước đi không bình thường.
Cậu hỏi: “Người ta hay nói âm dương tương khắc, cái này có đúng không?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Đúng.”
Kỳ Vô Quá chỉ vào khe hở nói: “Âm khí trên tường nồng tới như thế, vậy nếu anh nhét một lá bùa nhiều dương khí vào khe hở này, sau đó niệm chú…”
“Có phải sẽ bùm một phát, tường bị thổi bay không?”
“…”
Đoàn Lệ không ngờ còn có cách sử dụng bùa như thuốc nổ như vậy, chỉ là nghe rất thực dụng. Hắn bất đắc dĩ nói: “Cậu có thiên phú về huyền học đấy, chẳng qua hơi bạo lực quá.”
Kỳ Vô Quá khó tin liếc Đoàn Lệ, cậu đã được nghe không ít sự tích về hắn từ miệng Đoàn Duệ Thành. Với tác phong của mình mà cái tên này dám nói cậu bạo lực thì chẳng khác nào vừa ăn cướp vừa la làng. Đoàn Lệ nhìn khuôn mặt khó tả của Kỳ Vô Quá, nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
Đương nhiên Kỳ Vô Quá sẽ không hèn hạ tới mức bán đứng Đoàn Duệ Thành, vội chuyển chủ đề: “Làm theo cách này được không? An toàn không?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Có thể thử một lần, cậu không cần lo về vấn đề an toàn.”
Nói xong, hắn lấy ra một lá bùa, cắn đầu ngón tay vẽ vài nét lên đó, biến lá bùa thành hình cuộn tròn rồi nhét vào trong khe. Sau khi làm xong, Đoàn Lệ kéo Kỳ Vô Quá đến góc thang máy, giơ tay bắn ra, bên trong khe bùng lên một ngọn lửa đỏ vàng.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, bên trong thang máy bụi tung mù mịt.
Đoàn Lệ khống chế lực nổ rất tốt, nơi hắn và Kỳ Vô Quá đứng hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Chỉ là khi bụi đất lắng xuống, tầm mắt có thể nhìn thấy rõ ràng, kết quả lại khiến Kỳ Vô Quá thất vọng.
Bức tường vẫn còn đó, không bị thổi bay như đã dự đoán. Tiếng động trầm đục vừa rồi chẳng qua cũng chỉ nổ được thành một cái lỗ có đường kính khoảng hai cm mà thôi.
Kỳ Vô Quá thoáng nhìn Đoàn Lệ, thấy hắn cau mày bèn hỏi: “Sao thế này?”
Đoàn Lệ nói: “Rất bất thường, theo lượng âm dương xung khắc vừa rồi, chỉ là một bức tường thì không thể vững như vậy được.”
Kỳ Vô Quá đi qua, sờ sờ đường nối bốn phía, phát hiện chúng không hề có dấu hiệu lỏng ra. Cậu nói: “Tuy tường không bị sập, nhưng nó đã chứng minh được một việc: Hẳn là manh mối nút bấm có liên quan tới bức tường này.”
Đoàn Lệ hỏi: “Ý cậu là sao?”
Kỳ Vô Quá nói: “Dùng khái niệm trò chơi mà nói, tầng mười tám chỉ là một khung cảnh ảo mà thôi, tầng mười tám thật vốn không tồn tại, cho nên mới xuất hiện bức tường kiên cố không gì phá nổi như vậy.”
“Ý cậu là… tầng mười tám thật ra chỉ là bức tường này?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Cũng có thể nói là như vậy, không biết rốt cuộc tên bảo vệ kia nói chuyện kiểu gì nữa.”
Nói tới đây, Kỳ Vô Quá thò lại nhìn vào khe hở, tuy nhiên thứ lọt vào mắt cậu lại hơi kỳ quái. Đối diện cửa động nho nhỏ kia là một mảng đỏ như máu. Thật ra đứng trong thang máy nhìn ra vẫn được, nhưng có một tầng màu đỏ như lụa mỏng bịt lại như vậy khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo.
Kỳ Vô Quá cau mày, trong lòng bỗng cảm thấy nguy hiểm. Cậu nhanh chóng phản xạ, vừa cảm thấy nguy hiểm đã giật ngược đầu ra, cơ thể ngã ngửa về sau. Một thứ kim loại bén nhọn sắc lẹm đột nhiên thọc ra khỏi động, trông giống với đầu khoan điện.
Kỳ Vô Quá lùi quá nhanh, cũng may Đoàn Lệ nhanh tay nhanh mắt đón được, bằng không thể nào cũng tiếp đất bằng mông. Kỳ Vô Quá lại bình tĩnh gật đầu cảm ơn hắn, sau đó nhìn bức tường, nói: “Anh bảo vệ này, hành động của anh gây nguy hiểm cho người khác đấy, không phù hợp với luật trong sổ tay an toàn.”
Quả nhiên một lúc sau, bên kia có tiếng bảo vệ vọng tới. Anh ta nói: “Tôi đến kho đựng đồ tìm máy khoan điện tới giúp, sao cậu lại tự tiện hành động, cậu là đồ xấu xa.”
Kỳ Vô Quá nhanh chóng đổi giọng: “Hết cách rồi, chúng tôi đứng trong thang máy lâu quá nên rất sốt ruột, anh bạn này của tôi lại có chứng sợ không gian hẹp, bây giờ đang ôm tôi run cầm cập đây này.”
Đoàn Lệ thoáng nhìn qua Kỳ Vô Quá vẫn còn vịn lên người mình không đứng thẳng được, âm thầm siết chặt tay. Kỳ Vô Quá bị sức tay bên hông làm đau, nở nụ cười nịnh nọt, ý bảo mình chỉ đang nói nhảm mà thôi. Cậu chỉ thuận miệng mượn thiết lập của Trương Soái trước đó bị nhốt trong phòng kho xem có thể thuyết phục được anh chàng bảo vệ kỳ lạ phía đối diện hay không. Nhưng có vẻ anh ta không để mình bị dắt mũi rồi.
Anh ta nói: “Không được dùng bạo lực qua cửa, các người làm trái với quy tắc trò chơi, phải bị phạt.”
Nói xong, không chờ Kỳ Vô Quá giải thích, đèn thang máy chợt nhấp nháy vài cái rồi đột nhiên tối sầm.
Kỳ Vô Quá sửng sốt, không biết rốt cuộc đối phương có ý gì. Cậu giả bộ hoảng sợ chật vật, nói: “Á, anh bảo vệ ơi, tôi biết lỗi rồi, bạn của tôi bị dọa sắp ngất rồi, tôi cũng sắp bị anh ta ôm chết theo luôn.”
Kỳ Vô Quá vừa dứt lời, cậu lại cảm thấy mình sắp bị siết chết thật, sau đó nghe thấy Đoàn Lệ trầm giọng nói: “Tôi đang cố giúp cậu nghe thật hơn thôi.”
Bảo vệ đứng bên kia tường vẫn không mảy may dao động. Ngay sau đó chợt có ánh lửa bùng lên, Kỳ Vô Quá cúi đầu nhìn, phát hiện Đoàn Lệ cầm một lá bùa trong tay, trên bùa có ngọn lửa nho nhỏ.
Kỳ Vô Quá nhìn khuôn mặt góc cạnh của Đoàn Lệ bị cái bóng của mình phủ lên, bầu không khí dần nhuốm màu cổ quái. Bảo vệ bên ngoài không có chút tiếng động, tựa như bên trong không gian chật hẹp này chỉ còn lại hai bọn họ.