Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 97: Tôi thấy rồi



“Mau qua đó nhìn xem!” Kỳ Vô Quá vừa nghe thấy âm thanh này đã biết có thay đổi về mấu chốt cốt truyện.

Trong khoảng thời gian ngắn, cậu còn quên luôn mình đang ngồi trên vai Đoạn Lệ, động tác quá mạnh khiến cậu ngửa ra sau, suýt nữa ngã xuống đất.

Cũng may Đoạn Lệ nhanh tay lẹ mắt bắt lấy Kỳ Vô Quá.

Kỳ Vô Quá cảm giác mình nằm lọt trong cái ôm đầy quen thuộc, đang định nói lời cảm ơn, lại phát hiện Đoạn Lệ không có ý thả mình xuống mà ôm cậu đi về phía cửa.

Phòng không tính là quá lớn, chỉ mới vài giây, Đoạn Lệ đã đi tới cửa, đến cả đường sống cũng không để lại.

Vì vậy, Kỳ Vô Quá cứ thế mà trải nghiệm cảm giác lần đầu tiên được bế công chúa.

Lúc Đoạn Lệ buông Kỳ Vô Quá xuống, bên ngoài lại truyền đến âm thanh vừa rồi khi bọn họ ở cửa phòng, lực chú ý từ chuyện bế công chúa của Kỳ Vô Quá tạm thời bị dời đi.

Cậu nhìn qua cửa sổ nhỏ, chỉ thấy bên trên hành lang có một người mặc quần áo kỳ quái kéo một người khác mặc đồng phục trắng xanh của bệnh nhân đi.

Quần áo trên thân người nọ là màu trắng, tuy nhiên không phải là áo blouse trắng mà lại giống đồ phòng hộ hơn. Tay trái hắn cầm theo một chiếc dao thật dài, cũng vì nó quá dài nên độ rộng trên hành lang không đủ chứa.

Vì thế mũi đao cứ vậy mà vạch lên tường một vết thật dài.

Kỳ Vô Quá nhìn thấy cảnh này, xem như đã biết âm thanh vừa rồi từ đâu mà đến.

Người bệnh bị kéo túm đi trên mặt đất thoạt trông rất bất thường, miệng thì kêu gào thảm thiết, trên mặt lại không có biểu cảm gì, cứ như không liên quan gì tới hắn hết.

Tình huống trên hành lang rất quỷ dị, mà bọn Kỳ Vô Quá lại không làm được gì. Cửa khóa thật chặt khiến điều duy nhất bọn họ có thể làm là tiếp tục trơ mắt nhìn cảnh tượng kia.

Ngay khi quái nhân đi qua trước cửa phòng Kỳ Vô Quá, hắn đột nhiên nhào tới, cả khuôn mặt đều ghé lên cửa sổ nhỏ.

Quần áo phòng hộ của quái nhân là loại bao bọc toàn bộ cơ thể, đến cả mặt cũng bị bọc kín mít, chỉ có chỗ mắt là để lộ ra, trên đó có kính bảo vệ mắt.

Hắn không lên tiếng, cứ vậy mà lẳng lặng nhìn vào trong.

Mặc dù bình thường Kỳ Vô Quá có bình tĩnh chừng nào đi chăng nữa, cũng bị sự giáp mặt bất thình lình này dọa sợ, cậu theo bản năng lui ra sau non nửa bước.

Đoạn Lệ lại đỡ lấy cậu một phen, thấp giọng nói: “Đừng sợ.”

Rõ ràng ngữ khí của đối phương không có gợn sóng, nhưng Kỳ Vô Quá bỗng nhớ tới vừa rồi mình được bế công chúa. Cậu đột nhiên có chút thẹn quá hóa giận: “Ai sợ chứ, anh à?”

Đoạn Lệ thấy thế cũng không tỏ vẻ gì khác, ngược lại còn trấn an cậu: “Là tôi sợ, xin lỗi.”

Thái độ chân thành của đối phương khiến Kỳ Vô Quá bình thường ngay lập tức, cậu nhéo nhéo ấn đường, nói: “Hình như tôi lại bị bệnh ảnh hưởng rồi.”

“Tôi cũng vậy…”

Đoạn Lệ nói ra một câu không rõ ý tứ.

Kỳ Vô Quá sửng sốt, còn chưa kịp nghĩ cho rõ ý đối phương thì đã nghe thấy tiếng chùy đập thật mạnh vào cửa sắt.

Có lẽ là do quái nhân ngoài cửa cảm nhận được mình bị xem nhẹ, vốn chỉ định ghé vào cửa nhìn vào trong mà thôi, bây giờ lại trở nên kích động.

Hắn điên cuồng đập vào cửa sắt dày nặng, trong đôi mắt để lộ ra ngoài tràn ngập tơ máu, thoạt trông hơi dọa người.

Nếu giờ phút này trong phòng là người chơi khác, chỉ sợ sẽ bị màn này dọa tới mức lui tới bên giường, trốn vào trong chăn run bần bật.

Nhưng bây giờ trong phòng là Kỳ Vô Quá lẫn Đoạn Lệ, một người có dao động cảm xúc cực nhỏ, một người lại có suy nghĩ kỳ lạ.

Kỳ Vô Quá giơ tay, ra hiệu im lặng đối với quái nhân: “Dựa theo quy định, bây giờ là thời gian ngủ, xin đừng lớn tiếng làm ồn.”

“.……”

Câu nói không đầu không đuôi này của Kỳ Vô Quá có hiệu quả rất tốt với quái nhân. Hành động đập cửa sắt của quái nhân chớp khắc đã dừng lại.

Sau khi xung quanh trở nên yên lặng, Kỳ Vô Quá mới phát hiện quái nhân cứ lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Chẳng trách quái nhân lại đột nhiên nổi điên, thì ra lời nói của hắn bị mình cùng Đoạn Lệ xem nhẹ.

“Mấy tên NPC này quả đúng là tận chức tận trách, nhất định phải truyền đạt được tin tức mấu chốt đến người chơi, bằng không sẽ không bỏ qua.” Kỳ Vô Quá nói.

“.……” Đoạn Lệ không thể lý giải nổi vì sao cậu lại cho ra được kết luận như vậy, “Nghe thử xem hắn nói gì.”

Kỳ Vô Quá an tĩnh lại, nghiêm túc nghiêng tai lắng nghe.

“Đừng mở hộp… Hộp… Đừng mở hộp…”

Quái nhân cứ lặp đi lặp lại như vậy, qua vài phút vẫn chưa đổi nội dung mới.

Kỳ Vô Quá nghe đến đó, biết nghe nữa cũng không có thêm thông tin gì, bèn gật đầu nói: “Nghe thấy rồi, cảm ơn.”

Quái nhân nghe vậy, lúc này mới kéo người trên mặt đất đi xa.

Điều khiến cho Kỳ Vô Quá cảm thấy bất ngờ là, lúc quái nhân đi xa, thanh dao kia đã đổi chiều, không còn tạo ra âm thanh chói tai khi ma sát với tường nữa.

“Thú vị đây.” Kỳ Vô Quá xoa cằm, “Người nọ là bác sĩ Vương.”

Đoạn Lệ hỏi: “Sao cậu biết?”

Kỳ Vô Quá bèn giải thích: “Khuôn mặt mỗi người đều có đặc thù riêng, đặc biệt là đôi mắt, bên trong có sự khác biệt. Ông ta để lộ mắt, còn đứng ở khoảng cách gần như vậy, nếu tôi còn không nhận ra, thế thì đúng là đáng thẹn với mấy trăm người mẫu tôi đã từng vẽ.”

“Cậu cảm thấy thú vị ở chỗ vì sao bác sĩ Vương lại muốn người bệnh tuân thủ theo giờ quy định chứ gì?”

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Từ sơ lược cốt truyện đến các biểu hiện khác thường của bác sĩ Vương đều đang nhắc nhở chúng ta, bác sĩ Vương không phải bác sĩ, mà tám chín phần mười là một bệnh nhân.”

Đoạn Lệ tiếp lời: “Lời của bệnh nhân tâm thần không thể tin được, vẫn còn một chuyện đáng nghi về hộp.”

“Chuyện kế tiếp chắc là đến phiên hộp lên sân khấu rồi.”

Kỳ Vô Quá nói xong thì xoay người đi, sau đó lập tức thấy một thứ.

Hai cái hộp đen nằm trên mặt đất, xuất hiện vô cùng đột ngột.

Rõ ràng lúc bọn họ bị đánh thức, trên mặt đất vẫn không có gì.

“Đến rồi.”

Kỳ Vô Quá đi qua, ngồi xổm xuống nhìn thật kỹ mấy chiếc hộp có cảm giác tồn tại cực kỳ mãnh liệt trong game.

Vì trong phòng bọn họ có hai người, cho nên cũng có hai chiếc hộp.

Hộp kia không có gì đặc biệt, kiểu dáng bình thường, lại không có bất kỳ trang trí nào.

“Thông tin quả là chính xác, đáng tiếc theo trò chơi thú vị này mà nói, làm gì dễ dàng như vậy.”

Kỳ Vô Quá đứng thẳng lên, không hề liếc mắt nhìn cái hộp kia lấy một cái, đi đến mép giường nằm xuống.

Đoạn Lệ cũng chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, sau đó đi theo cậu.

“Thế nào, nhìn từ góc độ thiên sư chuyên nghiệp ấy.” Kỳ Vô Quá hỏi.

Đoạn Lệ nằm lên giường: “Không có âm khí.”

Kỳ Vô Quá nghe Đoạn Lệ nói như vậy, không định xuống giường mở hộp nữa, mà chỉ nói một câu: “Ngủ thôi.”

Một đêm yên giấc.

Ngày hôm sau, giờ ăn bữa sáng.

Từ khoảnh khắc bắt đầu ngồi xuống, tình trạng của Hứa Kiến Thiết không được khả quan cho lắm.

Sắc mặt ông ta tái nhợt, bọng mắt phình to, trông như cả đêm không ngủ vậy.

Hồ Tử Khiêm buông đĩa ăn, không thèm quan sát tình huống trên bàn mà mở miệng hỏi thẳng: “Hôm qua mọi người có nghe được tiếng gì không?”

Phòng của nhóm người chơi không sát cạnh nhau, hơn nữa khu phổ thông rất lớn, mọi người ở các căn phòng cách xa nhau, cậu ta có hỏi như vậy cũng không kỳ lạ chút nào.

Chúc Nhiên nhìn cậu ta không nói gì. Hai mắt Hứa Kiến Thiết cứ đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ gì.

Hoàng Mỹ Linh hơi run lên, nói: “Có, có nghe.”

Hồ Tử Khiêm thấy có người đáp lời mình, tức thì tỉnh táo phấn chấn hẳn lên: “Quả nhiên không phải do tôi nằm mơ, cô có thấy quái nhân kia không?”

“Không, tôi sợ.”

“Chậc, đã là người chơi lâu năm rồi mà còn nhát gan như vậy.” Hồ Tử Khiêm thấy sắc mặt Hoàng Mỹ Linh tái nhợt, thoáng cái nổi lên ý xấu,

“Không thấy cũng không sao, tôi thấy đấy. Người kia bọc kín mít từ đầu đến thân, tay xách một con dao thật dài, một tay khác kéo người ta đi từ đầu tới cuối hành lang.”

Hồ Tử Khiêm càng nói càng hưng phấn: “Cô đã từng xem mấy bộ phim về sát nhân liên hoàn chưa? Nó là loại cảm giác này, nhưng kích thích hơn nhiều, đáng tiếc cửa phòng bị khóa, bằng không thể nào tôi cũng phải đi theo sau xem thử, cũng không biết người kia đi đâu.”

Cậu ta thở dài, trông có vẻ cực kỳ tiếc nuối.

Hứa Kiến Thiết nãy giờ như lạc vào cõi tiên đột nhiên lên tiếng: “Tôi biết, hắn đi…”

“Ông thì biết đ*o gì!” Hồ Tử Khiêm hếch mũi lên tận trời, dường như còn chưa hết bất bình từ vụ tranh chấp hôm qua với Hứa Kiến Thiết.

Hứa Kiến Thiết không phản ứng lại cậu ta, chỉ lo nói phần của mình.

“Người kia kéo người bệnh vào tòa nhà trắng ở phía sau, cột người đó vào trên giường giải phẫu. Hắn dùng con dao dài trên tay mổ bụng người bệnh kia ra, moi móc nội tạng, còn hưởng thụ quá trình này, trái tim đang đập hấp dẫn tới cỡ nào…”

“A!”

Tiếng hét chói tai đánh gãy lời tự thuật như cuồng si của Hứa Kiến Thiết, Hoàng Mỹ Linh che lỗ tai lại, liên tục nói: “Đừng nói nữa đừng nói nữa!”

Hứa Kiến Thiết ngừng lại một lát, lại nghi hoặc hỏi: “Vì sao không thể nói? Đây đều là những gì tôi tận mắt thấy, có tin tức mấu chốt phải trao đổi không phải là quy tắc của những người chơi lâu năm sao? Tôi còn chưa nói xong mà……”

Lúc ông ta định nói tiếp nữa, Hồ Tử Khiêm bỗng nổi điên lên làm khó dễ, kéo cổ áo Hứa Kiến Thiết, cả giận nói: “Đm! Bảo ông câm mồm thì ông câm luôn đi được không! Ông vốn không ra được thì đào đâu ra giải phẫu người sống!”

“Tách bọn họ ra!”

Giọng Kỳ Vô Quá vừa mới dứt, Đoạn Lệ đã ra tay.

Mọi người không ai thấy rõ động tác của hắn, chỉ nghe Hồ Tử Khiêm hét thảm một tiếng rồi bị ấn trên mặt bàn.

“Chú ý khống chế cảm xúc của cậu, đừng liên lụy tới chúng tôi.”

Sắc mặt Đoạn Lệ lãnh đạm, chỉ dùng một tay đã áp chế Hồ Tử Khiêm không thể phản kháng.

Cơ thể Hồ Tử Khiêm run lên, bỗng dưng biến từ một người nóng nảy trở lại bình thường. Cậu ta liên tục nói: “Biết, biết rồi.”

Đoạn Lệ lại nhìn lướt qua chỗ Hoàng Mỹ Linh đang ngồi, đối phương che miệng lại, gật đầu ra hiệu mình sẽ duy trì yên lặng.

Đoạn Lệ thấy thế thì buông Hồ Tử Khiêm ra, quay trở lại chỗ ngồi. Hắn nhẹ nhàng bắt lấy tay Kỳ Vô Quá, bắt đầu ôn nhu cẩn thận đếm ngón tay, trông không còn bất cứ chút sát khí nào như ban nãy.

Trận xung đột ngắn ngủi này đã được hóa giải, nhưng vẫn khiến cho người khác chú ý.

Vài phút trôi qua, bác sĩ Tống đẩy cửa đi vào, bà ta đứng trước mặt nhóm người chơi, nói: “Hồ Tử Khiêm, Hứa Kiến Thiết, bệnh tình của các người có xu hướng xấu đi, cần phải tăng cường trị liệu.”

Nói xong, bà ta hoàn toàn không cho hai người cơ hội phản kháng, vung tay lên ra hiệu cho hai hộ công sau lưng khống chế hai người mang đi.

Kỳ Vô Quá nhìn bóng dáng cả hai bị mang đi, nói: “Tôi cứ cảm thấy những chuyện đang phát sinh đều làm tăng bệnh tình của chúng ta lên.”

“Tôi cũng vậy.” Hoàng Mỹ Linh vẫn còn sợ hãi nhìn Đoạn Lệ, thấy người đàn ông đẹp trai lại có khí thế đáng sợ kia vẫn đang chăm chú đếm ngón tay, lúc này mới yên tâm mở miệng.

“Tôi cũng cảm thấy vậy, trước kia tôi vốn không phải thế này, cũng không biết vì sao khi bước vào không gian quỷ vực, nỗi sợ lại bị phóng đại lên, tôi không khống chế được mình nữa.”

Chúc Nhiên chọc chọc Kỳ Vô Quá, vẽ một cái miệng lên bàn, lại xoa xoa bên ngoài miệng.

Kỳ Vô Quá biết ý đối phương, tựa hồ cậu ta cũng đã bị ảnh hưởng, thật sự không muốn mở miệng nói chuyện nữa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, vấn đề trị liệu đặc thù không giải quyết được, không bao lâu sau, những người chơi còn lại đều sẽ bị tống vào khu bệnh nặng. Qua chuyện tối hôm qua, không có ai lại cho rằng khu bệnh nặng bên kia lại an toàn.

Sau khi bữa sáng kết thúc, hộ công lại áp giải người bệnh quay về phòng.

Vì bị Hồ Tử Khiêm cùng Hứa Kiến Thiết liên lụy, cho nên hoạt động buổi sáng của mọi người bị hủy bỏ, phải qua buổi trưa mới lại rảnh rỗi đi tìm kiếm manh mối.

Kỳ Vô Quá vừa ra khỏi cửa phòng đã thấy Hứa Kiến Thiết đứng đó, ông ta thấy Kỳ Vô Quá đi ra, ánh mắt sáng lên, đi lên muốn kéo tay Kỳ Vô Quá.

“.…..”

Đoạn Lệ quét mắt nhìn ông ta không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại khiến Hứa Kiến Thiết lúng tung thu tay về.

“Có chuyện gì?” Kỳ Vô Quá hỏi.

Hứa Kiến Thiết nhìn xung quanh một lúc, mới thần thần bí bí nói: “Sáng nay tôi thấy người đêm qua rồi.”

“Hắn ở đâu?”

Hứa Kiến Thiết tươi cười, trong hoàn cảnh này, nụ cười của ông ta khiến Kỳ Vô Quá bỗng nhớ đến những bệnh nhân khu bệnh nặng dán mặt lên kính pha lê phòng trị liệu ngày hôm qua.

Nụ cười này không khác lắm, cũng may không kéo dài bao lâu, Hứa Kiến Thiết nói: “Người bệnh kia bị ngâm trong bình thủy tinh.”

Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt, trong đầu nhanh chóng hiện lên cảnh tượng về mấy bình thủy tinh hôm qua thấy được trong tòa nhà trắng.

Cậu hỏi: “Các ông trị liệu đặc thù trong tòa nhà trắng ư?”

Không ngờ Hứa Kiến Thiết lại lắc đầu, nói: “Tòa nhà trắng gì, tôi không biết.”

“Vậy sao ông biết người nọ bị ngâm trong bình thủy tinh?” Kỳ Vô Quá hỏi.

Không chờ Hứa Kiến Thiết nói hết thì đã có người chen mồm vào: “Cái này cần gì phải hỏi, ông ta bị sảng đấy, tôi thấy bệnh tình của Hứa Kiến Thiết càng lúc càng nặng, có khi đến mai là bị tống sang khu bệnh nặng đấy.”

Hứa Kiến Thiết không đáp lời Hồ Tử Khiêm đột ngột xuất hiện, mà cứ nhìn thẳng vào Kỳ Vô Quá nói: “Tôi thấy mà, đó không phải là ảo giác, chắc chắn không phải.”

“Qua kia xem đã.”

“Này!” Hồ Tử Khiêm bị mọi người xem nhẹ, trong lòng lại dâng lên một ngọn lửa nóng.

Cậu ta nâng cao giọng, đang định kháng nghị thì thấy Đoạn Lệ quay đầu nhìn mình.

“.….. Tôi cũng đi xem.”

Bị đôi mắt lạnh lùng kia đảo qua, lời của Hồ Tử Khiêm tự động xoay một trăm tám mươi độ.

Có lẽ là do Hồ Tử Khiêm làm loạn quá, chờ đến khi ra khỏi khu phổ thông, đội ngũ đi đến tòa nhà trắng đã từ ba người biến thành sáu người.

Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ quen đường nhất, hai người đi tuốt phía trước, những người còn lại không biết vì sao, chỉ đi theo họ một khoảng.

Lúc đi ngang qua hòn non bộ, Kỳ Vô Quá đột nhiên ngừng lại.

Cậu cảm thấy nơi này trông hơi lạ, ít nhất là khác hơn so với ngày hôm qua.

“Tôi muốn xuống đó xem thử.” Kỳ Vô Quá nói với Đoạn Lệ.

Đoạn Lệ không phản đối, hai người nhảy xuống đáy hồ, những người khác đứng trên cao nhìn xuống, nhưng họ không nhảy theo.

Đứng ở khoảng cách gần, Kỳ Vô Quá phát hiện quả nhiên mình đoán không sai.

Cái khe đan xen ngang dọc kia đã thay đổi, lớn thành mười cm.

Kỳ Vô Quá lại nhặt nhánh cây lên, chọc nó vào bên trong, lút hơn phân nửa.

“Thế này là thế nào?” Kỳ Vô Quá ném nhánh cây trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi.

Đoạn Lệ nhíu mày, nói: “Khó mà nói, thứ duy nhất tôi có thể xác định là cái khe này rất sạch sẽ, không có thứ gì khác.”

Kỳ Vô Quá nhớ tới hành vi kỳ lạ ngày hôm qua của Hứa Kiến Thiết, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh Hứa này, anh đã thấy gì rồi?”

Hứa Kiến Thiết mờ mịt lắc đầu: “Không có, hôm qua tôi nhìn nhầm thật mà, ở đây chẳng có gì cả.”

Một khi đã như vậy, Kỳ Vô Quá chỉ có thể tạm thời gạt khe hở kỳ lạ qua một bên, tiếp tục đi về tòa nhà trắng.

Lúc rời khỏi hòn non bộ, Kỳ Vô Quá quay đầu nhìn thoáng qua, càng nhìn càng cảm thấy quỷ dị.

Từ góc độ này nhìn những cái khe ngang dọc kia thì thấy nó giống hệt hình người. Từ xa nhìn lại có thể trông như một con người mảnh khảnh đang nằm bẹp dưới đáy hồ nước.

Trên đường đến tòa nhà trắng, Kỳ Vô Quá bắt đầu xâu chuỗi những thông tin mình có được trong vòng một ngày.

Trực giác nói cho cậu biết, những gì Hứa Kiến Thiết nhìn thấy chưa hẳn là ảo giác.

Viện điều dưỡng trước đây là phòng thí nghiệm, cơ cấu quân đội ngoại quốc, bác sĩ Vương đêm qua mặc đồ phòng hộ, bình thủy tinh trong tòa nhà trắng……

Những thông tin này hoàn toàn có thể kết hợp với những ảo giác mà Hứa Kiến Thiết thấy để tạo thành một đoạn logic, hơn nữa còn cho ra một kết quả cực kỳ tàn nhẫn.

Thí nghiệm trên cơ thể người sống.

Trong đống suy nghĩ cuồn cuộn của mình, Kỳ Vô Quá thoáng cái đã đến tòa nhà trắng.

Cậu suy nghĩ đến mức nhập thần, nếu không phải được Đoạn Lệ kéo lại, Kỳ Vô Quá đã suýt đụng đầu vào tảng kính rồi.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Kỳ Vô Quá hồi hồn lại, nói: “Không ngờ lần này lại nghĩ ra được bối cảnh truyện nhanh như vậy.”

Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn lên.

Quả nhiên trong căn phòng chứa toàn bình thủy tinh kia không hề trống rỗng.

Đầu, cơ thể, tay chân, nội tạng… của một người hoàn toàn phơi bày ra trước mắt Kỳ Vô Quá.

Tuy rằng gương mặt kia bị ngâm trong bình thủy tinh đầy chất lỏng, dưới chiết xạ ánh sáng sưng phù vặn vẹo, Kỳ Vô Quá vẫn có thể nhìn ra nó thuộc về người bệnh bị bác sĩ Vương kéo đi ngày hôm qua.

“Là người ngày hôm qua.” Kỳ Vô Quá nói.

“Á!”

Đoạn Lệ còn chưa lên tiếng, Kỳ Vô Quá đã nghe phía sau vang lên tiếng hét chói tai, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Hoàng Mỹ Linh hoảng sợ chỉ vào trong phòng.

“Hoàng Mỹ Linh, cô đang bị thiết lập ảnh hưởng đấy.” Kỳ Vô Quá nhẹ giọng nhắc nhở.

Hoàng Mỹ Linh run lên, mở miệng nói: “Xin, xin lỗi, tôi không khống chế được, các người đừng chạm vào tôi là được rồi.”

Hồ Tử Khiêm bước lên phía trước, dán trên cửa kính cẩn thận nhìn: “Ha, thì ra ông chú kia không nói dối, chẳng lẽ ông ta biết tiên tri à? À, không đúng, đây là năng lực nhìn xuyên thấu……”

Kỳ Vô Quá lại phát hiện có gì đó không đúng, cậu nhăn mày hỏi: “Hứa Kiến Thiết đâu?”

Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ vẫn luôn đi ở phía trước, không chú ý tình trạng phía sau lắm.

Mà chỗ kỳ lạ là, Hứa Kiến thiết vẫn luôn ở cùng ba người còn lại đã biến mất không còn tung tích.

Mãi đến khi Kỳ Vô Quá hỏi, bọn họ mới như tỉnh lại khỏi giấc mộng, hai mặt nhìn nhau.

“Đúng rồi, ông chú kia đâu?” Hồ Tử Khiêm mờ mịt, “Rõ ràng ông ta vẫn luôn đi cạnh tôi mà, sao đột nhiên lại mất tích rồi? Chẳng lẽ là sợ lời nói dối của mình bị vạch trần nên bỏ chạy? Cũng không đúng lắm…”

Kỳ Vô Quá không tiếp tục nghe Hồ Tử Khiêm lải nhải nữa, mà nhìn về hai người còn lại.

Chúc Nhiên vẫn chỉ lắc đầu, ra hiệu mình không biết.

Sắc mặt Hoàng Mỹ Linh càng thêm tái, run môi nói: “Không đúng, rõ, rõ ràng tôi vẫn luôn nói chuyện với ông ta, sao có thể tự nhiên lại quên mất sự tồn tại của ông ta được, nếu không phải có cậu nhắc nhở, tôi cũng không nhớ ra là còn một người.”

Kỳ Vô Quá nghe xong, nói: “Quay về đường cũ tìm đi.”

Cả nhóm đi dọc đường quay về, lại không phát hiện ra Hứa Kiến Thiết đâu.

Mãi tới khi đến trước khu phổ thông, ma xui quỷ khiến làm Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua hòn non bộ.

Một cái liếc mắt này khiến cậu dừng bước lại.

Đó là một đôi giày da, đế giày bị mài mòn nghiêm trọng.

Tất cả mọi người rất quen với đôi giày da này, bởi vì đôi giày này do Hứa Kiến Thiết đi.

Chỉ là giày của ông ta ở đây, còn người đi đâu rồi.

“Không phải là bị bác sĩ Vương lôi đi, trong lúc giãy dụa thì để nó trong hồ chứ?” Hoàng Mỹ Linh suy đoán.

Kỳ Vô Quá không lên tiếng, trong lòng cậu có một suy đoán khác.

Hứa Kiến Thiết ghé vào đáy nước tìm đồ, cái khe bỗng to lên, vết nứt trông như hình người, đủ loại dấu hiệu đan xen trong đầu cậu, tạo thành một suy đoán vớ vẩn.

Nhưng mà lúc nào cũng có người làm nhanh hơn nghĩ.

“Để tôi xuống nhặt cho, miễn cho lát nữa ông chú lại không có giày mà đi.” Hồ Tử Khiêm nhảy xuống, “Ưu điểm lớn nhất của loại người như tôi là không ghi thù…”

“Aaaa!”

Câu tự sướng của Hồ Tử Khiêm đột nhiên ngừng lại, biến thành tiếng hét thảm thiết váng trời.

Phản ứng của cậu ta cũng rất nhanh, vừa gào thét vừa té lộn nhào lùi về sau.

Lúc lui đến mép hồ, Hồ Tử Khiêm vì sợ hãi tới cùng cực mà không chú ý dưới chân mình, một chân vấp vào mép, chật vật lăn ra ngoài.

Cậu ta cũng không kêu đau, mà chỉ vào trong ú ớ nói: “Trong, trong, trong, trong, trong đó, trong đó có người!”

Câu của Hồ Tử Khiêm không đầu không đuôi lại khiến Kỳ Vô Quá thở dài, nói với Đoạn Lệ: “Quả nhiên Hứa Kiến Thiết ở trong khe.”

Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ nhảy xuống hồ nước, đi về phía giày da.

Càng đến gần, tình huống càng thêm dọa người.

Những cái khe đó đã nong ra rất nhiều, lúc bọn họ vừa rời đi, khe chỉ khoảng mười cm, mà bây giờ đã khoảng bốn mươi cm rồi.

Độ rộng vừa đủ cho một người trưởng thành chui vào.

Mà Hứa Kiến Thiết nằm lọt thỏm trong khe, cứ như cái khe này vì ông ta mà nứt ra vậy.

Kỳ Vô Quá ngồi xổm xuống, giơ tay giữ chặt mắt cá chân lòi ra ngoài, chuẩn bị kéo xác Hứa Kiến Thiết ra ngoài.

Không ngờ rằng cái chân kia hơi động đậy, sau đó đá văng tay Kỳ Vô Quá.

Hứa Kiến Thiết nằm trong khe nứt bỗng động đậy, kéo luôn phần chân lộ ra bên ngoài vào nốt.

Âm thanh truyền ra như vang vọng từ nền đất lạnh lẽo.

“Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi.”

Giọng nói của Hứa Kiến Thiết không hề đau khổ chút nào, ngược lại còn mang theo vui sướng vô tận.

Ông ta cứ cọ quậy như vậy, càng lún càng sâu, cuối cùng biến mất trong khe hở.

Tác giả có lời muốn nói: Trước đây đọc được bài báo, có nhà thám hiểm chui vào một cái khe vừa với cơ thể của mình, cuối cùng gặp nạn, lúc ấy cảm thấy giá trị nhân sinh quan của mình rơi rớt thảm hại, cho nên chia sẻ linh cảm này cho mọi người cùng biết…

******************

Lảm nhảm: Quái nhân hay người thường thì cũng phải ăn cẩu lương của hai ổng mà thôi =)))) Btw tui không biết có phải cái mà tác giả đọc được giống với cái tui đọc hay không, nhưng tình cờ mấy ngày trước tui cũng đọc được một tin tương tự vậy trong group Maybe you missed this f*cking news, chia sẻ cho các cô cùng biết. Vào năm 2009, nhà thám hiểm John Edward Jones đã rủ anh chị em cùng bạn bè thân thiết đến thám hiểm hang Nutty Putty ở bang Utah, Mỹ. Khoảng một tiếng sau khi bắt đầu thám hiểm, John quyết định tìm đến một đoạn hang có tên là Birth Canal, và bi kịch bắt đầu khi anh bò nhầm sang một khúc hang khác vô cùng hẹp với kích thước chỉ khoảng 45×18 cm, hậu quả là anh bị kẹt trong hang, tính mạng như cân treo sợi tóc. Vì vị trí của anh quá mức hiểm trở nên đội cứu hộ hơn một trăm người đã làm việc trong vòng hai mươi bảy tiếng đồng hồ. Ban đầu đội cứu hộ đã kéo được anh ra một đoạn, nhưng vì địa hình cấu tạo bằng đất sét không vững chắc nên John lại bị tuột sâu vào bên trong, lần này anh bị treo dốc đầu xuống khoảng 70o, cơ thể to lớn của anh đã chiếm gần hết hang, chỉ còn lòi một chút bàn chân ra bên ngoài, cho nên các nhà cứu hộ không tài nào đưa anh ra được. Và sau hai mươi bảy tiếng liên tục cứu hộ, John đã kiệt quệ vì thiếu khí, áp lực máu dồn lên não, không cầm cự nổi và tử vong. Sau cái chết của John, chính quyền đã cho lấp cửa hang lại, và thi thể của John vĩnh viễn nằm dưới đó cho đến ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.