Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 125: Chiếc Nhẫn



Edit: Mila

Beta: Zen

_______Vu Mạc cùng với Phong Thừa thật sự có thể cùng nhau nói chuyện, hình như nói xong hết rồi, nếu như mà bây giờ không nói thì chắc sẽ không còn cơ hội để gặp mặt được nữa, cả hai đã ở trong phòng thay đồ gần nửa tiếng đồng hồ.

Phó Sinh nhắm mắt lại, ôm Tu Từ hôn lấy một cái, thấp giọng nói: "Được chứ, có thoải mái không?"

Tu Từ nhắm mắt lại, vô tội cúi đầu: "Không có khó chịu.. Anh còn chưa khoẻ lại."

"...Em nhỏ giọng lại đi." Phó Sinh bất đắc dĩ nói: "Miệng em không đau sao, hay là dùng tay đi."

Tu Từ ấm ức liếc nhìn Phó Sinh một cái, như là đang lên án anh về vế đầu tiên của câu nói.

Chả lẽ Phó Sinh còn không hiểu cậu sao, trong nháy mắt đã nhìn thấu ý nghĩ trong cậu, dở khóc dở cười: "Không phải là nói em không biết xấu hổ, mà là chúng ta đang ở trong cái tình huống như này."

Anh nói khéo đi: "Thì chúng ta đang ở trong trạng thái này, không nên để cho người ta thấy được."

Tu Từ ngã vào lòng Phó Sinh, Phó Sinh tựa vào tường, phát ra một tiếng uỵch nhẹ.

Phía bên ngoài, Vu Mạc cùng với Phong Thừa đều nhìn vào bên trong căn phòng, hai người liếc mắt nhìn nhau: "Bên trong có người sao?"

"Chắc là có cái gì đó rớt xuống."

Vu Mạc đứng dậy đi về phía phát ra âm thanh ấy: "Để tôi đi xem một chút..."

Phó Sinh và Tu Từ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài lập tức nín thở.

Phó Sinh véo mạnh vào mông của Tu Từ, thì thầm vào tai cậu nói: "Thích không?"

Tu Từ liếc Phó Sinh một cái, nhìn thấy đôi mắt bé nhỏ của cậu làm Phó Sinh cảm thấy nóng thêm vài phần.

Cậu híp mắt một cái: "Nếu không đi bệnh viện, hay chúng ta về khách sạn nha."

Tu Từ thành thật nhìn anh, giãy dụa hai giây: "Nghe nói nếu bị sốt mà làm thì cảm giác rất thoải mái..."

Phó Sinh: "..... "

Vu Mạc đi đến cách vách, trong miệng lầm bầm: "Không có đồ gì bị rớt cả."

Phó Sinh chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì có người đến gõ cửa phòng thay đồ hai lần, là một chuyên viên trang điểm gọi hỏi: "Thầy Vu, thầy thay đồ xong chưa ạ?"

Phong Thừa đã thay quần áo xong rồi, nhưng Vu Mạc thì xem như là vẫn chưa vào đâu cả, cậu lập tức xoay người lại đáp: "Sắp xong rồi đây."

Vu Mạc vội vàng mặc quần áo vào, quay sang bên cạnh nói với Phong Thừa đang mặc một bộ đồ bình thường: "Không nói chuyện với cậu nữa. Giờ tôi đi chụp tạo hình đây, có gì buổi tối gặp chúng ta lại nói tiếp."

"...Được."

Phó Sinh và Tu Từ thở phào nhẹ nhõm, Phó Sinh cúi đầu nhìn cái đầu xù lông của Tu Từ bất lực nói: "Bé yêu tinh."

Tu Từ theo bản năng cong khoé miệng: "Vậy chúng ta sẽ về khách sạn sao?"

"..." Phó Sinh có chút đau đầu, trở về khách sạn không biết chuyện gì có thể xảy ra, Tu Từ nhất định sẽ không dễ dàng gì mà chịu dừng lại, nhưng cậu vẫn còn đang sốt nhẹ, không thể chịu đựng nổi giày vò.

"Chỉ một lần thôi." Phó Sinh mặc quần áo vào cho Tu Từ, đặt cậu ngồi trên ghế gỗ, vì vừa nãy nóng lòng ôm hôn nên cậu chưa có mang giày.

Sau khi kiểm tra Phong Thừa đã đi rồi thì Phó Sinh đi đến chỗ giá giày để tìm giày cho Tu Từ, cũng may trên giá có rất nhiều giày nên vừa vặn bọn Vu Mạc không nhận ra đó giày là của ai.

Phó Sinh ngồi xổm xuống trước mặt Tu Từ mang giày vào cho cậu: "Sau khi làm xong chúng ta sẽ đi ngủ, tỉnh dậy thì đi ăn cơm."

Ngày hôm nay, hai diễn viên chính sẽ hoàn thành cảnh quay cuối cùng. Nên chắc chắn sẽ có một buổi tiệc chúc mừng, để mọi người cùng nhau ăn cơm.

Phó Sinh vừa dẫn Tu Từ vừa ra khỏi phòng thay quần áo, thì đã đụng mặt Hoàng Âm ngay cửa, cô kinh ngạc nói: "Hai người chưa đi sao?"

"Ừm...Chưa đi."

"Nhanh chóng trở về nghỉ ngơi một chút, Tiểu Từ hôm nay hơi mệt, sốt nhẹ."

"..." Phó Sinh không có gì để nói.

Còn chưa ra khỏi trường quay, điện thoại của Phó Sinh vang lên, Vu Mạc gửi một tin nhắn đầy mùi ác ý:

— Đạo diễn Phó, vừa rồi trước khi ra ngoài tôi có nhìn thấy đôi giày của Tu Từ, không phải cậu ấy đi chân trần về đấy chứ?

Phó Sinh: ".... "

Đây rõ ràng đã biết hết rồi còn bày đặt hỏi, biết rõ là đằng khác, còn cố ý trêu chọc.

— Tiền bịt miệng, da mặt em ấy mỏng. Anh tiện tay gửi bao lì xì 66.66 tệ

Vu Mạc nhanh chóng trả lời:

— Cám ơn ông chủ!!

Nếu biết da mặt cậu ấy mỏng anh còn làm như vậy, tôi thật sự không còn gì để nói với anh nữa, anh hơi quá đáng rồi đó!

Phó Sinh: "....."

Rõ ràng là Tu Từ chủ động mà.

Anh gửi thêm 66,66 tệ, thì Vu Mạc lập tức trả lời lại bằng tin nhắn thoại: "Không quá đáng, không có gì gọi là quá đáng, quá phận ở đây cả!"

Đương nhiên Tu Từ cũng nghe được đoạn tin nhắn thoại này, lỗ tai cậu lập tức đỏ lên: "Cậu ta..."

"Cậu ta nhìn thấy đôi giày của em."

Khoé môi Phó Sinh lộ ra một tia ý cười: "Mới đó đã thẹn thùng, vậy sao còn làm loạn?"

Tu Từ lặng lẽ mím môi dưới, cậu nắm chặt tay Phó Sinh: "Em có thể đi cùng anh tới phim trường không?"

"Đương nhiên, tại sao không thể?" Phó Sinh chuyển động đem hai bàn tay họ đan vào nhau: "Trước kia em là diễn viên Tu Từ, hiện tại em là Phó đạo diễn phu nhân."

Tu Từ chậm rãi chớp mắt nhìn, ngoan ngoãn ừm một tiếng, cũng không để ý vấn đề xưng hô.

Trở về khách sạn, Phó Sinh xả nước nóng vào hơn phân nửa bồn tắm: "Lại đây tắm một chút đi, không phải em nói vai khó chịu sao? Xoa bóp cho em."

Bởi vì Tu Từ luôn thích ngủ nghiêng, hoặc là co rúc ở trong lồ ng ngực của Phó Sinh, thời gian lâu dài vai cũng hay bị đau nhức.

Phó Sinh đã nghĩ tới việc dẫn cậu đi bệnh viện đông y để xoa bóp, mà không thực tế, Tu Từ căn bản không muốn bất cứ ai ngoài Phó Sinh chạm vào mình, ngay cả một người xa lạ lại gần cậu cũng sẽ có một chút khó chịu.

Phó Sinh lấy video của bác sĩ Tô dạy xoa bóp ra, kêu Tu Từ ngồi vào trong bồn tắm, còn mình thì ngồi bên ngoài, làm theo hướng dẫn trong video giúp Tu Từ xoa bóp.

"Thoải mái không?"

"Ừm..." Tu Từ nhỏ giọng nói, "Dễ chịu thật."

"Chỗ kia có đau hay không?"

"Không đau, có chút hơi sưng."

Phó Sinh có chút bất đắc dĩ cảm nhận được sự căng phồng của người anh em phía dưới.

Cũng không thể trách là anh hiểu sai, nhưng cuộc đối thoại này nếu được dùng ở một trường hợp khác thì nó cũng rất hợp lí.

Anh ngồi thiền để giải toả tâm hồn, đồng thời giúp Tu Từ xoa bóp một cách cẩn thận nhất có thể.

Đau vai có thể là một vấn đề phổ biến chung đối với giới trẻ hiện nay, Phó Sinh thì tốt hơn chút, cũng không hay ngồi lâu, cũng có rèn luyện, mỗi ngày đều nhìn Tu Từ nên không có tâm tư để chơi điện thoại di động, cũng chưa từng thấy vai không thoải mái.

Xoa bóp khoảng hai mươi phút, cả người của Tu Từ trượt xuống nước mất một đoạn, Phó Sinh vừa nhìn lên, đã thấy Tu Từ đang ngủ.

Anh dở khóc dở cười vặn vòi nước, ôm Tu Từ lên lau khô.

Tu Từ mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, phát hiện là người quen thuộc liền nhắm mắt lại ôm lấy anh, tựa như một chú cún con.

Phó Sinh đặt cậu lên trên giường đắp kín chăn lại, liếc nhìn người anh em còn nhớ câu nói làm một lần mà bất đắc dĩ vào phòng tắm để hạ hoả.

Từ phòng tắm bước ra ngoài, anh vừa vén chiếc chăn lên thì ngay lập tức bị Tu Từ quấn lấy.

Bé con này rõ ràng vừa rồi vẫn còn đang ngủ say, mà bây giờ hai mắt đã sáng ngời nhìn anh: "Anh nói làm một lần rồi ngủ mà."

Phó Sinh nghiến răng, hận không thể đem bé con quyến rũ này triệt để ăn hết vào bụng.

Cửa sổ cùng rèm cửa đều không đóng, mặt trời thì đã bắt đầu lặn, màn đêm đang dần dần bao phủ lấy toàn bộ.

Tiếng ve kêu cũng chậm rãi đưa vào tai, những vì sao lấp lánh và ánh trăng sáng ngoài kia đã cùng nhau chứng kiến hết tất cả sự triền miên trong căn phòng kia, tiếng th ở dốc mang theo tiếng khóc nức nở.

Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không mà hình như người còn nóng hơn lúc sốt.

Phó Sinh đối xử với cậu ôn nhu nhất có thể, anh cúi người xuống hôn lên mắt Tu Từ: "Em khóc cái gì?"

Người muốn làm là cậu, cuối cùng người khóc cũng là cậu.

"Em..." Tu Từ ôm chặt lấy Phó Sinh, đầu óc cũng có chút quay cuồng, "Làm xong rồi, thì anh lại không cần em nữa..."

"Sao mà không cần em nữa chứ." Phó Sinh dừng lại động tác an ủi cậu, "Đây còn hận không thể buộc em lên trên thắt lưng."

"Vậy chúng ta đi du lịch đi?" Tu Từ hỏi xong thì liền bị đánh một cái đến khóc nấc lên: "Anh đừng có ngừng."

"..... " Nếu không phải Tu Từ vẫn còn chút sốt nhẹ, Phó Sinh e là sợ sớm đã không thể duy trì tư thế ôn hoà như vậy.

Quả thực so với bé yêu tinh còn khó chịu hơn.

Anh nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, không phải nói chúng ta sẽ ở lại đây sao? Trước tiên tìm đội trang trí nhà mới trước đã, sau đó có thể ra ngoài chơi."

"Trước không phải đã nói là chờ em tốt nghiệp rồi dẫn em đi biển chơi sao? Chúng ta có thể bù đắp."

".... " Tu Từ nghẹn ngào nói: "Anh tính đem người ta quẳng ở một nơi xa lạ rồi bỏ đi.."

"..... " Phó Sinh dùng sức vỗ vỗ xuống cái mông cậu, "Em hai ngày nay coi cái gì nhảm nhí vậy?"

Tu Từ cố nín nước mắt: "Fan của anh viết bài nói em là con nuôi của anh đó... Nhưng anh không thích em tại vì em không nghe lời, sau đó anh đem em bỏ ở một nơi xa rồi đi..."

Phó Sinh suýt chút nữa là cười ra tiếng: "Cái này mà em cũng tin sao? Anh sẽ đối xử với em như vậy à?"

Tu Từ còn chưa nói hết, quàng tay lên ôm lấy cổ Phó Sinh: "Sau khi em lớn rồi, em trở về báo thù anh, giam cầm anh lại..."

Phó Sinh dừng một chút: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Tu Từ vùi đầu vào cổ Phó Sinh, "Sau đó giống như chúng ta bây giờ vậy."

Phó Sinh cong môi dưới: "Bị giam lỏng rồi sao không tự mình tới? Cũng không thể không thay đổi được."

Tu Từ nghẹn lại, một bên vừa khóc vừa nói: "Nguyên bản viết là em.. Nhưng là độc giả nói OOC quá, dáng người không phù hợp..."

"OOC có nghĩa là gì?"

"Chính là tính cách thiết lập không phù hợp... Nhẹ, nhẹ một chút..."

Phó Sinh không nhẹ được, anh ấn người vào lồ ng ngực mình, bên tai thấp giọng hỏi: "Xem ra bé con khoảng thời gian này lướt mạng không ít nhỉ?"

"Em, không có.." Giọng của Tu Từ đứt quãng, "Chỉ xem có một chút..."

"Còn có gì nữa không?"

"Có..." Tu Từ thành thật khai báo, trước mắt mơ hồ mông lung: "Còn có thầy và trò... Chờ..."

Chờ một chút ba chữ còn chưa kịp nói hết, thì đã bị Phó Sinh hôn chặn lại, hôn xong mới hỏi: "Em mặc đồng phục học sinh à?"

"Ừm."

"Còn người giam lỏng thì sao?" Phó Sinh hỏi ngược lại, cười hỏi, "Mặc quần áo sao?"

Tu Từ khịt khịt mũi: "Em mặc."

Phó Sinh: "....."

Hai người nói chuyện đến hơn tám giờ, đoàn phim có gọi đến một lúc nữa, nói ngủ là ngủ liền thực sự rất khó làm.

Phó Sinh ngồi ở đầu giường gọi điện thoại với Từ Châu, hỏi kiểm tra tiến độ, Tu Từ ngồi khoá trên đùi anh dán người vào vai anh chợp mắt.

"Không có áp lực từ phía trên, nói trắng ra, cha của hắn rất có khả năng cũng không thích đứa con trai này."

Có khả năng là chính Lạc Kỳ An mới là người muốn giết em trai mình.

Phó Sinh cụp mắt: "Cậu nói đúng được phân nửa."

"Cái gì?"

"Hai đứa con trai của ông ấy đều không thích."

Phó Sinh xoa gáy người trong lồ ng ngực, "Năm đó gia đình ông ta đã dùng thủ đoạn gì đó ép ông ta kết hôn, rồi sinh con trai. Mối tình đầu chết, do nhảy xuống biển."

Lúc trước Phó Sinh và Lạc Ngộ từng giao dịch với nhau trong lĩnh vực kinh doanh. Lạc Ngộ liếc mắt nhìn một cái có thể nhìn ra rằng Phó Sinh không thích phụ nữ.

Lão Lạc tuy rằng lòng dạ thâm sâu, nhưng riêng việc đối nhân xử thế coi như cũng không tệ, cũng giúp đỡ cho Phó Sinh một chút, hai người coi như là có chút quan hệ cá nhân.

"Cái kia, có chút thảm." Từ Châu khô khan nói.

"Không có gì đáng tiếc cả."

Lạc Ngộ không quá đa tình, ở trong cuộc sống xa hoa đồi trụy như vậy, sẽ có được mấy người có thể cả đời chỉ yêu duy nhất một người?

Sự kiêu ngạo của Lạc Ngộ cùng lắm là từ sự oán giận người nhà của ông ta, sau khi kết hôn ông ta cũng chưa bao giờ quan tâm đ ến gia đình mình, vợ ông ta cả ngày cũng chỉ quanh quẩn một mình trong nhà, ông ta thì ở bên ngoài không biết có bao nhiêu tình nhân, mỗi ngày là đổi một người, một tháng ba mươi ngày không gặp cũng không có vấn đề gì.

Nhưng ông ta không thích chơi những trò ghê tởm như bọn Lâm Trình An, đều là cô tình tôi nguyện, tôi dùng tiền mua vui sướng, cam tâm tình nguyện mới thoải mái.

"Được rồi... Vòng này thật loạn." Từ Châu không nói nên lời: "Đã chuẩn bị xét nghiệm DNA, nhưng bằng chứng trước đây không có có tác dụng trong thời gian dự tính, chỉ có thể làm chứng minh phụ, nếu thật sự muốn gây chuyện với ông ta, vẫn là nên dựa vào đoạn video kia của bảo bối nhà cậu... Cùng với dư luận."

Phó Sinh hiểu ý Từ Châu ám chỉ: "Yên tâm, sẽ không chỉ dừng lại ở đó đâu."

Cúp điện thoại xong, Phó Sinh liền gọi cho Ô Bách Chu, nói có thể lấy lời khai của thầy Hoàng.

Đương nhiên, sẽ bắt đầu với việc thầy Hoàng gửi "thông báo cầu cứu" ra thế giới bên ngoài.

Tu Từ mở to mắt khi nghe Phó Sinh thuận miệng khái quát quá khứ của Lão Lạc: "Anh ơi..."

"Ừm?"

"Nếu như em chết rồi, anh cũng sẽ như vậy sao?"

Trái tim Phó Sinh như bị kim châm chích vào, chính là cảm giác đau nhói như vậy.

Anh nhắm mắt lại, nhẫn tâm mà nói: "Anh có thể bảo đảm rằng khi em còn sống thì sẽ vĩnh viễn yêu em, nếu em mất đi cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên em..."

"Nhưng lỡ như thì sao? Lỡ như anh gặp được một người giống như em, vừa ngoan ngoãn lại vừa đẹp trai, anh tất nhiên sẽ bị thu hút bởi người đó, anh sẽ nương lấy hình ảnh đó mà nhớ đến em..."

"Đừng nói nữa!" Tu Từ ôm thật chặt cổ Phó Sinh, có chút mếu máo, "Không được, em không cho phép anh..."

"Vậy thì ngoan, ở bên cạnh anh, chúng ta sẽ bên nhau cho đến ngày già đi."

Phó Sinh thuận tay luồng ra sau lưng, lấy ra một cái hộp.

Tu Từ vẫn như trước dùng sức ôm chặt, giống như muốn đem mình dán chặt vào trong người Phó Sinh thì mới tốt.

Không phải cậu không biết rằng Phó Sinh đang khích mình, nhưng vừa nghĩ tới nếu như một ngày mình không còn, những cái lỡ như ấy thật sự có thể sẽ thành sự thật, cậu đã không thể kiềm chế được h@m muốn chiếm hữu của bản thân, hận không thể làm cho thế giới này không biết đến sự tồn tại của Phó Sinh.

Nhưng giây tiếp theo, ngón tay áp út của cậu đột nhiên lạnh hơn.

Tu Từ run lên một hồi lâu, mới phản ứng được đây là vật gì.

Cậu không dám nhìn đi: "...Đây là cái gì?"

"Nhẫn." Phó Sinh hôn lên vành tai cậu: "Còn sớm, nhìn xem, có thích không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.