_______Trong lòng Tu Từ đau đến khôn cùng tựa như da thịt trên cơ thể đều trở nên lạnh toát, cậu ôm lấy cánh tay của mình mà cuộn tròn lại, trong miệng lẩm bẩm nói: "Em không phải..."
Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phó Sinh vang lên trong tai mình: " Cháu không biết chồng cũ của bác là ai—"
"Mà có lẽ bác cũng không hiểu rõ em ấy hơn cháu đâu. Em ấy rất tốt, cháu thích em ấy."
"Còn về phần cháu là hạng người nào, bác có quyền chỉ trích nhưng dù sao chính bác đã từ bỏ thân phận làm mẹ Tu Từ cho nên cháu và bác dù cho có ra sau đi nữa cũng không liên quan gì nhau."
Lộ Tiểu Tuyên sững sờ trong giây lát, có hơi sửng sốt trước lời nhận xét vô tình của Phó Sinh.
"..." Lộ Tiểu Tuyên dừng một lúc lâu, sau đó giống như cũ trong mắt vẫn chứa cái nhìn chán ghét ấy: "Vậy cậu cứ chờ xem, hai thằng đàn ông mà nói chuyện yêu đương cái gì chứ? Cái cảm giác mới mẻ đó các cậu có thể giữ được bao lâu?"
"Nếu như một ngày nào đó, cậu không còn thích nó nữa, sau đó nhìn trúng một chàng trai khác đẹp trai hơn... nó sẽ không buông tha để cậu rời đi."
Lộ Tiểu Tuyên cho rằng tình yêu mà Phó Sinh dành cho Tu Từ bắt nguồn từ chính khuôn mặt kia.
Chính từ bi kịch hôn nhân đầu tiên đã khiến bà khó lòng đặt niềm tin vào người khác, chứ nói chi đến thứ gọi là quan hệ đồng giới — chí ít cũng là sự mới mẻ nhất thời thôi.
Phó Sinh giải thích hời hợt, tất cả sự chú ý của anh đã bị thu hút bởi tiếng nghẹn ngào của Tu Từ bên trong tai nghe.
"Những chuyện khác không liên quan tới dì, cháu chỉ hy vọng sau này dì đừng lại liên lạc với em ấy, có việc gì cứ tìm cháu là được rồi."
Lộ Tiểu Tuyên nhìn theo Phó Sinh đã đi xa, sững sờ một lúc lâu.
———————
Phó Sinh đi đến thang máy, ban đầu có rất nhiều âm thanh trong tai nghe, âm thanh Tu Từ cố nén tiếng khóc còn có giọng của Bạch Đường Sinh đang an ủi Tu Từ.
Nhưng sau khi bước vào thang máy, tai nghe đột nhiên trở nên im lặng, không một tiếng động.
Lúc đầu, anh nghĩ là do tín hiệu không tốt, nhưng khi anh ra khỏi thang máy, cho dù anh có gọi cho Tu Từ thế nào đi chăng nữa, cũng không nhận lại được phản hồi.
Mí mắt Phó Sinh giật giật, cảm giác bất an trong lòng dấy lên.
Anh vừa chạy nhanh về phía bãi đậu xe, vừa gọi điện cho Bạch Đường Sinh nhưng không một ai trả lời.
Chỗ đỗ xe của mình đang ngay trong tầm mắt, thì trong tai nghe có một tiếng vang truyền tới: "Anh ơi! Đừng lái xe..."
Cuộc gọi bị ngắt đột ngột, sắc mặt Phó Sinh hoàn toàn tối đen, một chiếc siêu xe màu đen trước mặt anh nghênh ngang rời đi, kiểu dáng của chiếc xe giống hệt với chiếc đã đè chết Nhu Nhu.
Phó Sinh nhanh chóng leo lên xe của chính mình, trong đầu vang vọng lại câu nói cuối cùng của Tu Từ trong vài giây ngắn ngủi, sau đó không chút do dự khởi động xe đuổi theo.
Giữa đường đi, anh nhận được một cuộc điện thoại từ Từ Châu: "Lạc Kỳ An đã biến mất!"
"Tôi biết." Phó Sinh nhấp chân ga đuổi theo chiếc xe màu đen: "Tu Từ và Bạch Đường Sinh đã bị hắn bắt đi."
Anh báo vị trí của mình cho Từ Châu: "Kỹ năng lái xe của đối phương rất tốt, tôi không chắc chắn có thể đuổi kịp."
"Hắn chính là kiểu tức nước vỡ bờ [1], chúng ta bên này đã ngoài ý muốn thu được một chút lợi ích từ hắn, bên cạnh hắn còn có mạng người, liên quan đến vụ giao dịch đen, chứng cứ đã thu vào tay."
[1] Câu gốc là Chó cùng rứt giậu 狗急跳墙 (Thành ngữ): Khi bị dồn đến bước đường cùng phải liều lĩnh để thoát thân.
Từ Châu vừa chào hỏi với các đội viên, vừa nhanh chóng giải thích tình hình với Phó Sinh: "Cậu đã hay tin này chưa, tên Lạc Kỳ Phong đã bị bắt và phải bị ngồi tù vì tội hút thuốc m@ túy? Lần đầu tiên tên này tiếp xúc với những thứ đó là do Lạc Kỳ An dụ dỗ hắn, đã dùng một số biện pháp như giảm nhẹ tội hoặc hỏi cũng đã thu về cho bên mình không ít bằng chứng chống lại Lạc Kỳ An —"
"Còn nữa, lúc trước tên Lạc Kỳ Phong cũng bị hắn tính kế để tiếp xúc với những thứ phi pháp này."
Càng nghe vẻ mặt Phó Sinh của anh càng trở nên nghiêm túc hơn, tay đang nắm vô lăng của anh ngày càng siết chặt hơn.
Có thể đánh chết Lạc Kỳ An là chuyện tốt nhưng bây giờ Tu Từ và Bạch Đường Sinh đều nằm trong tay hắn ta, cho dù tình hình của Lạc Kỳ An có nguy cấp như nào thì tình hình của Tu Từ và Bạch Đường Sinh cũng y như vậy.
Tục ngữ nói không sai chân trần không ngại đi giày[2].
[2] Chân trần không ngại đi giày: người đi chân đất không có gánh nặng, không phiền phức, không sợ gì cả và họ không sợ người đi giày phải mang gánh nặng tài sản.
Phó Sinh ngắt lời Từ Châu: "Đừng dài dòng nữa, mau khởi hành đi!"
Hô hấp của Từ Châu cũng gấp gáp: "Đi rồi, tốt nhất là cậu bất kỳ lúc nào cũng phải giữ liên lạc với tôi, cảnh sát giao thông bên kia cũng đã bắt đầu đi vào quản chế..."
Phó Sinh không thể nghe thấy bất cứ điều gì khác nữa, tất cả những gì anh có thể thấy đó chính là chiếc xe màu đen phía trước.
Tiếng gió rít gào bên tai, đến độ làm màng nhĩ phải đau nhức, sức lực dưới chân cũng càng ngày càng nặng.
Kính chiếc xe màu đen được dán màn nên Phó Sinh không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra bên trong, anh không biết Tu Từ đang ở trong tình trạng như thế nào. Nhịp tim anh đập liên hồi như đang đánh vào lồ ng ngực.
"Cẩn thận!" Từ Châu đầu dây bên kia cũng đã lên xe: "Nếu không đuổi kịp thì đừng đuổi theo nữa, nơi này có camera giám sát, hắn không trốn thoát được đâu!"
Phó Sinh mím chặt môi, phớt lờ lời khuyên của Từ Châu.
Người trên đó là Tu Từ, bảo anh làm sao có thể không đuổi theo chứ?
"Cậu bình tĩnh lại đi!"
Mặc dù không nhận được câu trả lời từ Phó Sinh nhưng Từ Châu nghe được tiếng gió rít cực kỳ rõ ràng qua điện thoại di động khiến Từ Châu vô cùng khiếp sợ: "Nếu cậu xảy ra chuyện gì, Tu Từ cũng coi như xong luôn! Cậu phải tin tưởng chúng tôi —"
Chưa kịp dứt câu, Từ Châu đã nghe một tiếng "Ầm".
"... Phó Sinh?" Bên tai Từ Châu ù lên một lúc, anh khó khăn gọi tên Phó Sinh.
Không có phản hồi lại.
_______
Lạc Kỳ Phong, không, phải nói là Lạc Kỳ An, hắn ta đang ngồi ở ghế sau, nhìn Tu Từ với một khuôn mặt cười dịu dàng: "Con mèo nhỏ, chúng ta lại gặp nhau."
Tu Từ nhìn anh ta với vẻ chán ghét, mang theo sự căm ghét rõ ràng.
"Hận tôi sao?" Lạc Kỳ An mỉm cười: "Cậu nên cảm ơn tôi đi, khi tất cả những người thân yêu của cậu không tồn tại nữa cậu mới có thể trở nên mạnh mẽ."
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tu Từ, hắn nhếch lên khóe môi: "Bây giờ không giống như quá khứ kia, chỉ là một bông tơ hồng bám víu vào người khác."
Tu Từ cắn chặt môi, một ít máu đã rỉ ra.
Bạch Đường Sinh bị trói phía trước ghế phụ lái, miệng của anh bị buộc chặt từ trước ra sau bằng một miếng vải dày, chỗ ghế lái là một người đàn ông đội nón đen bình thường, không rõ hắn ta với Lạc Kỳ Phong có mối quan hệ như nào.
"Cậu xem, cậu vốn đã mạnh mẽ nhưng cũng chỉ còn cách một bước, cha mẹ thì ghét bỏ, con mèo nhỏ chết rồi, lão họ Chu cũng đi —— "
Lạc Kỳ An nhàn nhã dựa vào cửa xe, điệu cười như một kẻ bi3n thái với khuôn mặt y như đúc Lạc Kỳ Phong: "Cậu không có người thân, không có bạn bè... Chỉ có một Phó Sinh."
Tu Từ vẫn không trả lời, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm.
"Con mèo hoang nhỏ được người ta nuôi ngoan..." Lạc Kỳ An thở dài: "Vẫn còn ôm hy vọng vô ích về thế giới này..."
Hắn nhẹ nhàng cúi người, giơ tay thăm dò giúp Tu Từ lau đi vết máu trên môi: "Cậu... A!"
Trước khi hắn chạm vào cậu, Tu Từ đã cắn hắn rất mạnh và không có ý buông ra, cho đến khi Lạc Kỳ An kêu lên một tiếng đau đớn, hàm răng của cậu mới hé ra buông tha cánh tay của Lạc Kỳ An, rồi phun ra một miếng da.
Tu Từ bị tát mạnh một cái, đầu vì sức đánh mà nghiêng sang một bên, mặt đau đến tê dại, hàm răng vốn còn hơi đau giờ lại thêm nhức nhối, khiến cho nửa người cậu run lên.
Bạch Đường Sinh vùng vẫy muốn thoát khỏi dây trói, nhưng sợi dây quấn quanh anh đều trói anh lại rất chặt, anh càng vùng vẫy, sợi dây trói càng chặt không gian để thở càng ít đi, hoàn toàn hết cách.
"Tu Từ, cậu —— "
Lạc Kỳ An vừa bắt đầu nói chuyện, chỉ thấy Tu Từ đã nôn khan vài tiếng, sau đó nôn ra một bãi chất lỏng lớn, có thức ăn chưa tiêu, thậm chí còn bắn tung tóe một ít lên đai quần và ống quần của hắn.
Lạc Kỳ An: "..."
Tu Từ nôn như kiểu muốn nôn ra hết cả dạ dày ra ngoài, người ngoài không biết còn tưởng rằng thứ cậu vừa cắn không phải thịt người, mà chỉ là thứ gì đó hôi thối.
Lạc Kỳ An giận dữ cười nhưng ngược lại càng trở nên thoải mái hơn: "Tôi muốn chết."
Giọng điệu của hắn giống như đang trò chuyện với người bạn tốt của mình vậy: "Cậu phải bồi tôi chết chung!"
Tu Từ hướng về phía Lạc Kỳ An nhổ một cái, phun ra một ít cặn thức ăn cùng máu.
"...Tôi biết cậu không muốn." Lạc Kỳ An cong môi cười: "Dù sao trong hai năm nay cậu đã vất vả không dám động tới một dao kia, cậu chỉ là một tên nhát gan mà thôi."
Tu Từ cụp mắt xuống, không nhìn rõ nét mặt của cậu.
Lạc Kỳ An đang nắm chắc phần thắng, hắn lấy ra một con dao găm ngắn, nâng nhẹ cằm của Tu Từ: "Vì vậy, để khiến cho cậu dũng cảm hơn, tôi sẽ giúp cậu đưa Phó Sinh đi."
Tu Từ đột nhiên ngẩng đầu, ngữ khí lạnh lùng: "Mày thử xem!"
"Mèo con thật hung dữ." Lạc Kỳ An lấy lưỡi dao cắt bỏ đi những thứ cặn đồ ăn vừa văng trên người ra: "Vừa rồi cậu không thấy sao? Tôi đã động vào cái gì đó trong xe của cậu ta, xe mất phanh rồi đó."
Tu Từ chợt run lên, cậu đoán được Lạc Kỳ An sẽ giở trò gì trong xe của Phó Sinh nên đã bảo anh đừng lái xe nhưng chưa kịp nói xong, Lạc Kỳ An đã giẫm hư điện thoại cậu.
Câu nói của Lạc Kỳ An mang theo vài ý độc địa: "Mới nảy cậu không nghe thấy tiếng nổ ở khúc cua hay sao? Tiếng lớn như vậy, nghe giống như tiếng kêu gào đến tuyệt vọng của Phó Sinh..."
Cơ thể Tu Từ run rẩy cậu nhìn chằm chằm vào Lạc Kỳ An, vừa mới nói xong đã xảy ra va chạm, Bạch Đường Sinh trông thấy tình hình như thế nhanh chóng nhấc hai chân bị trói cùng với toàn bộ sức lực của cơ thể đập về phía vô-lăng.
Chiếc xe màu đen này uốn éo ngoằn ngoèo trên con đường rộng lớn, hung hăng điên cuồng, tài xế và Bạch Đường Sinh đang tranh giành quyền lái xe...
Không biết có phải do va chạm vừa nảy quá mạnh hay không mà sợi dây trói hai tay Tu Từ sau lưng đột nhiên nới lỏng ra.
Sức khỏe của Lạc Kỳ An không quá tốt, mấy năm qua đã quen sống trong nhung lụa cũng không thể khiến cho thể chất của hắn được cải thiện, hắn vẫn ở trong bộ dạng xanh xao, yếu ớt.
Ngay cả khi Tu Từ gầy yếu, hắn cũng không thể chống lại nổi.
Không đến nửa phút, Tu Từ đã cầm con dao trong tay, Lạc Kỳ An không quan tâm đ ến chiếc xe đang lắc lư, cũng không quan tâm ghế phụ lái phía trước đánh nhau ——
Hắn ngã vào lối đi hẹp bên trong xe vì cú va chạm nhưng trên mặt hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
Hắn nhìn Tu Từ đang dần mất bình tĩnh: "Phó Sinh chết rồi, cậu sống làm chi nữa..."
Cánh tay Tu Từ run bần bật, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Không phải bởi vì Lạc Kỳ An mà bởi vì câu nói giả định trong miệng hắn ta.
Ngay cả khi cậu biết rằng Lạc Kỳ An có thể đang hãm hại mình, ngay cả khi cậu biết rằng Lạc Kỳ An có ý định xấu, Tu Từ vẫn không thể kiểm soát được não bộ của mình, tưởng tượng ra cảnh Phó Sinh có thể đã chết.
Có lẽ những gì Lạc Kỳ An nói là đúng... Ban đầu xe của Phó Sinh luôn ở đằng sau đuổi theo, lái rất nhanh nhưng nó đã biến mất sau khi đi qua khúc cua đó...
Lạc Kỳ An khiêu khích nói: "Cậu hận tôi chết đi được phải không? Cậu không muốn giết tôi sao?"
Bàn tay cầm con dao của Tu Từ vẫn còn run rẩy, cậu đang cố gắng khống chế.
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy cậu có một điểm gì đó rất giống tôi."
Lạc Kỳ An dường như bị cuốn vào trong hồi ức: "Tôi muốn nuôi cậu nhưng con mèo hoang nhỏ đã được ai đó nuôi nấng nên tôi phải loại bỏ từng kẻ một, sau cùng sớm muộn gì họ cũng sẽ phản bội cậu..."
"Con mèo đó tên là Nhu Nhu phải không? Cái dáng nằm phơi nắng của nó nhìn rất đáng yêu..."
"Cậu gọi lão già kia là ông Chu? Ông ta chơi cờ không tệ, không chịu nhận thua, cùng tôi đánh mười trận liên tiếp..."
Tu Từ đột nhiên ngẩng đầu lên, xe còn xóc nảy, tài xế đã chậm rãi chiếm được thế chủ động, Lạc Kỳ An từ từ chống đỡ thân thể, muốn từ dưới đất bò dậy.
Hắn không quan tâm đ ến sự tàn nhẫn mãnh liệt trong mắt Tu Từ: "Còn có Phó Sinh, anh ta thực sự thích cậu, chiếc nhẫn trên tay cậu rất đẹp..."
Từ phía sau, tiếng còi xe yếu ớt vang lên, thời gian trôi qua, càng ngày càng gần, có người ở trong xe hô to: "Chiếc xe phía trước lập tức dừng lại!"
Về phần hai người ngồi ở ghế sau xe, dường như không nghe thấy tiếng còi xe, cả người Tu Từ đang run lên vì những hận thù đang không thể kiểm chế được nữa.
Lạc Kỳ An tiếp tục dùng hết sức mình để khiêu khích Tu Từ: "Cậu không có can đảm để chết... Cậu càng không có can đảm để báo thù cho bọn họ?"