Buổi sớm tháng bảy rất nhanh sáng, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua rèm cửa sổ và khe hở vách tường rơi trên đệm chăn, ngẩng đầu lên lại thấy một người đàn ông ôm cậu trai ngủ ngon lành.
Mãi cho đến khi ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót, Phó Sinh mới miễn cưỡng mở mắt, đối mặt với ánh mắt chăm chú của Tu Từ.
"Tỉnh bao lâu rồi?" Phó Sinh xoa xoa gáy cậu, "Sao không gọi tôi?"
"Mới có bảy giờ." Tu Từ nằm nhoài trong lồng ngực Phó Sinh.
Phó Sinh khẽ cười thành tiếng, theo bản năng ôm lấy eo Tu Từ, cả người ngay lập tức cứng đờ.
Anh chợt nhớ tối qua Tu Từ vẫn luôn trong trạng thái không manh áo che thân, con mèo nhỏ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nép vào trong lồng ngực anh.
Phó Sinh nhức não, anh thử thương lượng: "Bé con, tối hôm nay mặc đồ ngủ được không em?"
Tu Từ ngẫm nghĩ, lôi ra một đoạn kí ức ngắn khá rõ ràng: "Trước đây không phải anh rất thích như vậy à? Còn nói là ngủ khỏa thân tốt cho cơ thể."
"..." Phó Sinh trầm mặc.
Trước đây có thể chạm có thể ăn, hiện tại chỉ có thể nhịn, giống nhau được sao?
"Nhưng mà đây là khách sạn, không vệ sinh, ở nhà mới có thể ngủ khỏa thân."
"Không muốn đâu." Tu Từ vùi mặt vào, không tiếng động mà kháng cự.
Phó Sinh bây giờ không có biện pháp nào với Tu Từ, đánh không được chửi không xong, chỉ có thể dỗ dành.
Anh bất đắc dĩ nói: "Vậy trước hết để tôi rời giường đã, đi làm việc."
"..." Tu Từ mím môi, "Anh chưa có hôn em."
Phó Sinh híp mắt một cái, trực tiếp xoay mình đè người dưới thân, hôn lên hai phiến môi hồng nhạt kia.
Anh nâng hai chân Tu Từ lên, nhãi con này lại còn phối hợp mở chân ra chút.
Phó Sinh một bên mặc niệm thanh tâm, một bên lại xâm chiếm từng tấc lãnh địa trong khoang miệng Tu Từ.
Hàm trên là vị trí Tu Từ khá sợ ngứa, cậu bị hôn đến theo bản năng rụt người về sau, nhưng rất nhanh phản ứng lại chui vào lồng ngực Phó Sinh, ngoan đến phạm pháp.
Phó Sinh chờ người sắp không thở nổi mới buông cậu ra, nhỏ giọng "Chào buổi sáng": "Hài lòng chưa?"
Tu Từ vắt vẻo trên người Phó Sinh rời giường, mặc quần áo cũng được Phó Sinh làm giúp, có điều chỉ giúp cậu mặc áo vào, qυầи ɭóŧ với quần ngoài bị Phó Sinh ném lên giường: "Tự mặc đi."
Tu Từ nhìn bóng lưng Phó Sinh, trầm mặc tự làm.
Tối qua tâm tình mất khống chế không nằm trong phạm vi dự đoán của cậu, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Một lần hai lần có lẽ Phó Sinh sẽ còn đau lòng, nhưng được đến bao lần?
Tình cảm có nhiều hơn nữa cũng sẽ cạn kiệt dần, thích đến bao nhiêu rồi cũng sẽ cảm thấy phiền phức...
Phó Sinh đi vào phòng tắm, bóp kem đánh răng cho Tu Từ đặt một bên, bản thân thì làm một vốc nước lạnh cho tỉnh táo.
Sau một lúc lâu, anh nhìn bọt kem đánh răng trong miệng mới nhận ra, mình vừa rồi hôn môi với Tu Từ còn chưa rửa mặt.
Trước đây bên nhau, một trong những nguyên tắc của Phó Sinh là không thể hôn môi khi chưa đánh răng, đối với hai bên đều không vệ sinh.
Mỗi sáng sớm ôm nhau tỉnh dậy, anh chỉ chạm nhẹ vào môi Tu Từ một chút rồi nói câu chào buổi sáng.
Đứa nhỏ yên lặng đi vào, cầm bàn chải đứng bên cạnh Phó Sinh bắt đầu đánh răng.
Trong phòng có hai bồn rửa tay, đứng chẳng hề chen chúc, thậm chí còn cách nhau một đoạn.
Phó Sinh lau sạch nước trên mặt, đi tới sau Tu Từ xoa gáy cậu: "Bữa sáng muốn ăn gì?"
Tu Từ nói không rõ: "Ì ũng ược."
Vệ sinh cá nhân ước chừng mất nửa tiếng, ngay cả đi giày cũng có hơi phiền phiền nhiễu nhiễu.
Nhưng Phó Sinh chỉ tiện tay liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, Tu Từ đã yên lặng tăng nhanh tốc độ.
Phó Sinh dẫn cậu đến một quán nhỏ ven đường, tuy chỉ là cửa tiệm nhỏ nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, gọi hai suất cháo thịt nạc.
Mặc dù chưa đến tám giờ nhưng bánh bao ngọt nhân trứng sữa đã bán hết sạch.
Tu Từ cúi đầu húp cháo, thìa ăn xoay xoay một vòng trong bát, không có khẩu vị.
Cậu chủ động hỏi: "Lúc nào cô ấy đến?"
Phó Sinh khựng lại một giây: "Khả năng vào buổi trưa."
Tu Từ gật gật đầu, hai mắt cụp xuống.
"Ăn thêm một tí, còn gầy đi nữa thì bị gió thổi bay mất."
"..."
Tu Từ mím môi, cố nuốt hết non nửa bát cháo vào bụng, mới nhỏ giọng nói: "Em no rồi."
Phó Sinh nhìn cháo của Tu Từ còn lại hơn nửa, vô thức nhíu nhíu mày lại: "Mùi vị nhà họ như thế nào?"
Tu Từ: "... Ăn rất ngon."
Thật ra cậu căn bản không nếm ra mùi vị gì, đối với cậu hiện giờ mà nói, sơn hào hải vị với cơm thừa canh cặn cũng không khác nhau lắm, đều chỉ là công cụ duy trì sự sống mà thôi.
Lúc Phó Sinh đi trả tiền, có nói chuyện cùng bà chủ đôi ba câu, Tu Từ không nghe, đứng ở ven đường đợi Phó Sinh lại đây.
Mấy cảnh quay ngày hôm nay đều rất quan trọng, là cảnh đối diễn của một số nhân vật chính.
Trợ lý Đơn Lệ của Diệp Thanh Trúc vừa mới mua đồ ăn sáng đến phòng trang điểm, cũng tình cờ gặp phải hai người Phó Sinh đi đến.
Mới vừa chào hỏi xong đã thấy Phong Thừa đỏ mắt bước nhanh ra khỏi phòng trang điểm, bộ dáng dường như sắp khóc.
Đơn Lệ bất đắc dĩ nói: "Thanh Trúc không để ý tới cậu ấy, thế mà cậu vẫn đơn phương hăng hái lắm, hệt như đứa trẻ con."
Phó Sinh: "..."
Không phải trẻ con thì sao, tuổi thật còn nhỏ hơn Tu Từ một ít.
"Chỉ cần không ảnh hưởng đến quá trình quay phim thì thế nào cũng được."
Phó Sinh nắm tay Tu Từ, nhàn nhạt liếc nhìn bóng lưng rời đi của Phong Thừa.
Phong Thừa coi như may mắn, lúc mới xuất đạo đã gặp Diệp Thanh Trúc đứng trên đỉnh làng giải trí, nhờ vậy mà lượng lớn tài nguyên được đưa đến tay cậu, không phải trải qua gió táp mưa sa gì, so với Tu Từ, cậu ta thật sự có chút ngu xuẩn.
Không có Diệp Thanh Trúc che chở, Phong Thừa sao có thể thuận lợi đi tới ngày hôm nay như thế.
Đi theo Phó Sinh vào phòng nghỉ, Tu Từ liếc thấy dấu hôn trên cổ Diệp Thanh Trúc, may là hôm nay đồ diễn của cô tương đối đoan chính, cổ áo cao, vừa vặn có thể che khuất cổ.
Phó Sinh hơi nhíu mày: "Che một chút đi."
"OK."
Diệp Thanh Trúc như không có gì gật gật đầu, để chuyên viên trang điểm Hoàng Âm giúp mình bôi chút kem che khuyết điểm, vết tích ám muội từ từ biến mất theo chuyển động của đầu ngón tay.
Tu Từ đối với chuyện của người khác từ trước đến giờ không có tí hứng thú nào, cậu cũng không hiếu kỳ chuyện phía sau Diệp Thanh Trúc, chỉ rập khuôn từng bước theo sát sau Phó Sinh, yên tĩnh nhìn anh làm việc.
Phó Sinh đến phòng trang điểm để lấy cái ghế đẩu, mang Tu Từ đến cạnh màn hình giám sát của đạo diễn, kê ghế đẩu nhỏ một bên: "Theo tôi chốc lát, chán thì lấy điện thoại tôi mà chơi."
Phó Sinh cho Tu Từ điện thoại dự phòng không có gì ngoài phần mềm cài sẵn, thế nên đưa điện thoại của mình cho Tu Từ.
Tu Từ cất điện thoại vào túi, không định chơi bời gì.
Buổi sáng bận rộn bắt đầu, Diệp Thanh Trúc trang điểm xong đi ra, dáng dấp có chút kinh diễm.
Hôm nay cô hóa trang theo hình tượng thiên hướng đoan trang, vì ngồi ở vị trí cao, mỗi một lời nói cử chỉ đều ung dung nhàn hạ như nước chảy mây trôi.
Nữ hai tên Lạc Hoàng, là nữ vương gia đầu tiên trong lịch sử Tương quốc, một người nắm thực quyền.
Cảnh đầu là Lạc Hoàng vừa trở về từ quan ngoại lần đầu gặp mặt quốc sư Sư Hòa, hai người đối diện nhau ở cao điện, chủ yếu là Lạc Hoàng hùng hổ dọa người, Sư Hòa hờ hững đối mặt, ung dung đáp trả.
Trước khi bắt đầu quay còn có 20 phút chuẩn bị, Phó Sinh đến hậu trường, chỉnh lại ánh sáng và góc máy, bên cạnh các diễn viên cười đọc thoại, mô phỏng các cảnh trong phim để điều chỉnh cảm xúc.
Nhưng náo nhiệt xung quanh có vẻ không liên quan đến Tu Từ, cậu chăm chú nhìn Phó Sinh trong sân, ánh mắt gắt gao dõi theo bóng người anh.
Chờ một tiếng "Action", Tu Từ mới nhẹ nhàng kéo ống tay áo Phó Sinh: "Em đi nhà vệ sinh."
"... Được, đi nhanh về nhanh." Phó Sinh nhéo má Tu Từ, dấu tay bên trên đã biến mất, về cơ bản không nhìn ra được.
Trong nhà vệ sinh, sau khi giải quyết xong nhu cầu sinh lý đi ra ngoài gian riêng, lại nhìn thấy Phòng Thừa dựa vào cửa gian đối diện lạnh lùng nhìn cậu.
Tu Từ cũng không ngạc nhiên lắm. Nửa tiếng ngắn ngủi khi nãy, cậu nhìn Phó Sinh bao lâu, Phong Thừa liền nhìn chằm chằm cậu bấy lâu, ánh mắt như kiểu nhìn kẻ thù gϊếŧ cha không bằng.
Phong Thừa ác ý nói: "Đi tiểu thôi mà cũng phải vào gian riêng như con gái. Cái thân hình nhỏ bé này của anh có thể thỏa mãn cổ sao?"
Tu Từ: "..."
Cậu không hiểu hai câu này liên quan gì đến nhau, nhưng có vẻ Phong Thừa hiểu nhầm quan hệ giữa cậu và Diệp Thanh Trúc rồi.
"Không liên quan đến cậu."
Cậu không cần làm hài lòng bất kì ai, cũng chỉ đối với Phó Sinh kiểu muốn gì được nấy.
Viền mắt Phong Thừa đỏ lên, hung hăng nói: "Bắt cá hai tay thì hay ho lắm à? Anh không sợ bị lộ tẩy sao? Vừa đè chị Thanh vừa mập mờ cùng đạo diễn Phó, loại người như anh thật buồn nôn!"
"..." Tu Từ cúi đầu rửa tay, cậu quay đầu lại mặt không đổi sắc nói, "Cậu có bản lĩnh thì có thể thử xem."
"..." Phong Thừa khiếp sợ, chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ đến vậy, "Tôi thích một người thì sẽ vĩnh viễn trung thành với cô ấy, nên sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt giống như anh!"
"Thế nên tôi không thích cô ấy." Tu Từ liếc mắt nhìn cánh cửa cạnh Phong Thừa, "Cô lao công nên cảm ơn cậu, vừa nãy mới có người quệt nước mũi lên đấy."
"..." Phong Thừa nhảy một cái ra xa 3 mét, khắp người đều nổi da gà. Tu Từ khẳng định là cố ý, không nhắc nhở cậu sớm!
Cậu giận đến điên người, nhưng vẫn không quên mục đích hôm nay: "Có phải anh không, anh ngủ với cô ấy hả?"
"... Không phải." Tu Từ hiếm thấy kiên trì nói nhiều lời như vậy.
"Không ngủ thì sao trên cổ cô ấy có nhiều dâu tây như thế!"
Tu Từ nói sâu xa: "Chắc là do người khác."
"... Không thể nào!" Phong Thừa lập tức phản bác, vì danh dự của Diệp Thanh Trúc, "Chị Thanh từ trước đến giờ chỉ với một người..."
"Vậy thì không rõ lắm."
Tu Từ quay người đi ra, Phong Thừa nhìn bóng lưng cậu nổi giận đùng đùng: "Tôi có chỗ nào không sánh được với anh..."
Nói thật ra, nếu chỉ nhìn bên ngoài, Phong Thừa xác thực không có chỗ nào không sánh được với Tu Từ, chiều cao không kém sắc đẹp không thua, nếu nói tới vóc người thì khẳng định tốt hơn so với Tu Từ.
Tu Từ không quay đầu lại: "Cậu bị vứt bỏ thì liên quan gì đến tôi — "
Cậu dừng bước, suy tư hai giây: "Chắc là do cậu nhỏ quá đấy."
"...Đệt!" Phong Thừa load não một hồi mới hiểu ý tứ của Tu Từ, tức giận đến nỗi cả mặt với cổ đều hồng lên cùng một tông.
Trở lại cạnh Phó Sinh, Tu Từ ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ, khép hai chân lại, tay đặt lên trên đầu gối, hệt như đứa trẻ trong trường mẫu giáo chờ người lớn trong nhà đến đón, hoàn toàn không thấy ác liệt khi đối xử với Phong Thừa lúc nãy.
Phó Sinh liếc nhìn Phong Thừa đi tới cùng một hướng với Tu Từ: "Chạm mặt Phong Thừa à?"
Tu Từ mặt không cảm xúc gật gật đầu: "Cậu ta đúng là tên ngu xuẩn."
"..."