Cô đưa tay đỡ eo ngồi dậy, cảm giác bản thân không chống đỡ nổi. Lúc trước cô còn cho rằng Tô Ngang có thể tự kiềm chế được nhưng không ngờ tới là anh không biết tiết chế thế này, có thời điểm còn mạnh bạo hơn cả đêm tân hôn.
Sướng thì có sướng thật nhưng mà mệt mỏi vô cùng, cô cảm giác bản thân mệt tới phát khóc.
Quả nhiên là đúng như người ta vẫn hay nói, đàn ông sau khi cấm dục một thời gian sẽ có hơi mãnh liệt hơn bình thường, vấn đề này xem như cô đã được hiểu được.
Trong lòng cô trào dâng niềm kích động muốn mua vé bay trở về ngay lập tức.
Rõ ràng là cô đã có thể lý giải được vì sao có chị dâu vừa tới đây chỉ mới hai ngày là đã muốn trở về, hiện tại cô cũng giống hệt người chị dâu ấy. Chỉ có điều là trước khi tới đây cô cũng không nghĩ tới vấn đề lại nghiêm trọng tới mức này, sợ là tới lúc về lại gặp rắc rối nên cô đã mua luôn cả vé bay về dự tính ở lại một tuần mới về.
Bây giờ nhìn tấm vé máy bay trong tay, đổi vé thì mất 1000 tệ mà trả vé thì chỉ hoàn lại 100 tệ. Vé máy bay này cô mua hơn 1000 tệ thế nên có mệt hơn nữa cũng không thể oan ức đi về, nếu không thì đúng là quá phí phạm.
Lúc này cô lại hối hận tại sao lại tới đây lúc bà dì của cô đã đi rồi, nếu không thì bây giờ cô đã có thể lấy dì ấy ra làm bia đỡ đạn cho mình rồi. Nghĩ lại đúng thật là xót xa trong lòng, cô quyết định nếu lần sau có sang thăm Tô Ngang cô chắc chắn sẽ chọn đúng mấy ngày bà dì của cô ghé thăm.
Giản Nịnh nghĩ ngợi một lúc sau đó lại không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ lại càng đau đầu.
Tô Ngang tới chiều mới trở về nên cô định đi nấu cơm trưa. Lúc sáng Tô Ngang nghĩ cô sẽ dậy cho nên có mang đồ ăn sáng về nhưng tới giờ cũng đã nguội lạnh. Giản Nịnh mệt mỏi không muốn ăn lại lười đi nấu cơm nên lấy đồ ăn sáng đem đi hâm nóng lại rồi ăn.
Lúc Giản Nịnh đang ăn cơm thì có người gõ cửa nhà, cô bước ra mở cửa thì ra là chị dâu nhà kế bên, chị ấy hỏi cô: "Giản Nịnh à, bọn chị muốn ra ngoài đi dạo, em có muốn đi trung tâm thương mại mua sắm với bọn chị không? Bọn chị ở nhà buồn chán sẽ đi mua sắm, nếu em thấy chán thì đi với bọn chị này."
Nghe chị ấy nói xong Giản Nịnh ngẫm nghĩ một lúc, nếu như đi dạo phố thì cũng tới tối mới trở về. Lúc về nhà rồi cô sẽ viện cớ mình mệt quá như thế Tô Ngang hẳn là sẽ không muốn làm gì cô nữa rồi.
Cứ nghĩ tới ngày nào cũng bị anh làm cho ngất xỉu, toàn thân mệt mỏi rã rời nên Giản Nịnh đồng ý đi cùng các chị ấy. Cô sửa soạn một lát rồi cùng đi dạo phố với mấy chị dâu khác.
Mọi người định đi xem phim, mặc dù không có người đàn ông của mình đi theo nhưng các cô vẫn có thể tụ tập với nhau. Giản Nịnh cũng không phải là quá phấn khích tới độ hận không thể mỗi ngày đều phải tham gia hoạt động này.
Giản Nịnh đã nhắn tin báo cho Tô Ngang, cô nói với anh là đã ra ngoài đi dạo với mấy người chị dâu không biết chừng nào mới về. Lúc đó anh đang huấn luyện không thấy tin nhắn của cô, sau khi đã tập luyện xong anh nhắn lại là đã biết.
Giản Nịnh sửa soạn xong, sau khi thay một bộ quần áo thì đi ra ngoài.
Phụ nữ mà, vốn chẳng có bao nhiêu thú vui, thú vui lớn nhất chính là đi mua sắm quần áo. Cả một nhóm chị em dâu vừa tới trung tâm thương mại đã lập tức đi lựa quần áo. Hai chân của Giản Nịnh có hơi đau chính là hậu quả của đêm hôm trước, cô lo là những bước chân của mình không được bình thường.
Có thể nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, sau đó mọi người còn vào cửa hàng nội y mua vài món đồ. Giản Nịnh không có nhu cầu tất nhiên sẽ không mua, nhưng mọi người cùng đặt một đơn hàng có thể được giảm giá nhiều nhất đến 20%, muốn mua bao nhiêu tùy thích cho nên các chị gọi Giản Nịnh tới cùng mua chung.
Giản Nịnh không có ý mua, ngại rằng mua xong còn phải đem về nhà, thế là có một chị dâu nói với cô: "Vậy em cứ mua rồi để lại đây luôn là được rồi đúng không? Kiểu dáng phong phú thế này, em không mua đồ lót thường thì mua đồ lót tình thú, đồ lót tình thú ở bên đó có nhiều kiểu lắm. Hai người là vợ chồng son mới cưới, mặc kiểu đồ lót này có thể kích thích cảm xúc. Đàn ông vốn dĩ thích mấy món đồ kiểu đấy nhưng nếu thật sự không được thì em mua cho cậu ấy luôn, mua quần lót gì đó cũng được. Bọn chị mua nhiều lắm nhưng biết đâu không đủ số lượng, nếu có em mua chung thì có thể đủ giảm giá rồi, chẳng khác nào là tặng không ấy, lời lắm.”
Quả nhiên phụ nữ không thể nào cưỡng lại được cái chiêu giảm giá này, ban đầu cô vốn không định mua nhưng nghe chị ấy nói giống như ưu đãi này rất lớn nên cô cũng vào xem, vào rồi mới phát hiện hóa ra cửa hàng này rất lớn.
Giản Nịnh chưa từng nhìn thấy đồ lót tình thú, trước đây lúc lướt mạng nhìn thấy cô chỉ cảm thấy chúng thật sự rất gợi cảm nhưng bây giờ nhìn được lại cảm thấy xấu hổ, so với những gì cô tưởng tượng lại càng xấu hổ hơn.
Thậm chí đến cả loại quần chữ T có hạt châu cũng gợi cảm không kém, Giản Nịnh nhìn mà ngượng chín cả mặt. Cô vốn định mua cho mình một hai cái nhưng sau khi xem qua đám nội y tình thú này cảm thấy vẫn nên từ bỏ ý định thì tốt hơn. Loại nội y này mà mua một hai cái đảm bảo ngày hôm sau cô khỏi cần bước xuống giường.
Cô đã mệt mỏi rã rời hà cớ gì mà phải tự tra tấn bản thân mình nữa cơ chứ.
Cô nghĩ thôi thì cứ mua cho Tô Ngang là được rồi, nhưng lại có người chị dâu hết sức nhiệt tình. Chị ấy nhìn thấy cô cứ lượn lờ xung quanh đó cứ tưởng là cô không biết phải chọn kiểu nào thế là chị ấy nhanh tay lẹ chân bước tới chọn giúp cô hai cái bỏ vào trong giỏ hàng.
"Em mắc chứng khó lựa chọn hả? Chọn mãi cũng không biết chọn kiểu gì mới tốt sao? Thế thì cứ mua hai kiểu này đi, chị dám chắc đàn ông ai cũng sẽ thích hai cái này thôi. Nếu em mặc hai cái này vào đàn ông có mà chết mê chết mệt. Nói không chừng ngay cả huẩn luyện cũng không cần phải đi, chỉ muốn ở nhà làm em tới chết thôi."
Bởi vì đây là cửa hàng chuyên bán đồ chơi tình thú nên sau khi thanh toán xong còn có quà tặng kèm, quà tặng dành cho các cô gái là một quả trứng rung.
Cả hội chị em dâu thấy quà tặng là trứng rung thế là nhét thẳng quả trứng vào trong túi của Giản Nịnh làm Giản Nịnh hốt hoảng kêu lên: "Cái này cho em hả?"
"Nhà bọn chị ai cũng có cái này cả rồi, hai đứa em vừa mới cưới nói không chừng là chưa chơi qua cái này nên cho em đó. Dù gì cũng là quà tặng, mang về chơi cho vui."