Giản Nịnh lo rằng sau khi về nhà còn phải làm chuyện gì đó nên trên đường về cô mới lên tiếng nhắc nhở rõ ràng. Tô Ngang cũng đã đồng ý thế nên Giản Nịnh cảm thấy anh hẳn là không có ý định làm chuyện kia. Sau khi vào nhà rồi cô lập tức chụp lấy túi đồ to tướng trên tay anh đem nhét vào trong tủ.
Nói gì thì nói cô nhất định không thể để cho Tô Ngang nhìn thấy được nếu không thì cô còn có thể ngủ ngon được sao. Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sau khi kết hôn rồi có thể ngon giấc được hay không.
Cô cướp lại túi đồ không để cho Tô Ngang nhìn thấy. Tô Ngang thấy dáng vẻ của cô thì cảm thấy rất kỳ lạ, sao lại không cho anh xem thế nhỉ?
Anh tò mò hỏi cô: "Em mua gì đó?"
Giản Nịnh nào có dám nói thật, cô nói chỉ mua mấy món quần áo của mình không có mua cho Tô Ngang. Tô Ngang cũng không hỏi thêm nữa nên Giản Nịnh cầm áo ngủ đi vào trong tắm rửa.
Tắm rửa xong xuôi, cô mệt tới nỗi da mặt cũng không thèm dưỡng mà chỉ thoa sơ một lớp dưỡng ẩm đã leo lên giường ngủ.
Tô Ngang tắm rửa nhanh, lúc anh tắm xong bước ra ngoài thì Giản Nịnh đã ngủ mất. Giản Nịnh đề phòng nên xong việc thì lập tức lên giường ngủ, sợ Tô Ngang đi ra ngoài lại tranh thủ vần vò cô.
Cô đi ngủ trước thì Tô Ngang chắc chắn sẽ không làm gì được. Đúng như cô dự đoán, Tô Ngang thật sự không làm gì cả, thấy cô đã ngủ nên anh bật máy điều hòa rồi đắp chăn cho cô. Mùa hè ở đây tuy rằng rất nóng nhưng mở điều hòa lại sợ quá lạnh cho nên đắp thêm chăn là vừa đủ.
Giản Nịnh ngay từ đầu đã thấy buồn ngủ nhưng chưa hoàn toàn ngủ say, cô nằm quay lưng về phía Tô Ngang thấp thỏm sợ anh đi sang bên này. Nhưng nhìn thấy anh đi tắt đèn cô đã biết anh sẽ không qua nữa thế là Giản Nịnh cũng yên tâm ngủ ngon.
Cô có cảm giác bản thân vừa mới thoát được một kiếp nạn, sau đó ngẫm nghĩ lại bị chính mình chọc cười, chỉ là kết hôn thôi mà lại thành ra thế này. Chỉ vì ham muốn tình dục của ông xã quá sung mãn mà muốn ngủ cũng không ngủ được.
Giản Nịnh cứ nghĩ mình đã tránh được một kiếp nạn nhưng không ngờ sáng sớm hôm sau nó mới thật sự bắt đầu...
Cô còn tưởng là có chuyện gì nên cố mở to mắt ra nhìn thử, kết quả lại nhìn thấy Tô Ngang đang ngồi trên giường lấy trứng rung đặt lên cánh hoa của cô bắt đầu kích thích.
Anh không ngừng đùa giỡn với huyệt nhỏ của cô dọa cho Giản Nịnh sợ tới ăn nói lắp bắp: "Anh… anh làm gì đó..."
Thân thể nhạy cảm của cô bị trứng rung kích thích vẫn luôn chảy dâm thủy dề. Trứng rung chuyển động trong thân dưới của cô, anh không chọn chế độ rung mạnh nhất nhưng chỉ cần công suất nhỏ nhất thế này cũng đủ khiến cô tê dại.
Cô lại nhìn tới quả trứng rung kia, là quà tặng ngày hôm qua lúc đi mua sắm, sao anh lại biết tới nó?
Hai chân Giản Nịnh bị anh tách ra, cô giật mình nhìn anh, bị anh làm sung sướng đến nỗi mặt mũi đều ửng hồng.
Tô Ngang một tay vừa bận chơi đùa hoa huyệt của cô vừa nói: "Ban nãy anh mở tủ quần áo lấy đồ thay nhưng lại lỡ tay làm rớt đồ trong túi của em ra ngoài, lúc anh cầm lên xem thì lại thấy cái này… em thích sao không nói với anh mà lén đi mua, hửm?"
Giản Nịnh có cảm giác chính mình đã nhập thổ di an. Hôm qua lúc mấy chị em dâu đưa nó cho cô, cô đã lo lắng tới chuyện Tô Ngang sẽ nhìn thấy mà nghĩ là cô tự mua để dùng.
Giờ thì hay quá rồi, Tô Ngang thật sự nghĩ như vậy. Giản Nịnh bị anh nhét trứng rung vào trong hoa huyệt, ép cho động nhỏ của cô chấn động dữ dội, hai chân hướng về phía Tô Ngang bị tách rộng ra.
Giản Nịnh nhìn cảnh tượng trước mắt thật sự là dở khóc dở cười. Đúng thật là cô muốn đi ngủ sớm, không sai, nhưng cô không hề muốn dậy sớm. Lúc này xem ra là còn rất sớm, ngày nào Tô Ngang cũng dậy sớm vô cùng, bây giờ còn chưa nghe thấy tiếng còi tập hợp buổi sáng.
Giản Nịnh nhìn lên đồng hồ treo trên tường, cô nghĩ bây giờ thật sự là quá sớm rồi: "Không phải anh còn phải đi huấn luyện sao? Trễ giờ không tốt đâu, đừng có đi trễ."
Tô Ngang bắt lấy mông cô kéo lên kề sát mặt, nhìn huyệt nhỏ ẩm ướt của cô rồi nói: "Không liên quan, còn sớm thế cơ mà, làm một lần vẫn còn kịp. Sao hôm qua lại không nói với anh là đi mua kiểu quần áo đó? Sao lẳng lơ thế hả?"
Giản Nịnh chỉ biết mấy món quần áo đó bị anh nhìn thấy nhất định là mất mặt vô cùng, bây giờ cô cũng lúng ta lúng túng cứ thế bị anh ôm lên đùi đùa bỡn.
Thân dưới của Giản Nịnh bị anh nhét trứng rung vào lại còn dùng tay vuốt ve, mơn trớn đóa hoa nhỏ. Bàn tay bên trên vỗ vào làm trứng rung đi vào sâu hơn, quả trứng đang chấn động lại thêm động tác vỗ của anh khiến Giản Nịnh bị kích thích phải kêu lên: "A… kích thích quá, anh chậm thôi, đừng đánh nữa..."
Nói thế nhưng bị bị đánh đến sướng nên Giản Nịnh kêu lên.
Tô Ngang thấy cô sướng như vậy lại tiếp tục đánh lên trứng rung làm Giản Nịnh chỉ muốn chết cho xong.
Cô nằm trên giường ngửa đầu nhìn lên trần nhà, phát ra những tiếng rên rỉ lẳng lơ.
Tô Ngang đã phát hiện cô thật ra lại thích bị đánh như thế, đại khái là rất kích thích. Bình thường tiếng kêu của cô không lẳng lơ nhưng thế này, bây giờ lại dâm đãng đến mất khống chế như vậy.
Nhưng Tô Ngang nào có buông tha cho cô. Anh túm lấy cô chơi đùa, còn lấy quả trứng rung đang chìm trong bể nước của hoa huyệt ra ngoài, vừa mới lôi ra thì nước từ hoa huyệt cũng văng tung tóe.