Giản Nịnh qua bên này cũng buồn chán vì dù sao cũng chẳng có chuyện gì để làm, cứ xem tivi mãi rồi cũng thấy chán. Nhìn thấy sắp tới giờ cơm nên cô định nấu vài món.
Lúc trưa cô đã nhắn tin cho Tô Ngang nói anh không cần tới căn tin lấy cơm về vì tối nay cô muốn nấu cơm ở nhà. Ít nhất thì cô có việc làm để giết thời gian, với lại cũng đã lâu rồi cô chưa đích thân xuống bếp.
Mỗi lần Tô Ngang trả lời tin nhắn của cô đều cực kỳ nghiêm túc.
Lần nào anh cũng nhắn: Đã nhận.
Mỗi lần Giản Nịnh nhìn thấy hai chữ "Đã nhận" của anh thì đều có cảm giác vô cùng nghiêm chỉnh, nếu không biết cô còn cho rằng mình là vị lãnh đạo nào đó nữa.
Cô ra ngoài dạo phố một vòng.
Đi tới chợ ở gần đó mua một ít rau quả, cô không biết anh thích ăn gì nên lúc trưa có hỏi ý anh. Anh nói mình ăn gì cũng được, anh không kén ăn. Kiểu người dễ ăn dễ uống như anh là tốt nhất, mỗi bữa cơm không cần phải lo lắng chuyện anh sẽ không ăn món nào vì món nào anh cũng ăn được. Thế là cô quyết định nấu mấy món theo khẩu vị của mình.
Giản NỊnh cảm thấy thời tiết hơi nóng nên sau khị đi mua đồ ăn xong cô lại muốn đi mua kem ăn. Gần đầy tiết trời oi bức nên hầu như ngày nào cô cũng muốn ăn kem, thế nhưng lúc đi tới tủ lạnh cô lại nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhìn thấy mấy que kem tuyết là lại không dám nhìn thẳng chúng nó.
Anh còn bước ra ngoài mở máy điều hòa lên, nhìn thấy người đang nấu cơm trong bếp trong lòng anh bỗng cảm nhận được sự ấm áp.
Đã lâu không được gặp vợ mình, sau màn quấn quýt mặn nồng đêm qua anh có cảm giác bản thân không thể dứt ra khỏi hương thơm quyến rũ của bà xã mình.
Anh bước tới sau lưng Giản Nịnh vòng tay ôm lấy cô.
Làm cho Giản Nịnh hết hồn.
Tô Ngang cứ thế mà ôm cô.
Giản Nịnh không biết tại sao anh lại đột nhiên có hành động thân mật này, anh ôm như vậy làm cô không thể nấu cơm thoải mái được vì cô đang thái rau.
"Em đang nấu cơm mà."
Tô Ngang đáp: "Em nấu cứ nấu, anh ôm thì mặc kệ anh. Lâu rồi không được gặp em nên anh nhớ em."
Giản Nịnh không nghĩ tới anh lại còn có một mặt trẻ con thế này.
Thế nên cô cũng để mặc cho anh ôm.
Chỉ là cô sợ nóng, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này không hiểu tại sao lại nóng đến vậy.
Anh ôm thế này làm Giản Nịnh nóng.
Tô Ngang ôm cô, mặt anh dán trên vai cô giống hệt như đang làm nũng, Giản Nịnh làu bàu: "Nóng."
Tô Ngang nghe cô nói xong thẳng tay lột luôn váy của cô ra: "Vậy để anh giúp em mát mẻ."
Giản Nịnh: "..."
Cô nói nóng ý là muốn bảo anh đừng có ôm cô nữa chứ không bảo anh cởi váy của cô ra. Váy trên người rơi xuống đất, cả người không một mảnh vải che thân dĩ nhiên là mát mẻ rồi.
Giản Nịnh cạn lời: "... Anh cởi quần áo của em làm gì?"
Tô Ngang thắng thắn: "Thì giúp em giải nhiệt."
Vừa nói xong ngay lập tức đồ lót của cô anh cũng không buông tha, một tay lột xuống không sót thứ gì.
Giản Nịnh còn đang mặc tạp dề nấu cơm, nếu như quần áo trên người đều cởi ra hết thì trên người cô chỉ còn quấn độc mỗi cái tạp dề.
Giản Nịnh nhìn thấy quần lót sắp bị cởi xuống thì sợ hãi chụp lấy tay anh không cho anh chạm vào mình: "Tô Ngang, em đang nấu cơm đó."
Sức lực của Tô Ngang không nhỏ chút nào, cô không cho cởi thế là anh thẳng tay xé toạc quần lót xuống.
"Em làm việc của em, anh chơi chuyện của anh. Không liên quan."
Lúc nãy anh nhìn thấy bà xã đang nấu cơm trong đầu bỗng dưng tò mò, không biết nếu như cô ấy không mặc quần áo mà chỉ mặc mỗi tạp dề nấu cơm thì sẽ có cảm giác thế nào.
Anh vuốt mông cô rồi dần luồn tay về phía trước xoa nhẹ, nhìn huyệt nhỏ của cô đã thấm đẫm nước.
Anh có thể nhìn ra được bà xã nhà mình rất lẳng lơ, tuy rằng ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể của cô lại rất thành thật, cứ bị anh trêu chọc thế này là thân dưới lại chảy nước: "Cứ làm đi đã, bên dưới em ướt rồi này, em cũng thích mà."
Giản Nịnh: "..."
Giản Nịnh bị anh chọc ghẹo tới nỗi không nói nên lời.
Giản Nịnh còn định nói gì đó nhưng Tô Ngang đã ngồi xổm xuống. Tay anh vuốt ve mông cô sau đó lại tách hai mông của cô ra rồi anh lại khẽ hà hơi lên huyệt nhỏ của cô.
Hành động sắc tình như thế khiến Giản Nịnh kêu lên một tiếng.
Tô Ngang nhìn ngắm thịt huyệt non mềm của cô một lúc rồi đưa miệng vào ngậm lấy, mặt anh vùi trên mông cô không ngừng mút mát.
"A… Đừng như vậy..."
Đầu lưỡi anh len lỏi bên trong hoa huyệt của cô, Giản Nịnh chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh anh đang liếm hoa huyệt của cô thì đã bị kích thích không kiềm được phóng túng kêu thành tiếng, hai bàn tay của cô bám chặt vào bồn rửa tay bên cạnh.
Tô Ngang chỉ vừa mới liếm mà cô đã động tình, nghe thấy tiếng kêu dâm đãng của cô anh lại tiếp tục liếm mút huyệt nhỏ.
Giản Nịnh thấy anh ở trên mông cô nhiệt tình liếm mút như vậy hai chân gần như nhũn ra, lảo đảo một lát rồi ngồi thẳng lên mặt anh.
Tô Ngang thấy vậy lập tức ôm Giản Nịnh đi ra ngoài.
Giản Nịnh cứ như vậy, chỉ mặc mỗi một cái tạp dề bị anh bế ra ngoài đặt lên bàn ăn.
Giản Nịnh thấy bản thân đang nằm trên bàn, bàn này lại còn là bàn ăn, nếu như ở trên này làm gì đó thì sau này cô làm sao ăn cơm được đây?
Cô không muốn.
Nhưng Tô Ngang đã đặt cô nằm úp sấp lên mặt bàn.
Bàn tay của Tô Ngang mơn trớn trên mông của cô, anh nói: "Vợ ơi, em vặn mông cho anh xem đi, lẳng lơ vào nào."
Tô Ngang dỗ dành: "Đi mà, vặn cho anh xem đi, lẳng lơ một chút."
Giản Nịnh nghe lời dụ dỗ của anh, cũng không hiểu tại sao bản thân cứ như bị thanh âm này mê hoặc, ma xui quỷ khiến cô uốn éo rồi vung vẩy mông mình.
Tô Ngang nhìn thấy thì cực kỳ phấn khích.
"Đúng rồi, chính là như vậy, lắc lắc mông cho anh xem nào."
Anh vừa nói vừa cởi quần ngoài rồi tới quần lót bên trong, dương vật ngóc đầu trong quần lót không thoái mái chút nào, vừa cởi anh vừa nhìn Giản Nịnh đang dần nổi lên hứng thú.
Cô không biết phải vặn vẹo kiểu gì nên chỉ có thể uốn éo loạn xạ nhưng chính sự loạn xạ đó ở trong mắt Tô Ngang lại chính là uốn lượn lẳng lơ.
Tô Ngang sau khi cởi quần ra thì không làm gì, anh chỉ đứng ở đó nhìn cô không ngừng lắc lư cặp mông, nhìn dáng vẻ lắc lư phóng đãng của cô.