Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 102: Đệ thích xem cái này sao?



Editor: Vĩ không gei

--------------------------------------------------------

Sau nửa đêm, vì có Bùi Dã bên cạnh nên cuối cùng Trì Kính Dao cũng ngủ một giấc yên ổn.

Nhưng khi cậu tỉnh dậy vào sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Dã đã rời đi, trong phòng chỉ còn cậu và Đại Lão.

Đại Lão thấy vẻ mặt cậu mờ mịt, vì thế chỉ chỉ cửa sổ, ý là nhị ca cậu đã rời đi bằng cửa sổ rồi.

Nhớ tới trận cãi cọ tối qua của họ, Trì Kính Dao vẫn thấy hơi hoảng hốt.

Nhưng nếu hai người đã mở lòng với nhau, tâm trạng của cậu cũng không ủ rũ nữa.

Nghĩ kỹ lại thì giữa hai người thi thoảng có mâu thuẫn nhỏ hình như cũng không tồi.

Hơn nữa với tính tình của Bùi Dã, bình thường có chuyện gì đều giấu nghẹn trong lòng không nói, ngược lại vào cái thời điểm thế này mới có thể "bị ép" nói ra nỗi lòng.

Hơn nữa, Trì Kính Dao cảm thấy sau khi cậu và nhị ca cãi nhau, thay vì xa cách, họ lại giống đối tình nhân thực sự hơn.

Cảm giác này mặc dù không thể nói rõ, nhưng ngẫm lại thật ra cũng không quá xấu.

Người xưa đã có câu "không đánh không thân", trong một số quan hệ, mâu thuẫn thích hợp thay vì dẫn tới bất hòa, ngược lại sẽ trở thành chất xúc tác, khiến cả hai trở nên gần gũi hơn.

Quy luật này không chỉ áp dụng cho người lạ, còn áp dụng cho những người yêu nhau.

Trì Kính Dao cảm thấy quan hệ của cậu và nhị ca chính là như vậy, mỗi lần xung đột nhỏ dường như đều khiến họ càng hiểu nhau hơn.

"Trì đại phu!"

Trì Kính Dao vừa mặc y phục đứng dậy, liền nghe thấy bên ngoài có người gọi cậu.

Giọng nói này rất quen, hình như là Dương Diệu.

Cậu mở cửa ra nhìn, quả nhiên thấy Dương Diệu đứng ở bên ngoài.

"Trì đại phu!" Vẻ mặt Dương Diệu vui mừng tiến tới, duỗi tay vỗ vỗ lên vai cậu, nói: "Cuối cùng cũng về rồi, ta nhớ các ngươi mãi."

Trì Kính Dao bật cười nói: "Chỉ mới vài ngày không gặp thôi mà, nói cứ như đã tách ra lâu lắm ấy."

"Một ngày không gặp như cách ba thu mà. . . . . ."

Dương Diệu cười nói: "Sao Bao Tử không về cùng với các ngươi?"

"Ta và nhị ca về trước, bọn Bao Tử và Bùi Dã có lẽ phải ở lại mấy ngày, đợi nhóm thương binh hồi phục một chút mới có thể về." Trì Kính Dao nói.

Dương Diệu nghe vậy thấy hơi mất mát, nhưng nhanh chóng bình thường lại.

"Sao ngươi biết bọn ta đã về?" Trì Kính Dao vừa rửa mặt vừa hỏi.

"Lúc ngươi và Bùi tướng quân trở về, người thủ thành đã nhận ra rồi." Dương Diệu nói: "Hiện giờ Bùi tướng quân là người nổi tiếng ở biên thành, hắn vừa về là cả biên thành đều đồn, không chỉ có doanh trại Kì Châu, ngay cả trại tuần tra và quan phủ đều biết."

Dương Diệu khom người ôm lấy con khỉ Đại Lão, vừa lấy khăn thành thạo rửa mặt và tay cho nó, vừa nói: Chiều ngày hôm qua, quan phủ và trại tuần tra đã phái người tới doanh trại tiếp gặp Bùi tướng quân, thế nên cha ta mới biết các ngươi đã về. Nhưng ông ấy không vạch trần, mà tìm một cái cớ ngăn cản, nói là Bùi tướng quân đi đường mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi."

"Cha ta biết Bùi tướng quân về mà chưa chào hỏi ông ấy nên rất tức giận, nói là nhị ca ngươi càng ngày càng vô phép, còn nói trở về sẽ giáo huấn hắn." Dương Diệu lại nói: "Sáng sớm hôm nay ông ấy phái người tới đây, nói là phải ép nhị ca ngươi về dù có phải trói. Ta rất các ngươi nên đã lén tới đây xem thử."

Trì Kính Dao nghe vậy lo lắng hỏi: "Nhị ca ta không bị đánh chứ?"

"Chắc là không đâu, cha ta chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, cùng lắm là mắng mấy câu." Dương Diệu nói: "Hơn nữa trước khi bọn ta quay về, thật ra hắn đã sớm đánh tiếng cho cha ta. Chỉ vì ngày nào cha ta cũng bị đám người kia tìm tới cửa làm phiền nên mới tức giận nói vậy thôi."

"Người của trại tuần tra và quan phủ, bọn họ tới tìm nhị ca ta làm gì?" Trì Kính Dao hỏi.

"Chuyện này còn phải hỏi nữa sao?" Dương Diệu nói: "Sau trận đánh kia, ngươi có biết triều đình đã thưởng bao nhiêu không? Các doanh trại biên thành đồn nhau rằng nếu triều định thưởng ba doanh trại 10 đấu, một mình nhị ca ngươi phải được 8 đấu, những người khác chia nhau 2 đấu." (đấu là đơn vị đo thời xưa, chủ yếu là để đo gạo với ngũ cốc)

Trì Kính Dao: . . . . . . .

Lời này của Dương Diệu đương nhiên là hơi làm quá, nhưng không thể phủ nhận, hiện giờ Bùi Dã quả thật là người nổi tiếng nhất biên thành. Chưa kể những chiến công của hắn ngày trước, chỉ với trận cuối cùng ra tay kết liễu thượng tướng quân Trần Quốc cũng đủ để được lưu danh sử sách mai sau rồi.

Trước đây cậu gần như quên mất, nhị ca cậu trong nguyên tác là một đại lão công huân vô song.

Việc cậu tới đây, mặc dù làm thay đổi cốt truyện rất nhiều, nhưng không làm thay đổi hướng đi của nguyên tác, Bùi Dã vẫn từng bước đi tới vị trí kia, trở thành nhân vật đại lão chạm tay là bỏng.

Trong lúc Dương Diệu và Trì Kính Dao trò chuyện, người của Dương Thành phái tới cũng đã gặp Bùi Dã.

Có lẽ Bùi Dã đã đoán được việc này từ trước, cũng không quá kinh ngạc.

Khi hắn tới tìm Trì Kính Dao, thiếu niên đang ngồi dưới hành lang, nghe Dương Diệu thổi phồng công lao của hắn.

Thiếu niên nghe với vẻ ngưỡng mộ, trong mắt như tỏa ra tia sáng.

"Ơ kìa, Bùi tướng quân tới rồi." Dương Diệu nhìn thấy Bùi Dã từ xa, liền hành lễ với hắn một cách khoa trương.

Trì Kính Dao xoay người nhìn về phía hắn, đáy mắt lộ chút ý cười.

"Dương tướng quân sai người tới bảo ta về." Bùi Dã nói.

"Dương Diệu đã nói cho ta rồi." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nhìn cậu, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng có Dương Diệu ở đây nên ngại mở miệng.

"Ta đi đây." Bùi Dã nói.

"Ừm." Thiếu niên gật đầu với hắn.

Bùi Dã duỗi tay nắm lấy cổ tay của thiếu niên một cái, lúc này mới xoay người rời đi.

Hắn đi vài bước lại nhìn về phía Dương Diệu, hỏi: "Ngươi không đi à?"

"Ta ăn cơm trưa xong mới đi." Dương Diệu nói: "Ta với Trì đại phu nói chuyện một chút."

Bùi Dã nhìn hắn một lúc lâu, trong mắt lộ vẻ cảnh cáo.

"Tới chiều ta sẽ đi, nhất định không ở lại qua đêm." Dương Diệu lại nói.

Lúc này Bùi Dã mới xoay người rời đi.

"Các ngươi. . . . . khụ." Dương Diệu đợi Bùi Dã đi rồi, nhỏ giọng hỏi Trì Kính Dao: "Ta thấy ngoài miệng Bùi Dã hình như cũng bị sút da, hai người các ngươi chơi ác liệt thật đấy! Có đau không vậy?"

Trì Kính Dao nghe vậy không khỏi đỏ mặt, tức giận nói: "Ngươi còn dám hỏi, trước khi đi ngươi đã để lại cái gì cho nhị ca ta hả?"

"Ngươi biết hả?" Dương Diệu hỏi: "Bùi tướng quân có biết dùng không? Ta cũng sợ hắn không biết, chẳng may lại làm ngươi bị thương. . . . . ."

"Ngươi có thể đừng bận tâm như vậy được không?" Trì Kính Dao nói.

"Tốt xấu gì ta cũng là huynh đệ chưa kết nghĩa với ngươi, ta không bận tâm thì ai bận tâm thay ngươi đây?" Dương Diệu nói: "Chẳng lẽ ngươi trông chờ vào Nguyễn Bao Tử sẽ nhọc lòng thay ngươi sao? Hắn giống như tên ngốc vậy, chuyện gì cũng không biết."

Trì Kính Dao thấy hắn còn rất nghiêm túc, không khỏi lại muốn cười.

Những ngày qua, cậu và Dương Diệu đã bất tri bất giác dần trở thành bằng hữu thân thiết.

Tên Dương Diệu này trước giờ nhìn có vẻ rất cà lơ, nhưng thật ra lại rất trọng tình cảm, là kiểu người một khi đã xác định quan tâm ai sẽ vì đối phương mà không tiếc cả mạng sống, Trì Kính Dao rất may mắm khi có một bằng hữu như vậy.

Thậm chí chuyện của cậu và Bùi Dã, đến nay cũng chỉ dám nói cho Dương Diệu biết.

"Nói thật đi, rốt cuộc các ngươi đã dùng chưa?" Dương Diệu hỏi.

"Chưa dùng." Trì Kính Dao trầm giọng nói.

"Ờ." Vẻ mặt Dương Diệu hơi thất vọng, hình như cũng có chút vui mừng: "Bùi tướng quân không tồi, ta chướng mắt nhất là những kẻ thiếu kiên nhẫn, chỉ vì chút vui sướng nhất thời mà không biết nghĩ cho tương lai."

Trì Kính Dao bật cười nói: "Vậy ngươi tặng thứ đó cho huynh ấy làm gì?"

"Ta chỉ để phòng hờ thôi, sợ ngươi bị thương." Dương Diệu nói: "Da mặt ngươi lại mỏng, nếu thật sự bị thương cũng không dám tìm người khám, ta lại không ở bên cạnh ngươi, ngươi biết phải làm sao đây?"

Lời này mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng Trì Kính Dao nghe hắn nói vậy trong lòng vẫn rất cảm động.

Cậu biết Dương Diệu rất thích hỏi thăm chuyện của bọn cậu, không phải xuất phát từ sự tò mò, mà là thật sự quan tâm cậu.

"Dương Diệu." Trì Kính Dao đột nhiên nói: "Chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi."

"Bây giờ sao?" Dương Diệu ngẩn ra, vội đáp: "Ta còn chưa chuẩn bị. . . . . sao ngươi không nói sớm?"

Trì Kính Dao cười nói: "Chuẩn bị cái gì? Không cần phải chuẩn bị."

Cậu nói xong kéo Dương Diệu quỳ xuống ngay tại hành lang, sau đó hướng trời đất lậy ba lậy.

"Xong rồi, từ hôm nay chúng ta sẽ không còn là huynh đệ chưa kết nghĩa nữa, mà là huynh đệ đã kết nghĩa." Trì Kính Dao nói.

"Không có hương à?" Dương Diệu vội nói: "Trong thoại bản đều nói không chết cùng ngày cùng tháng cùng năm gì đó mà. . . . . ."

Trì Kính Dao cười nói: "Tâm thành tắc linh, không cần phải để ý chuyện này, hơn nữa chúng ta có Đại Lão làm chứng mà."

"Đúng." Dương Diệu nói xong ôm lấy Đại Lão: "Ngươi chính là nhân chứng của hai huynh đệ bọn ta đó."

Ngày hôm đó, Dương Diệu rất vui.

Lúc cơm trưa, thậm chí còn tìm Hồ bá xin rượu, uống một ly với Trì Kính Dao.

"Ta nghe phụ thân nói. . . . . ." Dương Diệu kéo Trì Kính Dao nói.

"Đừng. . . . . . ta và ngươi thành huynh đệ kết nghĩa, cũng không cần phải nhận luôn cha." Trì Kính Dao vội nói.

Dương Diệu cười cười, sửa lời: "Ta nghe cha ta nói, có lẽ doanh trại Kì Châu sẽ không ở lại biên thành lâu, đợi sau khi phái đoàn Trần Quốc tới kinh thành hòa đàm, mọi chuyện sẽ ổn thỏa, chúng ta cũng nên quay về Kì Châu."

"Ba doanh trại bên kia cũng sẽ quay về sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Doanh trại Kì Châu nhất định phải về, giữa Trung Đô và Tây Châu chắc sẽ có một doanh trại ở lại, tạm thời chưa biết trước được." Dương Diệu nói: "Chuyện này ta vẫn chưa xác định, cha ta cũng chưa nói. Nhưng biên thành vốn có quân phòng thủ, bọn họ có ở lại hay không cũng không sao, giờ khẳng định Trần Quốc không dám hành động thiếu suy nghĩ."

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, hỏi: "Nói cách khác, chúng ta có lẽ sẽ còn ở lại biên thành một tháng? Hoặc là hai tháng?"

"Nhiều nhất là hai tháng, nhanh thì chắc chưa tới một tháng." Dương Diệu nói.

Trước đây Trì Kính Dao đã nghĩ tới vấn đề này, nghe vậy cũng không quá bất ngờ.

Ngày hôm đó, Dương Diệu dùng cơm trưa xong lại kéo cậu nói chuyện một lúc, sao đó quay về đại doanh.

Trì Kính Dao lại đi tìm Ngô thúc, định bàn bạc với ông một chút chuyện sau này.

Nếu quay lại doanh trại Kì Châu, thôn trang và dược điền phải làm sao?

Còn có chuyện phòng thuốc trước đây họ thương lượng nữa, cũng phải mau chóng có hướng giải quyết.

"Chuyện thôn trang và dược điền thật ra cũng dễ xử lý, dù cậu chủ không ở lại biên thành thì vẫn có ta ở đây chăm sóc. Cậu chủ chỉ cần thi thoảng tới đây kiểm soát là được." Ngô thúc nói: "Chỉ là đất và thôn trang này là quan chủ trao quyền cho cậu chủ, giờ nếu doanh trại Kì Châu quay về, quan phủ có thu hồi lại hay không?"

Trì Kính Dao nói: "Việc này ta phải tìm Dương tướng quân hỏi thử xem."

"Được, nếu quan phủ không thu hồi, chúng ta có thể tiếp tục trồng." Ngô thúc nói: "Nếu không được, sau này có tiền lời chúng ta thuê của quan phủ cũng được. Nếu biện pháp này không thực hiện được, cũng chỉ có thể đổi địa điểm khác thôi."

Trì Kính Dao gật gật đầu, nhưng thật ra cũng không quá lo lắng việc này.

Dù sao dược điền ở đâu cũng có thể trồng, chỉ cần cậu muốn thu xếp, cho dù có quay về Kì Châu cũng vậy thôi.

"Khoảng thời gian trước ta tìm người tiêu thụ viên thuốc kia, mấy năm nay ta ở Đại Du vào nam ra bắc bán dược liệu, cũng quen biết các y quán và tiệm thuốc nổi tiếng ở nhiều nơi." Ngô thúc nói: "Viên thuốc của chúng ta chỉ cần luyện chế được là có thể bán ở khắp Đại Du, đến lúc đó bất kể là tiệm thuốc hay là y quán đều có thể mua viên thuốc của chúng ta."

Trì Kính Dao nói: "Bước đi này có ngài cũng khiến ta bớt lo, chỉ là khi bắn thuốc đi, sao chúng ta có thể biết được bọn họ có tùy ý bóp méo giá cả không chứ?" Cậu lo lắng nhất chính là sẽ có người dùng thuốc của bọn cậu để chuộc lợi.

"Chuyện này không khó, tiệm thuốc có luật của tiệm thuốc." Ngô thúc nói: "Ban đầu chúng ta chỉ bán một loại thuốc, mỗi địa phương đều có thể bán cho từ hai tiệm thuốc hoặc y quán trở lên. Đến lúc đó, nếu có nơi nào tùy tiện bóp méo giá, sau này chúng ta sẽ không cung cấp bất kỳ loại thuốc nào cho họ nữa."

Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời hiểu ra, mỗi địa phương không chỉ có một tiệm, như vậy sẽ hình thành một loại hạn chế.

Nếu thật sự có người dám làm càn, nói không chừng các cửa tiệm khác sẽ chủ động tố giác. . . . . .

Vả lại dân chúng cũng không ngốc, cùng một loại thuốc nhất định phải đi tới cửa tiệm lời hơn, chứ không phải đi cửa tiệm đắt tiền.

"Cậu chủ không cần lo lắng chuyện này, chúng ta có rất nhiều biện pháp để ngăn tiệm thuốc tăng giá." Ngô thúc nói: "Đến lúc đó bọn ta để tâm nhiều hơn chút, tuyệt đối không để xuất hiện tình trạng mà cậu chủ lo lắng."

Trì Kính Dao gật gật đầu, nói: "Được, nếu thật sự không được, cùng lắm thì chúng ta tự mở tiệm thuốc."

"Chính là ý này." Ngô thúc đáp.

Trước đây Trì Kính Dao thật ra đã nghĩ phải tự mở tiệm thuốc, nhưng sau khi cậu và Ngô thúc suy xét cẩn thận, vẫn cảm thấy việc chế thuốc quan trọng hơn chút. Vì khi bọn cậu tự mở tiệm thuốc, chi phí mọi mặt sẽ gia tăng, mà số chi phí đó sẽ trở thành giá thuốc, vô hình trung như đã nâng giá thuốc lên.

Dù sao mục đích của bọn cậu cũng không hẳn là vì kiếm tiền, tạm thời tập trung chế thuốc, mở rộng nơi bán ra khắp Đại Du mới là việc cấp bách.

Đợi sau khi mọi chuyện đều nước chảy thành sông, nếu bọn cậu muốn kiếm tiền, có thể chuẩn bị thêm một "thuốc phú quý" kiếm lời.

Ví dụ như [Thuốc dồi dào tinh lực] và [Thuốc dung quang rạng rỡ] linh tinh gì đó.

Những loại thuốc này không phải để chữa bệnh, chỉ để đạt được hiệu quả nào đó mà thôi, cho nên kẻ có tiền có thể mua làm vui.

Mà trước đó, bọn cậu chỉ muốn đưa những viên thuốc cơ bản này cho càng nhiều người thường dùng hơn.

"Còn có một chuyện, muốn xin cậu chủ cho ý kiến." Ngô thúc nói: "Mặc dù chúng ta tạm thời không mở tiệm thuốc, nhưng nếu làm vụ mua bán lớn như vậy, vẫn nên có cái tên vang dội chút mới ổn. Cậu chủ đọc sách nhiều, lấy một cái đi."

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Gọi là Tề Nhân Đường đi."

"Tên này hay." Ngô thúc nói: "Ở một thị trấn dưới Kì Châu cũng có một cái Tề Nhân Đường."

"Ừm." Trì Kính Dao nói: "Đó là ý quán của sư phụ ta."

Ngô thúc ngẩn ra, nói: "Trình đại phu là ai của cậu chủ?"

Trì Kính Dao nói: "Trì đại phu chính là sư phụ."

"Cậu chủ chính là đệ tử của Trình đại phu?" Ngô thúc kinh ngạc nói.

Trước đây vì Trì Kính Dao không muốn nói toạc ra, cho nên rất ít khi nhắc tới chuyện ở Kì Châu của mình với người khác, đương nhiên cũng chưa từng nói với Ngô thúc. Hiện giờ chiến sự chấm dứt, Trần Quốc một lòng cầu hòa, bọn cậu đã an toàn, tất nhiên cũng không nhất thiết phải bận tâm chuyện này.

"Ngô thúc có quen sư phụ ta sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Không giấu gì ngài, năm đó ta quyết định buôn bán dược liệu, hơn nửa nguyên nhân là nhờ Trình đại phu." Ngô thúc nói với Trì Kính Dao: "Đó là chuyện vài chục năm trước, lúc đó ta mắc bệnh nặng, may mắn được một vị du y ra tay cứu giúp, ta mới giữ được cái mạng này."

Vị du y đó chính là Trình đại phu lúc trẻ.

"Sau đó ta muốn theo học y, nhưng thật sự không có khiếu, liền làm dược đồng mấy năm." Ngô thúc nói: "Sau đó bắt đầu thu mua dược liệu, coi như cũng dính dáng một chút tới nghề y."

Trì Kính Dao nghe vậy hơi cảm thán, không ngờ mình và Ngô thúc lại có mối liên hệ như vậy.

Bảo sao cậu vừa mới quen đối phương đã có cảm giác tin tưởng khó hiểu như vậy.

"Trình đại phu hiện giờ khỏe chứ?" Ngô thúc hỏi.

"Sư phụ ta. . . . . Hơn ba năm trước đã qua đời rồi." Trì Kính Dao nói: "Hiện giờ Tề Nhân Đường được vài vị sư huynh của ta trông chừng."

Ngô thúc nghe vậy thở dài nói: "Mấy năm đầu ta đi ngang Kì Châu đời sẽ tới thăm ông ấy, hai năm nay bận quá nên không qua được, không ngờ lại. . . . . . ." Trước đây thật ra Trì Kính Dao từng nhắc tới chuyện sư phụ qua đời cho ông, nhưng lúc đó ông cũng không biết người đó chính là người quen cũ của mình.

"Ông ấy ra đi rất thanh thản." Trì Kính Dao nói: "Nếu ông ấy biết việc làm của chúng ta hiện giờ cũng sẽ rất vui vẻ đấy."

"Ừm." Hốc mắt Ngô thúc đỏ hoe, nói: "Ngài nói đúng lắm, chúng ta làm tốt việc này, tên tuổi của Tề Nhân Đường có thể đi cùng với viên thuốc của các ngài tới khắp Đại Du."

Ngày đó hai người lại thương lượng không ít chuyện nhỏ nhặt.

Cuối cùng, chọn Tề Nhân Đường là nơi khởi đầu cho những viên thuốc này của họ.

Từ nay về sau, việc buôn bán thuốc của họ sẽ bắt đầu từ Kì Châu, từ từ lan rộng khắp Đại Du.

Đêm đó, Trì Kính Dao nằm trong chăn, tính toán điểm tích lũy nghề y và tích phân của mình.

Tính cho tới bây giờ, điểm tích lũy hành nghề y của cậu còn thiếu khoảng 18000 điểm là đủ mục tiêu 100000 điểm.

Mà tích phân của cậu từ sau lần bệnh dịch trước còn lại hơn 7000 tích phân, hơn nữa trong thời gian này tích góp từng chút một, trừ đi một chút dùng ở trại thương binh, còn lại 31410 điểm.

Nếu không gặp tình huống gì đặc biệt, số tích phân này coi như là rất giàu rồi.

Hơn nữa hiện giờ không thiếu thuốc, tình huống dùng tới tích phân cũng không nhiều, điều này cũng khiến cậu có cảm giác an toàn hơn ở mặt tích phân.

Trì Kính Dao nhàn rỗi không có gì làm, tiện thể dọn dẹp lại không gian cất trữ một chút.

Sau đó trong lúc vô tình tìm được vài tờ giấy bị xé ra từ cuốn thoại bản lúc trước.

Lúc thiếu niên đọc mấy tờ giấy này, trong lòng thật ra cũng không quá dao động.

Nhưng hôm nay nhìn lại, đầu óc lại phiêu theo nội dung trang giấy, bắt đầu bổ não mình và Bùi Dã cũng như vậy.

Đọc tới cuối cùng, mặt cậu đã đỏ bừng, ngay cả cơ thể cũng bắt đầu có phản ứng.

"Khịt khịt." Con khỉ Đại Lão đột nhiên kêu hai tiếng.

Trì Kính Dao hoảng sợ, theo phản xạ nhét mấy tờ giấy kia xuống dưới gối.

Cùng lúc đó, cậu nhìn thấy bên cửa sổ có bóng người chợt lóe, chính là Bùi Dã.

"Nhị. . . . . ." Trì Kính Dao mở miệng mới phát hiện giọng của mình như nhũn ra, cậu vội ho nhẹ một tiếng, cố gắng duy trì bình tĩnh nói: "Nhị ca, sao huynh lại tới đây?"

Ánh mắt Bùi Dã rơi trên mặt thiếu niên, hỏi: "Sao mặt lại đỏ như vậy? Có phải thấy không thoải mái không?"

"Không có. . . . ." Trì Kính Dao ngồi co chân lên giường, xấu hổ nói: "Không phải không thoải mái. Huynh. . . . . huynh không phải đã quay về đại doanh sao? Sao nửa đêm lại quay về?"

Bùi Dã đi tới ngồi xuống giường, ghé xuống hôn nhẹ lên môi thiếu niên một cái, nói: "Nhớ đệ."

Trì Kính Dao nghe vậy, khuôn mặt mãi mới bớt đỏ lại đỏ lên.

Nhị ca cậu sao bây giờ ngày càng thích nói mấy lời ngọt lịm như vậy?

Không phải lại uống say nữa chứ?

Nghĩ vậy, thiếu niên ghé tới ngửi ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.

"Nhị ca lại uống rượu hả?" Trì Kính Dao hỏi.

"Lúc đâu ta không uống lấy một ngụm. Nhưng một đống người vây quanh ta, ta không uống là không cho ta đi." Bùi Dã nói: "Ta sợ tới chậm đệ sẽ ngủ mất, nên đã uống cạn một chén, chỉ một chén thôi, không nhiều thêm một ngụm nào."

Trì Kính Dao thấy hắn còn nghiêm túc giải thích như vậy, không khỏi bật cười nói: "Huynh uống hai chén cũng không sao hết, ta không đánh huynh đâu."

"Ta đã đồng ý với đệ, không phải đệ nói không thích ta uống rượu sao?" Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao duỗi tay nắm lấy ngón tay của Bùi Dã, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải. . . . . tối hôm qua hơi tức nên nói vậy thôi."

"Tức ta cũng nghe." Bùi Dã nói xong lại tiến tới hôn cậu một cái.

Trì Kính Dao phát hiện, từ ngày Bùi Dã biết cậu không bài xích hành động này, liền luôn thích hôn cậu.

Cậu nhịn không được lại nghĩ, nếu đối phương biết cậu không phản cảm với hành động khác, sau này liệu có thể cũng sẽ ham thích hành động đó không.

"Nghĩ gì đấy?" Bùi Dã duỗi tay nhéo nhẹ lên tai cậu, hỏi.

"Nhị ca. . . . ." Trì Kính Dao hỏi: "Huynh ra ngoài như vậy không trái với quân kỷ chứ?"

"Không đâu." Bùi Dã nói: "Theo quân kỷ, bây giờ ta có thể tùy ý ra vào đại doanh."

"Không cần phải được Dương tướng quân đồng ý sao?" Trì Kính Dao hỏi.

Bùi Dã gật gật đầu, thuận miệng nói: "Kinh thành lại gửi tới khen thưởng, lại thăng chức cho ta."

"Nhị ca. . . . . giờ huynh là chức quan gì?" Trì Kính Dao hỏi.

"Không lớn lắm, hơn trước kia một chút thôi." Bùi Dã thuận miệng nói.

Trì Kính Dao nghe vậy cũng không truy hỏi nữa.

Bùi Dã nghĩ nghĩ, nói: "Qua mấy ngày nữa, có thể ta sẽ phải tới kinh thành báo cáo."

"Đi kinh thành á?" Trì Kính Dao hỏi: "Khi nào thì đi?"

"Đợi sau khi bọn Bùi Thanh về." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy thấy hơi chán nản, chuyến đi kinh thành này khá xa, đến lúc đó bọn cậu lại phải tách ra.

"Đệ có muốn cùng ta tới kinh thành không?" Bùi Dã hỏi.

"Ta có thể đi được sao?" Trì Kính Dao hỏi.

Ánh mắt Bùi Dã hơi tránh, nói: "Được thì vẫn được, chỉ là đường xa, đi lại rất vất vả. . . . ."

"Vẫn thì thôi, phải cưỡi ngựa lâu như vậy, có lẽ ta không chịu nổi đâu." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã đi báo cáo chứ không phải đi du ngoạn, trên đường tất nhiên không thể trì hoãn lâu, Trì Kính Dao không muốn cản trở hắn.

"Vậy thì không đi, sau này nếu đệ muốn đi ta sẽ dẫn đệ đi." Bùi Dã nói.

Khi hắn nói lời này, đáy mắt lộ vẻ mất tự nhiên, nhưng lúc này Trì Kính Dao đang nằm trong lòng hắn, cho nên không thấy được.

"Nếu như. . . . ." Bùi Dã đắn đo hỏi: "Nếu sau này được lựa chọn, đệ muốn sống cuộc sống như thế nào?"

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ nói: "Đương nhiên là muốn làm một người nhàn hạ rồi, giống như từng là thôn trang, không có việc gì thì đi ngâm dược tuyền, trêu chọc khỉ, luyện chế thuốc, mỗi năm lại bớt chút thời gian đi ra ngoài chữa bệnh từ thiện 1-2 lần, thi thoảng sẽ tới y quán hỗ trợ."

Cậu dứt lời liền ngẩng đầu nhìn Bùi Dã, hỏi: "Huynh thì sao, nhị ca?"

"Đệ làm người nhàn hạ, ta sẽ đi tới thôn trang làm áp trang tướng quân cho đệ." Bùi Dã nói.

Áp trang tướng quân là ngày trước Dương Thành hay nói đùa, Trì Kính Dao không nghĩ hắn còn nhớ tới giờ, không khỏi bật cười.

Bùi Dã ôm lấy thiếu niên, ánh mắt lơ đãng rơi trên gối đầu, thấy dưới gối đầu lộ một chút góc giấy.

Hắn tiện tay kéo lấy góc giấy kia. phát hiện hình như là tờ giấy bị xé của cuốn thoại bản.

Đợi khi hắn nhìn rõ chữ viết, ánh mắt liền biến đổi.

"Nhị ca. . . . ." Trì Kính Dao phát hiện sự khác thường của hắn, duỗi tay cướp lấy mấy tờ giấy kia.

Bùi Dã lại giơ tay lên, không đưa cho cậu mà nhíu mày hỏi: "Đây là mấy tờ giấy đệ đọc cho ta nghe lúc ta hôn mê hả?"

Trì Kính Dao lúng túng nói: "Lúc đó huynh giả hôn mê."

"Đúng vậy, cho nên nghe rất rõ ràng." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nhớ tới phản ứng ngày đó của Bùi Dã, nhất thời xấu hổ không chịu được, hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào. Phải biết là ngày đó cậu cầm mấy tờ giấy này, cũng không chỉ đọc một lần, mà đọc tới lui tới mấy lần.

"Đệ thích đọc cái này hả?" Bùi Dã hỏi.

"Ta không thích. . . . . Ngày đó ta đọc để cho huynh nghe." Trì Kính Dao vội nói.

"Hả?" Bùi Dã nhìn về phía thiếu niên, một lúc sau nói: "Vậy đệ có thể đọc lần nữa cho ta nghe không?"

Trì Kính Dao: . . . . . . . .

--------------------------------------------------------

Hết chương 102.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.