Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 58: C58: Chương 58



Editor: Vĩ không gei

- ---------------------------------------------------------

Lúc này tuyết mới ngừng rơi, bên ngoài rất lạnh, Bùi Dã thấy tai Trì Kính Dao bị lạnh đỏ, không khỏi nhíu mày.

Hắn ôm thiếu niên một lúc lâu, thấy đối phương càng khóc càng lớn, không hề có ý định ngừng lại, dứt khoát dẫn người vào phòng.

Lính gác mới nãy trêu Trì Kính Dao là Bùi Dã không ở đây, lúc này cực kỳ áy náy, muốn đi theo xin lỗi Trì Kính Dao, nhưng lại bị Dương Diệu cản lại.

"Đều do ta, bình thường quen nói giỡn với các huynh đệ nên mới quen miệng trêu Trì đại phu một câu." Lính gác kia nói: "Không ngờ lại làm người ta khóc. Ta là tên thô kệch, nào có tiếp xúc với người nhạy cảm như Trì đại phu bao giờ đâu?"

Dương Diệu khoanh tay nói với hắn: "Không sao đâu, chưa chắc Trì đại phu đã bị ngươi trêu khóc."

"Đang yên đang lành, hắn không khóc vì chuyện này còn vì chuyện gì nữa?" Lính gác khó hiểu nói.

"Có thể là lâu không gặp Bùi Dã, nhớ hắn quá thì sao?" Dương Diệu nói: "Ngươi chưa từng thấy thôi, mỗi lần cha ta về gặp nương ta là nương lại khóc một lúc, ta cũng không biết có gì để khóc nữa, haiz."

Dương Diệu nói lời này mà vẻ mặt bất đắc dĩ, lính gác không hiểu ẩn ý trong câu nói này của hắn, lúc này vẻ mặt mờ mịt, thầm nghĩ Trì Kính Dao gặp Bùi Dã liền khóc thì có liên quan gì tới chuyện tức phụ Dương tướng quân khóc khi gặp Dương tướng quân chứ?

Chuyện này hắn nghĩ thế nào cũng thấy rất không liên quan!

Nhưng Dương Diệu không cho hắn đi theo, hắn cũng không cứng đầu chạy theo, sợ miệng lưỡi mình ngu ngốc không dỗ được người ta ngược lại chữa lợn lành thành lợn què. Hắn nghĩ thôi thì đợi Trì đại phu khóc xong rồi lại tới xin lỗi hắn vậy.

Trong phòng, Trì Kính Dao ngồi trên cạnh giường của Bùi Dã, khóc một lúc lâu.

Cậu khóc lần này như trút hết mọi buồn tủi tích tụ trong suốt khoảng thời gian qua.

Bùi Dã cầm ngoại bào của mình khoác lên người cậu, duỗi tay xoa xoa đầu của cậu, rồi sau đó liền đứng ở bên cạnh nhìn, lại lấy hai cái khăn vuông sạch sẽ đưa cho cậu để lau nước mắt.

Sau khi Trì Kính Dao khóc xong, cảm xúc cũng gần ổn định lại.

Lúc này cậu đã hơi bình tĩnh, lại thấy có chút xấu hổ.

Cậu cúi thấp đầu hít hít cái mũi, xấu hổ mà hận không thể quay ngược thời gian. Từ lúc 7-8 tuổi là cậu đã không còn khóc trước mặt Bùi Dã nữa, bây giờ đã thiếu niên rồi, thật sự không còn gì để nói.

"Lạnh không?" Bùi Dã hỏi.

"Không lạnh." Trì Kính Dao quấn ngoại bào của Bùi Dã, vì mới vừa khóc nên mặt đỏ ửng.

"Ta đi chuẩn bị cho ngươi chút nước nóng." Bùi Dã nói.

Hắn vừa dứt lời, Dương Diệu đã bưng một chén sứ từ bên ngoài vào.

"Ta chuẩn bị chút nước nóng cho Trì đại phu, sưởi ấm chút đi." Dương Diệu bước tới đưa chén sứ cho Trì Kính Dao, còn không quên dặn dò: "Cẩn thận bỏng, không thì dùng ống tay áo bưng đi."

Thái độ đó của Dương Diệu có thể nói là rất cẩn thận, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười.

Bùi Dã ở bên cạnh quan sát, luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không thể nói rõ là sai ở chỗ nào.

Trì Kính Dao vừa thấy Dương Diệu, lại càng xấu hổ hơn.

Nghĩ tới cảnh mình khóc nhè trước mặt người khác, mặt cậu nhất thời càng đỏ hơn nữa.

"Ngươi...... Sao ngươi cũng tới đây?" Trì Kính Dao hỏi Dương Diệu.

Bầu không khí rất xấu hổ, cậu muốn tìm đề tài để dời sự chú ý đi.

"Cha ta nói điều kiện ở trại quân sự bên này kém hơn, muốn ta và Bùi Dã cùng nhau chịu khổ, học hỏi kinh nghiệm." Dương Diệu nói.


"Lần này các ngươi ở lại bao lâu?" Trì Kính Dao hỏi.

"Chắc được một tháng, tới 15 tháng giêng lại quay về." Dương Diệu nói: "Cha ta nói binh sĩ trong quân ngũ đều không thể đoàn tụ với người nhà, ông ấy thân là tướng quân cần phải làm gương, cho nên cố ý điều chuyển ta đi."

Trì Kính Dao nghe vậy thấy hơi bất ngờ, không ngờ là Dương Thành có thể suy nghĩ chu đáo tới vậy.

Bảo sao ông có thể trở thành chủ soái doanh trại Kỳ Châu, nắm giữ một quân đội quan trọng nhất của toàn Đại Du.

Mặc dù Trì Kính Dao không hiểu nhiều về ông, nhưng cậu biết điều quan trọng nhất của một tướng quân chính là nắm bắt được lòng quân. Chỉ cần toàn quân trên dưới một lòng, ra chiến trường chắc chắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

"Như vậy cũng hay, chúng ta có thể đón năm mới cùng nhau." Dương Diệu cười nói.

Từ "chúng ta" trong lời của hắn vốn là nhắc tới Trì Kính Dao và Bùi Dã, nhưng rơi vào tai Bùi Dã lại đổi thành ý khác.

"Này Dương Diệu......" Lúc này ngoài cửa đột nhiên có binh sĩ gọi: "Ngươi hỏi Trì đại phu xem trưa nay muốn ăn gì? Chúng ta chuẩn bị thêm đồ ăn cho hắn."

Bọn họ thay phiên túc trực ở trại quân sự này, vẫn chưa bố trí đầu bếp riêng, toàn là các binh sĩ thay phiên nấu cơm.

Binh sĩ tới hỏi chính là lính gác vừa nãy, có lẽ là muốn xin lỗi Trì Kính Dao.

"Không cần phiền phức vậy đâu." Trì Kính Dao vội nói.

"Sao có thể nói là phiền phức được chứ?" Binh sĩ kia ở bên ngoài nói: "Ngươi ở doanh trại Kỳ Châu dạy cho huynh đệ bọn ta không ít thứ để bảo toàn tính mạng, huynh đệ bọn ta đều rất cảm kích."

Trì Kính Dao nghe vậy giương mắt nhìn về phía Bùi Dã, hơi không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Cậu vừa không muốn làm phiền bọn họ, lại sợ từ chối quá thẳng sẽ không hay.

"Cơm trưa để ta làm cho." Bùi Dã nói.

Binh sĩ bên ngoài nghe vậy giật mình một cái, vội nói: "Vậy cũng được, tay nghề của Bùi Dã tốt, tránh cho Trì đại phu ăn không quen đồ ăn chúng ta nấu, ta tới phụ ngươi."

"Không cần, để Dương Diệu tới phụ." Bùi Dã nói.

Hắn sợ Trì Kính Dao đợi ở đây cùng với người không quen sẽ xấu hổ, liền gọi Dương Diệu đi cùng.

Trại quân sự này có khoảng 20 người, nấu cơm tốn chút thời gian cho nên bình thường sẽ có nhóm từ hai đến ba người nấu.

Trì Kính Dao cùng Dương Diệu đi theo Bùi Dã tới phòng bếp.

Bùi Dã trước tiên vo chút gạo đặt lên bếp, để Trì Kính Dao ngồi cạnh bếp lửa, tiện thể sưởi ấm một chút.

Chính hắn lại cùng Dương Diệu vội vàng rửa rau, thái rau.

"Trì đại phu, bọn ta đều được thơm lây từ ngươi đấy." Dương Diệu vừa rửa rau vừa nói: "Trong số bọn ta, nhị ca ngươi là có tay nghề giỏi nhất, nếu hôm nay không có ngươi thì có lẽ bọn ta không được ăn cơm hắn nấu rồi."

Lúc trước khi Bùi Dã ở nhà, thi thoảng sẽ giúp Dung nương nấu cơm, cho nên cũng có chút tay nghề nấu nướng.

Nhưng binh sĩ trong quân đội phần lớn đều không có kinh nghiệm nấu nướng, cho nên cơ bản đều là trình độ cơm sống cơm nhão.

"Lúc các ngươi ở đại doanh thì ăn cái gì?" Trì Kính Dao tò mò hỏi.

"Trong đại doanh có người chuyên nấu cơm." Dương Diệu nói: "Tay nghề cũng tạm ăn được. Nhưng mọi người cả ngày mệt chết mệt sống nên cũng không có sức để kén chọn, cho gì thì ăn nấy."

Một đời trước Trì Kính Dao chưa từng nhập ngũ, chưa từng trải nghiệm cảm giác sống trong quân ngũ.

Lần trước mặc dù đi tới doanh trại Kỳ Châu mấy ngày, nhưng bởi vì là khách nên Dương Thành cố ý sai người mở bếp riêng cho bọn cậu.

"May ngươi là đại phu, không cần trải nghiệm sự khổ cực này, nếu không với cái cơ thể nhỏ bé của ngươi, nhất định sẽ mệt chết." Dương Diệu nói.


"Mỗi ngày các ngươi phải huấn luyện bao lâu?" Trì Kính Dao hỏi.

"Tầm mấy canh giờ." Dương Diệu nói: "Nhưng không phải là đợt huấn luyện khổ nhất, mà là lúc huấn luyện dã ngoại. Dẫn người tới vùng hoang vu, cho người ta một mẩu lương khô, nếu xui xẻo không có gì ăn thì có thể sẽ chết đói."

Dương Diệu nói xong lại nói với Bùi Dã: "Ngươi còn nhớ lần ta và ngươi cùng một nhóm, bị người cha lòng dạ độc ác của ta ném thẳng tới nơi xa nhất, hơn nữa ở đó ngay cả một con thỏ cũng không có." Lần đó Dương Diệu ở bên ngoài hai ngày, suýt nữa là không thể chịu được tới cùng.

"May là lúc đó ngươi cho ta một viên kẹo đường giữ mạng." Dương Diệu nói.

"Kẹo đường?" Trì Kính Dao hỏi.

"Đúng vậy, ngươi không biết sao? Nhị ca ngươi đi đâu cũng mang đồ theo, ngoại trừ bốn thanh phi đao thì chính là túi tiền đựng kẹo đường đó." Dương Diệu nói: "Nhưng nhị ca ngươi còn lợi hại hơn so với ta, lần đó hắn chống chịu tới cùng mà không cần tới thứ đó."

"Nhị ca, sao huynh không ăn?" Trì Kính Dao hỏi.

"Những viên trước đó đều bị chảy hết rồi, lúc đó chỉ còn đúng một viên." Bùi Dã nói.

Hắn và Dương Diệu một đội, nếu Dương Diệu thật sự không chịu được thì hắn còn phải cõng người về. Cho nên cuối cùng không còn cách khác, hắn đưa viên kẹo đường duy nhất cho Dương Diệu. Một viên kẹo đường nho nhỏ mặc dù không thể no bụng, nhưng đối với người đói bụng 1-2 ngày, tác dụng của nó có thể sánh với thuốc "cải tử hoàn sinh".

"Nhị ca, lần sau nếu gặp phải chuyện này thì huynh có thể thử làm vài lần ảo thuật." Trì Kính Dao nói: "Trò ảo thuật đó không phải chỉ có mùng 1 và 15 mới dùng được đâu."

Dù sao chỉ cần cậu nghe thế thông báo của hệ thống, có thể đổi kẹo đường cho Bùi Dã từ xa.

Đừng nói là kẹo đường, cậu thậm chí có thể đổi chút thực phẩm khác cho đối phương nữa.

"Ảo thuật?" Dương Diệu tò mò hỏi: "Ảo thuật gì vậy?"

Trì Kính Dao thần bí nói: "Không nói cho ngươi đâu."

Dương Diệu nghe vậy chợt bừng tỉnh, nói: "Ta hiểu rồi, ha ha, đây là bí mật nhỏ của các ngươi đúng không?"

Cha và nương của hắn cũng có rất nhiều bí mật nhỏ, hắn có hỏi thế nào cũng không được, hỏi nhiều còn có thể bị cha hắn đánh.

Cho nên Dương Diệu vừa nghe không thể nói cho mình, nhất thời liền từ bỏ ý định tiếp tục dò hỏi trong đầu.

Hắn hiểu mà, rất nhiều bí mật nhỏ không thể cho người thứ ba biết.......

Cơm trưa hôm nay, Bùi Dã nấu miến sườn heo hầm cải trắng, lại chiên một chút thịt viên, mặc dù bữa cơm không quá phong phú, nhưng ăn vào trời tuyết cũng rất ấm áp.

Dương Diệu cố ý chừa chỗ cho hai người, để Trì Kính Dao có thể ngồi cùng với Bùi Dã.

Lúc ăn cơm, hắn theo bản năng gắp đồ ăn cho Trì Kính Dao, nhưng giơ đũa được nửa chừng thì lại thu về.

"Bùi Dã, ngươi chăm sóc Trì đại phu nhiều chút đi, đừng chỉ lo ăn một mình vậy chứ." Dương Diệu nhắc nhở.

Bùi Dã vẻ mặt mờ mịt, nhìn qua Trì Kính Dao nhai đến mức hai má căng phồng, nói: "Tự hắn biết ăn cơm, cũng không phải tiểu hài tử, không cần người khác chăm sóc."

"Haiz......." Dương Diệu thở dài, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hắn đã sớm nhìn ra, ở phương diện chăm sóc người khác này, Bùi Dã thật sự không tốt lắm.

Dương Diệu dựa vào tâm tư muốn thay Bùi Dã chăm sóc người, cả bữa cơm đều gắp không ít thức ăn cho Trì Kính Dao, khiến cho Trì Kính Dao cũng thấy xấu hổ.

"Trì đại phu, ngươi ở cùng bọn ta cũng đừng khách sáo, chúng ta và nhị ca ngươi cũng có giao tình, ngươi lại là ân nhân cứu mạng của cha ta." Dương Diệu nói: "Ta lớn hơn ngươi một tuổi, coi như là ca ngươi, đúng không?"

Hắn nói xong lấy bát của Trì Kính Dao, muốn thêm cơm cho cậu.


"Đừng thêm." Bùi Dã duỗi tay ngăn Dương Diệu, nói: "Hắn ăn một bát là đủ rồi."

"Ngươi không cho hắn ăn thêm à, sao lại ngăn cản ta?" Dương Diệu nhíu mày nói: "Trì đại phu rõ ràng ăn chưa no!"

Lượng cơm của Trì Kính Dao ăn thật ra không ít, nhưng bát trong quân đội lớn, cậu ăn một bát là cũng đã no 7-8 phần rồi. Chỉ là sườn heo hầm của Bùi Dã ăn quá ngon, lúc này nếu cậu ăn tiếp thì đúng thật là có thể ăn thêm nửa bát nữa.

"Trì đại phu, ngươi còn muốn ăn nữa không?" Dương Diệu hỏi.

"Ta......" Trì Kính Dao nhìn qua Bùi Dã, nói: "Thôi khỏi, ta cũng khá no rồi."

Bùi Dã duỗi tay vỗ vai cậu một cái, đứng dậy nói: "Đi theo ta."

Trì Kính Dao không rõ nguyên do, vội đứng dậy đi theo.

Bùi Dã dẫn cậu tới phòng bếp, lấy một que củi đào trong đống tro dưới bếp một lúc, lấy ra hai củ khoai lang. Hắn cầm khoai lang lên phủi sạch bụi rồi mới đưa cho Trì Kính Dao.

"Nhị ca, huynh bỏ vào lúc nào vậy?" Trì Kính Dao cầm khoai lang lột vỏ, vội vàng thổi một chút rồi ăn một miếng nhỏ, vị khoai lang nướng ngọt bùi nhất thời tràn ngập trong khoang miệng.

"Ăn ngon không?" Đáy mắt Bùi Dã lộ chút ý cười.

"Ưm." Trì Kính Dao không buồn đáp lời, lại cắn một miếng, nóng đến mức cậu hít hà không thôi.

"Đừng để bị bỏng." Bùi Dã nói xong đưa củ khoai lang khác trong tay cho cậu, nói: "Hai củ đều cho ngươi."

"Nhị ca, ta ăn không hết hai củ đâu." Trì Kính Dao nói: "Huynh ăn đi."

"Ta no rồi." Bùi Dã nói.

Hắn vừa dứt lời, Dương Diệu và mấy binh lính khác bưng bát đũa vào.

"Thơm quá đi." Dương Diệu hít hít, nói: "Bảo sau Bùi Dã không cho ta thêm cơm, hóa ra là lén giấu đồ ngon!"

Hắn vừa dứt lời nhìn qua Bùi Dã, ấn tượng trong lòng đối với Bùi Dã không khỏi thay đổi vài phần, thầm nghĩ đối phương thật ra cũng không phải không biết dỗ người.

"Củ này để lại cho ta sao?" Dương Diệu đặt bát đũa xuống, chỉ vào củ khoai lang để bên cạnh.

Trì Kính Dao nhìn về phía Bùi Dã là muốn hỏi ý, đây dù sao cũng là khoai lang Bùi Dã nướng, cậu cũng không thể cho người khác được.

Bùi Dã thản nhiên nói: "Nếu ngươi ăn không hết thì có thể cho hắn nếm thử."

"Ta ăn không hết, một củ là đủ rồi." Trì Kính Dao nói.

Dương Diệu nghe vậy vui sướng không thôi, cầm lấy củ khoai kia cảm ơn Trì Kính Dao liên tục.

Nhưng Dương Diệu này dù sao cũng biết chừng mực, hắn lột vỏ củ khoai kia ra, chỉ lấy một nửa, nửa còn lại nhét vào trong tay Bùi Dã.

Bùi Dã đứng ở một bên chờ, thấy Trì Kính Dao ăn xong một củ đã no đến mức ợ một tiếng, lúc này mới cắn 2-3 miếng ăn hết nửa củ còn lại.

"Lát nữa ta dẫn người đi tuần tra, ngươi đi cùng với ta." Bùi Dã nói: "Đi dạo ở gần đây, vừa lúc tiêu cơm một chút."

Trì Kính Dao rất muốn đi theo xem, nghe vậy vội đồng ý.

Vừa ra đến trước cửa, Bùi Dã sợ cậu lạnh, lại đem ngoại bào của mình khoác thêm cho cậu.

Dáng người của Trì Kính Dao thấp hơn một chút so với Bùi Dã, mặc ngoại bào của Bùi Dã khiến vạt áo gần như chạm tới đất.

"Nhị ca, bình thường các huynh tuần tra như thế nào?" Trì Kính Dao hỏi.

"Giống như bây giờ, đi theo con đường này tới cuối thôi." Bùi Dã nói: "Đứng ở kia đợi một lúc đi rồi về."

Gần trại quân sự không có nhiều nhà dân lắm, nhưng con đường này của bọn họ gần như có thể bao quát hết tất cả các nơi có người sống.

Nhưng bọn hắn tuần tra chủ yếu là để cảnh báo, thế nên mỗi ngày làm vậy mấy lần là đã đặt được mục đích rồi.

Trì Kính Doa đi theo bọn họ một lúc, từ xa nhìn thấy vài con chim sẻ đậu trên cây.

Vào mùa đông lạnh, mặt đất lại phủ tuyết, chim sẻ không có đồ ăn nên đều đậu ở trên cây phơi nắng.

Bùi Dã dừng bước lại, hỏi: "Phi đao kia của ngươi chưa từng ném vật sống nhỉ?"


Trì Kính Dao ngẩn ra, nói: "Chưa đâu, chỉ từng ném một ít trái cây và bia ngắm thôi."

"Thử một chút đi." Bùi Dã chỉ chỉ chim sẻ trên cây nói.

"Hả?" Trì Kính Dao ngẩn ra, hiển nhiên có chút bối rối.

"Không nỡ à?" Bùi Dã nhướng mày nói: "Bây giờ nếu ngay cả con chim sẻ mà ngươi cũng không nỡ giết, sau này gặp phải người xấu thì người phải làm sao đây? Giết hay không giết?"

Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã một cái, sắc mặt hơi khó xử.

"Nếu gặp phải người xấu, bọn họ sẽ không cho ngươi nhiều thời gian để do dự đâu." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao hít sâu một hơi, lấy một thanh phi đao ra, rồi sau đó ném về phía con chim sẻ trên cây.

Trong một năm nay, mặc dù cậu thường xuyên làm biếng nhưng thi thoảng vẫn sẽ luyện tập một chút.

Cho nên khả năng phi đao của cậu cũng tiến bộ không ít, hơn nữa còn chim sẻ này đang đứng trên cây, cho nên ném một phát là trúng ngay một con.

"Woa!" Dương Diệu ở một bên hét lên, nói: "Trì đại phu còn biết chiêu này sao? Lợi hại! Lợi hại!"

"Thêm một con nữa." Bùi Dã nói.

Đám chim sẻ vừa nãy đã bị một đao của cậu dọa bay đi, Trì Kính Dao tìm một lúc lâu mới thấy một con chim sẻ đang đậu trong phạm vi cậu có thể phi trúng. Cậu hít sâu một hơi, phi đao khác trong tay của cậu phóng ra, lại trúng lần nữa.

"Hay!" Binh sĩ đi tuần tra cùng đồng thời khen ngợi.

Dương Diệu đi tới nhặt hai con chim sẻ lên, lấy phi đao trả lại cho Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao lau vết máu dính trên phi đao rồi mới cất kỹ đi.

"Tối nay nướng chim sẻ cho ngươi ăn." Bùi Dã nói.

"Ờm, có thể chia cho ta một con không?" Dương Diệu nhỏ giọng hỏi.

Bùi Dã liếc mắt nhìn hắn nói: "Lát về ngươi nhổ lông, rửa sạch bọn chúng."

"Được." Dương Diệu vội đáp.

"Nhị ca, lát nữa ta phải về thôi, nếu không trời sẽ tối mất." Trì Kính Dao nói.

"Không sao, ăn cơm tối xong ta sẽ dẫn ngươi về thôn trang." Bùi Dã nói.

Dương Diệu ở bên cạnh nói: "Đúng vậy, để nhị ca ngươi dẫn về đi! Thật ra ngươi không về cũng không sao, ngươi ngủ giường của ta, ta đi sang phòng bên chen chúc với bọn họ."

Bùi Dã nghe vậy nhíu mày, nhìn sâu xa về phía Dương Diệu.

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy tiểu tử này quá mức nhiệt tình với Trì Kính Dao.

"Sao hắn phải ngủ giường của ngươi?" Bùi Dã hỏi.

"Thì không...... ngủ giường của ngươi được mà?" Dương Diệu nghiêm túc nói: "Dù sao Trì đại phu còn nhỏ, ngươi cũng không thể làm bừa!"

Bùi Dã nghe vậy liếc mắt cùng Trì Kính Dao nhìn nhau, vẻ mặt hơi mờ mịt.

Hiển nhiên nhất thời chưa hiểu được thâm ý trong lời này của tiểu tử Dương Diệu.

Dương Diệu cũng không định giải thích với bọn họ, cầm hai con chim sẻ trong tay, vẻ mặt kiểu "che giấu công lao".

- ---------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Diệu: ta phải nỗ lực quá nhiều vì cái gia đình đó.......

- ---------------------------------------------------------

Hết chương 58.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.