Editor: Vĩ không gei
---------------------------------------------------------
Bùi Dã yên lặng mặc lại y phục, ánh mắt nhìn về phía Trì Kính Dao hơi phức tạp.
"Nhị ca, ngủ ngon." Trì Kính Dao cởi vớ hài liền lên giường chui vào tấm chăn mỏng.
Nhưng cậu nhanh chóng đá chăn ra vì nóng, còn định cởi cả đồ ngủ trên người.
Đêm nay oi bức thế này e là không thể tiêu tán trong phút chốt.
"Tới đêm sẽ lạnh." Bùi Dã nhắc nhở.
"Lạnh thì ta lại mặc, nếu không ra đầy mồ hôi lại phải đi tắm." Thiếu niên nói xong trở mình, ôm gối đầu liền mơ màng ngủ.
Bùi Dã quay đầu nhìn lại, thấy trên người thiếu niên chỉ mặc một cái tiết khố.
Ánh mắt hắn chỉ hơi dừng lại trong chớp nhoáng rồi thu về.
Một lát sau, hắn lại nhịn không được mà quay đầu liếc qua, lần này cũng nhanh chóng thu tầm mắt về như trước.
Sau đó có lẽ sợ mình không kiềm chế được, Bùi Dã dứt khoát thổi tắt nến.
Trong phòng một màu tối đen, rốt cuộc cũng không thể nhìn rõ cái gì.
Lúc này, Bùi Dã mới dám nhìn thiếu niên ở phía đối diện mà không kiêng nể gì.
Dưới bóng đêm mờ ảo, hắn chỉ lờ mờ thấy được dáng người của đối phương, nhưng dù vậy thì dường như hắn cũng rất thỏa mãn.
Đêm đó, có lẽ vì sợ Trì Kính Dao thật sự bị cảm lạnh, Bùi Dã ngủ được nửa giấc lại tỉnh.
Suốt đêm dài mặc dù thời tiết vẫn oi bức, nhưng cũng tốt hơn so với lúc xế chiều.
Bùi Dã đứng dậy, đi kéo tấm chăn mỏng lên cho Trì Kính Dao, hắn sợ thiếu niên nóng lại đá chăn nền chỉ đắp tới bụng. Thiếu niên trong lúc mơ màng dường như cảm nhận được, hơi giật giật chứ không tỉnh, miệng mơ hồ gọi hai tiếng "nhị ca".
Bùi Dã nghe vậy tim nhất thời nhũn ra.
Hắn rất thích thiếu niên biểu hiện sự ỷ lại và lưu luyến với hắn trong lúc vô thức.
Giống như mặc dù đối phương đang ngủ, trong mơ cũng vẫn nhớ tới hắn.
Bùi Dã dựa theo ánh sáng mờ ảo trong phòng, cúi người hôn nhẹ một cái lên trán thiếu niên.
Một lúc sau, dường như hắn thấy không thỏa mãn, lại tiến tới hôn lên môi thiếu niên, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn quay về ngủ.
Đêm hôm đó mưa không rơi, cho nên thời tiết sáng sớm hôm sau vẫn cứ nóng nực.
Sau khi Trì Kính Dao rời giường, đi theo Bùi Dã dùng bữa sáng, sau đó lại đi thay thuốc cho đám thương binh.
Cũng may sau khi trải qua chuyện hôm qua, tất cả mọi người đã nhận được bài học, không ai dám lén đi tắm nữa.
"Cố nhịn 1-2 ngày đi, ta thấy cũng không phải chờ cơn mưa này lâu đâu." Trì Kính Dao nói với mọi người.
Mọi người vội đồng ý, hiện giờ bọn họ đều cởi trần, thật ra cũng không hề khổ sở như ngày hôm qua.
Bùi Dã không biết kiếm đâu ra một cái quạt lớn, lúc Trì Kính Dao đi đổi thuốc, hắn mượn cái quạt lớn ở bên cạnh quạt cho thiếu niên. Đám lính bây giờ đều đã biết trước giờ Bùi tướng quân rất thương Trì đại phu, cho nên cũng không thấy làm lạ với hành động này của hắn.
"Ta không sao, huynh không cần làm vậy đâu." Trì Kính Dao nhỏ giọng nói bên tai Bùi Dã.
"Đừng xen vào chuyện của ta, làm việc của đệ đi." Bùi Dã nói.
Mặc dù Trì Kính Dao đã quen việc Bùi Dã tìm mọi cách chăm sóc cho mình, nhưng hiện giờ làm trò trước mặt người khác, cậu vẫn thấy rất ngượng. Thế nhưng Bùi Dã quyết tâm phải đi theo, nếu cậu cứng rắn khuyên ngăn ngược lại càng mất tự nhiên.
"Bùi tướng quân sợ Trì đại phu cũng trần truồng giống chúng ta sao?" Đợi khi hai người rời đi, đám lính nhỏ giọng cười đùa.
"Nhất định là vậy, Trì đại phu nào có giống đám hán tử thô kệch như chúng ta chứ?" Tên khác nói.
Có người nhịn không được mà hỏi: "Trì đại phu là đệ đệ của Bùi tướng quân, sao lại không mang họ Bùi nhỉ?"
"Chuyện này thì không biết." Một tên khác nói: "Các ngươi không phát hiện Trì đại phu và Bùi tướng quân không giống nhau lắm sao?"
Mọi người nghe vậy nghĩ nghĩ, thấy đúng thật. Mặc dù hai huynh đệ đều rất đoan chính, nhưng một người tuấn lãng oai hùng, một người lại tinh tế xinh đẹp, quả thật là hai diện mạo khác nhau hoàn toàn.
"Có lẽ nào không phải huynh đệ ruột không?" Có người hỏi.
"Rất có thể." Lại có người nói: "Không phải huynh đệ ruột mà Bùi tướng quân lại có thể thương Trì đại phu tới vậy, cái chức huynh trưởng này thật sự rất xứng."
Mọi người nghe vậy liên tục gật đầu, lại không ai có suy nghĩ theo hướng khác.
Hôm đó sau khi giúp đám thương binh đổi thuốc xong, Trì Kính Dao chẳng chảy bao nhiêu mồ hôi, ngược lại Bùi Dã vì quạt giúp cậu mà trên người ướt đẫm mồ hôi, chỉ đành phải vọt đi tắm rửa.
"Nhị ca." Trì Kính Dao rốt cuộc cũng nhận ra chuyện gì đó, hỏi Bùi Dã: "Huynh quạt cho ta, có phải vì sợ ta quá nóng sẽ cởi trần giống như bọn họ không?"
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, sắc mặt nhất thời hơi chột dạ.
Trì Kính Dao thấy hắn như thế, cố ý đi tới hỏi: "Huynh thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Đệ còn nhỏ, nhiều chuyện đệ không hiểu được đâu." Bùi Dã nói.
"Chuyện gì mà ta không hiểu? Huynh nói thử xem ta có hiểu hay không?" Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã hơi do dự, một lúc sau mới đắn đo nói: "Trong quân ngũ đều là binh sĩ, khó bảo đảm sẽ không có mấy tên thích nam sắc. . . . . Đệ xinh đẹp như vậy, ta sẽ đệ không đề phòng sẽ bị hại."
"Cho dù thật sự là vậy thì họ cũng không dám làm gì ta đâu, cùng lắm chỉ là ngắm nghía mà thôi." Trì Kính Dao nói.
"Nhìn đệ cũng là làm hại rồi." Bùi Dã nhíu mày nói: "Đệ chỉ biết người ta nhìn đệ, nào biết trong lòng người ta có bao nhiêu suy nghĩ xấu xa đâu?"
Bùi Dã cũng không biết liệu trong đám binh sĩ có ai thích nam sắc hay không, nhưng hắn nghĩ đến chính mình, lại nhớ tới Trịnh Ngạn Bình từng gặp lúc dịch bệnh, càng cảm thấy xung quanh hắn có thể vẫn còn người giống vậy.
Mặc dù người như thế hẳn là không nhiều lắm, nhưng cho dù chỉ có một người, hắn cũng không hy vọng Trì Kính Dao bị hại.
"Nhị ca, huynh đang ghen sao?" Thiếu niên hỏi.
"Không có." Bùi Dã lúng túng nói.
Trì Kính Dao thấy hắn không thừa nhận, liền cố ý hỏi hắn: "Nhị ca, mới nãy huynh nói ta không biết người ta có bao nhiêu suy nghĩ xấu xa, vậy huynh biết sao?"
Bùi Dã nghe vậy ánh mắt hơi lảng tránh, phủ nhận: "Ta chỉ là. . . . . thuận miệng nói thôi."
"Nhị ca." Thiếu niên nhỏ giọng hỏi: "Nếu là huynh ngắm ta. . . . . . huynh sẽ có suy nghĩ gì vậy?"
"Ta đã ngắm đệ bao giờ đâu?" Bùi Dã vội đáp.
"Trước kia huynh từng bôi thuốc lên lưng giúp ta, hôm qua còn giúp ta bôi phấn rôm, huynh còn dám nói là chưa từng ngắm?" Trì Kính Dao nói.
"Đệ. . . . ." Trên mặt Bùi Dã hiếm khi lộ vẻ bối rối, giải thích với thiếu niên: "Trước giờ tấm lòng của ta với đệ luôn xuất phát từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa, chưa bao giờ có suy nghĩ mạo phạm đệ. Nếu đệ không tin thì ta có thể thề."
Trì Kính Dao: . . . . . . .
Hay cho câu xuất phát từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa, hóa ra nhị ca cậu suy nghĩ như vậy sao?
Trì Kính Dao trước đây vẫn không thể hiểu được, rõ ràng nhị ca thích cậu, vì sao vẫn còn kiềm chế với cậu như vậy, thậm chí lúc mà cậu chủ động, đối phương cũng không khuất phục. Nghĩ mãi không ra, hóa ra là vì lý do này sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thật ra cũng không khó để hiểu tâm tư này của Bùi Dã.
Cậu nhớ không lầm thì lúc trước khi Bùi Nguyên yêu đương với Đinh Tiểu Uyển, hình như cũng rất quy củ. Mặc dù cậu không có bằng chứng, nhưng cậu có thể tạm kết luận, với tính tình dịu dàng đàng hoàng của Bùi Nguyên, trước khi thành thân cùng lắm là huynh ấy chỉ nắm tay Đinh Tiểu Uyển mà thôi.
Mặc dù tính tình của Bùi Dã khác với Bùi Nguyên, nhưng đặt trong tình huống này cũng không khác gì Bùi Nguyên.
Nhị ca cậu không định "xuất phát từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa" với cậu cho tới khi thành thân đấy chứ?
Nhưng bọn cậu đều là nam, không thể thành thân được mà. . . . . .
Trì Kính Dao thậm chí chưa nghĩ tới chuyện kể chuyện tình của mình và Bùi Dã cho người khác nghe, nhất là người trong nhà.
Cậu có thể tưởng tượng được nếu đám người Dung nương biết chuyện của mình và Bùi Dã, tất nhiên sẽ rất khó chấp nhận.
Dù sao, xã hội hiện đại cởi mở như vậy mà không phải ai cũng có thể chấp nhận chuyện này, huống chi là xã hội cổ đại.
Nếu bọn họ không thể nào thành thân, nhị ca cậu sẽ đối xử với cậu như vậy mãi sao?
Trì Kính Dao thở dài, cậu cảm thấy việc này cần phải tìm cơ hội để đám phán rõ ràng với Bùi Dã.
"Tướng quân." Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng của Bùi Thanh, nói: "Du tướng quân của doanh trại Trung Đô lại tới nữa."
"Không phải đã nói không gặp người của doanh trại Trung Đô nữa sao?" Bùi Dã nhíu mày nói.
"Du tướng quân mang theo nhiều đồ tới đây, nói là của Tứ Điện hạ Trần Quốc cho ngài." Bùi Thanh nói.
Trì Kính Dao vừa nghe thấy chất tử Trần Quốc tặng quà cho Bùi Dã, lúc này liền hứng thú hỏi: "Cái gì vậy?"
"Ngày ấy chỉ nói là nhất định tướng quân sẽ thích." Bùi Thanh nói.
"Không cần, bảo hắn mang đi đi." Bùi Dã lạnh lùng nói.
Trì Kính Dao nghe vậy vội gọi Bùi Thanh lại, sau đó nói với Bùi Dã: "Nhị ca, huynh không thấy tò mò sao?"
"Hấn có thể tặng được thứ gì tốt chứ? Cho dù là thứ tốt thì ta cũng không cần." Bùi Dã nói.
Lần trước Trì Kính Dao được chất tử kia tặng ngọc, Bùi Dã vì thế đã rất không vui.
Cậu cảm thấy lần này chất tử Trần Quốc kia cũng sẽ tặng thứ thú vị nào đó cho Bùi Dã.
Thật ra cậu không định giật dây Bùi Dã nhận lấy, chỉ là tò mò muốn đi xem thử thôi.
Nếu đối phương thật sự tặng những thứ như lần trước, vậy hai người bọn cậu coi như huề nhau.
"Nhị ca. . . . . . Huynh đi xem thử đi, chúng ta có thể không nhận, nhưng xem thử thì có sao đâu." Trì Kính Dao nói: "Nếu không xem thì để ta đi xem thay huynh, cùng lắm thì xem xong rồi chúng ta sẽ đuổi Du tướng quân đi thôi."
Thiếu niên kéo tay Bùi Dã, giọng nói cũng mềm đi không ít, rõ ràng là đang làm nũng.
Bùi Dã sợ mình không đồng ý sẽ khiến đối phương tủi thân, đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Bùi Thanh nghe vậy liền đưa Du tướng quân vào một căn lều tiếp khách tạm thời.
"Bùi tướng quân, vị chất tử Trần Quốc kia khóc lóc muốn ta phải đưa thứ này cho ngài, hắn nói thứ này vốn thuộc về tướng quân." Du tướng quân đặt một hộp gấm lên bàn.
Trì Kính Dao tò mò nhìn hộp gấm, lại nhìn Bùi Dã với vẻ mong chờ.
"Thứ này đã cho người kiểm qua, không có gì nguy hiểm." Du tướng quân vội nói.
Bùi Dã nghe vậy mới chịu duỗi tay mở hộp gấm kia nhìn thử.
Nhưng ngay khi mở hộp gấm kai ra, sắc mặt Bùi Dã nhất thời thay đổi.
Chỉ thấy thứ đặt trong hộp gấm này chính là phi đao lúc trước hắn từng dùng để giết thượng tướng quân Trần Quốc.
Chiếc phi đao này là của Trì Kính Dao tặng hắn, ngày đó giết người không thể lấy lại, hắn vẫn luôn thây tiếc nuối.
Không ngờ chất tử Trần Quốc này lại trả lại phi đao cho hắn.
"Còn có một lá thư." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã lấy phi đao ra kiểm tra một lượt, thấy phi đao không vấn đề gì liền cẩn thận cất đi, lúc này mới tiện tay cầm lấy lá thứ.
Hắn cầm lá thư này nhíu mày một lúc lâu, dường như đang do dự có nên đọc thư hay không.
Cuối cùng dưới sự thúc giục của Trì Kính Dao, hắn mới mở lá thư ra.
Bất ngờ là lá thứ này chỉ có đúng một câu: Hy vọng Bùi tướng quân nể tình đao giao trả chủ, chuyển lời tới Trì đại phu, ta rất mong nhớ, mong sẽ tới gặp.
Bùi Dã: . . . . . . .
Trì Kính Dao: . . . . . .
"Nực cười!" Bùi Dã vò nát lá thư, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Xấu hổ nhất chính là Trì Kính Dao, cậu vốn định đi hóng chuyện, ai ngờ chuyện lại liên quan tới cậu.
"Bùi tướng quân. . . . . . lá thư này có gì không ổn sao?" Du tướng quân thấy sắc mặt Bùi Dã không tốt, vội hỏi.
Bùi Dã cố nén cơn giận, lạnh giọng hỏi: "Không phải các ngài phải về kinh thành sao? Lý nào vẫn còn chưa chịu đi?"
"Không phải mấy ngày nay thấy trời sắp mưa à? Sợ trên đường khó đi, đợi sau trận mưa này sẽ lên đường." Du tướng quân vội đáp.
Bùi Dã bóp chặt lá thư, sau khi đã bình tĩnh thì lý trí cũng quay lại.
Trì Kính Dao ở bên cạnh xấu hổ tới mức hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống, cậu thật sự không thể ngờ được vị chất tử Trần Quốc này lại có thể làm chuyện thế này, thế mà dám nhờ cớ tặng quà cho Bùi Dã để mong được gặp cậu.
Thật ra cũng không trách đối phương được, trước đó Bùi Dã đã hạ lệnh không cho phép người của doanh trại Trung Đô tới truyền tin nữa.
Vị chất tử Trần Quốc này thấy sắp hết cơ hội gặp Trì Kính Dao nên mới nghĩ ra cách này.
Thậm chí hắn còn không biết quan hệ của Bùi Dã và Trì Kính Dao, chỉ biết Bùi Dã chức lớn, lấy lòng đối phương một chút nói không chừng đối phương sẽ giúp hắn.
"Hắn. . . . . . sao lại có phi đao của Bùi tướng quân?" Trì Kính Dao hỏi Du tướng quân.
"Chiếc phi đao này bị giữ lại vào ngày Bùi tướng quân giết thượng tướng quân Trần Quốc." Du tướng quân nói: "Không phải trước giờ Tứ Điện hạ rất ngưỡng mộ Bùi tướng quân sao? Vậy nên đã tìm cớ lấy được chiếc phi đao này. Hiện giờ hình như hắn. . . . . . không còn ngưỡng mộ Bùi tướng quân nữa, phi đao này giữ lại cũng vô dụng nên đem trả lại cho Bùi tướng quân."
Trì Kính Dao: . . . . . . .
Vị Tứ Điện hạ này thật là thú vị.
"Ờm. . . . . . Trì đại phu hay là. . . . . ." Du tướng quân dè dặt hỏi.
"Đệ ấy không đi." Bùi Dã lạnh giọng cắt ngang lời hắn, nói: "Nói cho tên chất tử kia, bảo hắn ngoan ngoãn chút. Nếu các ngài không trông nổi thì về kinh xin từ chức, thật sự không làm được thì để quân biên thành thay các ngài đưa người về."
Du tướng quân bị Bùi Dã "mắng" mà xấu hổ, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trì Kính Dao.
"Ờm. . . . . . ." Trì Kính Dao nhỏ giọng nói với Bùi Dã: "Hay là để ta đi gặp hắn một lần đi?"
Bùi Dã ngẩn ra, trầm giọng hỏi: "Đệ thật sự muốn gặp hắn?"
"Không phải. . . . . ." Trì Kính Dao vội đáp: "Ta chỉ tò mò thôi, mấy ngày nay hắn hành động rất kỳ lạ, ta muốn xem thử rốt cuộc hắn đang định làm gì."
Du tướng quân nói: "Thật không dám giấu, tại hạ cũng cực kỳ tò mò, chưa từng thấy hắn như vậy."
Hắn vừa dứt lời, Bùi Dã cũng nhận ra gì đó, sắc mặt hơi trầm tư.
Hắn nghĩ nghĩ, nhìn về phía Trì Kính Dao, hỏi: "Đệ từng gặp hắn một lần, cảm thấy người này như thế nào?"