Trong phòng, chỉ còn lại một ngọn nến lay lắt cháy.
Ánh nến xuyên qua bình phong, hắt vào trong phòng một chút ánh sáng mờ nhạt, không đủ xua tan bóng tối.
Giữa căn phòng tĩnh mịch, hai người lặng lẽ đối diện hồi lâu.
Chu Viễn Hồi không lên tiếng, mà Dụ Quân Chước cũng không dám mở miệng.
Trong khoảnh khắc ấy, vô số suy nghĩ thoáng qua trong đầu y.
Y nghĩ, nếu Chu Viễn Hồi đã hỏi, vậy hẳn là đã nghe thấy.
Nếu Viễn Châu là một trong những ám vệ số một số hai của vlVương phủ, Chu Viễn Hồi không thể nào không biết. Giờ phút này, nếu còn cố tình giấu diếm, trái lại càng thêm đáng nghi.
Chi bằng... thoải mái thừa nhận.
"Ta... có một giấc mộng." Dụ Quân Chước nói.
"Mơ thấy gì?" Giọng Chu Viễn Hồi trầm thấp vang lên.
"Ta mơ thấy một hộ vệ trước kia trong Vương phủ."
"Viễn Châu." Chu Viễn Hồi bình thản nói ra cái tên, như thể chỉ đang nhắc đến một kẻ không chút liên quan đến mình.
Dụ Quân Chước im lặng, không phủ nhận.
Chu Viễn Hồi nhìn y, ánh mắt thâm trầm khó đoán, giọng điệu của hắn vẫn ôn hòa, nhưng ẩn chứa điều gì đó khó lường: "Em cùng Viễn Châu... rất quen thuộc sao? Thân đến mức ngay cả trong mộng cũng mơ thấy hắn?"
Dụ Quân Chước nhìn về phía hắn: "Vương gia chẳng phải luôn nắm rõ mọi chuyện trong Vương phủ hay sao? Hẳn cũng biết hắn từng được ban cho ta làm hộ vệ bên người."
Chu Viễn Hồi nhướng mày, chậm rãi hỏi: "Em dường như... rất để tâm đến hắn?"
"Hắn là người ta quen biết sớm nhất trong Hoài Vương phủ."
"Chỉ vậy thôi sao?" Chu Viễn Hồi trầm giọng.
Dụ Quân Chước nhận ra sự khác thường trong giọng nói của nam nhân trước mặt.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của y, Chu Viễn Hồi rõ ràng đối với chuyện này có phần bất mãn.
"Vương gia cớ gì lại hỏi như vậy?"
"Không có gì." Chu Viễn Hồi đáp, giọng điệu khó dò.
Lời đã nói đến mức này, Dụ Quân Chước hơi ngập ngừng, sau cùng vẫn mở miệng: "Viễn Châu từ năm trước rời khỏi Vương phủ, từ đó đến nay không có tin tức, cũng chẳng biết đã đi đâu."
"Ừ." Chu Viễn Hồi chỉ khẽ đáp, thanh âm trầm thấp.
Dụ Quân Chước chà nhẹ đầu ngón tay trên tà áo, do dự một chút, rồi cẩn thận hỏi: "Vương gia... hắn, vẫn còn sống chứ?"
Dường như Chu Viễn Hồi không ngờ m Dụ Quân Chước lại thẳng thắn hỏi ra như vậy, đáy mắt thoáng hiện nét phức tạp.
"Em cảm thấy thế nào?" Hắn hỏi ngược lại.
"Hắn..." Dụ Quân Chước không dám trả lời.
Chu Viễn Hồi mang theo vẻ lạnh lùng và bất mãn, thái độ ấy phảng phất đã nói rõ tất cả.
"Em hẳn là... sẽ không còn gặp lại hắn nữa." Chu Viễn Hồi chậm rãi nói.
Trong lòng Dụ Quân Chước như rơi thẳng xuống vực sâu. Dù đã sớm đoán được khả năng này, nhưng khi sự thật được chứng thực, y vẫn cảm thấy không cách nào tiếp nhận nổi.
Cảnh tượng trong giấc mộng kia... chẳng lẽ là thật?
Dụ Quân Chước khẽ nhắm mắt, chỉ cảm thấy một nỗi bi thương cuộn trào trong lòng, đau đến mức trái tim cũng như nghẹn lại.
Y không khỏi nhớ về rất nhiều chuyện cũ—
Nhớ đến lần bản thân bị tập kích trong Hoài Vương phủ, kinh hãi đến mất ngủ cả đêm, Viễn Châu đã ở bên my suốt cả đêm không rời.
Nhớ đến lúc đứng trước phần mộ mẫu thân, giữa lúc bi thương khôn xiết, vẫn là Viễn Châu lặng lẽ ở bên cạnh.
Nhớ đến vô số đêm tại Vọng Nguyệt Các, khi y hướng về trời cao thổ lộ hết thảy tưởng niệm và bất lực đối với mẫu thân, Viễn Châu vẫn luôn giống như một người bạn trung thành, không nói một lời, chỉ lặng lẽ canh giữ bên y.
Khoảng thời gian rời khỏi Vĩnh Hưng Hầu phủ ấy, chính là đoạn thời gian khốn cùng nhất trong cuộc đời y. Khi đó, y không có bất kỳ ai để nương tựa hay tin tưởng, không thân nhân, không bằng hữu, chỉ có một mình Viễn Châu.
Thế nhưng hiện tại... người bạn duy nhất của y, đã không còn nữa.
Sau một năm xa cách, y rốt cuộc biết được, từ nay về sau... sẽ không bao giờ có thể gặp lại người ấy thêm lần nào nữa.
"Dụ Quân Chước?" Chu Viễn Hồi khẽ gọi tên y, "Em làm sao vậy?"
"Ta không có việc gì." Dụ Quân Chước lên tiếng, nhưng thanh âm lại mang theo chút nghẹn ngào không thể che giấu.
Bên cạnh, Chu Dung đang ngủ say không biết có phải nghe thấy động tĩnh hay chỉ đơn thuần mơ mộng, khẽ trở mình.
Dụ Quân Chước không muốn đánh thức cậu bé, cũng không muốn thất thố trước mặt Chu Viễn Hồi, liền đứng dậy khoác thêm áo ngoài, rời khỏi phòng.
Đêm đã về khuya, hơi lạnh dày đặc bao trùm khắp nơi.
Trong quân doanh, mấy chiếc đèn lồng lẻ loi treo cao, ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống, nhìn từ xa lại càng thêm phần tịch mịch, cô liêu.
Dụ Quân Chước lặng lẽ tránh đi binh sĩ tuần tra, tìm đến một bậc thềm khuất ánh đèn rồi ngồi xuống, hai tay che mặt, lặng lẽ khóc.
Y không dám khóc thành tiếng, sợ kinh động binh sĩ, chỉ có thể cắn chặt môi, để mặc bi thương dồn nén trong lòng từng chút từng chút trào ra theo những tiếng nức nở không một âm thanh.
Viễn Châu... rốt cuộc là chết vào lúc nào?
Là ngay khi rời khỏi Kinh thành? Hay vẫn còn ở Kinh thành mà ra đi?
Dụ Quân Chước chỉ cảm thấy nỗi hối hận như vạn mũi kim đâm vào lòng, y không nên vì do dự mà chờ đến tận bây giờ mới hỏi, để rồi đến cả một cơ hội tế điện cho người ấy cũng không có.
Bài vị của Viễn Châu không được đưa trở lại Vọng Nguyệt Các, hắn sau khi chết, e rằng ngay cả một người cúng bái cũng chẳng có.
Xa xa, Chu Viễn Hồi lặng lẽ đứng đó, cách vài bước chân, trong tai chỉ nghe thấy từng tiếng nức nở bị đè nén của thiếu niên đang gục mình trong bóng tối.
Phản ứng của Dụ Quân Chước hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Chu Viễn Hồi.
Hắn biết Viễn Châu trong lòng thiếu niên ít nhiều cũng chiếm một vị trí nào đó, nhưng không ngờ lại quan trọng đến mức này.
Giờ khắc này, trong lòng Chu Viễn Hồi bỗng dâng lên một ngọn lửa mang tên ghen tị, mà ngọn lửa ấy càng lúc càng lớn, không cách nào kìm nén.
Hắn chưa từng nghĩ, có một ngày mình lại ghen tuông đến mức này.
Hắn ghen ghét Viễn Châu, bởi vì Dụ Quân Chước chưa từng tỏ ra thoải mái, tự nhiên, không chút cố kỵ nào trước mặt hắn như vậy.
Ở trước mặt hắn, thiếu niên vẫn luôn cẩn trọng từng chút một, dù cả hai đã đi đến bước này, y vẫn không hoàn toàn buông bỏ phòng bị.
Nhưng với Viễn Châu, Dụ Quân Chước có thể thản nhiên bộc lộ mọi cảm xúc, không chút e dè.
Hắn muốn Dụ Quân Chước thuận theo mình không phải vì thân phận Hoài Vương phi, mà là bởi vì chính bản thân y.
Hắn không muốn một Dụ Quân Chước dè dặt, nhẫn nhịn, hắn muốn một Dụ Quân Chước có thể tự do mà ngông nghênh, vô tư mà buông thả trước mặt hắn.
"Đừng khóc nữa." Chu Viễn Hồi bước lên, ngồi xổm xuống bên cạnh.
Dụ Quân Chước hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vẫn còn vương nước mắt.
"Hắn chẳng qua chỉ là một hộ vệ, không đáng để em vì hắn khóc." Chu Viễn Hồi thấp giọng nói.
Dụ Quân Chước nhìn hắn, trong bóng tối, đôi mắt y tựa như tĩnh mịch mà sâu thẳm.
"Vương gia..." Thanh âm y hơi khàn, "Là ngài giết hắn sao?"
Chu Viễn Hồi trầm mặc, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Có phải... là ngài giết hắn hay không?" Dụ Quân Chước lại hỏi.
"Một hộ vệ mà thôi, có đáng để em để tâm đến vậy sao?"
"Hắn không chỉ là một hộ vệ... Hắn là bằng hữu của ta."
Dụ Quân Chước hất tay Chu Viễn Hồi ra, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào xen lẫn phẫn nộ.
"Ngài căn bản không hiểu! Ngài vĩnh viễn cao cao tại thượng, bên cạnh ngài luôn có vô số người vây quanh. Ngài muốn bọn họ làm gì, bọn họ liền làm điều đó cho ngài. Có người có thể vì ngài mà chết, có người có thể vì ngài mà đem cả mạng sống ra đánh cược... Nhưng ta thì sao? Ta cái gì cũng không có!"
Dụ Quân Chước nhìn hắn, trong mắt ngập tràn uất ức cùng đau đớn.
"Ta đã từng chỉ có duy nhất một người bằng hữu... Chỉ có một người."
Viễn Châu... là một người chu đáo, thận trọng, nhưng lại không bao giờ xu nịnh hay tâng bốc kẻ quyền quý.
Trước mặt y, Viễn Châu luôn điềm tĩnh, cẩn thận, nhưng cũng không phải kiểu người cứng nhắc khuôn phép.
Ngoại trừ đêm hôm đó... Dụ Quân Chước chưa từng thấy hắn phạm sai lầm. Mà ngay cả đêm hôm đó, Viễn Châu cũng chỉ vì muốn bảo vệ y, sợ y thất thủ mà tự làm mình bị thương.
"Ta từ Vĩnh Hưng Hầu phủ gả vào Hoài Vương phủ, bên cạnh không có lấy một ai quen biết. Là hắn bầu bạn cùng ta vượt qua những ngày tháng đó."
Dụ Quân Chước nghẹn giọng, từng câu từng chữ đều như dao cắt vào tim.
"Nếu ngài không thích hắn, ta có thể vĩnh viễn không gặp lại hắn... Nhưng vì sao, vì sao ngài lại phải giết hắn?"
Chu Viễn Hồi hít một hơi thật sâu, trong lòng đột nhiên có một tia bức bối khó chịu.
Hắn chưa từng biết, Viễn Châu trong lòng Dụ Quân Chước lại quan trọng đến mức này.
"Bổn vương... bổn vương chưa bao giờ nói đã giết hắn." Chu Viễn Hồi chậm rãi mở miệng, giọng điệu mang theo một chút lạnh lùng, nhưng trong đáy mắt lại có chút phức tạp khó nói thành lời.
"Trong lòng em, bổn vương chính là kẻ điên lạm sát kẻ vô tội sao?"
Dụ Quân Chước nghe vậy thì sững người, chưa kịp đáp lời. Lời nói khi trước của Chu Viễn Hồi quả thực mang ý chỉ dẫn rõ ràng, chẳng trách y lại suy nghĩ theo hướng ấy.
Nhưng giờ đây, ý tứ của đối phương lại là gì?
Dụ Quân Chước xuyên qua màn đêm nhìn về phía trước, đáng tiếc trời tối đen như mực, y không thể thấy rõ thần sắc của Chu Viễn Hồi.
"Kẻ nào?" Binh lính tuần tra thấy bóng người lướt qua, lập tức quát hỏi.
"Là bổn vương." Giọng nói của Chu Viễn Hồi lạnh lùng vang lên.
"Vương gia có điều gì phân phó?"
"Không có gì, tiếp tục tuần tra đi."
Binh lính nghe vậy liền nhanh chóng tránh ra, không dám quấy rầy thêm.
Chu Viễn Hồi nắm lấy tay Dụ Quân Chước, bàn tay thiếu niên lạnh lẽo đến thấu xương, bị hắn nắm chặt liền khẽ run lên.
"Bên ngoài lạnh, vào đi."
Chu Viễn Hồi chẳng để đối phương phân trần, trực tiếp kéo người vào trong phòng.
Vào trong phòng, dưới ánh nến bập bùng, Chu Viễn Hồi mới nhìn rõ đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Dụ Quân Chước.
"Viễn Châu vẫn còn sống." Hắn lên tiếng, làm rõ lời nói ba phải trước đó của mình.
"Thật sao?" Dụ Quân Chước sững sờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thái độ của Chu Viễn Hồi trong chuyện này thực sự quá mức kỳ lạ, khiến y khó lòng không sinh nghi.
"Bổn vương không cần thiết phải lừa em." Chu Viễn Hồi đưa tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên má Dụ Quân Chước, trong lòng vừa đau xót lại vừa ghen ghét, "Em muốn gặp hắn sao?"
Dụ Quân Chước không hiểu vì sao đối phương lại hỏi như vậy, nhất thời chưa vội trả lời, chỉ khẽ nhíu mày nhìn hắn.
Chu Viễn Hồi lại hiểu lầm biểu tình ấy là "oán hận", hắn ngỡ rằng, Dụ Quân Chước hận mình vì cho rằng hắn đã giết Viễn Châu. Ý nghĩ ấy khiến lòng hắn thêm chua xót, nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó.
"Nếu hắn đến tìm em, em có gặp không?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Hắn đang ở đâu?" Dụ Quân Chước lập tức hỏi lại.
"Em đã sớm muốn hỏi điều này rồi, đúng không?"
Chu Viễn Hồi khẽ vuốt ngón tay cái trên môi Dụ Quân Chước, rồi bất ngờ cúi xuống, mạnh mẽ ngậm lấy, hôn y đầy thô bạo.
Dụ Quân Chước muốn đẩy người ra, nhưng lại bị ôm chặt đến mức không thể nhúc nhích, chỉ có thể hơi ngửa cằm, bị động đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt ấy.
Chỉ đến khi Dụ Quân Chước gần như không thở nổi, Chu Viễn Hồi mới miễn cưỡng buông hắn ra.
"Dụ Quân Chước..." Nam nhân vẫn không chịu buông tay, đôi mắt thâm trầm khóa chặt lấy y, trầm giọng hỏi, "Em... có thích hắn không?"
Dụ Quân Chước cả kinh, không ngờ Chu Viễn Hồi lại hỏi như vậy.
Y vốn tưởng rằng Hoài Vương chỉ bất mãn vì y và Viễn Châu từng quá mức thân cận, không ngờ đối phương lại nghĩ rằng giữa bọn họ có tư tình?
Nếu Chu Viễn Hồi nhận được tin tức từ ám vệ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều có người bẩm báo, lẽ ra hắn phải biết rõ, giữa y và Viễn Châu xưa nay chưa từng có hành vi vượt quá lễ tiết.
"Vương gia..."
"Nếu hắn đối đãi với em như vậy, em sẽ chấp nhận sao?"
Dụ Quân Chước nghe xong, trong lòng lập tức bốc lên một cỗ lửa giận. Chu Viễn Hồi rốt cuộc xem y là loại người gì?
Thật sự quá mức vô sỉ!
Trong khoảnh khắc ấy, thiếu niên không biết lấy đâu ra khí lực, siết chặt nắm đấm, hướng thẳng mặt Chu Viễn Hồi mà đấm một quyền. Một cú này y ra tay quá mạnh, đến mức nắm tay cũng tê dại đi.
Bị đánh thẳng vào mặt, Chu Viễn Hồi sững sờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hắn từ nhỏ đến lớn, đã trải qua đao kiếm chém giết, nhưng chưa từng có ai dám giơ nắm đấm với hắn.
Dụ Quân Chước cũng đờ người ra, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Y... y thật sự quá to gan! Vậy mà dám đánh Hoài Vương điện hạ một quyền!
Hai người cứ thế đứng yên tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai lên tiếng trước.
Người ta sau khi làm ra hành động kích động cực đoan, thường rất nhanh sẽ bình tĩnh lại.
Dụ Quân Chước cũng vậy. Sau khi trấn tĩnh, phản ứng đầu tiên của y không phải là sợ hãi, mà là cảm thấy... tay mình đau quá. Cú đấm vừa rồi rơi trúng mặt Chu Viễn Hồi, mà mặt hắn thì cứng như đá tảng vậy.
Y hoài nghi ngón tay mình có khi nào sẽ sưng lên không.
Chu Viễn Hồi liếc mắt, liền thấy bàn tay Dụ Quân Chước khẽ run, theo bản năng muốn vươn tay xem xét. Nhưng tay hắn vừa mới giơ lên, Dụ Quân Chước đã lập tức nghĩ rằng đối phương muốn đánh trả, sợ tới mức vội vàng giơ tay che mặt.
"Hu hu... Phụ vương, người định làm gì?"
Một giọng nói non nớt vang lên.
Không biết từ khi nào Chu Dung đã bước lên, để chân trần từ sau bình phong đi ra, vừa vặn trông thấy cảnh tượng ấy. Cậu bé không biết đầu đuôi ra sao, chỉ thấy Chu Viễn Hồi giơ tay, còn Dụ Quân Chước thì che mặt, liền cho rằng phụ vương của mình đang muốn đánh người.
"Phụ vương, người không được đánh ca ca!"
Chu Dung lao đến ôm lấy cánh tay hắn, khóc lóc cầu xin: "Ca ca không thể đánh, sẽ bị bệnh mất!"
Chu Viễn Hồi thực sự không còn lời nào để biện minh, đời này chưa từng có lúc nào oan ức như thế.