Sau Khi Xung Hỉ, Vong Phu Ta Sống Lại

Chương 64: Chương 64



Chu Viễn Hồi đương nhiên không tin lời của Dụ Quân Chước.

Một thiếu niên mới 16 tuổi, muốn nhân cơ hội này rời khỏi Vĩnh Hưng Hầu phủ, tìm cách sinh tồn ở Kinh thành mà không có người thân thích, chuyện này chẳng có gì đáng trách. Nhưng Dụ Quân Chước nói nguyện ý thủ tiết vì hắn? Điều đó thì hắn không tin.

Thiếu niên tuy lớn lên ở nông thôn, nhưng không hề ngây thơ hay thiếu hiểu biết. Y rất thông minh, biết nhìn thời thế, dựa vào thế lực của Hoài Vương phủ, tương lai hoàn toàn có thể vượt xa hai vị công tử của Dụ gia.

Nhưng nếu ở lại Hoài Vương phủ để thủ tiết, thì cả đời này coi như uổng phí.

"Khi ngươi gả vào Vương phủ, có lẽ còn chưa từng gặp bổn vương đúng không?" Chu Viễn Hồi trực tiếp vạch trần y.

"Lúc trước ta chưa từng gặp Vương gia, đã nguyện ý thủ tiết vì Vương gia. Bây giờ quen biết rồi, lại càng nguyện ý."

Chu Viễn Hồi bị một câu này làm nghẹn họng, nhất thời không biết phản bác thế nào.

"Ta không có ý đó, chúng ta còn rất nhiều thời gian, nhất định có thể tìm được giải dược." Dụ Quân Chước sợ hắn không tin, vội vàng giải thích, "Vương gia có lẽ không biết, khi ta còn ở Kinh thành, Bệ hạ từng hỏi ta có muốn rời khỏi Hoài Vương phủ không. Khi đó ta không hề suy nghĩ mà đã lập tức từ chối."

Được Dụ Quân Chước nhắc nhở, Chu Viễn Hồi cũng nhớ lại chuyện này.

Nhưng nay đã khác xưa.

Khi đó, Dụ Quân Chước vừa rời khỏi Vĩnh Hưng Hầu phủ, cánh chim chưa đủ vững, nếu rời khỏi Vương phủ, e rằng nhất thời cũng khó tìm được chỗ dừng chân. Nhưng bây giờ, ở Hoài Quận, y có Kỳ chưởng quầy che chở, cuộc sống cũng không đến mức quá khó khăn.

"Vương gia nói không sai, lúc trước ta gả vào Vương phủ, đúng là có tư tâm. Nhưng ta nói muốn ở lại, cũng là thật lòng." Dụ Quân Chước nhìn vào vết sẹo nơi hổ khẩu của Chu Viễn Hồi, nhẹ giọng nói, "Ngoài nơi này ra, ta không muốn đi đâu hết."

Nói rồi, y nhúng khăn vào nước, lại định giúp Chu Viễn Hồi lau người.

"Ngươi..." Chu Viễn Hồi bắt lấy tay y, "Bổn vương nói không cần."

"Nhưng nước sắp lạnh rồi, ngài ngâm lâu quá sẽ sinh bệnh." Dụ Quân Chước đáp.

"Ngươi ra ngoài đi."

"Ta không đi, ta giúp Vương gia..."

Dụ Quân Chước nói rồi vòng ra sau lưng Chu Viễn Hồi, thực sự muốn giúp hắn chà lưng. Toàn thân Chu Viễn Hồi lập tức căng cứng, hoàn toàn không biết phải làm sao với người này, đành phải gọi Đàm Nghiên Bang vào.

"Vương gia?" Đàm Nghiên Bang vội vã bước vào.

"Kéo y ra ngoài." Chu Viễn Hồi lạnh giọng.

Đàm Nghiên Bang nhìn thoáng qua sắc mặt cau có của Chu Viễn Hồi, lại nhìn sang vẻ mặt vô tội của Vương phi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ làm động tác mời y ra ngoài.

Dụ Quân Chước ấm ức buông khăn vải xuống, ngoan ngoãn rời khỏi phòng tắm.

Chu Viễn Hồi nào ngờ rằng, hắn để Dụ Quân Chước nhìn thấy thân đầy vết thương, vốn dĩ là có chút ý định tự sa ngã, muốn nhân cơ hội này dọa y rời đi. Nhưng y hết lần này đến lần khác cứ khăng khăng không đi, khiến hắn chẳng muốn để y nhìn thêm nữa.

Ngoài cửa, Lưu quản gia sợ có chuyện gì xảy ra, vẫn luôn chờ ở đó.

Thấy Dụ Quân Chước bước ra, ông vội vàng tiến lên hỏi: "Vương gia thế nào rồi?"

"Ta cũng không biết." Dụ Quân Chước thở dài.

Trước đây y luôn cảm thấy tính khí của Chu Viễn Hồi thất thường, không ngờ rằng sau khi hắn mất đi thị lực, tính tình lại càng khó đoán hơn.

"Vương gia nói muốn cùng ta hòa ly." Dụ Quân Chước nói.

"Vương gia tất nhiên là vì lo nghĩ cho tương lai của Vương phi, sợ rằng ba tháng sau, nếu vạn nhất..."

"Nhưng trước mắt vẫn còn ba tháng, tại sao ngài ấy lại gấp gáp đuổi ta đi như vậy?" Dụ Quân Chước nhíu mày suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi, "Vương gia... chẳng lẽ không thể chấp nhận được chuyện này, nên muốn tìm đường chết?"

"Hả?" Lưu quản gia nghe vậy cũng giật mình hoảng hốt.

Tuy ông cảm thấy Vương gia nhà mình không yếu đuối đến mức đó, nhưng loại độc Vong Xuyên này thực sự rất khó giải. Một người khỏe mạnh bỗng chốc mất đi đôi mắt, lại biết rõ thời gian của mình không còn nhiều... Nếu trong lòng nảy sinh suy nghĩ tiêu cực, cũng không phải là không có khả năng.

"Vương gia không cho ta tới gần, vậy ta dọn đến thiên viện trước, tránh làm ngài ấy khó chịu."

Dụ Quân Chước dặn dò Lưu quản gia: "Ông nhất định phải nhớ kỹ, luôn có người canh giữ bên cạnh Vương gia, bất kể ngày hay đêm, tuyệt đối không để ngài ấy nghĩ quẩn. Kỳ chưởng quầy đã phái người đi tìm tung tích của Hầu tiên sinh, ta cũng sẽ nghĩ cách khác, nhất định phải tìm được giải dược của độc Vong Xuyên."

Lưu quản gia liên tục gật đầu, tự mình giám sát việc sắp xếp chỗ ở cho Dụ Quân Chước, đến khi mọi thứ ổn thỏa mới yên tâm.

Bên kia.

Sau khi trở về phòng, Chu Viễn Hồi vẫn không tài nào ngủ được.

Đàm Nghiên Bang đứng bên cạnh im lặng canh giữ, không dám lên tiếng, sợ Vương gia lại có điều gì muốn phân phó.

"Vừa rồi trong phòng tắm, nến có sáng không?" Chu Viễn Hồi đột nhiên hỏi.

"Sáng, đặc biệt sáng, không phải Vương gia cố ý dặn dò thắp thêm mấy ngọn đèn sao?"

Đặc biệt sáng?

Vậy thì Dụ Quân Chước hẳn là nhìn rất rõ ràng.

Chu Viễn Hồi giơ tay khẽ chạm vào vết thương nơi cổ, sắc mặt có chút trầm xuống.

"Người đâu?" Hắn lại hỏi.

"Vương phi sao?" Đàm Nghiên Bang đáp, "Vừa rồi Lưu quản gia nói, vương phi đã dọn sang thiên viện ở rồi."

"A." Chu Viễn Hồi cười lạnh một tiếng.

Dụ Quân Chước ngoài miệng nói không muốn hòa ly, vậy mà vừa ra khỏi cửa đã trốn sang thiên viện?

Miệng bảo không sợ, nhưng thật ra vẫn là sợ đi?

"Vương gia, kỳ thật..." Đàm Nghiên Bang thấy tâm trạng Vương gia không tốt, định mở miệng an ủi vài câu, nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị giọng điệu lạnh lùng của Chu Viễn Hồi cắt ngang.

"Ra ngoài."

"Thuộc hạ ở lại bồi Vương gia."

"Ra ngoài, đừng để bất kỳ ai vào quấy rầy."

"...Tuân lệnh."

Đàm Nghiên Bang không dám trái lệnh, chỉ có thể lui ra. Nhưng hắn ta biết thính giác của Chu Viễn Hồi cũng đã bị ảnh hưởng bởi độc Vong Xuyên, không còn nhạy bén như trước, nên hắn ta không thực sự rời đi, mà chỉ lặng lẽ canh giữ bên ngoài phòng. Nếu có bất kỳ điều gì bất thường xảy ra bên trong, hắn ta sẽ lập tức phát hiện.

Lưu quản gia đã sắp xếp cho Dụ Quân Chước một nơi yên tĩnh và rộng rãi để nghỉ ngơi, nhưng y nằm trên giường mãi mà không sao ngủ được.

Hôm nay, y đã cố ý đi tìm Kỳ chưởng quầy, ông ấy đã đồng ý hỗ trợ truy tìm vị đại phu tinh thông độc dược nọ. Nhưng Dụ Quân Chước vẫn cảm thấy như vậy chưa đủ an toàn.

Giải dược của Vong Xuyên liên quan đến tính mạng của Chu Viễn Hồi, y không thể đặt cược tất cả hy vọng vào một vị đại phu lang bạt khắp nơi.

Chưa nói đến chuyện hành tung của người nọ khó xác định, chưa chắc đã tìm được, mà cho dù có tìm được, cũng chưa chắc có thể giải được Vong Xuyên độc.

Còn có thể nhờ ai giúp đỡ nữa đây?

Bên Kinh thành thì Đàm Nghiên Bang đã cho người đi báo tin, Bệ hạ chắc chắn sẽ thúc giục Thái Y Viện tìm cách giải quyết.

Ánh mắt Dụ Quân Chước sáng lên, chợt nghĩ đến Đông Châu.

Nếu loại độc này đến từ Đông Châu, có lẽ cũng phải tìm cách hóa giải từ Đông Châu. Tuy triều đình Đông Châu không có giải dược, nhưng Vong Xuyên không phải là loại độc bình thường. Nếu nó nổi danh đến vậy ở Đông Châu, không thể nào không có chút manh mối về giải dược được.

Nghĩ đến đây, sáng sớm hôm sau, Dụ Quân Chước lập tức đến dịch quán.

Hôm qua, y đã ra lệnh đưa Thượng Quan Tĩnh từ địa lao ra, giam giữ cùng đoàn sứ giả Đông Châu tại dịch quán. Hiện tại, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử của Đông Châu, cùng các sứ giả đến bàn chuyện hòa đàm, đều bị thủy sư trông giữ nghiêm ngặt ở đây.

Đoàn sứ giả Đông Châu ai nấy đều thấp thỏm lo sợ, sợ rằng nếu Hoài Vương chết, bọn họ cũng sẽ bị liên lụy mà chôn cùng.

"Vương phi điện hạ, Ngũ điện hạ bảo hạ quan thay mặt gửi lời cảm tạ. Khi bị giam trong địa lao, nhờ có Vương phi sai người mang chăn và thức ăn đến, nếu không e rằng ngài ấy đã chết đói rồi."

Người đang nói là Đỗ Đình, một văn thần trong sứ đoàn Đông Châu. Hắn chính là người chịu đủ mọi "Tra tấn" khi bị Dụ Quân Chước ép tìm giải dược.

Dụ Quân Chước liếc mắt nhìn Thượng Quan Tĩnh, người đang cung kính hành lễ trước mặt y, nói: "Cậu ta làm sao biết là ta sai người đưa đồ?"

"Ngày ấy, không lâu sau khi Vương phi rời đi, liền có người mang đồ đến." Đỗ Đình thay Thượng Quan Tĩnh trả lời.

Vừa dứt lời, Thượng Quan Tĩnh dâng lên một chiếc khăn đã được giặt sạch sẽ. Đây chính là tấm khăn mà ngày đó Dụ Quân Chước tùy tiện đưa cho cậu ta để băng miệng vết thương. Hiện tại vết thương của cậu ta đã lành, nhưng lại được băng bó một lần nữa.

Dụ Quân Chước không đưa tay nhận lấy, y vốn không tin tưởng người Đông Châu, vì thế lúc này vẫn giữ cảnh giác.

"Xảy ra chuyện như vậy, chắc ngươi cũng biết, chuyện hòa đàm đã không còn khả năng." Dụ Quân Chước nhìn về phía Đỗ Đình.

Đỗ Đình sững người, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn: "Vương phi điện hạ, chuyện này thực sự là ngoài ý muốn......"

"Có thích khách trà trộn vào sứ đoàn Đông Châu, đó là sơ suất của các ngươi. Điều duy nhất ngươi có thể thấy may mắn chính là Hoài Vương điện hạ tạm thời vẫn bình an. Nếu không, thủy sư đã sớm tấn công thẳng vào Ngọc Thương rồi." Dụ Quân Chước lạnh lùng nói.

Bên cạnh, Thượng Quan Tĩnh dùng tiếng Đông Châu nói một câu gì đó, Đỗ Đình vội vàng phiên dịch: "Ngũ điện hạ nói, ngài ấy nguyện dùng mạng mình để đền mạng Hoài Vương điện hạ."

"Mạng của cậu ta, đối với ta mà nói, không đáng một xu." Dụ Quân Chước lạnh nhạt đáp.

"Nhưng ta có thể cho các ngươi một cơ hội, phái một người trở về, trong vòng một tháng tìm ra giải dược của Vong Xuyên. Nếu làm được, Đại Du và Đông Châu có thể tiếp tục hòa đàm. Nếu không, thủy sư sẽ lấy toàn bộ sứ đoàn của các ngươi tế cờ, sau đó đánh thẳng vào Ngọc Thương, để Đông Châu phải trả giá bằng máu cho Hoài Vương."

Dụ Quân Chước nói chuyện không hề nâng giọng, nhưng từng câu từng chữ rơi vào tai Đỗ Đình đều khiến người ta sợ hãi không thôi.

Dứt lời, y xoay người rời đi.

Nhưng còn chưa ra khỏi dịch quán, phía sau liền vang lên giọng nói của Đỗ Đình.

"Vương phi điện hạ, Ngũ điện hạ nói ngài ấy muốn trở về để tìm giải dược Vong Xuyên cho Hoài Vương điện hạ." Đỗ Đình lên tiếng, phía sau hắn là Thượng Quan Tĩnh với vẻ mặt kiên định.

"Cậu ta là chất tử, ngươi muốn ta thả chất tử về sao?" Dụ Quân Chước nhướng mày.

Thượng Quan Tĩnh nghe xong Đỗ Đình phiên dịch, liền nói một câu gì đó, Đỗ Đình lập tức truyền đạt lại: "Ngũ điện hạ nói, vô luận thành hay bại, ngài ấy đều sẽ quay lại. Nếu không, đợi đến khi thủy sư đánh đến Ngọc Thương... Bệ hạ cũng sẽ không giữ lại mạng ngài ấy."

Dụ Quân Chước nhất thời không phản ứng kịp, phải mất một lúc lâu mới nhận ra Bệ hạ trong miệng đối phương chính là Hoàng đế Đông Châu.

Y nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, so với y còn nhỏ hơn vài tuổi, rồi chậm rãi mở miệng: "Được."

Ánh mắt Thượng Quan Tĩnh lập tức sáng lên, sau đó cúi người thật sâu hành lễ với Dụ Quân Chước.

Ra khỏi dịch quán, Đàm Nghiên Bang liền hỏi: "Vương phi, vì sao ngài lại đồng ý để Thượng Quan Tĩnh trở về?"

"Sứ đoàn nói đã đưa đến vị hoàng tử được sủng ái nhất." Dụ Quân Chước khẽ cười, ánh mắt xa xăm. "Nhưng ngươi nhìn xem, cậu ta có dáng vẻ của một kẻ được sủng ái sao?"

"Thật sự không giống." Đàm Nghiên Bang gật đầu.

"Cậu ta ở Đông Châu chắc hẳn không có chỗ dung thân, cho nên mới muốn nịnh bợ Vương gia, mong được che chở ở Hoài Quận. Thả cậu ta trở về, nếu làm xong việc này, với cậu ta mà nói sẽ vô cùng có lợi, cậu ta so với những kẻ khác còn tận tâm hơn."

Dụ Quân Chước suy bụng ta ra bụng người. Nếu Chu Viễn Hồi sai y đến Vĩnh Hưng Hầu phủ tìm thứ gì, y chắc chắn sẽ không dám giấu giếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.