Dụ Quân Chước hoàn toàn thản nhiên.
Sợ Chu Viễn Hồi không nhìn thấy rõ mà bất tiện, y còn chu đáo vén chăn lên, chờ người kia nằm xuống.
Chu Viễn Hồi thật sự không có cách nào với thiếu niên này, chỉ đành hít sâu một hơi rồi nằm xuống bên cạnh.
"Ai nha, suýt nữa quên tắt nến."
Dụ Quân Chước tay chân linh hoạt, từ trên người Chu Viễn Hồi "bò" qua, vươn tay dập tắt chân đèn, sau đó lại tay chân cùng dùng mà "bò" về chỗ cũ.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hai thân thể sát lại gần nhau. Sự tiếp xúc bất ngờ khiến Chu Viễn Hồi theo bản năng căng cứng, nhưng chưa kịp để nhịp tim ổn định lại, thì người gây chuyện đã ung dung chui vào ổ chăn, an tâm nằm yên.
Trong bóng tối, chẳng còn thấy chút ánh sáng nào.
Nhưng hơi thở của Dụ Quân Chước vẫn còn vương vấn bên cạnh, hương thơm nhàn nhạt trên người hắn cũng chưa tan đi, bên tai là tiếng hô hấp đều đều. Giữa không gian tĩnh lặng trống trải này, có một người khác đang ở bên hắn.
"Vương gia, ngài ngủ chưa?" Dụ Quân Chước nhỏ giọng hỏi.
"Ừm." Chu Viễn Hồi trầm giọng đáp.
"Ngủ rồi thì sao còn nghe thấy ta nói chuyện?"
Dụ Quân Chước loay hoay sờ so.ạng dưới lớp chăn mỏng một lúc lâu, cuối cùng tìm được tay Chu Viễn Hồi, liền nắm lấy.
Tim Chu Viễn Hồi đột nhiên lỡ nhịp, nhưng hắn cũng chỉ mặc kệ để đối phương nắm.
Rất nhanh, hắn nhận ra Dụ Quân Chước không có thêm động tác nào khác.
"Lại muốn làm gì?" Chu Viễn Hồi không nhịn được hỏi.
"Nến tắt rồi, trong phòng tối quá, ta có hơi sợ."
Ngón tay Dụ Quân Chước khẽ miết qua lại vết sẹo trên mu bàn tay hắn, chậm rãi nói: "Biết Vương gia ở bên cạnh, ta sẽ không sợ."
Thực ra, Dụ Quân Chước không sợ bóng tối. Y chỉ cảm thấy Chu Viễn Hồi có lẽ sẽ bất an vì không nhìn thấy gì, nên mới muốn cho đối phương biết mình vẫn ở đây.
Chu Viễn Hồi lặng lẽ mở lòng bàn tay ra, để mặc nửa bàn tay bị nắm chặt.
Tay hắn ấm áp, tay Dụ Quân Chước thì lạnh lẽo.
Ngoài kia, đêm khuya vắng lặng.
Không biết từ lúc nào, trời bắt đầu đổ mưa, từng giọt rơi xuống tí tách.
Hơi thở của Dụ Quân Chước dần chậm lại, lực nắm tay cũng lỏng dần.
Khoảnh khắc đối phương buông ra, Chu Viễn Hồi lại trở tay nắm chặt lấy.
Dần dần, bàn tay Dụ Quân Chước cũng không còn lạnh nữa.
Chu Viễn Hồi mở trừng mắt, trước mặt vẫn là một mảnh tối đen.
Hắn tự nhắc nhở bản thân, không được tham luyến, không được nắm chặt người trong tay.
Nhưng thật sự muốn đuổi người đi, hắn lại không nỡ.
Người đang ngủ có lẽ cảm thấy lạnh, nên vô thức dịch lại gần chỗ ấm. Ban đầu chỉ là dựa sát vào hắn, nhưng càng ngủ càng vô thức quấn lấy, cuối cùng cả người đều dán lên.
Chu Viễn Hồi đã từng chịu cảnh này. Lần trước bị Dụ Quân Chước cuốn chặt lấy, hắn còn phải đi tắm nước lạnh giữa đêm. Lần này cũng chẳng khá hơn là bao.
Hắn bất đắc dĩ gỡ người ra khỏi người mình. Nhưng vô tình, tay hắn chạm vào phần eo phía sau của thiếu niên. Hắn theo bản năng bóp nhẹ một cái.
Dụ Quân Chước vẫn còn quá gầy. Dù đã được nuôi dưỡng một thời gian, trên người cũng không có thêm bao nhiêu thịt. Eo và bụng đều mỏng, chẳng trách tay chân lúc nào cũng lạnh.
"Ưm..." Người trong lòng lầm bầm một tiếng, tay chân lại bắt đầu quờ quạng lung tung.
Chu Viễn Hồi chỉ còn cách xoay người thiếu niên lại, từ phía sau ôm lấy, giữ chặt cả tay lẫn chân y.
Dụ Quân Chước không thể cử động, cuối cùng đành ngoan ngoãn nằm yên.
Liên tiếp mấy ngày, y đều như vậy mà "quấn lấy" Hoài Vương điện hạ. Ban ngày thì một tấc không rời, ban đêm lại ỷ vào việc mình ngủ say, coi người ta như lò sưởi sống.
"Sáng nay dùng cơm, có muốn gọi cả Dung nhi không?" Sáng sớm hôm nay, Dụ Quân Chước hỏi.
Từ khi Chu Viễn Hồi mất đi thị lực, những việc trước đây vốn đơn giản nay lại trở nên mới lạ. Dụ Quân Chước lo hắn sẽ để ý, nên mấy ngày nay đều tự mình bầu bạn dùng bữa, không để người ngoài quấy rầy.
Nhưng hôm qua y nhận ra Chu Viễn Hồi đã quen với việc sử dụng chén đũa, dù không nhìn thấy vẫn có thể ung dung ăn uống. Vì vậy, y mới đề nghị để Chu Dung cùng ăn.
"Ừ." Chu Viễn Hồi không phản đối.
Đến bữa sáng, Dụ Quân Chước liền sai người đưa Chu Dung tới.
Sau lần biến cố vừa qua, Chu Dung càng thêm hiểu chuyện. Khi ăn cũng ngồi yên ngoan ngoãn, hành động gọn gàng, gần như không cần ai chăm sóc.
"Lúc trước không phải nói sẽ tìm tiên sinh dạy học cho Dung nhi sao? Hôm qua Lưu quản gia đã sắp xếp xong, hôm nay tiên sinh sẽ đến phủ dạy thử một buổi." Dụ Quân Chước quay sang Chu Viễn Hồi, hỏi, "Trong chốc lát, Vương gia có muốn cùng đi nghe không?"
Chu Dung ngồi bên cạnh, vẻ mặt mong chờ nhìn phụ vương.
Nhưng Chu Viễn Hồi chỉ thản nhiên nói: "Không cần, ngươi đi đi."
Chu Dung có chút thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng: "Dung mhi tự mình đi, ca ca ở lại bồi phụ vương."
"Không cần." Lần này, giọng điệu Chu Viễn Hồi dịu xuống một chút, giải thích, "Phụ vương vừa lúc muốn gặp Đàm tướng quân bàn công vụ."
Dụ Quân Chước vốn tưởng hắn không muốn đi là vì không thích tiếp xúc với người ngoài. Nhưng khi nghe hắn chủ động nhắc đến công vụ, y mới yên tâm. Trong quân doanh, công việc chắc chắn đã tồn đọng không ít. Tuy Đàm Nghiên Bang và Chương Hiến vẫn xử lý thay, nhưng việc Chu Viễn Hồi chịu chủ động hỏi han là một dấu hiệu rất tích cực.
"Được, vậy dùng bữa xong ta sẽ đưa Vương gia qua thư phòng." Dụ Quân Chước nói.
"Ừ." Chu Viễn Hồi nói.
Ba người một nhà cùng dùng bữa sáng xong, Dụ Quân Chước nắm lấy tay Chu Viễn Hồi, đưa người vào thư phòng.
Ban đầu, Chu Dung cũng lon ton đi theo bên cạnh, nhưng chẳng bao lâu đã được Chu Viễn Hồi bế lên.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bị mù, Chu Viễn Hồi chủ động ôm lấy Chu Dung. Nhóc con được sủng ái đến mức sững sờ, ôm chặt lấy cổ phụ vương, dụi tới dụi lui như một chú mèo nhỏ làm nũng.
Khi Đàm Nghiên Bang được gọi vào thư phòng, hắn ta vừa mừng vừa lo.
Ban đầu, hắnta còn tưởng Vương gia nhà mình lần này e là khó mà gượng dậy nổi, không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đối phương đã khôi phục lại uy thế như trước. Nhìn Chu Viễn Hồi mặc võ phục ngồi sau án thư, Đàm Nghiên Bang thậm chí có chút hoảng hốt, suýt nữa cho rằng Vương gia chưa từng bị mù.
"Tình hình trong doanh trại thế nào?" Chu Viễn Hồi cất tiếng hỏi.
"Hồi Vương gia, trong doanh trại mọi thứ vẫn bình thường. Ngày ngài vừa trúng độc, Vương phi đã đặc biệt dặn dò thuộc hạ phải trấn an các huynh đệ trong đại doanh, cũng nhắc Chương Hiến tăng cường tuần tra. Mấy ngày trước, Chương Hiến gửi tin báo về, nói rằng sau khi biết tin Vương gia trúng độc, trong doanh có huynh đệ tuyên bố muốn báo thù thay ngài, nhưng sau đó đều đã được hắn trấn an." Đàm Nghiên Bang bẩm báo.
"Hoài Quận thì sao?" Chu Viễn Hồi lại hỏi.
"Hôm đó xảy ra chuyện, Vương phi lập tức sai người thông báo cho đội tuần tra doanh trại. Trong thành cũng có thủy sư đóng giữ, mọi nơi đều bình an, không có biến cố gì. Quận thủ đại nhân tuy có đến phủ một chuyến, nhưng bị Vương phi đuổi đi, không dám làm càn." Đàm Nghiên Bang bẩm báo.
"Còn về sứ đoàn, Vương phi đã lệnh cho thuộc hạ phái người giam giữ tại dịch quán."
Chu Viễn Hồi rũ mắt, im lặng không nói gì, không thể nhìn ra cảm xúc trong lòng.
"Mấy ngày trước, Vương phi thả Thượng Quan Tĩnh đi, sai cậu ta đến Đông Châu tìm giải dược Vong Xuyên, thời hạn là trong vòng một tháng."
"Một tháng?" Chu Viễn Hồi ngước mắt lên. Dù đôi mắt đã mù, ánh nhìn của hắn vẫn mang theo áp lực vô hình.
"Vương phi nói rõ, nếu Thượng Quan Tĩnh có thể tìm được giải dược, Đại Du và Đông Châu có thể tiếp tục hòa đàm. Còn nếu không—" Giọng Đàm Nghiên Bang trầm xuống, vô thức trở nên dõng dạc, "—ngài ấy sẽ ra lệnh cho thủy sư giết sạch sứ đoàn để tế cờ, sau đó dẫn quân đánh thẳng vào Ngọc Thương."
Chu Viễn Hồi hơi nhướng mày, có chút tiếc nuối vì không thể tận tai nghe thấy cảnh tượng ấy.
"Vương phi thật sự nói vậy?"
"Vâng. Vương phi vẫn luôn thay Vương gia tìm kiếm giải dược. Trước đó đã nhiều lần đến thương hội xem sách, tất cả những biện pháp có thể nghĩ đến đều sai người đi thử." Đàm Nghiên Bang đáp.
"Ừ." Chu Viễn Hồi che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, cất giọng, "Bút, mực."
Đàm Nghiên Bang vội vàng lấy giấy bút, lại giúp hắn mài mực.
Chu Viễn Hồi nhận bút từ tay đối phương, nhưng mãi không đặt bút xuống.
Hồi lâu sau, hắn đưa bút trở lại, nói: "Ngươi viết đi."
"Tuân lệnh." Đàm Nghiên Bang vội tiếp nhận bút.
"Hỏi bệ hạ, chuyện Kỳ gia trước đây bị liên lụy vì vụ thuyền bang, liệu đã có định luận chưa?"
"Chỉ viết mỗi câu này thôi sao?" Đàm Nghiên Bang hỏi.
"Ừ, không cần nhiều lời."
Việc này, Chu Viễn Hồi đã nhiều lần dâng tấu lên Hoàng đế, nhưng đến nay vẫn chưa nhận được hồi đáp. Lần này, chỉ cần một câu ngắn gọn là đủ, Hoàng đế vừa thấy, ắt hiểu được ý tứ của hắn.
"Vương gia, đã viết xong." Đàm Nghiên Bang buông bút.
"Cho ngưởi mang thư đến Kinh thành. Sau đó lấy thêm một tờ giấy nữa."
Nghe vậy, Đàm Nghiên Bang vội vàng lấy một tờ giấy khác, trải lên án thư.
"Viết, thư hòa ly."
"A?" Đàm Nghiên Bang kinh hãi.
"Thư hoà ly." Chu Viễn Hồi lặp lại lần nữa.
"Vương gia, ngài đây là..."
"Viết." Giọng Chu Viễn Hồi lạnh băng, không chút dao động.
Đàm Nghiên Bang không dám nhiều lời nữa, chỉ có thể cầm bút viết theo ý hắn.
Hồi lâu sau, hắn ta buông bút, rồi theo lệnh mang tới tư ấn của Chu Viễn Hồi.
"Bổn vương tự mình đóng." Chu Viễn Hồi nhận ấn, cầm chặt trong tay.
Đàm Nghiên Bang giúp hắn thấm mực son, dìu tay hắn đặt dấu xuống.
"Trước tiên gửi thư đến Kinh thành. Sau đó cầm thư hòa ly, theo bổn vương đến Hoài Triều Thương Hội."
"Vương gia..." Đàm Nghiên Bang định nói gì đó, nhưng thấy Vương gia nhà mình đã quyết ý, cuối cùng chỉ có thể nuốt lại những lời chưa kịp thốt ra.
Những ngày qua, tình ý mà Vương phi dành cho Vương gia, hắn ta đều thấy rõ. Hắn ta không hề nghi ngờ rằng, Vương phi chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện ở bên Vương gia đến cùng. Vì vậy, hắn ta thật sự không hiểu tại sao Chu Viễn Hồi lại khăng khăng muốn viết bức thư hòa ly này.
"Hay là... thuộc hạ sai người truyền lời, để Kỳ chưởng quầy đến đây một chuyến?" Đàm Nghiên Bang thăm dò.
"Không cần, bổn vương tự mình đi gặp ông ấy." Chu Viễn Hồi dứt khoát nói.
Đàm Nghiên Bang bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa Vương gia đến thương hội. Nhưng đúng lúc đó, Kỳ chưởng quầy lại không có mặt, hai người đành phải vòng sang Kỳ phủ, cuối cùng mới tìm được người.
Khi nghe gia nhân báo tin, Kỳ chưởng quầy không khỏi kinh hãi, cứ tưởng đôi mắt của Chu Viễn Hồi đã hồi phục. Mãi đến khi trông thấy xe ngựa của phủ Tướng quân, ông mới biết mình đã nghĩ quá nhiều, bởi lẽ trước đây, Hoài Vương điện hạ chưa từng ngồi xe ngựa khi ra ngoài.
"Vương gia sao lại tự mình đến đây? Nếu có việc, chỉ cần truyền lời, Kỳ mỗ tự khắc đến một chuyến là được." Kỳ chưởng quầy vừa nói vừa đích thân nghênh đón vào phòng.
"Không có gì, chỉ là bổn vương nhiều ngày chưa rời phủ, hôm nay nhân tiện ra ngoài đi một chút." Chu Viễn Hồi thần thái tự nhiên, trông hoàn toàn không giống một người đã mất đi thị lực.
"Hôm nay đến tìm Kỳ chưởng quầy, có hai việc." Chu Viễn Hồi nói chậm rãi, giọng điệu bình thản, "Việc thứ nhất là về chuyện Kỳ gia bị liên lụy trong vụ thuyền bang. Hẳn Kỳ chưởng quầy cũng biết, án này do Tiên đế xử lý, mà Bệ hạ là nhi từ của Tiên đế, không tiện dễ dàng lật lại định luận khi đó. Vì vậy, chuyện này cứ bị trì hoãn mãi đến nay."
"Hiện giờ bổn vương đã mù, Bệ hạ hẳn cũng không tiện tiếp tục thoái thác nữa. Nếu bổn vương đoán không sai, trong vòng bảy ngày, Kinh thành sẽ có thánh chỉ truyền đến."
Nghe xong lời này, trong lòng Kỳ chưởng quầy có chút hụt hẫng.