Đêm nay, Kinh thành lại đổ tuyết.
Mọi âm thanh đều chìm trong tĩnh lặng, tiếng bước chân giẫm lên lớp tuyết mỏng vang lên chói tai trong màn đêm yên ắng.
Chu Viễn Hồi đột ngột mở mắt, theo bản năng đưa tay sang bên cạnh tìm kiếm...... Chỉ là khoảng không lạnh lẽo.
Dụ Quân Chước đâu?
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng tuyết rơi, nhưng lại không có nhịp thở đều đặn quen thuộc của thiếu niên ấy.
Một cơn bất an dâng lên trong lòng Chu Viễn Hồi. Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ lướt qua trên mái nhà. Âm thanh ấy không lớn, nhưng từng nhịp rơi vào tai lại như giẫm nặng lên ngực, khiến hơi thở hắn như bị bóp nghẹt.
Dụ Quân Chước!
Có người đang nhắm thẳng vào Dụ Quân Chước!
Chu Viễn Hồi không kịp nghĩ nhiều, lập tức xoay người xuống giường, nhanh chóng chạy ra ngoài, lần theo tiếng động kia truy đuổi. Nhưng dù hắn quen thuộc từng ngõ ngách trong vương phủ, vẫn chẳng thể nào đuổi kịp.
Rất nhanh sau đó, những tiếng bước chân bắt đầu trở nên hỗn loạn. Hắn cố gắng lắng nghe thật kỹ, nhưng lại nhận ra âm thanh ấy vọng về từ bốn phương tám hướng, khiến hắn không thể xác định được phương hướng chính xác.
"Vương gia!" Dụ Quân Chước cất giọng gọi hắn.
"Dụ Quân Chước!" Chu Viễn Hồi lập tức lao theo hướng âm thanh, nhưng chỉ trong chớp mắt, giọng nói kia lại vọng lên từ sau lưng.
"Vương gia, cứu ta!"
"Em ở đâu?"
"Vương gia, cứu ta!"
"Dụ Quân Chước! Em rốt cuộc ở đâu?"
Chu Viễn Hồi đứng giữa nền tuyết trắng, hoảng loạn như một con mãnh thú vừa bị móc mất đôi mắt, bàng hoàng lại nóng ruột.
Đột nhiên, một âm thanh sắc bén xé gió vang lên.
Ngay sau đó là tiếng rên đau đớn của thiếu niên còn chưa kịp bật ra thành tiếng.
Chu Viễn Hồi lao đến theo âm thanh, nhào xuống nền tuyết. Hai tay hắn quờ quạng trên mặt đất lạnh lẽo, đến khi chạm phải một bàn tay mềm lạnh.
"Dụ Quân Chước!" Hắn vội ôm người vào lòng, ngón tay run rẩy lần tìm nơi cổ thiếu niên, chỉ chạm phải một dòng ấm nóng.
Máu tươi vẫn không ngừng trào ra từ vết thương nơi cổ Dụ Quân Chước, hơi ấm của nó lan ra, mùi máu tanh nồng lập tức khuếch tán trong bóng đêm, như muốn nhuộm cả thế giới thành một màu đỏ thẫm.
"A!" Chu Viễn Hồi choàng tỉnh, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh.
"Hưm?" Người bên cạnh trở mình, mơ màng hỏi, "Vương gia?"
Chu Viễn Hồi vươn tay nắm lấy cánh tay Dụ Quân Chước, kéo người vào lòng, tay còn lại vội vàng lướt dọc trên người đối phương như đang kiểm tra xem y có bình an vô sự hay không.
"Vương gia, ngài gặp ác mộng sao?" Dụ Quân Chước khẽ hỏi.
"Bổn vương không sao."
Chu Viễn Hồi siết chặt vòng tay, ôm y càng chặt hơn, dường như vẫn chưa đủ, hắn dứt khoát xoay người, giam chặt thiếu niên dưới thân. Lòng bàn tay to lớn xoa đi xoa lại nơi cổ y, vì dùng lực quá mạnh, lớp chai mỏng trên tay ma sát khiến Dụ Quân Chước đau đến nhíu mày.
"Ưm... Vương gia..." Dụ Quân Chước muốn đẩy hắn ra, nhưng không có kết quả.
"Đừng nhúc nhích, ngoan." Chu Viễn Hồi áp trán lên trán y, lẩm bẩm, "Tại sao lại chạy lung tung?"
"Ta đâu có chạy lung tung..." Dụ Quân Chước nhỏ giọng biện giải.
"Bổn vương đã nói là không được chạy loạn, dù có ở trong Vương phủ cũng không được."
"Vương gia, rốt cuộc ngài đã mơ thấy gì?"
"Nếu em còn dám chạy loạn một lần nữa, bổn vương sẽ nhốt em lại, khiến không ai có thể tìm thấy em."
Dụ Quân Chước đoán chắc hẳn Chu Viễn Hồi đã gặp ác mộng, nhưng không biết rốt cuộc trong mơ hắn đã thấy gì. Chẳng lẽ Hoài Vương điện hạ mơ thấy y bỏ trốn, cho nên sau khi tỉnh dậy mới tức giận như vậy?
"Ta không có chạy loạn." Dụ Quân Chước ôm lấy cổ hắn, giọng điệu vô cùng ngoan ngoãn, thuận theo.
Chu Viễn Hồi ôm chặt y, hồi lâu mới dần dần bình ổn lại, từng chút một thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ kia. Nhưng hắn vẫn không chịu buông tay, như thể chỉ cần lơi lỏng một chút, người trong lòng sẽ biến mất ngay lập tức.
"Bồi bổn vương trò chuyện." Chu Viễn Hồi khẽ nói.
"Vương gia muốn nghe chuyện gì?" Dụ Quân Chước hỏi.
Chu Viễn Hồi dường như cảm thấy chỉ trò chuyện vẫn chưa đủ, hắn cúi xuống, trực tiếp phủ lên môi Dụ Quân Chước, dùng cách này để xác nhận người trong lòng vẫn bình an vô sự. Nụ hôn của hắn không hề ôn nhu, thậm chí có phần thô bạo. Đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập, tùy ý càn quét, quấn lấy, cắn m.út không chút kiêng nể.
"Ưm...!"
Cho đến khi Dụ Quân Chước đau đến khẽ rên lên, hắn mới chịu dừng lại.
"Em chảy máu sao?" Chu Viễn Hồi nếm được vị tanh nhàn nhạt trong miệng, thoáng hoảng hốt.
"Sao ngài lại cắn ta?" Dụ Quân Chước ấm ức, bĩu môi, "Đầu lưỡi ta bị ngài cắn rách rồi."
"Ta không cố ý... Đau lắm không?" Chu Viễn Hồi có chút áy náy.
Dụ Quân Chước cũng không giận dỗi với y, nhưng cũng chẳng muốn bị cắn thêm lần nữa, bèn vùi đầu vào hõm cổ y, không buồn so đo.
Chu Viễn Hồi ôm chặt lấy người trong lòng, cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Đêm đó, hắn không chợp mắt lần nào, sợ rằng nếu ngủ rồi sẽ lại mơ thấy cảnh tượng đáng sợ kia.
Cả đời này, hắn đã bao lần đối diện với sinh tử, trên chiến trường Nam Cảnh, trên chiến trường Đông Châu. Đao kiếm, cung tên của kẻ địch từng lần lượt nhắm vào hắn, từng lần để lại trên người hắn vô số vết thương lớn nhỏ.
Nhưng Chu Viễn Hồi chưa từng biết sợ.
Ngay cả khi trúng phải độc Vong Xuyên, hắn cũng chỉ cảm thấy nuối tiếc đôi chút.
Thế nhưng, trong giấc mơ đêm nay, hắn lại nếm trải một loại sợ hãi và bất lực chưa từng có. Hắn điên cuồng ngăn cản, nhưng đôi mắt mù lòa khiến hắn chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ có thể mặc kệ kẻ địch cứ thế cứa qua yết hầu của Dụ Quân Chước.
Hắn không dám tưởng tượng, nếu người trong lòng hắn ôm chặt lại trở thành một thi thể lạnh băng, hắn sẽ phải đối mặt thế nào?
Không được.
Hắn không thể trở thành một kẻ mù.
Một người mù không thể bảo vệ Dụ Quân Chước.
Kể từ khi mất đi ánh sáng, chưa bao giờ Chu Viễn Hồi lại khát khao nhìn thấy ánh sáng như lúc này.
Sáng sớm hôm sau.
Dụ Quân Chước tỉnh dậy, phát hiện màn giường không biết từ lúc nào đã được thả xuống.
Y ngáp một cái, vén màn lên, lại giật mình khi thấy hai hộ vệ đứng im lặng bên cạnh giường.
"Các ngươi... các ngươi làm gì?" Dụ Quân Chước kinh ngạc hỏi.
"Vương gia phân phó, tăng cường phòng vệ trong Vương phủ." Một hộ vệ nói.
Dụ Quân Chước đứng dậy, hai hộ vệ lập tức xoay người, quay lưng về phía y.
"Vương gia đâu?" Y thay quần áo xong, nhanh chóng bước ra nội thất.
"Vương gia sáng sớm đã vào cung, nói là Bệ hạ có chuyện tìm ngài ấy."
Lưu quản gia đã đứng chờ bên ngoài, thấy Dụ Quân Chước ra liền sai người chuẩn bị nước ấm cho y rửa mặt.
"Nghe nói đêm qua trong Kinh thành có nhà bị phi tặc đột nhập, Vương gia liền ra lệnh tăng cường phòng vệ trong phủ."
Tăng cường phòng vệ thì có thể hiểu được, nhưng... có cần cử người đứng ngay bên cạnh giường y canh gác không?
"Trước khi đi, Vương gia có dặn gì không?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Chỉ căn dặn phải siết chặt phòng thủ Vương phủ, còn nói Vương phi và Thế tử nếu muốn ra ngoài thì phải mang theo nhiều người bảo vệ. Nay đã sắp đến tháng Chạp, Kinh thành không được yên ổn, cần phải cẩn thận hơn." Lưu quản gia đáp.
Dụ Quân Chước liếc nhìn hai hộ vệ vẫn bám sát mình không rời, trong đầu bất giác nhớ lại những lời Chu Viễn Hồi đã nói tối qua.
Hắn nói mình ghen lắm, không muốn my quá thân cận với người ngoài.
Vậy nên hai hộ vệ này là bảo vệ y... hay đang giám sát y?
Thôi kệ đi, không sao cả.
Dụ Quân Chước cũng chẳng bận tâm lắm về sự sắp đặt này của Chu Viễn Hồi.
Dù sao y cũng chẳng có ý đồ gì khác, nên không sợ bị giám sát. Hơn nữa, hung thủ từng ám sát y vẫn chưa bị bắt, cẩn thận một chút cũng chẳng phải chuyện xấu.
—
Trong cung.
Biết được ý định của Chu Viễn Hồi, Hoàng đế nổi trận lôi đình.
"Ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết nếu làm không tốt, ngươi sẽ trở thành một kẻ điên thực sự không?"
Hoàng đế vốn ôn hòa, rất hiếm khi nổi giận, nhưng lúc này giọng điệu đã mang theo sự tức giận.
"Trẫm biết làm một kẻ mù thật khó chịu, nhưng ít nhất bây giờ ngươi vẫn có thể tỉnh táo mà nói chuyện với trẫm, vẫn là đệ đệ mà trẫm quen biết. Sau này, ngươi không cần ra chiến trường nữa, cứ ở lại kinh thành làm một vương gia nhàn tản, có Dụ Thiếu sư bầu bạn, như vậy không tốt sao?"
"Không tốt." Chu Viễn Hồi đáp.
"Vì sao? Nói cho trẫm biết vì sao?"
"Thần đệ đã quyết ý. Xin hoàng huynh truyền thái y đến."
"Dụ Thiếu sư vì sao không đi cùng ngươi? Ngươi không bàn bạc với y sao?"
"Đây là chuyện của đệ, không cần thương lượng với người khác."
"Tốt, tốt lắm... Một câu 'không cần thương lượng với người khác'." Hoàng đế cười lạnh, giọng điệu đầy bất mãn.
Hoàng đế từ trước đến nay vẫn luôn bó tay với đệ đệ này, bây giờ lại càng không biết phải làm sao.
Ngài tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục tranh cãi nữa, chỉ xua tay ra hiệu cho nội thị đi truyền Viện phán của Thái Y Viện cùng Tưởng thái y.
"Lúc trước các ngươi không phải nói rằng muốn thi châm khử độc thì phải chờ sau khi ăn giải dược sao? Nói rõ cho Hoài Vương biết đi." Hoàng đế lạnh giọng.
"Hồi Bệ hạ, Hoài Vương điện hạ tuy mới ăn giải dược chưa đủ bảy ngày, nhưng nếu muốn thi châm, vẫn có thể thử."
Nghe vậy, Hoàng đế trừng mắt nhìn Viện phán, ánh mắt hận không thể đá ông ta ra ngoài ngay lập tức.
"Lần trước ngươi nói, thi châm khử độc có thể để lại di chứng gì?" Hoàng đế hỏi.
"Sẽ ảnh hưởng đến não bộ của Vương gia, có khả năng khiến người phát điên, tính tình thay đổi lớn, cảm xúc khó kiềm chế."
"Nói cụ thể hơn, rõ ràng hơn." Hoàng đế ra lệnh.
"Có thể trở nên hung bạo, thích giết chóc..."
"Nghe thấy chưa?" Hoàng đế bước đến trước mặt Chu Viễn Hồi, lạnh lùng hỏi, "Ngươi không sợ nếu ngươi phát điên, người đầu tiên bị thương sẽ là Dụ Quân Chước sao?"
"Điên khùng không có nghĩa là ngu dại. Chỉ cần đệ còn nhận ra y, đệ sẽ không làm tổn thương y."
Hoàng đế xoa xoa mi tâm, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa. Ngài biết mà, không nên mừng rỡ quá sớm. Tính tình người đệ đệ này bướng bỉnh chẳng khác gì một con bò, ngoài Dụ Quân Chước ra thì chẳng ai có thể kéo hắn lại. Hôm nay Dụ Quân Chước không có ở đây, ngài cũng chẳng thể khuyên nổi, chỉ có thể để mặc đối phương làm theo ý mình.
—
Bên kia.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Dụ Quân Chước dẫn theo Chu Dung đến thăm Kỳ chưởng quầy và Kỳ phu nhân.
Khi thấy cháu ngoại của mình đi sau bốn hộ vệ, chưa kể mấy người khác âm thầm đề phòng từ xa, Kỳ chưởng quầy không khỏi lộ ra vẻ mặt phức tạp. Nếu ông đoán không lầm, trong bóng tối hẳn còn có ám vệ ẩn nấp. Hôm nay, cả phủ này e rằng có không dưới mười mấy người bảo vệ kín kẽ.
Dụ Quân Chước có chút ngại ngùng, kéo tay cữu cữu, hạ giọng giải thích: "Cữu cữu đừng trách, Vương gia từ khi bị mù tâm tình đã không tốt, khó tránh khỏi làm chuyện hơi khoa trương một chút."
Kỳ chưởng quầy vội xua tay: "Ta hiểu, ta hiểu, Vương gia cũng là vì để ý đến cháu mới như vậy."
"Vâng, Vương gia tất nhiên là để ý cháu rồi." Dụ Quân Chước sợ cữu cữu nghĩ mình bị giám sát mà không vui, nhưng nhìn thần sắc cữu cữu không có vẻ gì là nghĩ theo hướng đó, y mới yên tâm.
Lần này Dụ Quân Chước mang theo bản kế hoạch chỉnh đốn và cải cách mấy cửa hàng của mình, định tranh thủ thực hiện trước năm mới.
Kỳ chưởng quầy lần trước đã nghe y nhắc qua về việc này, hôm nay lại xem xét kỹ càng nội dung kế hoạch, liền quyết định cùng y tự mình đến bốn cửa hàng xem xét cụ thể rồi mới bàn bạc tiếp.
"Cháu chỉnh đốn và cải cách cửa hàng là để kiếm được nhiều tiền hơn sao?" Kỳ chưởng quầy hỏi.
"Hiện tại cháu cũng không thiếu bạc, có kiếm được tiền hay không thật ra cháu không quá để tâm. Nhưng cửa hàng này là mẫu thân để lại, cháu nghĩ dù sao cũng nên làm cho nó trông ra dáng một chút. Không cần phải đứng đầu Kinh thành, nhưng ít nhất cũng đừng quá mất mặt." Y cảm thấy chỉ cần cửa hàng có thể tự cân đối lời lỗ, làm khách hàng hài lòng, vậy là tốt rồi.
"Kinh doanh cửa hàng, quan trọng nhất là ba điểm. Thứ nhất là mặt tiền, mặt tiền trông tươm tất thì khách hàng mới sẵn lòng bước vào. Thứ hai là danh tiếng, danh tiếng tốt thì khách hàng sẽ truyền tai nhau, giúp việc buôn bán duy trì lâu dài. Thứ ba là sự cân bằng, làm sao để vừa tạo ra sản phẩm chất lượng mà không chặt chém khách, không kiếm tiền bất chính, nhưng vẫn đảm bảo lợi nhuận để không bị lỗ vốn." Kỳ chưởng quầy kiên nhẫn giải thích với Dụ Quân Chước.
"Cháu xem quán ăn này đi, mặt tiền thế này, e là mười mấy năm rồi chưa được sửa sang tử tế, nhìn đâu cũng thấy xuống cấp."
Dụ Quân Chước trước giờ chỉ nghĩ rằng cần đổi đầu bếp cho quán ăn, làm sao để món ăn ngon miệng hơn, mà lại vô tình xem nhẹ vẻ bề ngoài của cửa hàng.
Nghĩ kỹ lại, nếu muốn chỉnh đốn và cải cách toàn bộ mấy gian cửa hàng, e rằng không phải chuyện đơn giản.
Dụ Quân Chước theo cữu cữu đi xem hết từng cửa hàng một. Đến khi xem xong cửa hàng cuối cùng thì trời đã về chiều. Chu Dung nghe bọn họ bàn bạc mà chẳng hiểu gì mấy, buồn chán vô cùng, sớm đã ngủ gục trong lòng hộ vệ.
"Thế tử thật ra rất ngoan, cũng không làm loạn người khác." Kỳ chưởng quầy cười nói.
"Dung nhi rất ngoan, chỉ là ngày càng lớn, cháu có chút không bế nổi nữa."
Dụ Quân Chước vốn đã không có nhiều sức lực, ôm Chu Dung một lúc thì còn được, nhưng ôm lâu thì cánh tay liền mỏi nhừ.
"Ở Hoài Quận, người đã mời tiên sinh cho nó sao không đưa về cùng?"
"Ừm, tiên sinh có thê nhi, không tiện rời khỏi Hoài Quận." Dụ Quân Chước đáp, "Cháu đang do dự không biết nên tìm tiên sinh khác cho nhóc hay đưa nhóc vào Cung Thục?"
Đời trước, Dụ Quân Chước từng ở Cung Thục một thời gian, nhưng không thích bầu không khí nơi đó. Con cháu nhà quyền quý đều xem việc được vào Cung Thục là một vinh dự, nhưng nếu thực sự muốn học hành nghiêm túc thì Cung Thục chắc chắn không phải lựa chọn hàng đầu.
"Ta nghe nói Quốc Tử Học có lập một học đường chuyên biệt cho trẻ nhỏ nhập môn, hay là thử xem?" Kỳ chưởng quầy đề nghị.
"Cữu cữu mới đến Kinh thành, vậy mà biết còn nhiều hơn cháu?" Dụ Quân Chước có chút ngạc nhiên.
Kỳ chưởng quầy cười, không giấu diếm: "Trước khi đến Kinh thành, ta đã hỏi thăm qua rồi."
"Cữu cữu định ở lại Kinh thành sao?" Dụ Quân Chước hỏi.