Khi đang nói chuyện, một nội thị bước vào bẩm báo: "Bệ hạ, Vĩnh Hưng Hầu đã tỉnh."
Sau khi bị chém trọng thương, hoàng đế lập tức sai người đưa ông ta đến Thái Y Viện để xử lý vết thương. Giờ mới vừa khâu xong.
"Ngươi nhìn thấy thế nào?" Hoàng đế bước ra ngoại điện, hỏi tên nội thị đưa tin.
"Nô tài nhìn mà phát sợ, Hầu gia cả người đẫm máu, trên vai thịt đều bị rách toạc." Tên nội thị nhớ lại cảnh tượng đó vẫn còn run rẩy, nói tiếp, "Thái y đã cho ngài ấy uống thuốc giảm đau, nhưng vết thương sâu đến vậy, khâu lại sao có thể không đau? Nô tài đứng ngoài nghe, Hầu gia đã ngất đi mấy lần."
Hoàng đế liếc mắt nhìn về phía bức bình phong phía sau, trong đầu lại nhớ đến câu nói của Chu Viễn Hồi: Cố ý lệch mấy tấc.
Vị hoàng đệ này của ngài đúng là có chút điên rồ thật.
"Thái y nói thế nào?" Hoàng đế hỏi.
"Bẩm bệ hạ, vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần chịu đau mấy ngày." Nội thị đáp.
"Các đại nhân trong Thái Y Viện sai nô tài đến xin chỉ thị, không biết nên sắp xếp Hầu gia thế nào?"
Người bị thương trong cung, nhưng không thể cứ ở mãi trong cung được.
Nếu người nhà Vĩnh Hưng Hầu phủ thấy ông ta chậm chạp chưa về, e rằng sẽ vào cung tìm.
"Chuẩn bị kiệu, đưa ông ta về Vĩnh Hưng Hầu phủ." Hoàng đế nói.
"Bệ hạ, nếu người này rời cung, chỉ e chuyện hôm nay sẽ..." Một thái giám đứng bên cạnh dè dặt nhắc nhở.
Hắn hầu hạ bên cạnh Hoàng đế đã lâu, tất nhiên nhìn ra được Bệ hạ có ý muốn bảo vệ Hoài Vương, vì thế mới cả gan nhắc nhở.
"Ông ta muốn nói thì cũng không thể bịt miệng ông ta được." Hoàng đế thở dài, "Ngươi đích thân đưa ông ta về phủ, mang theo ít thuốc bổ. Còn nữa, chuẩn bị thêm vàng bạc, ngọc thạch, cùng nhau đưa đến Hầu phủ. Nói là..."
Hoàng đế trầm ngâm một lúc rồi mở miệng: "Nói rằng Dụ Quân Hoằng trong thời gian ở Tuần Phòng Doanh có biểu hiện không tệ, ban thưởng cho Dụ đại công tử."
"Tuân chỉ." Đồ công công lĩnh mệnh rồi lui xuống.
Lúc này, Chu Viễn Hồi bước ra từ sau bức bình phong.
Hoàng đế liếc nhìn hắn, ánh mắt hắn âm trầm, đôi mắt vừa mới hồi phục thị lực lại mang vẻ u tối sâu thẳm.
"Muốn làm gì?" Hoàng đế hỏi.
"Tìm một người đến, thay đệ truyền một câu."
"Chuyện của Dụ Quân Chước, ngươi không cần lo. Trẫm đã cho gọi y tới."
"Hoàng huynh gọi em ấy đến làm gì?" Chu Viễn Hồi trầm giọng hỏi.
"Ngươi nghĩ trẫm không báo trước cho y, chẳng lẽ để y nghe từ miệng kẻ khác?" Hoàng đế hừ lạnh, trừng mắt nhìn Chu Viễn Hồi.
"Huống chi, ngươi chém người đến sảng khoái, nhưng đã từng nghĩ đến nhỡ đâu y vẫn còn tình phụ tử thì sao? Khi đó ngươi định làm thế nào?"
Chu Viễn Hồi khẽ cau mày, im lặng hồi lâu mới mở miệng: "Em ấy......"
"Vừa bước vào cửa liền hỏi ngươi rồi, vừa lòng chưa?" Hoàng đế nói.
Chu Viễn Hồi không lên tiếng, nhưng sát khí trên người đã vơi đi đáng kể.
—
Bên kia.
Dụ Quân Chước cùng Thành Quận Vương cùng nhau rời cung.
"Tẩu tẩu, ngươi cũng thấy rồi, hoàng huynh chắc chắn sẽ che chở cho nhị ca, e rằng giam giữ mấy ngày rồi cũng thả ra thôi."
Trên xe ngựa, Thành Quận Vương vẫn đang an ủi Dụ Quân Chước.
Dụ Quân Chước có chút thất thần, nghe vậy chỉ thở dài.
"Tẩu tẩu lo lắng cho Hầu gia sao?"
"Phụ thân ta sau khi bị thương đã trở về phủ chưa?"
"Ta sẽ cho người đi hỏi thăm một chút. Vừa rồi vội quá nên quên mất." Thành Quận Vương lập tức phân phó một hộ vệ quay lại cung, nhờ cung nhân canh gác xác nhận tình hình.
Khi xe ngựa đến Hoài Vương phủ, hộ vệ kia cũng vừa kịp trở về, báo lại rằng Vĩnh Hưng Hầu vừa được kiệu nâng ra khỏi cung không lâu.
"Nếu đã đưa về phủ, hẳn là không có chuyện gì lớn." Thành Quận Vương nói.
"Ở trong cung tất nhiên không sao, nhưng về phủ rồi thì khó nói trước."
Dụ Quân Chước cẩn thận hồi tưởng lại từng lời Hoàng đế đã nói với mình, nhạy bén nhận ra trọng điểm.
Lần này, Chu Viễn Hồi có thể bình an vô sự hay không hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của Vĩnh Hưng Hầu. Nếu phụ thân y chọn cách im lặng, người trong cung chắc chắn cũng không dám làm lớn chuyện, như vậy mọi chuyện có thể được che giấu.
Ngược lại, nếu ông ta mở miệng, thì sáng sớm ngày mai, Chu Viễn Hồi sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của cả triều đình.
Dụ Quân Chước thu lại suy nghĩ, dặn dò: "Lưu quản gia, trong phủ có còn nhân sâm lâu năm không? Ông chuẩn bị một ít, nấu một bát canh sâm."
"Vương phi muốn uống canh sâm sao? Nhưng đại phu đã dặn ngài không thể dùng đồ đại bổ, chỉ sợ bồi bổ quá mức lại phản tác dụng." Lưu quản gia nói.
"Không phải ta uống, ông cứ chuẩn bị cho tốt, lát nữa mang đến Vĩnh Hưng Hầu phủ."
"A?" Thành Quận vương bên cạnh vội hỏi, "Tẩu tẩu định đưa canh sâm cho Hầu gia?"
Dụ Quân Chước không vội giải thích với hắn ta mà trước tiên cho gọi Đàm Nghiên Bang.
May mắn là hôm qua Chu Viễn Hồi vào cung không mang theo Đàm Nghiên Bang, mà để hắn ta ở lại Vương phủ trông coi. Dụ Quân Chước nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc, Đàm Nghiên Bang lập tức hiểu rõ mức độ nghiêm trọng.
"Ngươi chọn mấy hộ vệ khỏe mạnh, lát nữa theo ta đến Hầu phủ."
"Vương phi muốn đích thân đi sao? Thuộc hạ có thể đi thay." Đàm Nghiên Bang hỏi.
"Ừ nhỉ, ta đi thì không thích hợp." Dụ Quân Chước rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Chuyện này cần một người có đủ sức chấn nhiếp, nếu tự mình đi thì hiệu quả có khi lại không bằng.
Nghĩ vậy, Dụ Quân Chước đưa mắt nhìn về phía Thành Quận Vương.
"Tẩu tẩu nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ muốn ta đi đưa canh sâm cho Hầu gia?"
"Đúng vậy, điện hạ đi là thích hợp nhất." Dụ Quân Chước nói.
"Vậy... được thôi." Thành Quận Vương tuy không rõ ý của y, nhưng vẫn không chút do dự gật đầu, "Dù sao người cũng là do nhị ca ta chém bị thương, coi như ta đi thay nhị ca bồi tội một chút."
Bên này, Lưu quản gia đã nhanh chóng phân phó xuống dưới, không bao lâu sau, nhà bếp đã hầm xong canh sâm.
Dụ Quân Chước dặn dò Thành Quận Vương vài câu, sau đó để Đàm Nghiên Bang hộ tống hắn ta đến Vĩnh Hưng Hầu phủ.
—
Hầu phủ.
Khi Vĩnh Hưng Hầu được đưa về phủ, miệng vết thương đã được xử lý ổn thỏa. Người trong phủ ai nấy đều biết ông ta bị thương, nhưng không rõ nguyên nhân cũng như mức độ nghiêm trọng.
Dụ phu nhân ban đầu còn lo lắng cho thương thế của Vĩnh Hưng Hầu, nhưng ngay sau đó, thái giám truyền chỉ của Hoàng đế đến, nói phần thưởng được ban xuống là dành cho Dụ Quân Hoằng. Lập tức, bà ta không còn tâm trí lo lắng nữa, chỉ một lòng vui mừng.
"Lão gia, Bệ hạ cố ý thưởng cho Quân Hoằng, có phải là đang ngầm ám chỉ điều gì không?" Dụ phu nhân phấn khởi nói.
"Trước đây mấy ngày không phải ông đã dâng sớ xin phong Quân Hoằng làm Thế tử sao? Bệ hạ có phải đã động tâm rồi?"
Vĩnh Hưng Hầu sắc mặt tái nhợt, vết thương trên vai đau nhói như xuyên tim, nào còn tâm trí mà trả lời những chuyện này?
"Lão gia, sao người lại bị thương thế này?" Lúc này, Dụ phu nhân mới sực nhớ đến thương thế của trượng phu, vội hỏi.
"Người trong cung đã đi hết rồi sao?" Vĩnh Hưng Hầu hỏi.
"Đi cả rồi, còn mang theo chút đồ bổ, nói là để ngài bồi bổ thân thể."
"À." Vĩnh Hưng Hầu đau đến mức phải nhắm mắt lại, hít sâu để giảm bớt cơn đau.
"Lão gia..."
"Câm miệng!"
Dụ phu nhân bị ông ta quát lớn thì có chút ngượng ngùng, hậm hực nói: "Lão gia, tính tình của ngài thực sự nên sửa đổi một chút, bằng không sớm muộn gì cũng gặp rắc rối."
"Ra ngoài!" Vĩnh Hưng Hầu giận dữ quát, "Tất cả cút đi!"
Dụ phu nhân không phải người dễ bị xem thường, nghe vậy lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, dẫn theo hạ nhân đi kiểm kê những vật phẩm Hoàng đế ban thưởng cho Dụ Quân Hoằng.
Nhìn kỹ lại, bà ta cảm thấy đằng sau hành động này của Hoàng đế có thể ẩn chứa hàm ý gì đó. Nghĩ vậy, nỗi bực tức vì bị phu quân quát tháo ban nãy lập tức tan biến.
—
Trong phòng.
Vĩnh Hưng Hầu nghiêng người dựa vào giường, hơi thở nặng nề mang theo chút mệt mỏi.
Cả đời này, ông ta luôn coi trọng sĩ diện. Lúc trước, đứa nghịch tử kia—không vâng lời ông ta mà lại gả cho Hoài Vương, chuyện đó đã khiến ông ta tức giận đến phát bệnh không biết bao nhiêu lần.
Sau này, khi chiến sự Đông Châu kết thúc, Hoài Vương lập công lớn, lời bàn tán trong kinh thành về Hoài Vương cũng không còn như trước. Có khi, bách tính ca ngợi công lao của Hoài Vương còn tiện thể khen ngợi Dụ Quân Chước vài câu.
Ngày tháng trôi qua, cuối cùng ông ta cũng tự thuyết phục bản thân.
Nam thê thì nam thê, thôi thì cũng được.
Dù sao cũng là Vương phi của một thân vương, lại thêm danh hiệu Thiếu sư, cũng không quá mất mặt.
Vĩnh Hưng Hầu tự thuyết phục mình, quyết định giảng hòa với đứa con bướng bỉnh kia.
Lúc hai người họ hồi Kinh, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần Hoài Vương thoải mái, rộng rãi dẫn theo lễ vật tới cửa bái kiến, ông ta với tư cách nhạc phụ tất nhiên sẽ nén giận, không làm mặt lạnh, coi như mượn cơ hội này mà bước qua mâu thuẫn trước đây.
Phụ tử nào có thù hận qua đêm?
Dù gì, Dụ Quân Chước cũng là cốt nhục của ông ta, trong người chảy cùng một dòng máu.
Nhưng ai ngờ, sau khi hai người kia hồi Kinh, bọn họ vẫn không hề tới bái kiến.
Chu Viễn Hồi đường đường là Hoài Vương điện hạ, chẳng lẽ lại không hiểu lễ nghi bái kiến nhạc phụ?
Hắn không tới, hoặc là cố ý trì hoãn, hoặc chính là do đứa con bất hiếu kia xúi giục!
Thế là, Vĩnh Hưng Hầu lại nổi giận, cảm thấy bản thân và Dụ Quân Chước vẫn chưa thể hóa giải mâu thuẫn.
Cho đến khi Tư Thiên Giám trình tấu chuyện dời mộ lên triều đình.
Lễ bộ đã định sẵn quy trình, không để người của Vĩnh Hưng Hầu phủ tham dự.
Nếu ông ta thực sự không đi, sau này ở Kinh thành còn làm sao ngẩng mặt lên? Quan lại và bách tính chắc chắn sẽ cho rằng ông ta là kẻ bạc tình bạc nghĩa, vứt bỏ thê nhi. Khi đó, Vĩnh Hưng Hầu phủ cũng sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Hoài Vương phủ.
Có lẽ là phẫn nộ, có lẽ là không cam lòng, hoặc có lẽ là mang theo tâm tư khác, Vĩnh Hưng Hầu giằng co mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết định cúi đầu trước, tìm gặp Chu Viễn Hồi.
Dụ Quân Chước — đứa con bướng bỉnh kia — không thể nói lý, nhưng tìm Hoài Vương, có lẽ còn chút tác dụng.
Bởi vì biết đây là cơ hội cuối cùng, nên khi gặp mặt Chu Viễn Hồi, lời nói của ông ta có phần quá khích. Nhưng ông ta tự cho mình là bậc trưởng bối, dù Hoài Vương điện hạ có ngạo mạn đến đâu thì cũng vẫn là ca tế của mình. Chẳng lẽ lại dám chém cả nhạc phụ?
Ha!
Không ngờ đối phương thực sự chém xuống.
Có khoảnh khắc ấy, Vĩnh Hưng Hầu cảm thấy hôm nay mình khó mà giữ được mạng.
Lúc Hoài Vương rút đao, sát ý trong mắt hắn lộ rõ, không hề che giấu, thậm chí còn đáng sợ hơn tất cả dã thú mà ông ta từng gặp trong đời. Ông ta không hiểu, rõ ràng bản thân chưa từng đắc tội Hoài Vương, tại sao đối phương lại có địch ý lớn đến vậy?
Mãi đến khi Chu Viễn Hồi vung đao chém xuống, tước đi phát quan trên đầu hắn, tiện thể cạo luôn một mảng lớn tóc.
Cả đời này, Vĩnh Hưng Hầu chưa bao giờ chật vật đến thế.
Nhát đao ấy của Hoài Vương chém rơi hơn 40 năm thể diện mà ông ta luôn ngạo mạn giữ gìn.
Nhát đao tiếp theo, suýt nữa lấy luôn nửa cái mạng của ông ta.
Vĩnh Hưng Hầu liếc nhìn bả vai đang được bọc vải, cơn đau thấu tim đến mức khiến ông ta ngay cả sức mắng chửi cũng không còn.
Ông ta không cam lòng.
Ông ta không tin Hoàng đế có thể bất chấp quần thần chỉ trích, dung túng cho kẻ điên kia!
Nếu đứa con đó đã không thể vãn hồi, vậy thì dứt khoát coi như chưa từng sinh ra. Chuyện này không thể cứ thế bỏ qua.
Đã đắc tội rồi, thì chẳng còn gì để do dự nữa.
Ông ta muốn dâng sớ!
Ông ta muốn làm lớn chuyện này, để tất cả mọi người đều biết.
Thậm chí, ngay cả thể diện cũng có thể vứt bỏ.
Ít nhất, nếu mọi chuyện ầm ĩ đến cùng, vị trí Thế tử của Vĩnh Hưng Hầu phủ sẽ không rơi vào đầu Dụ Quân Chước.
Khi Vĩnh Hưng Hầu đang suy tính, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thông báo— Thành Quận Vương đến.
Sắc mặt ông ta lập tức tái nhợt, bao nhiêu "Hùng tâm tráng chí" phút chốc vỡ vụn như lâu đài cát bị sóng cuốn đi.
Bên ngoài, giọng Dụ phu nhân vang lên: "Không biết Vương gia giá lâm, thật thất lễ khi không ra nghênh đón từ xa."
"Hầu gia đâu? Bổn vương phụng mệnh đưa canh sâm đến cho Hầu gia." Thành Quận Vương đáp.
Dụ phu nhân đến giờ vẫn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trước thì Hoàng đế ban thưởng, giờ Thành Quận Vương lại đích thân mang canh sâm tới, bà ta còn tưởng phu quân mình lập được công trạng gì, liền vui vẻ mời người vào.
Trên giường, Vĩnh Hưng Hầu trán túa mồ hôi lạnh, sắc mặt so với lúc trước lại càng tái nhợt thêm mấy phần.
"Hầu gia, đây là canh sâm vừa mới sắc xong. Bổn vương phụng mệnh đưa đến, nhân lúc còn nóng thì uống đi." Thành Quận Vương nói.
Phụng mệnh?
Phụng mệnh của ai?
Thành Quận Vương không nói rõ, lời này có thể hiểu theo nhiều cách.
Nhưng trên đời này, người có thể khiến hắn ta "phụng mệnh" chỉ có một.
Hoàng đế sai Thành Quận Vương đến đưa canh sâm cho ông ta?
Vĩnh Hưng Hầu chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đau nhức đến mức suýt nữa ngất xỉu.
Hoàng đế muốn diệt khẩu vì Hoài Vương sao?
Một ý niệm lạnh lẽo xuyên thấu tâm trí ông ta.
Ông ta như rơi xuống đáy vực, tuyệt vọng nhận ra một điều may mắn, may mà ông ta còn chưa kịp viết sớ.
Bằng không, ai biết được Hoàng đế có vì bảo vệ Hoài Vương mà thẳng tay với cả nhà ông ta hay không...
Vĩnh Hưng Hầu bỗng bừng tỉnh.
Không trách được Hoàng đế sai thái giám đưa ông ta về phủ, còn ban thưởng một số thứ.
Đó là một lời cảnh cáo!
Chỉ trách ông ta lúc ấy quá đau đớn, không kịp suy nghĩ thấu đáo.
"Hầu gia, canh sâm nguội mất rồi kìa." Thành Quận Vương nhắc nhở, giọng điệu như vô tình nhưng lại mang ý vị sâu xa.
"Nếu ngài không chịu uống, bổn vương đành phải ở lại Hầu phủ đợi. Đợi đến khi Hầu gia uống xong, bổn vương mới dám trở về phục mệnh."
"Thần... thần uống!"
Vĩnh Hưng Hầu run rẩy cầm bát canh sâm bằng tay không bị thương, một hơi uống cạn.
"Uống rồi là tốt." Thành Quận Vương cười nhạt, "Hầu gia cứ yên tâm dưỡng thương, bổn vương không quấy rầy nữa."
Dứt lời, hắn ta dẫn người rời đi.
Khi bọn họ đi rồi, Vĩnh Hưng Hầu vội vàng lao đến mép giường, móc họng nôn thốc nôn tháo, muốn nôn hết số canh vừa uống ra, sợ rằng chỉ chậm một khắc là sẽ bị trúng độc mà chết.
Nhưng hành động giãy giụa quá mạnh làm vết thương trên vai nứt ra, máu lại trào ra. Cơn đau xuyên tim ập đến, ông ta trợn trắng mắt, ngất đi ngay tại chỗ.
—
Trong cung.
Hoàng đế nghe Thành Quận Vương thuật lại, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
"Đây là chiêu trò mà Dụ Thiếu sư nghĩ ra à?"
"Tẩu tẩu sợ Hoàng huynh trách tội, cố ý dặn dò đệ tiến cung báo lại." Thành Quận Vương cười híp mắt nói "Dù sao cũng là phụ thân của tẩu tẩu, đệ ép ông ta uống chút canh sâm, cũng coi như thay nhị ca tận hiếu đạo với nhạc phụ."
Hoàng đế nghe vậy, càng nhịn không được mà cười lớn.
"Hiếu đạo" này... quả thực là quá tuyệt!
"Dụ Thiếu sư còn nói gì nữa không?" Hoàng đế hỏi.
"Y nói Vĩnh Hưng hầu rất thông minh, một bát canh sâm này hẳn là đủ rồi. Nhưng chuyện của nhị ca, y sợ xảy ra biến cố, nên bảo đệ ngày mai tiếp tục đưa, cứ đưa đến khi vết thương của Hầu gia khép miệng hẳn."
Thành Quận Vương đối với chuyện này không hề có chút bất mãn nào, thậm chí còn lộ ra vài phần đắc ý.
Đưa đến khi vết thương của Hầu gia khép miệng?
Hoàng đế thầm nghĩ, vết thương của Vĩnh Hưng Hầu e rằng khó mà lành lại được.
Nếu được chọn lại một lần nữa, chắc hẳn ông ta thà rằng bị Chu Viễn Hồi một đao chém chết cho thống khoái còn hơn.
"Hoàng huynh, đệ có thể đi được chưa?" Thành Quận Vương hỏi.
"Ngày mai ngươi đừng đến phủ Hoài Vương lấy canh sâm nữa. Trẫm cho ngươi mượn Ngự Thiện Phòng, ngươi mang nhân sâm Dụ Thiếu sư hiếu kính Vĩnh Hưng Hầu đến đó, hầm kỹ một nồi. Hầm xong, trẫm lại cho ngươi mượn một đội Vũ Lâm Vệ."
Có Vũ Lâm Vệ theo cùng đi đưa canh sâm, đảm bảo hiệu quả trị liệu tăng gấp bội.
Thành Quận Vương rời đi, hoàng đế liếc mắt nhìn về phía bức bình phong.
"Vui không?" Hoàng đế hỏi, "Dụ Thiếu sư vì ngươi mà phải dùng canh sâm hủy hoại thể diện của phụ thân y."
"Đêm nay đệ có thể về không?" Đằng sau bình phong truyền đến giọng nói của Chu Viễn Hồi.
"Ngươi không định ở lại thêm vài ngày nữa sao?"
"Đêm nay trời lạnh, Vương phi sợ rét."
Hoàng đế: ......