Câu hỏi của Dụ Quân Chước vừa thốt ra, hiện trường tức khắc lặng ngắt như tờ.
Ngay cả Kỳ chưởng quầy đứng bên cạnh cũng nhanh chóng hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Chu Viễn Hồi.
"Ngài có thể nhìn thấy, đúng không?" Dụ Quân Chước đẩy người đang ôm mình ra, đối diện thẳng với ánh mắt của đối phương.
Quả nhiên, y phát hiện ánh mắt Chu Viễn Hồi không còn mông lung vô thần như trước nữa, mà là đang tĩnh lặng dán chặt lên người y.
"Ngài thật sự có thể nhìn thấy." Dụ Quân Chước khẳng định.
Chu Viễn Hồi khẽ nhíu mày, nhưng không mở miệng giải thích. Lúc này có biện bạch gì cũng vô ích. Ban nãy hắn quá mức sốt ruột, chẳng kịp suy nghĩ gì, đến cả việc che giấu cũng quên sạch.
Dụ Quân Chước nhìn sâu vào mắt hắn, trong khoảnh khắc bừng tỉnh.
Chu Viễn Hồi không phải đến hôm nay mới khôi phục thị lực.
Những ngày qua, đã có không ít lần y cảm thấy khác lạ, nhưng lại tự nhủ rằng mình chỉ nghĩ quá nhiều.
Hóa ra... tất cả đều là thật.
Chu Viễn Hồi đã có thể nhìn thấy từ lâu, nhưng lại chưa từng nói cho y biết.
Trách không được......
Trách không được Chu Viễn Hồi gần đây trở nên kỳ quái như vậy.
Đầu tiên là giữa đêm khuya vô cớ cắn nát đầu lưỡi của y, sau đó lại ra tay chém chết Vĩnh Hưng Hầu ngay trong cung. Đến hôm nay, chỉ vì không hài lòng chuyện y đi Lan Viên, lại trói chặt y mà hành hạ.
Ban đầu, Dụ Quân Chước còn nghĩ rằng, Chu Viễn Hồi do mắt không thể nhìn thấy nên tâm trạng dao động thất thường, mới có những hành động như vậy. Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ đó là hậu quả của việc đối phương lựa chọn châm cứu, khiến tính tình thay đổi hoàn toàn.
Trước đây, thái y chẳng phải đã từng nói, nếu khư độc được chữa khỏi, khôi phục thị lực, rất có thể sẽ dẫn đến chứng điên loạn sao?
Vậy thì Chu Viễn Hồi.....
Dụ Quân Chước nhìn hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối, đáy mắt tràn đầy hoang mang và nghi hoặc.
"Dụ Quân Chước..." Chu Viễn Hồi đưa tay định kéo y lại.
Nhưng Dụ Quân Chước theo bản năng lùi một bước, tránh đi bàn tay ấy.
Bàn tay Chu Viễn Hồi khựng lại giữa không trung, trong mắt thoáng hiện vẻ buồn bã
"Tại sao ngài lại lừa ta?" Dụ Quân Chước nhớ đến cảnh tượng trong noãn các hôm nay, không khỏi vừa thẹn vừa giận.
Ban đầu, y còn tưởng Chu Viễn Hồi mất kiểm soát như vậy là do không thể nhìn thấy gì. Nhưng thực tế, đối phương không chỉ có thể nhìn thấy mà còn cố tình che mắt y lại.
Trong suốt một canh giờ ấy, nam nhân kia cứ thế lặng lẽ nhìn y run rẩy, khóc thút thít, van xin, thưởng thức từng phản ứng nhỏ nhất của y.
Chu Viễn Hồi dựa vào đâu mà đối xử với y như vậy?
Trước nay không cho hắn nhìn thấy, nhưng giờ lại ngang nhiên, không chút kiêng nể mà quan sát y!
"Ta vốn định nói cho em biết." Chu Viễn Hồi nói.
Chỉ là tính toán sai lầm, để rồi bỏ lỡ cơ hội.
Dụ Quân Chước càng nghĩ càng ấm ức, trừng mắt nhìn Chu Viễn Hồi nhưng không nói lời nào.
Kỳ chưởng quầy đứng bên cạnh thấy vậy, chủ động lên tiếng: "Quân Chước, bên ngoài lạnh, vào trong phòng sưởi ấm một lát đi."
Dụ Quân Chước luôn nghe lời cữu cữu, nghe vậy, lại trừng Chu Viễn Hồi một cái, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
Kỳ chưởng quầy thở dài, rồi mới mời Chu Viễn Hồi vào phòng trà.
Chuyện xảy ra hôm nay quá đột ngột, khiến Chu Viễn Hồi lúc này cũng có chút bối rối.
Có lẽ do cơn hoảng loạn khi nãy quá mãnh liệt, đến khi chọc giận Dụ Quân Chước rồi, hắn ngược lại lại có chút trì trệ, nhất thời chưa thể hoàn toàn rút mình ra khỏi tâm trạng căng thẳng đó.
"Điện hạ tính toán thế nào?" Kỳ chưởng quầy hỏi.
"Tính toán thế nào cái gì?" Chu Viễn Hồi theo bản năng hỏi lại.
"Điện hạ cuối cùng vẫn là lựa chọn khư độc, chữa khỏi đôi mắt sao?"
"Đúng vậy." Chu Viễn Hồi không muốn nói nhiều trước mặt Kỳ chưởng quầy, chỉ nhàn nhạt đáp, "Bổn vương không muốn làm người mù."
Trong lòng Kỳ chưởng quầy đã rõ như gương, chuyện như thế này không cần hỏi nhiều.
"Quân Chước là đứa trẻ hiểu chuyện, ngài cứ giải thích rõ ràng với nó, nó sẽ không vì chuyện này mà giận dỗi." Kỳ chưởng quầy nói, "Phu thê chung sống, đầu giường cãi nhau, cuối giường lại làm lành. Chỉ cần nói rõ ràng là được."
"Ừ." Chu Viễn Hồi khẽ đáp.
"Có điều, hôm nay hai người cãi nhau, hẳn là không phải chỉ vì chuyện này, đúng không?"
Kỳ chưởng quầy đã nhận ra cảm xúc của cháu ngoại có điều bất ổn. Khi Chu Viễn Hồi còn chưa đến, Dụ Quân Chước vẫn chưa biết hắn đã khôi phục thị lực, vậy nên nguyên nhân giận dỗi chắc chắn không nằm ở chuyện này.
Chu Viễn Hồi cau mày suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mở miệng hỏi: "Em ấy nói gì với cữu cữu?"
"Nó chẳng nói gì cả, là ta nhìn ra được tâm trạng nó không tốt."
Chu Viễn Hồi thở dài, trong lòng có chút khó chịu. Hắn không ngờ rằng, Dụ Quân Chước lại không hề kể khổ với cữu cữu.
Thiếu niên giận hắn, nhưng lại giấu trong lòng, không muốn nói với ai khác.
Nhưng một người chịu ấm ức mà không thể tâm sự với ai, chẳng phải lại càng thêm tủi thân sao?
Chu Viễn Hồi cảm thấy đau lòng, trong lòng càng thêm áy náy.
"Hôm nay là bổn vương chọc giận em ấy, tất cả lỗi lầm đều do ta." Hắn trầm giọng nói.
Kỳ chưởng quầy nhìn sắc mặt hắn, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Ta thấy hôm nay Quân Chước thực sự tức giận, hay là để nó ở đây nghỉ ngơi một đêm đi."
Ông lo Chu Viễn Hồi mang người về mà dỗ không được, ngược lại khiến tình hình thêm căng thẳng.
Nói một cách công bằng, Kỳ chưởng quầy không có bất mãn gì với Hoài Vương điện hạ. Nhưng dù sao cũng là cữu cữu, khó tránh khỏi thiên vị cháu ngoại. Đặc biệt, vừa rồi trong thoáng chốc, ônh dường như nhìn thấy trên cổ tay Dụ Quân Chước có một vết bầm. Mặc dù Dụ Quân Chước nhanh chóng che lại, nhưng Kỳ chưởng quầy vẫn không thể không nghĩ nhiều.
"Cũng được." Chu Viễn Hồi đáp, "Bổn vương sẽ để lại hộ vệ bảo vệ em ấy."
Kỳ chưởng quầy đứng dậy tiễn Chu Viễn Hồi ra cửa, đến lúc sắp đi, ông không nhịn được mà căn dặn: "Quân Chước từ nhỏ đã chịu không ít khổ cực, bên cạnh cũng không có ai che chở. Vì vậy, khi bị ấm ức, nó cũng không biết tâm sự với ai. Nếu Vương gia thật lòng thương nó, xin hãy đối xử với nó tốt một chút, đừng để nó bị tổn thương."
"Ừ." Chu Viễn Hồi khẽ đáp, không biết có nghe ra hàm ý trong lời nói của đối phương hay không.
Dụ Quân Chước ở trong phòng sưởi ấm một lúc, thấy cữu cữu bước vào liền lập tức nhìn ra phía sau ông, nhưng lại không thấy ai khác.
"Ta đã nói chuyện với điện hạ rồi, tối nay cháu cứ ở lại đây." Kỳ chưởng quầy nói.
"Được." Dụ Quân Chước gật đầu, rồi hỏi, "Ngài ấy đâu?"
"Điện hạ đi rồi." Kỳ chưởng quầy nhìn Dụ Quân Chước, hỏi, "Sao vậy, muốn giữ ngài ấy lại à?"
"Không, cháu không có gì muốn nói với ngài ấy." Dụ Quân Chước đáp.
Miệng thì nói vậy, nhưng khi nghe tin Chu Viễn Hồi đã rời đi, trong lòng y vẫn có chút mất mát. Tên kia trước thì ức hiếp y, khiến y bị thương khắp người, lại còn lừa y, thế mà giờ đi không một lời từ biệt?
"Vẫn còn giận à?" Kỳ chưởng quầy hỏi.
"Vương gia có thể nhìn thấy lại rồi, thực ra mừng cho ngài ấy." Dụ Quân Chước nói.
Y đương nhiên mong rằng đôi mắt Chu Viễn Hồi có thể hồi phục. Một người như đối phương, không nên phải sống cả đời trong bóng tối. Nhưng y cũng biết, cái giá để lấy lại thị lực không hề nhỏ. Nếu đúng như lời thái y nói, liệu Chu Viễn Hồi có ngày càng trở nên điên loạn hay không?
Y có chút sợ hãi, nhưng không đến mức quá hoảng loạn.
Giống như nỗi sợ của y đối với Chu Viễn Hồi bấy lâu nay, tuy chưa bao giờ hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn ngày một vơi đi.
Điều khiến y tức giận chính là việc Chu Viễn Hồi đã lừa y.
Đặc biệt là giả vờ như bản thân không nhìn thấy gì, nhưng lại có thể đối xử với y như vậy.
Chỉ là chuyện này, y không thể nói với cữu cữu được.
"Hoài Vương điện hạ có làm gì tổn thương cháu không?" Kỳ chưởng quầy đột nhiên hỏi.
Dụ Quân Chước sững người, rồi lắc đầu: "Không có."
Cắn rách đầu lưỡi y, hay để lại đầy dấu vết trên người y, có được xem là tổn thương không?
Chuyện đó rõ ràng chỉ là đơn thuần ức hiếp người khác mà thôi!
"Vậy rốt cuộc hôm nay cháu tức giận vì chuyện gì?" Kỳ chưởng quầy hỏi.
"Không có gì đâu, cữu cữu đừng hỏi nữa." Dụ Quân Chước hơi đỏ mặt.
Kỳ chưởng quầy dường như đoán được gì đó, bật cười: "Nếu không muốn nói, vậy cứ ở lại đây thêm mấy ngày, đợi hết giận rồi hãy về."
"Cháu muốn ở lại đến Tết rồi mới về, tốt nhất qua năm cũng chẳng cần quay về nữa." Dụ Quân Chước hậm hực nói.
"Vậy cũng được, qua năm cháu theo ta về Hoài Quận."
"A?" Dụ Quân Chước sững sờ, rồi nhanh chóng nhận ra cữu cữu đang chế nhạo mình.
Kỳ chưởng quầy thấy dáng vẻ này của y, liền đoán được y cũng không thực sự định không quay về, chỉ là đang giận dỗi mà thôi.
—
Bên kia.
Chu Viễn Hồi không trực tiếp trở về Vương phủ mà tiến cung.
Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương trong Ngự Thư Phòng, nghe báo có người cầu kiến liền đặt bút son xuống.
Đợi Chu Viễn Hồi bước vào, ngài chăm chú quan sát đệ đệ của mình một lượt. Thấy người trước mặt ăn mặc chỉnh tề, phát quan đội ngay ngắn, ánh mắt cũng vô cùng sáng tỏ, lúc này mới an tâm.
Xem ra chưa phát điên.
"Nghe nói ngươi suýt nữa làm Kinh thành náo loạn?" Hoàng đế lên tiếng.
"Ai truyền ra?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Sao? Ngươi còn muốn tìm kẻ đó tính sổ?" Hoàng đế cười lạnh, "Ngươi chưa được phép đã tự ý điều động Tuần Phòng Doanh. Người trong Tuần Phòng Doanh vì kiêng dè ngươi nên không dám chống lệnh, nhưng xong chuyện rồi cũng phải có ai đến giải quyết hậu quả chứ?"
Chu Viễn Hồi vừa mới trưng dụng binh lực của Tuần Phòng Doanh, ngay sau đó bọn họ đã vào cung bẩm báo Hoàng đế.
"Người đâu?" Hoàng đế lại cầm bút son lên, vừa phê duyệt tấu chương vừa hỏi, "Thật vất vả mới tìm được, ngươi không ở cạnh bồi y, chạy vào cung làm gì? Chẳng lẽ, lần này lại muốn điều động Vũ Lâm Vệ?"
Chu Viễn Hồi hoàn toàn không để tâm đến giọng điệu châm chọc của Hoàng đế, trực tiếp đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống.
"Dâng trà cho Hoài Vương điện hạ." Hoàng đế phân phó.
"Mang thêm ít mứt hoa quả." Chu Viễn Hồi nói.
Nội thị liếc nhìn Hoàng đế, thấy ngài gật đầu mới rót một chén trà nóng, rồi mang lên cả mứt hoa quả và điểm tâm.
"Ăn ngon không?" Hoàng đế hỏi.
"Ngọt quá." Chu Viễn Hồi chỉ mới ngậm một viên mứt hoa quả trong miệng đã nhíu mày.
"Nói đi, muốn gì đây?"
"Dụ Quân Chước đang giận đệ."
Nghe vậy, Hoàng đế nhướng mày, suýt nữa bật cười thành tiếng. Trước khi Chu Viễn Hồi mở miệng, ngài đã đoán được rồi, nếu không phải hai người cãi nhau, Chu Viễn Hồi có thể để người kia rời khỏi tầm mắt mình hay sao? Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Hoài Vương trước mặt, Hoàng đế chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng.
Ai mà ngờ được, Hoài Vương điện hạ từng uy phong lẫm lẫm lại có ngày như thế này chứ?
"Vì cái gì?" Hoàng đế thu lại ý cười, hỏi.
"Đệ không nói cho em ấy biết việc đã có thể nhìn thấy."
"Chỉ vì chuyện đó?"
"Không chỉ vậy."
Hoàng đế đặt bút xuống, chờ một lúc nhưng Chu Viễn Hồi lại không nói tiếp.
"Đừng có bày cái bộ mặt thối đó làm lỡ thời gian phê duyệt tấu chương của trẫm. Muốn nói gì thì nói nhanh, không muốn nói thì mau trở về dỗ người đi."
"Có một chuyện, muốn thỉnh giáo hoàng huynh." Chu Viễn Hồi chậm rãi nói.
Hiếm khi thấy Hoài Vương điện hạ có thái độ khiêm tốn như vậy, Hoàng đế lập tức tò mò. Ngài dứt khoát rời khỏi án thư, lại sai người pha thêm một chén trà.
"Bảo bọn họ lui ra ngoài." Chu Viễn Hồi nói.
Hoàng đế vẫy tay, cho toàn bộ nội thị cùng Vũ Lâm Vệ lui xuống.
Chu Viễn Hồi hít một hơi thật sâu, uống thêm ngụm trà, lúc này mới lên tiếng: "Việc này đệ không biết hỏi ai, chỉ có thể đến tìm hoàng huynh."
Hắn hơi dừng lại một chút, rồi nghiêm túc hỏi: "Hoàng huynh và hoàng tẩu ngày thường..... Tẩu tẩy có bao giờ tức giận không?"
Hoàng đế nghe xong suýt nữa phun trà. Ngài nhướng mày nhìn Chu Viễn Hồi, cảm thấy người đệ đệ này của mình đúng là một kẻ ngốc trong chuyện tình cảm.
"Thân thể phàm nhân nào có ai không tức giận? Nhưng trẫm biết cách dỗ dành nàng. Chỉ cần hoàng tẩu ngươi giận, trẫm liền dỗ ngay, tuyệt đối không để nàng tức đến mức rời cung, trốn đi khiến người tìm không ra." Hoàng đế chậm rãi nói, vẻ mặt đầy ý vị sâu xa.
Chu Viễn Hồi không để ý đến sự chế nhạo của hoàng đế, tiếp tục hỏi: "Đệ nói là chuyện khác."
"Chuyện khác? Ý ngươi là gì?" Hoàng đế khó hiểu.
"Ngày thường, hoàng huynh có từng muốn làm gì hoàng tẩu... quá mức hay không?"
"Ngươi đang nói đến chuyện nào?"
Chu Viễn Hồi không trả lời ngay, chỉ im lặng.
Nhưng hoàng đế rất nhanh liền hiểu ra hắn đang ám chỉ điều gì...
"Quá mức đến mức nào?" Hoàng đế thu lại ý cười, nghiêm túc hỏi, "Ngươi làm y bị thương? Có thấy máu không? Có gọi thái y đến xem chưa?"
"Không có thấy máu, đệ không đến mức như vậy..." Chu Viễn Hồi thoạt nhìn có chút bực bội, hắn ngửa đầu uống cạn chén trà, giọng khàn đi, "Hoàng huynh, đệ không biết liệu bản thân có thực sự phát điên rồi hay không."
"Ngươi làm y bị thương? Dụ Thiếu sư tức giận vì chuyện này?"
"Đệ... trói tay em ấy lại."
Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt trầm xuống. Ngài cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng ánh mắt đã lộ ra vài phần nghiêm trọng.
Ngày hôm đó khi Chu Viễn Hồi châm cứu, điều ngài lo lắng nhất chính là sau khi khôi phục thị lực, đối phương sẽ mất kiểm soát cảm xúc mà làm tổn thương những người bên cạnh.
Nhưng ngài không chắc tình hình hiện tại đã nghiêm trọng đến mức nào.
"Viễn Hồi, trẫm hỏi ngươi. Khi đó, ngươi có thực sự ý thức được mình đang làm gì không?"
"Đệ biết, đệ vô cùng tỉnh táo." Chu Viễn Hồi đáp.
"Vậy trong lòng ngươi có từng có ý định làm y bị thương không? Ví dụ như cố ý để lại vết thương trên người Dụ Thiếu sư, làm y trầy da chảy máu, hoặc khiến y đau đớn—"
"Đệ sẽ không đối xử với em ấy như vậy." Chu Viễn Hồi lập tức cắt ngang lời Hoàng đế.
Nghe vậy, Hoàng đế khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy trẫm hỏi ngươi thêm một câu: khi ngươi làm những chuyện đó, là vì muốn khiến y vui vẻ hay làm y khó chịu?"
"Đương nhiên là muốn em ấy vui vẻ."
"Vậy thì ngươi không điên, ngươi chỉ là... hơi hư một chút."
"..."
Chu Viễn Hồi nhìn chằm chằm Hoàng đế, mày nhíu chặt, vẻ mặt tối sầm như một con chó săn đang cáu kỉnh.
"Viễn Hồi, ngươi không phải kẻ điên, cũng đừng suốt ngày nghĩ mình sẽ điên. Nghĩ quá nhiều thì ngay cả người bình thường cũng thành không bình thường." Hoàng đế nói.
"Chỉ cần ngươi ý thức được bản thân đang làm gì, cũng hiểu rõ hậu quả, vậy là ngươi không điên."
Chu Viễn Hồi trầm mặc một lúc, rồi hỏi: "Hoàng huynh cũng từng giống đệ sao?"
Hoàng đế dứt khoát lắc đầu: "Cái đó thì không, trẫm rất ôn nhu, không có hư như ngươi."
Chu Viễn Hồi: "..."
Hai huynh đệ này từ nhỏ đã có con đường khác nhau: một người tập võ, một người đọc sách. Hoàng đế từ nhỏ đã ở bên Tiên đế lâu hơn, lại lớn tuổi hơn mấy năm, nên những đạo lý về đối nhân xử thế, đạo làm vua đều như mưa dầm thấm đất, học được ra dáng ra hình.
Nhưng Chu Viễn Hồi thì khác.
Từ nhỏ, thời gian hắn ở bên phụ hoàng vốn đã rất ít, đến khi vừa trưởng thành thì người qu·a đ·ời. Chưa từng có ai dạy hắn phải làm thế nào để trở thành một phu quân tốt.
"Phu thê chung sống với nhau, không phải cứ 'ngươi yêu ta, ta yêu ngươi' là xong." Hoàng đế kiên nhẫn nói, "Huynh đệ như chúng ta còn phải dần dần hòa hợp, bao dung lẫn nhau, huống chi là phu thê? Đạo phu thê quan trọng nhất chính là nhường nhịn lẫn nhau, tiến một bước, lùi một bước. Ngươi nên chậm rãi suy ngẫm mới phải."
Chu Viễn Hồi lại cầm một viên mứt hoa quả bỏ vào miệng, vị ngọt làm hắn nhíu mày.
"Ngươi có thể làm chuyện xấu, nhưng phải có sự đồng thuận. Phu thê không phải là chiến trường, ngươi không thể cưỡng ép. Ngươi phải dỗ dành người ta, làm cho người ta vui vẻ, rồi muốn làm gì thì làm. Nếu người ta tức giận đến mức bỏ đi, ngươi còn muốn làm ra chuyện náo động gì nữa đây?"
Chu Viễn Hồi không nói gì, không biết là có nghe lọt hay không.
Hoàng đế thở dài, vỗ vai hắn: "Chậm rãi mà suy ngẫm đi."
"Hoàng huynh, cho đệ mấy hộp mứt hoa quả đi."
"Không phải ngươi nói là quá ngọt sao?"
"Dụ Quân Chước thích ăn."
Hoàng đế: ......
Thôi vậy, đệ đệ nhà mình cũng đâu phải khúc gỗ.
—
Dụ Quân Chước ngồi chơi cờ với cữu cữu suốt gần nửa ngày, chỉ cảm thấy chán muốn ch.ết.
Giờ này ngày thường, y vốn đang ở Vương phủ giúp Chu Dung học thuộc thơ rồi.
Dù rằng học thơ cũng chẳng thú vị gì, nhưng ít ra vẫn đỡ hơn chơi cờ.
Dụ Quân Chước có chút muốn quay về Vương phủ, nhưng lại cảm thấy mình không thể cứ thế mà đi. Chu Viễn Hồi chưa giải thích với y, cũng chưa xin lỗi. Nếu y cứ thế mà về, đối phương sau này chỉ càng lấn tới.
"Lão gia, Dụ Thiếu sư, Hoài Vương điện hạ đến." Gia đinh bước vào thông báo.
"Mau mời vào." Kỳ chưởng quầy nói.
"Điện hạ nói không muốn khiến Dụ Thiếu sư nổi giận, nên đã đi rồi." Gia đinh đặt mấy hộp mứt hoa quả lên bàn, tiếp lời; "Điện hạ bảo đây là đặc biệt mang từ trong cung về cho Dụ Thiếu sư."
Dụ Quân Chước: ......
Chu Viễn Hồi căn bản là không muốn cho y trở về đúng không?
Được.
Không về thì không về!
Dụ Quân Chước bướng bỉnh nghĩ, cùng lắm thì cứ ở đây đến tận Tết cũng được.
Đêm nay, y ngủ không yên giấc. Ở Vương phủ đã quen, nay đổi chỗ ngủ lại thấy chỗ nào cũng không thoải mái. Đặc biệt là không có Chu Viễn Hồi bên cạnh để sưởi ấm chăn, dù có đắp thế nào cũng không thấy ấm lên.
Cũng may nửa đêm y mơ thấy Chu Viễn Hồi. Ban đầu còn định đuổi người kia đi, nhưng nghĩ lại đây chỉ là mơ, cũng chẳng cần tiếp tục giận dỗi làm gì. Thế là yên tâm chui vào lòng đối phương mà ngủ.
Có một cái "lò sưởi" như Chu Viễn Hồi bên cạnh, cuối cùng cũng ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau.
Chu Viễn Hồi vẫn không đến đón y.
Dụ Quân Chước vốn không phải người hay giận dai, nhưng bị phớt lờ suốt hai ngày, trong lòng càng lúc càng ấm ức.
Y bi quan nghĩ, chẳng lẽ phu thê nào cũng như vậy sao? Y và Chu Viễn Hồi thành thân chưa đầy một năm, nếu tính từ khi gặp nhau ở Hoài Quận, thời gian ở bên nhau còn chưa tới nửa năm nữa...
Y không muốn chìm đắm trong những cảm xúc này, liền đi theo Kỳ chưởng quầy dạo một vòng kiểm tra các cửa hàng.
Lần trước, sau khi cả hai cùng đi xem xét một số cửa hàng, họ đã đề ra phương án chỉnh đốn và cải cách phù hợp với từng nơi. Hiện tại, tiệm ngọc khí kia đã bắt đầu sửa sang lại mặt tiền, dự kiến sang năm có thể khai trương lại.
Sau khi tuần tra hết các cửa hàng, Dụ Quân Chước quay về chỗ ở của Kỳ chưởng quầy, vừa vào đã thấy Chu Viễn Hồi đang ôm Chu Dung đứng trong sân.
Hai ánh mắt chạm nhau, cả hai đều khựng lại một chút.
"Dung nhi nói nhớ em, muốn ta đưa nó tới tìm em." Chu Viễn Hồi lên tiếng.
"À." Dụ Quân Chước đáp lãnh đạm, thầm nghĩ thì ra là Chu Dung muốn đến.
"Ca ca, ôm Dung nhi một cái." Chu Dung giơ tay về phía y.
Dụ Quân Chước đưa tay đón lấy Chu Dung, hỏi: "Vậy đêm nay Dung nhi muốn ở lại đây sao?"
"Dung nhi muốn ở bên ca ca." Chu Dung ôm cổ Dụ Quân Chước, sau đó nhìn sang phụ vương, ánh mắt lộ rõ vẻ mong chờ.
"Em..... Em có muốn..." Chu Viễn Hồi nhớ tới lời Hoàng đế nói, giọng điệu mềm đi đôi chút, "Em có muốn về Vương phủ không?"
Dụ Quân Chước: ......
Người này vậy mà đến một câu giải thích cũng không có.
"Ta không muốn về, ta muốn ở đây đến Tết. Qua năm, ta sẽ cùng cữu cữu đi Hoài Quận." Dụ Quân Chước lạnh nhạt nói.
"Được, tùy em. Em nói gì cũng được." Chu Viễn Hồi đáp.
Dụ Quân Chước không ngờ hắn lại nói như vậy, sống mũi không khỏi cay cay.
Tên Chu Viễn Hồi này thật quá đáng!
Y vốn nghĩ, chỉ cần đối phương giải thích rõ ràng và xin lỗi, y sẽ tha thứ. Chỉ cần Chu Viễn Hồi hứa sau này không bám lấy y nữa, không bắt nạt y, càng không lừa gạt y, thì chuyện lần này y có thể bỏ qua.
Nhưng Chu Viễn Hồi chẳng làm gì cả. Hắn không giải thích, không xin lỗi, lại còn bảo hắn muốn ở bao lâu cũng được, thậm chí đi Hoài Quận cũng không sao.
Dụ Quân Chước liếc mắt nhìn Chu Viễn Hồi một cái, không nói gì nữa, ôm Chu Dung xoay người vào phòng.
"Vương gia?" Đàm Nghiên Bang đầy khó hiểu, cảm thấy Vương gia nhà mình chắc là điên thật rồi.
Lại nghe Chu Viễn Hồi bình thản nói: "Trở về thu dọn cho bổn vương mấy bộ y phục, cả đồ tắm rửa nữa. Bổn vương dọn qua đây ở."
Đàm Nghiên Bang: ......
Còn có thể như vậy sao?