Sau Khi Xung Hỉ, Vong Phu Ta Sống Lại

Chương 97: Chương 97



Hắn nhận ra chuyện này không thể nóng vội, nếu không sẽ khiến Dụ Quân Chước hoảng sợ. Nếu muốn y chấp nhận, thì cần có đủ kiên nhẫn, chậm rãi từng chút một.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán.

Sau chuyện xảy ra tối qua, đến đêm hôm sau, Dụ Quân Chước sợ đến mức không dám ngủ cùng hắn, mà chạy sang giường nhỏ của Chu Dung.

Chu Dung thì vô cùng vui vẻ, có ca ca ôm ngủ.

Còn Chu Viễn Hồi thì đầy bụng oán niệm, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cũng khó trách Dụ Quân Chước sợ hãi như chim sợ cành cong. Trước đây đã từng vô duyên vô cớ bị cắn đến thương tích, sau đó còn bị trói lại một lần, khiến y luôn nghi ngờ rằng Chu Viễn Hồi có sở thích đặc biệt nào đó trong chuyện này, hơn nữa, còn là kiểu khiến người ta bị thương.

Tối hôm qua vô duyên vô cớ bị chạm vào chỗ đó, làm sao y có thể không sợ hãi chứ?

Đang yên đang lành, ai lại vô duyên vô cớ dùng ngón tay chọc vào nơi đó của người khác chứ?!

Chu Viễn Hồi lúc này tiến thoái lưỡng nan.

Hắn cảm thấy chuyện này thật sự rất khó để giải thích rõ ràng.

Nếu như hắn nói trước từ đầu, có lẽ Dụ Quân Chước sẽ còn tin hắn. Nhưng bây giờ sự đã rồi mới giải thích, chẳng khác nào biện hộ, trông còn giống như đang lừa gạt người ta vậy. Hắn thậm chí nghi ngờ Dụ Quân Chước đã xem hắn như một kẻ có sở thích kỳ quái nào đó...

Sau đó, trong thư phòng, hắn vô tình tìm thấy một quyển sách.

Quyển sácg này chính là thứ mà trước đây, khi còn chưa thành thân, Dụ Quân Chước từng xem qua trong một tiệm sách.

Lúc đó, Dụ Quân Chước đến Vương phủ, nói với Hoài Vương rằng mình đã mộng thấy điềm xấu, không bao lâu nữa sẽ bị trọng thương. Chu Viễn Hồi không rõ chi tiết, suýt chút nữa đã sai người giám sát y. Nhưng sau đó, thấy Dụ Quân Chước chỉ đi tiệm sách xem vài cuốn sách, hắn liền cho người mua hết những quyển đó mang về.

Hiển nhiên, Dụ Quân Chước chưa từng cẩn thận xem qua quyển sách này.

Chu Viễn Hồi mở sách ra, nhìn hình ảnh hai nam nhân quấn quýt lấy nhau bên trong, lập tức nảy ra một ý tưởng.

Đêm nay, sau bữa cơm tối, hắn mang sách đến tẩm điện.

"Ngày mai phải lên đường rồi, ta muốn ngủ sớm một chút."

Dụ Quân Chước nói câu này có chút cố ý, như thể đang đề phòng Chu Viễn Hồi sẽ lại giở trò gì đó.

"Yên tâm đi, đêm nay bổn vương sẽ không làm gì cả." Chu Viễn Hồi vươn tay về phía y, "Lại đây, bổn vương tìm được một quyển sách, muốn cùng em xem."

Dụ Quân Chước do dự một chút, nhưng vẫn đi đến bên cạnh hắn.

"Em có tiệm sách đứng tên, loại sách này chắc hẳn em biết nó dùng để làm gì rồi?" Chu Viễn Hồi hỏi.

Dụ Quân Chước liếc mắt nhìn qua một cái, lập tức đỏ mặt. Trước đây y từng lật xem qua, biết trong sách toàn là những hình ảnh không đứng đắn, liền vội vàng khép lại, không dám xem nhiều.

"Loại sách này là để dạy những người mới thành thân, chỉ cách viên phòng như thế nào." Chu Viễn Hồi chậm rãi nói.

"Cái... cái đó còn cần phải dạy sao?" Dụ Quân Chước lại lén liếc mắt một cái, rồi nhanh chóng quay đầu đi.

Chu Viễn Hồi lật đến một trang, trên đó vẽ hai nam nhân đang quấn quýt hôn môi.

"Đương nhiên là cần phải dạy, rất nhiều chuyện không phải ai sinh ra cũng biết."

"Ừm." Dụ Quân Chước không phản bác, y cũng đồng ý điểm này.

Trước khi thành thân với Chu Viễn Hồi, y cũng chỉ biết một chút, hiểu một chút.

Chỉ là, y không biết rằng, đến tận bây giờ, y vẫn chỉ hiểu biết lờ mờ mà thôi.

"Lại đây, ngồi xuống đây." Chu Viễn Hồi vỗ vỗ lên đùi mình.

Dụ Quân Chước nghe lời, đi qua ngồi xuống, tựa vào lồng ng.ực của hắn.

Chu Viễn Hồi gác cằm lên vai y, một tay ôm chặt, một tay lật từng trang sách.

Ban đầu, Dụ Quân Chước còn có thể giữ bình tĩnh. Nhưng đến khi thấy một người trong tranh bị banh hai chân ra, cả người y đều chấn động.

Chu Viễn Hồi không cho y thời gian phản ứng quá lâu, tiếp tục lật trang tiếp theo, lần này, Dụ Quân Chước hoàn toàn sững sờ.

Sao lại có thể như vậy?

Sao lại làm như vậy được?!

"Ta không muốn xem nữa!" Dụ Quân Chước vội vàng muốn đứng dậy, nhưng lại bị Chu Viễn Hồi giữ chặt trong lòng.

"Không xem thì làm sao học được?" Chu Viễn Hồi nói.

"Ta không muốn học..." Dụ Quân Chước sắc mặt tái nhợt, vội vàng dời ánh mắt, không dám nhìn tiếp.

Chu Viễn Hồi thoáng nhìn sắc mặt y, giọng nói dịu lại: "Sao vậy?"

"Như vậy... như vậy sẽ... sẽ chết người mất." Dụ Quân Chước lắp bắp.

Y không thể tưởng tượng nổi đó là loại khổ hình gì, làm sao một người có thể làm vậy với một người khác?

Chỉ cần nghĩ đến việc Chu Viễn Hồi muốn làm chuyện đó với mình, Dụ Quân Chước đã thấy sợ hãi. Y cảm thấy mình nhất định sẽ chết, Chu Viễn Hồi... nhất định sẽ lấy mạng y.

"Như thế nào mà chết được?" Chu Viễn Hồi bật cười.

"Sẽ mà." Dụ Quân Chước nhìn hắn, khuôn mặt gần như không còn chút huyết sắc, "Ta không muốn như vậy... có thể không cần như vậy không?"

Chu Viễn Hồi không ngờ phản ứng của y lại lớn như vậy, vội ôm người vào lòng, nhẹ giọng trấn an: "Không sợ."

"Vương gia, ngài hãy hứa với ta... ngài sẽ không làm vậy." Dụ Quân Chước gần như đang cầu xin hắn.

Chu Viễn Hồi vốn định giải thích rõ ràng, nhưng lại sợ nếu nói quá nhiều, Dụ Quân Chước sẽ càng thêm hoảng hốt đến mức, đêm nay không ngủ được.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể nhiều lần cam đoan rằng mình sẽ không làm vậy. Đến khi nghe được lời hứa chắc chắn, sắc mặt Dụ Quân Chước mới dần dần khôi phục chút huyết sắc.

Đêm nay, sau khi dỗ người ngủ xong, Chu Viễn Hồi cất sách cùng hộp gỗ đựng hương cao vào hành lý, quyết định mang theo đến Nam Cảnh.

Dù phản ứng của Dụ Quân Chước khi xem tập tranh nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã nắm bắt được mấu chốt của vấn đề. Dụ Quân Chước không phải vì ghét bỏ mà phản kháng, mà là vì sợ hãi.

Thiếu niên luôn cho rằng việc này sẽ gây tổn thương, thậm chí có thể mất mạng, nên mới không dám tiếp nhận. Chỉ cần hắn có đủ kiên nhẫn để làm Dụ Quân Chước tin rằng chuyện đó không đáng sợ như tưởng tượng, vấn đề này sẽ được giải quyết.

Mà Chu Viễn Hồi, lại có thừa kiên nhẫn để làm chuyện này.

Sáng hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người bắt đầu chuẩn bị khởi hành.

Ban đầu, Chu Viễn Hồi còn nghĩ rằng lần này Kỳ Phong lại sẽ bám dính lấy Dụ Quân Chước, nhưng không ngờ cậu ta lại chủ động chọn một chiếc xe ngựa khác, hơn nữa còn ôm theo Chu Dung.

Chu Dung rất thích cữu cữu Kỳ Phong, nên khi bị bế đi, cậu bé cũng rất phối hợp.

Thế nhưng, sau khi lên xe ngựa, vừa nhìn thấy một người bất ngờ chui ra từ dưới tấm thảm lông, cậu bé lập tức hoảng sợ.

"Tam vương thúc..." Cậu bé kinh hô, nhưng ngay lập tức bị Thành Quận vương che miệng lại.

"Ai cho ngươi đem nhóc con theo?" Thành Quận vương trừng mắt nhìn Kỳ Phong.

"Ngài ngốc à?" Kỳ Phong cũng lườm hắn ta một cái.

"Ta mang Dung nhi theo, Vương gia chắc chắn sẽ không có thời gian để ý đến chúng ta. Ngài chỉ cần trốn kỹ, đảm bảo ngài ấy không phát hiện ra đâu."

"Cũng đúng, vẫn là ngươi thông minh! Nhị ca ta với tẩu tẩu đang ở riêng trong xe ngựa, chắc chắn không để ý tới chúng ta đâu, hắc hắc." Thành Quận Vương cười, ôm Chu Dung qua một bên rồi nói, "Dung nhi ngoan, đừng lên tiếng, nếu không phụ vương cháu sẽ đuổi ta đi mất."

Chu Dung gật đầu lia lịa, vẻ kinh ngạc trên mặt cũng nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự phấn khích.

Bình thường, cậu bé rất ngoan ngoãn trong học đường, sau khi về phủ cũng không làm chuyện gì nghịch ngợm. Thế nên, hôm nay được Tam vương thúc dẫn trốn phụ vương và ca ca, lén lút ngồi trong xe ngựa, cậu bé cảm thấy vô cùng thú vị.

Lần này, Thành Quận Vườn lén trốn trong xe ngựa là vì Hoàng đế không cho phép hắn ta theo đoàn đến Nam Cảnh.

Ban đầu, hắn ta cũng không để tâm lắm, nhưng sau đó mới biết không chỉ có nhị ca và Dung nhi được đi, mà cả tẩu tẩu cũng đi, thậm chí ngay cả tiểu tử Kỳ Phong cũng được theo.

Dựa vào cái gì mà người khác đều có thể đi, chỉ riêng hắn ta lại không?

Thế là vào đêm Thượng Nguyên, hắn ta túm lấy Kỳ Phong năn nỉ suốt cả đêm.

Dù sao thì, chỉ cần đã đặt chân đến Nam Cảnh, gạo đã nấu thành cơm, chẳng lẽ nhị ca có thể đánh chết hắn ta hay sao?

"Ta và Quân Chước đi Nam Cảnh không phải để chơi, chúng ta đến đó để làm ăn, kinh doanh dược liệu. Một khi đã tới nơi, ta không có thời gian quản ngài đâu." Kỳ Phong liếc nhìn Thành Quận Vương, nói tiếp, "Còn nữa, nói rõ trước, nếu ngài gây họa, đừng mong ta đứng ra gánh giúp."

"Bổn vương khi nào cần ngươi đỡ đần?" Thành Quận Vương hậm hực đáp.

"Nam Cảnh không giống Kinh thành, nếu ngài không thích ứng được thì đừng tìm ta than khóc."

Thành Quận Vương trừng mắt nhìn cậu ta, rồi ôm Chu Dung nói: "Dung nhi còn có thể thích ứng được, ta có gì mà không thích ứng chứ?"

"Dung nhi không giống ngài, thằng bé vốn dĩ là người Nam Cảnh..." Kỳ Phong mới nói được một nửa, liền bắt gặp ánh mắt ngây thơ có chút mơ hồ của nhóc con, lập tức nuốt nửa câu sau vào, sửa lại lời, "Phụ vương của thằng bé từng ở Nam Cảnh một thời gian, hổ phụ vô khuyển tử mà."

"Phụ thân ta là Tiên đế đấy." Thành Quận Vương hừ một tiếng.

"......" Lúc này, Kỳ Phong thật sự cạn lời.

Ở một góc khác trong xe ngựa.

Dụ Quân Chước tựa đầu lên đùi Chu Viễn Hồi, mơ màng sắp ngủ.

Nam nhân khẽ vê nhẹ vành tai thiếu niên, ánh mắt sâu thẳm khó lường.

"Tới Nam Cảnh rồi, em có chuyện gì muốn làm không?" Chu Viễn Hồi chậm rãi hỏi.

"Muốn cùng biểu ca đến bái kiến Hầu tiên sinh." Dụ Quân Chước vẫn còn canh cánh trong lòng về chứng "điên khùng" của Chu Viễn Hồi, muốn tìm Hầu tiên sinh khám lại một lần. Nếu không, lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, thoáng cái lại sợ bị Chu Viễn Hồi cắn, thoáng cái lại sợ vô tình chọc trúng y.

"Còn gì nữa không?" Chu Viễn Hồi lại hỏi.

"Còn có... nếm thử xem bên đó có món gì ngon."

"Chỉ vậy thôi?"

"Còn có..."

Dụ Quân Chước suy nghĩ. Nếu có thể gặp lại Viễn Châu, trò chuyện với hắn một chút, chắc cũng không tệ.

Y muốn nói cho Viễn Châu biết, mình đã tìm được người mà bấy lâu nay vẫn luôn muốn tìm, dù y không nhớ rõ trước đây có từng nhắc chuyện này với hắn hay chưa. Viễn Châu là người bạn đầu tiên của y trong đời này. Khi còn ở trong Vương phủ, y gần như chuyện gì cũng kể cho hắn nghe, không hề đề phòng điều gì.

Nếu Viễn Châu biết y bây giờ sống rất tốt, chắc hẳn cũng sẽ vui thay cho y.

Điều duy nhất khiến y cảm thấy chột dạ chính là, chuyện đã xảy ra vào đêm trước khi Viễn Châu rời khỏi Kinh thành. Chuyện đó luôn canh cánh trong lòng y, đến mức bây giờ y vẫn có chút sợ hãi khi đối mặt với đối phương. Đồng thời, y cũng lo lắng nếu Chu Viễn Hồi biết được, e rằng sẽ không vui.

"Nghĩ gì thế?" Chu Viễn Hồi nhẹ véo vành tai y.

"Vương gia, có chuyện này..." Dụ Quân Chước tránh ánh mắt hắn, trông có vẻ hơi do dự.

"Chuyện gì?" Chu Viễn Hồi lẳng lặng nhìn y.

Dụ Quân Chước ngồi thẳng dậy, khẽ nói: "Ta có một người bằng hữu."

"Bằng hữu nào?" Giọng Chu Viễn Hồi trầm thấp, "Bổn vương nhớ rõ em đâu có nhiều bằng hữu, chẳng lẽ là Trần Tri Vãn?"

Dụ Quân Chước bỗng nhiên nhớ lại chuyện hôm đó, khi y đến Quốc Tử Giám xin nghỉ giúp Chu Dung.

Khi ấy, y chỉ trò chuyện với Trần Tri Vãn vài câu, vậy mà sau khi về phủ, liền bị Chu Viễn Hồi ôm hôn thật lâu. Nụ hôn ấy có chút thô bạo, mang theo ý trừng phạt rõ rệt.

Chính ngày hôm đó, y mới nhận ra, lần trước Chu Viễn Hồi trói y lại không phải vì bất kỳ lý do nào khác, mà là vì ghen.

Trước đó, y vẫn luôn cho rằng sự mất kiểm soát của Chu Viễn Hồi hôm ấy là do y đi dự hội ngắm hoa chỉ ít lâu sau khi để tang người kia. Y cứ tưởng rằng đối phương tức giận vì điều đó. Ai ngờ, hắn đã hiểu sai hoàn toàn. Điều mà Chu Viễn Hồi thật sự để ý không phải hội ngắm hoa, mà là việc chỉ một lần gặp gỡ thoáng qua, y vẫn nhớ rõ cái tên Trần Tri Vãn suốt mấy tháng trời.

Hoài Vương điện hạ ghen tuông, mức độ vượt xa sức tưởng tượng của y.

Nếu đối phương biết y vẫn còn nhớ đến một tên hộ vệ sau từng ấy thời gian, e rằng sẽ càng tức giận hơn nữa.

Dụ Quân Chước bất giác rùng mình, không nhịn được mà khẽ kẹp chặt hai chân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.