Sau Khi Xung Hỉ, Vong Phu Ta Sống Lại

Chương 99: Chương 99



Lúc tối, Dụ Quân Chước có uống chút rượu nên đêm nay ngủ khá sâu.

So với đại doanh thủy sư, đại doanh của Nam Cảnh quy củ và bài trí chặt chẽ hơn nhiều, không giống như những doanh trướng tạm bợ, chắp vá.

Sáng sớm hôm sau, vẫn chưa thấy Chu Viễn Hồi và Chu Dung trở về.

Dụ Quân Chước đi dạo quanh doanh trại một chút, nhưng không thấy ai quen thuộc.

Nếu Viễn Châu đang ở trong doanh, biết y đến, lẽ ra cũng phải chủ động đến chào hỏi một tiếng mới đúng. Nhưng từ tối qua đến giờ, y không hề thấy bóng dáng đối phương, cũng chưa gặp lại những hộ vệ mà y từng thấy trong Vương phủ lúc trước.

Chẳng lẽ, Viễn Châu cũng không có ở đây?

Vậy hắn đã đi đâu rồi?

Sau khi dùng xong bữa sáng, Kỳ Phong đề nghị dẫn mọi người đến trại tìm gặp Hầu tiên sinh.

Dụ Quân Chước không ngờ rằng nơi Hầu tiên sinh tạm cư lại gần đại doanh đến vậy. Y không rõ liệu các trại dân xung quanh có an toàn hay không, nên quay sang hỏi ý kiến Đàm Nghiên Bang.

Nhiệm vụ của Đàm Nghiên Bang là bảo vệ an toàn cho Vương phi, mà Vương gia cũng không ra lệnh cấm xuất doanh, vì vậy hắn ta chọn ra mấy hộ vệ, hộ tống Dụ Quân Chước, Kỳ Phong cùng Thành Quận Vương đến thôn trại nơi Hầu tiên sinh đang ở.

"Trại tử bên này trông như thế nào? Có giống những nơi chúng ta đi ngang qua trước đó không?" Trên đường đi, Dụ Quân Chước tò mò hỏi.

"Ta cũng chưa đi nhiều lắm. Trại nơi Hầu tiên sinh ở tên là Vân trại, trong đó có rất nhiều y nữ. Nhưng họ không chỉ chữa bệnh, mà chủ yếu là luyện chế dược liệu." Kỳ Phong giải thích.

"Y nữ? Không phải vu nữ à?" Thành Quận Vương chen vào.

"Ngài rảnh rỗi quá nên mới nghe loạn xạ, lời nói ra cũng chẳng ra làm sao cả." Kỳ Phong cười nhạo.

Mọi người tiến vào trại, Dụ Quân Chước lập tức nhận ra nơi này có phong cách rất giống với những trại mà bọn họ đã đi ngang qua trước đó. Trong trại chủ yếu là những ngôi nhà trúc hai tầng hoặc ba tầng, mang đậm nét kiến trúc đặc trưng của Nam Cảnh.

"Quả thật chẳng giống nơi có vu nữ chút nào." Thành Quận Vương nhận xét.

"Nếu muốn tìm vu nữ, ngài nên đến Nam Thiệu, chứ ở đây thì không có." Kỳ Phong nói rồi đi hỏi thăm vài người trong trại.

Sau đó, cậu ta quay lại báo: "Hầu tiên sinh đã vào núi hái thuốc, có lẽ phải đến quá trưa mới quay về."

Dụ Quân Chước thầm nghĩ, vị Hầu tiên sinh này quả thật khó gặp.

Từ đại doanh đến đây không tính là xa, nhưng đường đi gập ghềnh, lên xuống không dễ dàng. Mọi người đã cất công đến tận nơi, liền quyết định chờ đến trưa, biết đâu khi ấy Hầu tiên sinh đã quay lại.

Kỳ Phong từng ở đây một thời gian nên quen biết không ít người, liền chủ động tìm người sắp xếp bữa trưa.

Đàm Nghiên Bang thực ra không muốn để Dụ Quân Chước ăn bên ngoài, dù sao thói quen ẩm thực của Nam Cảnh và Kinh thành khác biệt quá lớn, lỡ có vấn đề gì thì không hay.

Thế nhưng, nhìn trời đã gần trưa, nếu quay về đại doanh thì quá phiền phức.

Cuối cùng, trước bữa ăn, Đàm Nghiên Bang vẫn cẩn thận kiểm tra lại đồ ăn một lượt rồi mới để Dụ Quân Chước dùng bữa.

"Đúng rồi, Đàm tướng quân, ngươi có biết nhà ngoại của Dung nhi ở đâu không?" Trong lúc ăn cơm, Dụ Quân Chước quay sang hỏi Đàm Nghiên Bang.

"Mạt tướng có biết đôi chút." Đàm Nghiên Bang nói, "Nhà ngoại của Thế tử là người Nam Thiệu, hơn nữa còn có chút địa vị."

Người Nam Thiệu?

Dụ Quân Chước chợt nhớ đến lời của Kỳ Phong khi nãy, Nam Thiệu có vu nữ.

Như vậy, mọi chuyện đã rõ ràng.

Không ngờ rằng Chu Dung lại mang trong mình một nửa huyết thống Đại Du, một nửa huyết thống Nam Thiệu. Hiện giờ hai nước đang giao hảo, với y mà nói, đây hẳn là một chuyện tốt.

"Ngươi đã từng gặp mẫu thân của Dung nhi chưa?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Mạt tướng từng may mắn gặp qua một lần." Đàm Nghiên Bang đáp.

"Nàng ấy trông như thế nào?" Thành Quận Vương hiếu kỳ hỏi.

"Mẫu thân của Thế tử là một nữ tử vô cùng mỹ lệ."

Kỳ Phong lén lút liếc nhìn Dụ Quân Chước, cảm thấy chủ đề này có chút nhạy cảm, bởi vì cậu ta nhận ra sắc mặt biểu đệ nhà mình dường như không được dễ chịu cho lắm.

"Ăn cơm đi, ăn nhiều một chút." Kỳ Phong gắp đồ ăn cho Dụ Quân Chước.

Dụ Quân Chước không biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ theo bản năng ăn hết những món mà Kỳ Phong gắp cho.

"Vương phi?" Đàm Nghiên Bang dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vã đưa tay đè lại đôi đũa của Dụ Quân Chước.

"Sao vậy?" Dụ Quân Chước khó hiểu.

"Sắc mặt ngài... có chút không ổn." Trên trán Đàm Nghiên Bang chợt toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Dụ Quân Chước thì không cảm thấy có gì lạ. Nhưng khi cúi đầu nhìn đôi đũa trong tay, y đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, hai chiếc đũa trong tay dường như đã biến thành bốn. Hơn nữa, chiếc đũa ấy không biết từ lúc nào lại mọc ra... chân, còn đang ngoằn ngoèo cử động, như thể đang nhảy múa trong tay y.

"Chiếc đũa này có gì đó không ổn." Dụ Quân Chước nói.

"Xong rồi." Đàm Nghiên Bang mồ hôi túa ra, lo lắng thốt lên, "Mau đi tìm y nữ!"

Thành Quận Vương vẫn còn mờ mịt, chưa kịp nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình huống. Còn Kỳ Phong thì đã hiểu ra, trong bữa ăn hôm nay có nấm, Dụ Quân Chước đã ăn không ít. Nhưng rốt cuộc là do ăn nhiều quá hay là... trúng độc rồi?!

"A? Kỳ quái quá..." Dụ Quân Chước vẫn đang chăm chú nhìn chiếc đũa trong tay.

Vì chiếc đũa vặn vẹo đến mức quái dị, y không cầm nổi mà phải buông tay. Nhưng ngay lúc ấy, y chợt phát hiện... ngón tay mình cũng mọc ra chân?! Không chỉ vậy, chúng còn bắt đầu vặn vẹo kỳ quái.

Đàm Nghiên Bang lập tức gọi y nữ đến. Sau khi kiểm tra tình trạng của Dụ Quân Chước, đối phương ra lệnh đưa y lên giường.

Nằm trên giường, Dụ Quân Chước hoàn toàn không ý thức được tình cảnh của mình. Y chỉ trợn mắt nhìn ngón tay của mình mọc ra thêm tay chân cùng thân thể, sau đó... tách ra khỏi bàn tay, hóa thành những đứa nhỏ. Chúng nhanh chóng chạy xung quanh y, nhảy nhót không ngừng.

Một lát sau, những đứa nhoe ấy mọc ra đầu, sau đó bắt đầu ríu rít gọi y: "Phụ thân ơi!"

"Sao lại nhiều thế này?" Dụ Quân Chước bối rối vô cùng.

Y chỉ ăn một bữa cơm thôi, thế mà bỗng dưng lại có cả chục đứa con?!

Giữa tiếng gọi "Phụ thân" ồn ào náo loạn, Dụ Quân Chước dần dần mất đi ý thức.

Đến khi y tỉnh lại lần nữa, những đứa nhỏ kia đã biến mất không dấu vết, cũng chẳng còn ai gọi y là phụ thân nữa.

"Đây là mấy?" Một lão nhân gầy nhưng rắn rỏi, trông đầy kinh nghiệm giơ một bàn tay ra trước mặt y, hỏi.

"Năm." Dụ Quân Chước theo bản năng trả lời, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, "Ngài là ai? Ta đang ở đâu?"

"Quân Chước!"

Kỳ Phong nghe tiếng liền lao vào, ôm chầm lấy Dụ Quân Chước, sắc mặt đầy vẻ hoảng sợ: "Đệ trúng độc do ăn nấm, suýt nữa làm ta sợ đến chết! Ta đã đặc biệt dặn dò bọn họ phải xào chín kỹ rồi, người khác ăn đều không sao, tại sao chỉ có mình đệ trúng độc?"

"Đệ trúng độc?" Dụ Quân Chước có chút mờ mịt.

Y không hề cảm thấy có gì bất thường, chỉ là toàn thân mệt mỏi, chẳng còn chút sức lực nào.

"May mà Hầu tiên sinh đến kịp, nếu không, e là đệ không giữ nổi mạng." Kỳ Phong thở dài, vẫn chưa hết hoảng hốt, "Trong trại này năm nào cũng có người ăn nhầm nấm độc. Nếu mạng lớn thì cứu được, còn nếu không thì coi như xong đời."

Dụ Quân Chước nghe vậy mà chẳng có chút sợ hãi nào.

Nhưng y không biết rằng, trong thời gian hơn một canh giờ y hôn mê, Đàm Nghiên Bang đã nghĩ sẵn cả cách chết để tạ tội, suýt nữa tự sát ngay tại chỗ.

Kỳ Phong thì khỏi phải nói, lo lắng đến mức nhảy nhót như khỉ bị đốt đuôi.

Còn Thành Quận Vương... sợ đến phát khóc luôn.

"Ngài chính là Hầu tiên sinh?" Dụ Quân Chước nhìn lão nhân gầy guộc trước mặt, lên tiếng hỏi.

"Đúng là tại hạ." Hầu tiên sinh lại bình tĩnh đáp, thần sắc trông vẫn khá vững vàng.

"Hôm nay ta tới đây là để thỉnh giáo ngài một chuyện." Dụ Quân Chước mở lời.

"Là về độc Vong Xuyên trong phủ Hoài Vương sao?" Hầu tiên sinh hỏi, rồi nói tiếp, "Việc này tiểu tử Kỳ Phong đã nói với ta rồi. Hắn bảo Vương gia hiện tại đã khôi phục thị lực, hơn nữa cũng không để lại bất kỳ di chứng nào, phải không?"

Không thể nói là hoàn toàn không có di chứng.

Dụ Quân Chước cảm thấy vẫn còn chút gì đó chưa rõ ràng.

Chỉ là, chuyện này không tiện nói thẳng trước mặt người khác, nên y ra hiệu cho Kỳ Phong và những người còn lại tránh đi một chút.

Kỳ Phong và Thành Quận Vương liếc nhìn nhau rồi lui ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại. Trước đó, Đàm Nghiên Bang đã cho người kiểm tra toàn bộ tòa trúc lâu này, phía trước và sau viện đều có hộ vệ canh giữ, nên cũng không cần quá lo lắng.

Tuy nhiên, ba người kia cũng không đi xa, đặc biệt là Kỳ Phong và Thành Quận Vương. Bọn họ đóng cửa chỉ để tiện áp tai lên nghe lén từ bên ngoài.

"Các ngươi..." Đàm Nghiên Bang nhìn thấy cảnh tượng đó thì trưng ra vẻ mặt vô cùng sửng sốt.

Kỳ Phong dịch sang bên cạnh một chút, ý tứ rõ ràng là muốn chừa chỗ để hắn ta cũng có thể cùng nghe.

Đàm Nghiên Bang nhìn bọn họ với vẻ mặt bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn quyết định tiến lại gần. Dù sao, hắn ta cũng nên nghe thử xem Vương phi và Hầu tiên sinh đang bàn bạc chuyện gì, nếu không, lát nữa gặp Vương gia mà không báo cáo được thì thật khó ăn nói. Đặc biệt là hôm nay Vương phi còn ăn nhầm nấm độc, nếu hắn ta không lập công chuộc tội một chút, chắc chắn sẽ bị phạt.

"Ta luôn cảm thấy tính tình của Vương gia dường như vẫn bị ảnh hưởng bởi độc Vong Xuyên. Không biết tiên sinh có cách nào khắc phục không?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Ồ! Ngươi có thể nói cụ thể hơn không? Bị ảnh hưởng theo phương diện nào?" Hầu tiên sinh hỏi lại.

Dụ Quân Chước có việc nhờ vả, tất nhiên không giấu giếm gì, liền kể lại toàn bộ những hành động khác thường của Chu Viễn Hồi sau khi giải độc bằng thuật châm cứu. Bao gồm cả chuyện hắn ra tay chém Vĩnh Hưng Hầu bị thương, cũng như việc nhiều lần cắn y một cách kỳ lạ.

Ngoài cửa, ba người nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau. Đến khi Dụ Quân Chước kể đến chuyện Chu Viễn Hồi nửa đêm cắn vào môi y, Đàm Nghiên Bang lập tức túm lấy hai thiếu niên bên cạnh, mỗi tay xách một người kéo đi xa.

"Hết rồi sao?" Hầu tiên sinh hỏi.

"Chừng đó còn chưa đủ kỳ lạ sao?" Dụ Quân Chước nhướng mày phản bác.

"Vương gia ngày thường đối đãi với ngươi vốn đã có sự khác biệt rõ rệt. Khi gặp chuyện liên quan đến ngươi, cảm xúc của hắn còn dao động mạnh mẽ hơn. Nhưng ngoài ngươi ra, hắn có biểu hiện tương tự với ai khác không?" Hầu tiên sinh hỏi.

"Chưa từng nghe nói. Hắn đối với người khác vẫn y như trước, không có gì khác biệt."

"Việc thái y châm cứu để trừ độc đúng là có thể khiến Vương gia dao động cảm xúc mạnh, nhưng xem ra hiện giờ, hắn chỉ dễ mất kiểm soát khi chuyện đó liên quan đến ngươi." Hầu tiên sinh nói, "Xem ra, tình cảm giữa hai phu thê các ngươi cũng không tệ nhỉ?"

Dụ Quân Chước có chút ngượng ngùng gật đầu. Y cảm thấy tình cảm giữa y và Chu Viễn Hồi cũng khá tốt.

"Chỉ cần hắn không có hành động quá mức, thì cũng không phải vấn đề lớn."

"Thật vậy sao?" Dụ Quân Chước hơi nghi ngờ.

"Nếu ngươi muốn Vương gia giữ được sự ổn định cảm xúc, không để dao động quá mạnh, thực ra cũng có cách." Hầu tiên sinh mỉm cười.

"Cảm xúc con người giống như một con sông, chỉ khi chảy chậm rãi thì mới có thể giữ được sự yên bình, không nổi sóng. Sau khi giải độc, cảm xúc của Vương gia chắc chắn sẽ khác với người thường, giống như một dòng sông vào mùa mưa, nước chảy xiết hơn hẳn."

Cách ví von này vô cùng sinh động, khiến Dụ Quân Chước lập tức hiểu ra.

"Vậy phải làm thế nào mới có thể giúp Vương gia ổn định hơn?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Rất đơn giản, cũng giống như việc trị thủy, ngăn chặn không bằng điều tiết." Hầu tiên sinh mỉm cười, "Lão hủ mạo muội hỏi một câu, phu thê các ngươi có thường xuyên gần gũi không?"

Dụ Quân Chước lập tức đỏ mặt: "Ta cũng không biết thế nào mới được coi là thường xuyên..."

"Nếu tình cảm phu thê hòa hợp, chuyện này vốn không cần quá nhiều kiêng kỵ." Hầu tiên sinh bật cười.

"Khi con người bị dồn nén h.am mu.ốn quá lâu, cảm xúc cũng dễ trở nên kích động. Vương phi có thể thử xem, nếu trong chuyện phòng the thuận theo tự nhiên một chút, để Vương gia tận hứng, liệu có thể giúp hắn ổn định hơn không?"

Thuận theo tự nhiên?

Dụ Quân Chước thầm nghĩ, làm vậy chẳng phải sẽ mất mạng sao?

"Ngươi không cần lo lắng. Theo những gì ngươi kể, Vương gia tuy bề ngoài có vẻ điên cuồng, nhưng thực chất lại cực kỳ biết kiềm chế. Dù có để hắn tận hứng, hắn cũng sẽ không làm hại ngươi đâu."

"Việc chữa bệnh vốn phải từ từ, không thể nóng vội. Ngươi cứ thử một lần theo lời lão hủ, nếu không ổn, ta sẽ tìm cách khác cho các ngươi."

Dụ Quân Chước bỗng giật mình nhận ra, bọn họ từ trước đến nay chưa từng có lần nào thực sự viên phòng.

Vậy chẳng lẽ những biểu hiện khác thường trước đây của Chu Viễn Hồi, là vì bị nghẹn quá lâu mà thành sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.