Sau Khi Xuyên Không Ta Dựa Vào Phản Diện Để Sống Sót

Chương 32: Thích khách tập kích



Sau đó nhìn sang phía vương uyên, y thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm y có hơi mất tự nhiên nói:

" Mặt ta dính gì mà ngươi nhìn ta mãi thế."

Vương uyên lúc này mới nhận thức được, hắn chột dạ vội vàng nói:

" Ta… chỉ là không ngủ được muốn làm chuyện gì cho bớt chán mà thôi."

Vân thiếu có hơi nghi ngờ nhưng cũng chẳng để ý mấy liền nói:

" Thế thì dễ, ngươi biết chơi kéo, búa, bao không???"

Vương uyên cười khổ nói:

" Ngươi bao nhiêu tuổi rồi thế mà vẫn muốn chơi trò này."

Vân thiếu bĩu môi nói:

" Ngươi sợ ta thắng chứ gì."

Vương uyên tất nhiên sẽ không chịu thua liền đồng ý chơi.

" Ta sao phải sợ chứ."

Vân thiếu nghe vậy rất đắc ý dơ ngón tay trỏ lên nói:

" ai thua sẽ bị cốc trán một cái đó."

" Ngươi không sợ cái trán vàng bạc của ngươi bị đau à."

Vương uyên tức sôi máu nói:

" Chơi thì mới biết được chứ!!!"

Vân thiếu rất đắc ý vì đây là sở trường của y.Vân thiếu với hắn dành mấy ván vẫn không phân thắng bại y có hơi mất kiên nhẫn. sau đó y liền cược một lần ra búa trùng hợp thay vậy mà lại thắng.

vân thiếu rất vui mừng nhưng cũng không dám động mạnh sợ làm yên nhiên tỉnh giấc y nói nhỏ:

" Ngươi ra đây để ta cốc trán nhanh lên."

Vương uyên mới đầu có hơi lưỡng lự nhưng hắn là người hứa là làm không hai lời lên đành phải đi ra và cúi xuống mắt hắn mở to đầy quyết tâm như đã chuẩn bị đón nhận.

Vân thiếu cũng không lương tay cốc thật mạnh, vương uyên không chịu được nhăn mặt lấy tay che chỗ bị cốc lại kêu lên:

" a… ngươi làm gì mà cốc đau thế."

hắn không dám kêu to sợ làm mọi người tỉnh giấc như vậy sẽ rất vô lễ.

Vân thiếu không phải là vô tình mà là y cố ý muốn trả thù vụ trong quán ăn và cả mấy lần hắn đánh y cướp bông tai của y nữa, y thù rất dai lên không trả là y sẽ không thể thả lỏng được.

Vân thiếu chỉ cười nhẹ ra vẻ không biết gì nói:

" Ta không phải bảo cái trán vàng bạc của ngươi sẽ không chịu nổi rồi sao."

" Với lại ta lương tay lắm rồi, tại ngươi quả yếu thôi."

Vương uyên nghiến răng nói mặt hắn đen lại:

" Ngươi!!!"

Vân đưa tay ra chặn lại nói:

" Ngươi chịu chơi mà lại không chịu thua đúng là hèn nhát."

" Mới lại ngươi chỉ bị cốc một cái mà làm như mất một miếng thịt vậy."

" Không phải quá là phô trương sao."

Vương uyên đang định nói thì xe ngựa bị rung lắc mạnh, khiến mọi người bị va đập vào xe yên nhiên và trường ca bị đánh thức, vương uyên tức giận ngó ra cửa sổ liền bị mũi tên bay qua mặt may mắn hắn phản ứng nhanh không bị trúng tên.

Vân thiếu lo lắng hỏi:

" có chuyện gì vậy."

Vương uyên quay đầu lại ánh mắt lạnh lùng nói:

" Là thích khách."

Vân thiếu sợ run người nghĩ:

" Không lẽ phải bỏ mạng ở đây sao không có ai đứng ra bảo vệ mình, mình không phải vân thiếu nói giết là giết, mình không muốn chết!!!"

Vương uyên mặt lạnh tanh nhìn ra phía trường ca nói:

" Ta và ngươi đi ra giúp đám thích khách đầu thai sớm chút."

Sau đó liền nhảy ra khỏi xe trường ca cũng lập tức nhảy theo, yên nhiên thấy vậy cũng nắm tay vân thiếu nói:

" vân ca ca yên tâm ta sẽ không để huynh xảy ra chuyện gì đâu."

Sau đó cũng nhảy ra khỏi xe.

Vân thiếu ở trong xe ngồi một góc nắm chặt vạt áo trong lòng vừa sợ hãi vừa tự trách.

" Mình thật vô dụng họ đều đứng dậy chiến đấu để có được mạng sống, tại sao mình lại hèn nhát chỉ biết ngồi ở đây như cái bù nhìn."

Tiếng động ở bên ngoài càng lúc càng vang dội tiếng đao kiếm va chạm vào nhau tạo ra âm thanh đanh thép.

vân thiếu như không thể ngồi nữa y liền đứng dậy triệu băng hàn thanh tới, rồi nghĩ:

" Mình không thể ở đây chờ chết được."

Sau đó liền cầm siết chặt thanh kiếm trong tay rồi nhảy khỏi xe, mọi người ở bên ngoài đều bị thương chỉ riêng yên nhiên cô bé không bị sao cả chỉ là sắp cạn kiệt linh lực. Bên kia phụ mẫu vân thiếu cũng không rảnh tay vì thích khách quá đông thực lực cũng không phải dạng vừa, lên dường như họ chỉ ở bên lưu hy và bảo vệ hắn, tố hành cũng tham chiến nhưng sức mạnh cả hai bên điều rất cân bằng khó phân thắng bại.

Vương uyên và trường ca điều bị thương không nhẹ, ngay khi tên thích khách định đâm vương uyên ở đằng sau, vương uyên không kịp phản ứng trường ca cũng vậy. Ngay thời điểm then chốt vân thiếu liền xuất hiện chém bay thanh kiếm trên tay tên thích khách.

Vân thiếu nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh như băng rồi vung một kiếm về phía hắn, tên thích khách không thể phản kháng liền bị thanh kiếm chém một vệt sâu, dài trên ngực máu cứ thế theo vết thương chảy ra. Vương uyên và trường ca bất ngờ đến nỗi không tin vào mắt nhìn vẻ bề ngoài thanh kiếm rất thanh thoát nhẹ nhàng mềm mại, nhưng khi tung chiêu lại dứt khoát, sắc bén nhanh chóng kết liễu đối thủ chỉ trong một chiêu. Vừa nãy vân thiếu vẫn không nỡ ra tay nhưng không hiểu vì sao chỉ mới dùng một chút lực đã khiến tên thích khách đi chào ông bà rồi. Cậu dù thế nào cũng không nghĩ tới trường hợp này!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.