Sau Khi Xuyên Không Ta Dựa Vào Phản Diện Để Sống Sót

Chương 42: Chương đặc biệt



Lời nhắc từ tác giả ( chương đặc biệt sẽ có hơn 2000 chữ và đây cũng là điểm mấu chốt của câu chuyện mong các bạn đọc và cho xin cảm nhận để mình chỉnh sửa và để chuyện trở nên hoàn thiện hơn)

Vừa thấy mặt vân thiếu gã liền quát lớn:

" Tên nghiệt súc này dám đánh nhi tử của ta!!!"

Vân thiếu bất giác run người khí tức từ người này toả ra khiến y mấy phần khiếp sợ:

" tên này lẽ nào là cha của chu cửu toi rồi…"

Lạc lam túm tay vân thiếu nghiêm giọng nói:

" Đệ đánh nhi tử nhà người ta đúng khôn****g???"

Vân thiếu ấp úng ánh mắt có vài phần né tránh.

" Là…là đệ. "

Lạc lam trầm mặc không hỏi thêm.

Gã kia thấy vân thiếu không nói gì thì càng tức giận tỏa ra luồng khí tức cuồn cuộn như làn sóng giữ dội muốn nuốt chửng vân thiếu:

" Ta hỏi lại lần nữa là ngươi đánh nhi tử của ta đúng không."

Vân thiếu cố gắng kìm nén nỗi sợ trong lòng dõng dạc nói:

" Là ta."

Câu trả lời này khiến gã có chút bất ngờ nhưng rồi lại trừng mắt với vân thiếu ánh mắt sắc bén như đao chĩa về phía vân thiếu.

" tên tiểu tử nhà ngươi đúng là không biết trời cao đất dày, ngay cả nhi tử của ta cũng dám động vào."

Vân thiếu không chịu thua giọng nói như đinh đóng xuống:

" là hắn sỉ nhục ta trước…"

Gã chỉ cười lạnh ánh mắt khinh thường:

" Loại người như ngươi còn không xứng làm thảm để nhi tử của ta dẫm lên, sinh ra đã là nghiệt chủng không ai cần thì chút sỉ nhục có là gì."

Vân thiếu tức giận hét lớn:

" ta dù không ai cần cũng không đến lượt ngươi phải quan tâm."

Gã hừ lạnh một tiếng uy áp rất liền đẩy vân thiếu quỳ xuống đất, áp bức này đẩy mạnh xuống y dù cố gắng đứng dậy nhưng không cách nào đứng dậy được.

Lạc lam hoảng hốt cầu xin:

" Vân thiếu đệ ấy nhất thời bồng bột mong vương gia tha mạng."

Mọi người ở đấy vẫn không ai nói gì coi như dửng dưng mà xem vân thiếu bị gã hành hạ khuôn mặt không chút biểu tình:

khuôn mặt gã tràn đầy ác ý và khinh bỉ nói:

" con tiện tì như ngươi là cái thá gì mà đòi cầu xin ở đây."

Vân thiếu nghe vậy tức giận quát lên:

" Con mẹ ngươi!!!, ngươi là cái gì mà dám nói tỷ ấy như vậy."

Mặt gã tối sầm xuống ánh mắt mang theo sát khí nhìn về phía vân thiếu một uy áp khủng khiếp như sắp đè bẹp vân thiếu xuống sân, gã tung ra một chưởng về phía vân thiếu lạc lam không nghĩ nhiều nhanh chóng tung ra một tia nội lực hai chiêu thức va vào nhau gây ra một vụ nổ lớn lạc lam vội dựng một rào chắn cho mình và vân thiếu, hai luồng khí tức sau vụ nổ lớn bắt đầu tan rã dần dần biến mất, mọi người không khỏi kinh ngạc ngay cả gã vừa to giọng cũng phải đứng hình mất vài giây.

Lưu hy bày ra khuôn mặt ngạc nhiên giọng nói có chút thán phục:

" Ôi trời tì nữ này có nội lực."

" Còn chặn được một chưởng của vương gia nữa."

Khuôn mặt của gã cao to kia tím tái hắn cảm thấy bản thân như bị sỉ nhục ngay cả một tì nữ cũng có thể cản được chiêu thức của hắn:

" hừ coi như ngươi có bản lĩnh để xem ngươi bảo vệ được tên tiểu tử kia đến khi nào."

Vừa nói xong gã liền tung ra vài chưởng về phía lạc lam, cô nhìn vân thiếu đang khổ sở quỳ trên mặt đất rồi quay sang khối lửa đang bay về phía mình ánh mắt phẫn nộ chợt chuyển sang màu đỏ, cô chỉ phất tay áo một ánh sáng màu đỏ vụt ra đánh tan mấy khối lửa đang tiếng về phía cô.

Ánh mắt mọi người từ bất ngờ chuyển sang lo lắng thực lực của chu gia là không thể bàn cãi người đứng đầu lại càng khủng khiếp hơn nhưng lạc lam lại chỉ cần một cái hất tay cũng có thể đánh tan được diễm hoả của hắn đúng là nếu không tận mắt chứng kiến thì nói ra cũng không ai tin.

Thấy lạc lam có thể chặn diễm hoả của mình mặt hắn càng ngày càng khó coi, hai tay nặn ra một quả cầu lửa hình cầu khổng lồ ném về phía lạc lam.

lạc lam vẫn đứng ở đó khuôn mặt xinh đẹp, mộc mạc ánh mắt mang theo sát khí, hai tay kết ấn tạo ra một trận pháp màu đỏ rực được thiết kế rất tinh xảo hiện ra ở đằng sau lưng, cô đứng chỉ tay về phía quả cầu lửa đang lao về phía mình.

" phá…"

Rất nhiều những cây kiếm được phóng ra đâm vào quả cầu lửa, chỉ một lúc khí thế lạc lam đã áp đảo quả cầu lửa bị hàng trăm cây kiếm đâm vào trong phút chốc bỗng tan rã thành những hạt nhỏ rơi xuống mặt đất.

Mặt gã càng ngày càng tối mặt nổi đầy gân xanh không do dự triệu ra một phượng hoàng lửa nó vừa kêu lên một tiếng tất cả mọi thứ xung quanh liền bị đẩy xa vài chục mét, khí tức áp bức vân thiếu dần dần biến mất chắc hẳn tên này đã dồn hết sức vào đòn tấn công. Lạc lam không chút gợn sóng người cô tỏa ra luồng khí tức màu đỏ rực cuồn cuộn mạnh mẽ đến mức vân thiếu bên cạnh cũng sắp bay ra, mọi người phải dựng kết giới mới có thể đứng ở đó được, dưới luồng khí tức màu đỏ đôi chân của lạc lam bắt đầu biến thành đuôi rắn, từng chiếc vảy lấp lánh ánh đỏ lộng lẫy đẹp đến mê hồn sau lưng cô hiện lên một con mãng xà nhe nanh hướng về phía phượng hoàng lửa.

Mọi người ở đó đều trợn tròn mắt cảnh tượng trước mắt quá phi thực lạc lam vậy mà là xà nhân tộc vân thiếu toát mồ hôi không thể tin vào mắt mình.

" Thảo nào hệ thống không muốn cho mình biết thân phận của lạc lam."

Lạc lam dường như không để tâm liền phóng mãng xà về phía phượng hoàng lửa khi vừa chạm vào nhau liền gây ra một vụ nổ lớn, vân thiếu bị văng xa vài chục mét mặt sân nứt vỡ bắn tung tóe khắp nơi, vân thiếu bị cứa vào má, máu chảy ra theo vết cứa rơi xuống đất.

lúc này giọng vân thiếu nguyên tác chợt vang lên:

" Không ổn lam tỷ bị bại lộ thân phận ngươi mau ngăn họ lại để tỷ ấy chạy thoát nếu không thì khó xử rồi."

" Hồn phách của ta còn suy yếu chưa thể đánh thắng bọn họ được cả ngươi cũng không phải đối thủ của bọn họ."

vân thiếu cũng đành bó tay:

" Ta không thể đến gần được đến gần là có khi người còn chẳng còn tí thịt nào may còn xương để chôn là tốt rồi "

Gió thổi đất cát bay khắp nơ****i hoàn toàn không nhìn thấy gì một lúc sau gió đã ngừng thổi đất bụi dần dần lắng xuống trong đám bụi đất mờ mịt đó xuất hiện bóng của lạc lam vân thiếu vui mừng khôn xiết.

" Lam tỷ…"

Y đang nói thì bị cắt ngang một giọng nói mang theo vẻ đắc ý:

" Trưởng lão vân gia mau ra tay đi cô ta bị chúng hỏa thần quyết của ta rồi chắc chắn không trụ được bao lâu nữa."

Phụ mẫu vân thiếu không đứng nhìn nữa từng bước tiến đến vừa đi tay vừa triệu thần khí một bên là kiếm một bên là đàn phát ra hào quang rực rỡ, vân thiếu thấy tình hình không ổn nhanh chóng chạy về phía lạc lam nhưng liền bị lưu hy dùng dây kim thủ vây giữ lại, chân tay y bị trói chặt y cố gắng vùng vẫy nhưng không cách nào thoát ra được.

lưu hy và tố hành tiến đến gần chỗ y cười đắc ý:

" Vân thiếu đừng tưởng ta không biết ngươi vẫn nhớ truyện kiếp trước."

Vân thiếu trừng lớn mắt:

" Ngươi thả ta ra."

lưu hy cười lớn ánh mắt tràn híp lại đầy trào phúng:

" haha…ngươi vẫn ngu dốt như thế ngươi nghĩ việc hôm nay là tự dưng có ư."

Vân thiếu sững người mắt mở to:

" không…ngươi."

lưu hy tiến đến sát mặt vân thiếu bóp chặt miệng y:

" hôm nay ta sẽ cho ngươi mất tất cả ta sẽ cho ngươi nếm trải lại mùi vị nhìn cô ta và con nhóc kia chết trước mặt mà không thể làm gì, từ từ sụp đổ trong vô vọng."

Đồng tử vân thiếu dao động mạnh hai hốc mắt đỏ lên dường như sắp khóc:

" Ta không làm gì ngươi trước nay chưa từng động vào ngươi, ngươi có tất cả tại sao vẫn phải ép ta đến đường cùng làm gì…"

lưu hy hừ lạnh một tiếng nhếch mép bóp chặt miệng y.

Y nhắm chặt mắt nghiến răng:

" Ư "

Lưu hy càng được đà bóp mạnh hơn:

" Ta chính là muốn làm cho ngươi không ngóc được đầu lên suốt đời bị ta dẫm dưới chân như một con chó ta nói một nghe mười."

" ha cái gì là thiên tài cái gì là có thể thành tiên nhân chứ không phải điều bị ta giết và chà đạp dưới chân sao."

Vân thiếu suốt ruột nói với vân thiếu nguyên tác:

" Ngươi không định làm gì ư, lam tỷ tỷ dù mạnh đến đâu cũng không đánh được ba người kia."

Vân thiếu nguyên tác do dự một lúc rồi thở dài:

" Chuyện đến nước này thì cũng đành chịu thôi hoàn toàn không còn cách nào ta cũng không thể làm gì được, có lẽ dù thời gian có quay về thì cũng thể thay đổi được, trời bắt tỷ ấy phải chết ta cũng không thể kéo tỷ ấy về."

Vân thiếu tức giận chỉ tay vào vân thiếu nguyên tác nói:

" Ngươi đúng là tên máu lạnh mẹ tỷ ấy nuôi ngươi đến lúc chết tỷ ấy cũng không bỏ ngươi mà ở lại nuôi ngươi chăm sóc ngươi, tỷ ấy kiếp trước còn chắn lôi kiếp cho ngươi mà chết mà bây giờ cũng vì bảo vệ ngươi mà liều chết với bọn họ ngươi lại chỉ biết đứng nhìn, ngươi đúng là tên vong ơn bội nghĩa súc sinh còn đáng sống hơn ngươi!!!"

Vân thiếu nguyên tác không nói gì chỉ quay lưng đi vân thiếu liền bị đánh bật ra. Nhưng lúc này chỉ băng hàn thanh mới biết vân thiếu nguyên tác đã không thể khống chế nổi cảm xúc hai tay nắm chặt, hai hàng lệ chảy ra không ngừng, miệng cười một cách đau khổ:

" ha súc sinh cũng đáng sống hơn ta, đúng vậy ta từ lúc sinh ra đã là thừa thãi không ai cần đến cả người thân cũng không bảo vệ được thì còn có thể làm gì đây."

Vân thiếu bị đánh bật ra tức giận cắn chặt môi đến nỗi chảy máu ánh mắt như thương mà nhìn lưu hy:

" Ta là ca ngươi trước nay chưa từng làm hại ngươi, ngươi lại chỉ vì lòng đố kỵ mà hết lần này tới lần khác giết ta đến cả người thân của ta ngươi cũng không tha, ngươi đúng là tên khốn nạn."

Lưu hy không chút lay động cười nham hiểm mắt mở to:

" ngươi nghĩ như vậy là quá đơn giản rồi."

Hắn đi sang bên cạnh vặn mặt y về phía lạc lam người cô đầy vết thương, máu chảy ra làm y phục nhuốm màu đỏ tươi vân thiếu sửng sốt hét:

" lam tỷ tỷ chạy đi nhanh lên…"

Lưu hy ở bên cạnh cười càng ngày càng đắc ý:

" ngươi nhìn xem cô ta sắp chết rồi, là tại ngươi đấy đau khổ không tuyệt vọng không thấy người thân mình mất đi ngay trước mà mình là cảm giác thế nào???"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.