Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 15-: Bí mật của Âu Dương Kỳ



"Không biết công tử có ổn không?" Phú nhị đại vẫn một mực cố gắng muốn chạm vào người y.

Thiên Thiên giơ tay gạt đi móng sói của tên kia, chống bàn đứng lên, y co chút choáng, thật sự là hơi say rồi.

Phú nhị đại bị khướt từ cũng không bỏ cuộc, nhân lúc Thiên Thiên vì chóng mặt mà lảo đảo liền vươn tay, lần thứ hai thành công chạm vào eo y.

Bị người chạm vào nơi nhạy cảm, Thiên Thiên chớp mắt nổi nóng, mạnh mẽ xoay người, trừng mắt: "Cảm phiền công tử giữ chừng mực."

Phú nhị đại sau khi tiếp xúc với phần eo nhỏ nhắn mềm mại kia thì liền hoàn toàn bị xúc cảm đấy mê hoặc, mà bản thân hắn cũng không muốn giả vờ này nọ nữa, dứt khoác lộ ra bản mặt bỉ ổi của mình.

"Tiểu tử thối nhà ngươi được đại gia ta nhìn trúng chính là vinh hạnh của ngươi, còn dám chống đối?"

Rốt cuộc cũng lòi mặt chuột. Thiên Thiên thầm cười lạnh.

Không muốn dây dưa với loại không biết xấu hổ này lâu, y lách qua hắn bước xuống lầu. Lão bản ở dưới này cũng nghe được một câu lớn tiếng lúc nãy, bèn lo lắng chạy từ quầy hàng ra xem tình hình.

"Công tử..." Lão bản nhìn Thiên Thiên đi xuống sắc mặt có điểm không tốt, e dè tới gần, dù lão không nhận ra y nhưng có thể dựa vào khí chất nhận ra y không phải dạng người dễ chọc vào.

"Không có gì đâu." Thiên Thiên phất phất tay, "Xin lỗi làm phiền đến ông, tiền ta đã đặt trên bàn rồi."

Nói xong liền một đường đi thẳng ra khỏi quán, đầu cũng không quay lại.

Lão bản liên tục nói cảm tạ, sau đó mới cho người dọn dẹp bàn mà y vừa ngồi.

Phú nhị đại không được như ý muốn có chút không kiềm nổi giận dữ, giậm chân bước xuống lầu.

Tên gia nhân chạy lại gần: "Chủ tử, có cần nô tài cho người đi bắt hắn ta không?"

Đúng vậy, làm một gia đinh trung thành khi thấy chủ tử bị mất mặt thì phải vội vàng lên tiếng vuốt mông ngựa.

Phú nhị đại khuôn mặt mập mạp nhăn thành một đoàn, bảo: "Dám hỗn láo với lão tử, không cần nương tay làm gì!"

"Tuân lệnh." Gia nhân cười cười đáp.

---oOo---oOo---

Thiên Thiên sau khi gặp phải chuyện đấy rất nhanh liền không còn tâm trạng dạo đêm nữa, đi loanh quanh mua vài thứ để ăn rồi trở về cung.

"Khanh về rồi." Âu Dương Mặc ngồi ở giữa sân đọc sách, thấy y vào liền tạm gác quyển sách qua một bên, hướng y đi tới, "Trẫm cứ nghĩ sáng mai khanh mới quay lại."

Thiên Thiên thở dài: "Đột nhiên không có hứng nữa, liền quay về."

"Sao thế? Gặp chuyện không vui?" Âu Dương Mặc giống như đọc thấu tâm tình y.

Quốc sư đại nhân hiện tại đầu óc rất mệt mỏi, cộng thêm trước đó có uống ít rượu, hơi choáng, nói: "Không việc gì, chỉ là hơi mệt thôi."

Lại liếc thấy trên bàn đá có đặt một quyển sách.

"Bệ hạ khuya thế này còn chưa đi nghỉ?"

Âu Dương Mặc đáp: "Vẫn chưa muốn ngủ, không bằng Quốc sư bồi trẫm nói chuyện?"

Thiên Thiên trầm ngâm một chút, mặc dù hiện tại y rất muốn đi nghỉ ngơi, nhưng vẫn là gật đầu.

"Mau đến ngồi đi." Âu Dương Mặc nắm tay y kéo đến bàn đá.

Thiên Thiên nương theo hắn bước tới, yên vị ngồi xuống: "Bệ hạ có chuyện gì sao?"

Âu Dương Mặc nói: "Mới vừa nãy, trẫm nhận được thư của Âu Dương Kỳ."

Thiên Thiên hơi nhướng mày.

"Trong thư nó có nói lễ Giao Mùa này, Diệp công tử cũng sẽ tham gia cùng." Âu Dương Mặc tiếp tục.

"Tiểu Phi Tử?" Thiên Thiên có chút ngoài ý muốn, với tính cách của Âu Dương Kỳ thì hẳn là sẽ không đồng ý loại chuyện cho người ngoài hoàng tộc tham gia chứ nhỉ.

"Là Tiểu Kỳ muốn cho cậu ta tham gia cùng." Âu Dương Mặc lại nói, "Hẳn là nể tình khanh là ca ca của cậu ấy."

"A." Nhắc mới nhớ, dạo này đầu óc rảnh rỗi đến mức khiến Thiên Thiên suýt chút quên mất chuyện bản thân cùng với Diệp Nhược Phi đã tạm thời trở thành huynh đệ.

Âu Dương Mặc vương tay kéo lại vạt áo bị tuột của y, lại bảo: "Cũng đúng lúc, tiện thể để cho dân chúng được ngắm nhìn một chút dung mạo đệ đệ song sinh của Quốc sư."

Thiên Thiên có chút dở khóc dở cười: "Có gì mà nhìn? Không phải là giống nhau như đúc đó sao?"

"Dù sao thì chuyện riêng tư của Quốc sư thần tiên vẫn khiến nhiều người tò mò lắm." Âu Dương Mặc cười.

Thiên Thiên trực tiếp bị hai chữ "thần tiên" làm cho nghẹn lời. Kỳ thực, y đến đây bốn năm, cũng chưa có làm ra cái trò trống gì, chẳng thể hô mưa gọi gió hay là khiến hoa trái tốt tươi bằng một cái phất tay nhẹ tênh được, thế mà người ở đây vẫn cứ thích gọi y là thần tiên. Lúc ban đầu thật sự đúng là hơi không đỡ được khi mà vừa mới bước ra khỏi cửa liền bị người ta vây lại nhìn này nhìn nọ, nhưng mà bây giờ thì cũng tương đối quen thuộc rồi >_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.