Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 18-: Không đủ can đảm



Vì không thể để độc tính phát tán nghiêm trọng thêm, Diệp Nhược Phi ngay sau khi bắt mạch cho Thiên Thiên liền ngồi tại chỗ kê một đơn thuốc, đưa cho thái y.

 "Thủy Tam Hương ta nhớ hẳn là trong dược phòng vẫn còn một ít, những thứ khác các ngươi cứ ra mấy hiệu thuốc lớn mà tìm, hẳn là không khó." Hắn nói.

 "Vâng." Thái y cúi người, nhanh chóng lui ra ngoài cho người đi mua thảo dược.

 Lúc này, Thiên Thiên đã nhắm mắt nghỉ ngơi, Âu Dương Mặc ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt tóc cho y, còn về Âu Dương Kỳ, vẫn là bảo trì không có lên tiếng.

 Diệp Nhược Phi nhìn thấy không khí có hơi ngột ngạt, bèn đứng dậy nói: "Chúng ta nên ra ngoài đi, nhiều người ở lại không tốt lắm."

 "Ừm." Âu Dương Mặc nghe vậy cũng thu tay, chậm rãi đứng lên, theo Diệp Nhược Phi ra ngoài.

 "Ta ở lại một chút." Âu Dương Kỳ nói.

 Diệp Nhược Phi gật đầu, cẩn thận đóng cửa phòng lại giúp y.

 Lắng nghe tiếng bước chân xa dần của hai người, lúc này Âu Dương Kỳ mới từ từ lại gần giường, ngồi xuống, lại im lặng ngắm nhìn gương mặt nhợt nhạt của Thiên Thiên.

 "Ai lại đột nhiên hạ độc ngươi chứ?" Y nghĩ thầm.

 Nhìn người nằm bất động trên giường, Thiên Thiên lúc này vì thoát lực nên đã thiếp đi. Trái tim Âu Dương Kỳ như thắt lại, nhưng y biết bản thân không được phép chạm vào người nọ. Quốc sư đại nhân là người mà hoàng huynh của y nhìn trúng, chuyện này ở trong triều ai cũng biết, hơn nữa lúc trước Thiên Thiên cũng đã gián tiếp từ chối y, cho nên hiện tại, y không nên có hy vọng viển vông xa vời.

 Thế nhưng lại không thể tự chủ được mà luôn nghĩ tới, thậm chí có đôi khi y ảo tưởng rằng thiếu niên Diệp Nhược Phi ở bên cạnh mình chính là người thương, thay thế hình ảnh của người nọ để bản thân bớt đi nhung nhớ. Nhưng mỗi khi bừng tỉnh, tất cả cũng chỉ là ngụy biện của chính mình mà thôi.

 Không có đủ can đảm... để yêu.

   Ánh mắt ôn nhu nhìn Quốc sư đang say ngủ, Âu Dương Kỳ lần đầu tiên trong đời cảm thấy đố kỵ với hoàng huynh của mình. Tại sao thứ gì tốt nhất cũng đều thuộc về huynh ấy, huyết thống, ngai vị, người yêu, thứ gì cũng vậy, thậm chí ngày mà tiên đế còn sống, ông cũng xem trọng hoàng huynh hơn y.

 Âu Dương Kỳ cụp mắt, huynh thật sự may mắn, hoàng huynh.

 Phải, Âu Dương Kỳ y tuy mang họ Âu Dương, tuy là huynh đệ ruột với Âu Dương Mặc, thế nhưng cả hai chỉ là quan hệ cùng cha khác mẹ. Âu Dương Mặc mới là hoàng tử được hoàng hậu cao quý sinh ra, còn y chỉ là con của một phi tần, thân phận vốn thấp hơn một bậc nhưng vì được huynh trưởng coi trọng mà được phong làm vương gia, chứ kỳ thực, y chẳng hề có tài năng gì.

 Người trên giường thoáng nhíu mày, sau đó truyền đến một trận ho khan kịch liệt. Thiên Thiên bị chính cơn đau trong cơ thể làm tỉnh, một tay che miệng một tay níu ngực áo gập người lại ho liên tục, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt dọa người. Lúc ngừng lại, liền thấy bản thân tiếp tục thổ huyết.

 "Không sao chứ?!" Âu Dương Kỳ vội vàng vuốt lưng thuận khí cho y, đưa sang một cái khăn mới.

 Thiên Thiên gian nan lắc đầu, nhận lấy khăn lau đi vết máu trên miệng và tay, nhìn thấy trong phòng chỉ có mình cùng Âu Dương Kỳ, mới hỏi: "Tiểu Phi Tử cùng hoàng thượng đâu rồi?"

"Đều ra ngoài rồi." Âu Dương Kỳ đáp, "Có muốn uống nước không?"

 Gật đầu, tiếp đó một ly nước ấm được đưa qua.

 "Không cần lo lắng cho ta, Tiểu Phi Tử nhất định sẽ có cách." Y nói.

 Âu Dương Kỳ trầm mặc, lúc sau mới lên tiếng: "Ngươi hảo nghỉ ngơi đi, ta đi xem thái y sắc thuốc."

 Sau đó đứng lên, mở cửa, ra ngoài.

---oOo---oOo---

 Chập tối, sau khi thị vệ được sai đi mua thảo dược trở về, dược phòng trong hoàng cung liền trở nên bận rộn.

   Diệp Nhược Phi cắm mặt cắm mũi vào mà phân chia các loại thuốc, cái nào không cần thiết liền bảo thái y vứt đi hoặc cho vào lọ khác để dành, cái cần thiết thì toàn bộ đều cho vào nồi.

 Bởi vì phải nấu thuốc cho nên nhiệt độ bên trong dược phòng lúc này chính là nóng kinh người, hoàn toàn khác xa cái thời tiết mát mẻ ở bên ngoài, khiến cho người ở bên trong ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi.

 Một lúc lâu sau, mắt thấy không còn sớm, mà các thái y giúp đỡ mình đến giờ còn chưa có được ăn cơm, Diệp Nhược Phi cũng không thể xấu bụng đến mức bắt người ta nhịn đói, bèn mở miệng: "Các vị, hôm nay mọi người vất vả rồi, cứ về nhà đi, để ta canh dược cho."

 "Sao có thể? Công tử không cần lo cho chúng ta, một mình làm sẽ rất mệt." Thái y trưởng nói.

 Các thái y khoác đồng loạt đồng tình, dĩ nhiên bọn họ không thể để đệ đệ của Quốc sư làm việc nặng, lỡ như để Quốc sư khỏe lại biết được, chẳng phải sẽ không còn cái mạng nào để nhặt hay sao.

 Mặt dù canh thuốc có thể xem là công việc nhẹ nhàng nhất trong hoàng cung.

 "Không sao không sao, thuốc này còn phải rất lâu mới xong được, mọi người tranh thủ về nghỉ ngơi đi a." Diệp Nhược Phi lại nói.

 Các thái y nhìn nhau, rốt cuộc một lúc sau cũng thỏa hiệp trước ý tốt của hắn.

 "Vậy, việc ở đây nhờ công tử." Nói xong liền nối đuôi nhau đi ra ngoài.

 "Cứ để ta." Diệp Nhược Phi mỉm cười.

 Chờ cho tất cả bọn họ đều đã đi khỏi, hắn liền cởϊ áσ ngoài ra quạt lấy quạt để. Thật sự ít người đi không khí liền thoáng hơn rất nhiều, nhưng cũng không tránh được cái nóng bởi vì không gian dược phòng không lớn lắm, lại còn đặt bếp lò, phỏng chừng chút nữa là có thể hầm chín hắn.

 Cúi người chêm thêm củi vào cho lửa lớn hơn một chút, Diệp Nhược Phi ngồi xổm trước bếp lò dùng quạt giấy nhẹ nhàng quơ. Nấu thuốc như vầy khiến hắn không khỏi nhớ thương mấy cái tiệm thuốc cùng bệnh viện ở thời hiện đại, cỡ như Thiên Thiên bây giờ hẳn là một cuộc phẫu thuật liền có thể xử lý ổn thỏa rồi đi, không phải mất thời gian như vậy a.

 Kỳ thực nấu thuốc cũng là một cách hiệu quả để rèn luyện tính kiên nhẫn, đặc biệt là đối với những người ngoài ngồi một chỗ ra chẳng còn gì khác để làm thì càng giống tra tấn hơn. Diệp Nhược Phi hai mắt lim dim thiếu điều đâm đầu vào đống củi lửa trước mặt. Hắn vội vàng bật dậy vỗ vỗ mặt mình mấy cái trấn tỉnh, lại dùng khăn nhấc nắp nồi lên kiểm tra tình hình dược. Hoàn hảo, tầm một canh giờ nữa liền có thể mang xuống.

   Buồn chán kéo kéo mấy lọn tóc mai đã dài ra không ít của mình, Diệp Nhược Phi một thanh niên kỹ thuật bỗng nhiên nổi máu văn nghệ, mở miệng ngâm nga một bài hát.

 Nếu tình yêu bị chia cắt, thì sau cùng chỉ còn lại nỗi cô đơn.

   Quên hết đi nguyên nhân hậu quả.

   Cố chấp ôm lấy đau thương.

   Từ một lời hứa suông khi đó,

   Bỗng chốc phí hoài cả tuổi thanh xuân.....

   Công sức trôi theo năm tháng,

   Rồi vụt mất trong vòng xoáy luân hồi.

   Kẻ bị lãng quên chỉ có mình ta.

   Dáng vẻ quen thuộc khi ấy, vụn vỡ trong dòng lệ tuôn.

   Ngay ở trước mắt, mà không thể với tới,

   Tình yêu, vốn dĩ chính là rất nhớ, nhưng không thể nói nên lời.....(*)

 Thiếu niên ngồi bên bếp lửa mấp máy khóe môi hát một bản tình ca buồn rười rượi, hoàn toàn không chú ý đến, có một người đang ở bên ngoài cửa, lặng lẽ lắng nghe, lặng lẽ giấu đi đau thương trong đáy mắt.

_________________________________________

(*) Bài "Khả niệm bất khả thuyết" của Thôi Tử Cách (có phiên bản nam của Lam Nặc nữa, cũng hay lắm).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.