Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 29-: Nguy cơ



Mấy ngày sau, sau khi đã moi được kha khá thông tin hữu ích từ miệng của Lưu Vãn Sinh, hội "những người quyền lực trong hoàng cung" bắt đầu ngồi lại, cùng nhau bàn luận.

Diệp Nhược Phi dạo gần đây không có tới dược phòng, chủ yếu bởi vì nơi đó cần tu sửa một chút, còn có cần bổ sung thêm vài dược liệu, cho nên hắn phụ trách đi ra ngoài mua.

Lúc này, Thiên Thiên ở bên cạnh không ngừng tò mò nhìn về phía phối phương hắn cầm trong tay.

"Độc dược đệ chế ra gần nhất có vẻ rất được nhỉ?" Y hỏi.

Diệp Nhược Phi ngẩng đầu, nói: "Đệ cũng bất ngờ lắm chứ a."

Thiên Thiên lại hỏi: "Thế đã rõ ràng hết công dụng của nó chưa?"

Diệp Nhược Phi nhún nhún vai: "Vẫn chưa dám thử, thuốc giải cho tới nay còn không đủ nguyên liệu, vẫn chưa chế ra."

Ngộ nhỡ độc tính quá mạnh mà không có thuốc giải đưa đến đúng lúc thì coi như xong.

Thiên Thiên nghe vậy cũng không hỏi nữa, mượn phối phương của hắn cầm xem.

Diệp Nhược Phi lại quay sang hai huynh đệ hoàng đế: "Bệ hạ, nghe nói ngài dùng hình với Lưu Vãn Sinh kia?"

Âu Dương Mặc bình chân như vại hớp một ngụm trà, nói: "Trẫm cũng không muốn, ai bảo tên đấy cứng mồm."

Bên cạnh, Âu Dương Kỳ đã sớm đặt lên bàn xấp giấy lời khai mà y cho người ghi chép lại trong lúc "thẩm vấn".

"Đúng như trước đây khi tra hỏi Lý thừa tướng, là Miêu Cương cấu kết cùng với nước khác muốn đạp đổ Thiên Quốc." Âu Dương Mặc cầm lấy một tờ trong số đó, nói đại khái.

"Là Kỳ Nam Quốc." Âu Dương Kỳ tiếp lời.

"Kỳ Nam Quốc?" Diệp Nhược Phi tò mò, từ khi xuyên qua tới nay hắn chỉ biết có mỗi Thiên Quốc này mà thôi, vô cùng muốn biết về những nơi khác.

Âu Dương Kỳ nhìn hắn, nói: "Kỳ Nam Quốc là một quốc gia nằm ở phía tây Thiên Quốc, diện tích rất lớn nhưng hầu hết là núi cao. Người ở đó không tính là vóc dáng cao lớn, nhưng mà tính tình quái gở, đầu óc lại rất thông minh."

Trước đây khi mà Thiên Quốc vẫn còn trong giai đoạn là một nước nhỏ nghèo khó đã từng bị rất nhiều nước khác lăm le xâm lược, trong đó có Kỳ Nam Quốc, bọn người ngoại hình không khác gì dân Thiên Quốc đã mang trí tuệ siêu việt của họ, tạo ra những vũ khí kỳ lạ cũng vô cùng nguy hiểm, tràn vào tấn công nước ta. Lúc đó, thảm cảnh máu đổ trên những con đường là không thể nào quên được. Nhân dân lâm vào khủng hoảng cùng đói khổ.

Khi ấy huynh đệ Âu Dương vẫn còn chưa trưởng thành nhưng đã phải một đường đi theo tiên đế ra trận đánh giặc. Âu Dương Mặc đề ra chiến lược, Âu Dương Kỳ xông pha trận địa, tạo nên những chiến thắng huy hoàng, thu Kỳ Nam Quốc làm thuộc địa của Thiên Quốc một thời gian. Sau này khi tiên đế mất đi, Âu Dương Mặc lên ngôi, quyết định trả tự do cho Kỳ Nam Quốc.

Đáng tiếc, quốc gia kia mang thù hận suốt từng ấy năm không buông, có lẽ là không khuất phục khi bại dưới tay một nước nhỏ yếu, bây giờ lại cấu kết với Miêu Cương muốn phục thù xưa.

Diệp Nhược Phi hai hàng lông mày hơi nhíu: "Không phải Miêu Cương thuộc Thiên Quốc hay sao? Sao lại muốn tạo phản?"

Âu Dương Mặc lắc đầu, nói một câu: "Núi cao hoàng đế xa, trước giờ căn bản là không quản tới được."

"Người Miêu Cương tinh thông độc dược cùng cổ trùng, có lẽ Kỳ Nam Quốc đã đưa ra yêu cầu có lợi đối với họ, chứ trước giờ họ vốn không hề muốn xuất hiện trên giang hồ." Thiên Thiên xoa cằm suy luận.

"Không loại trừ khả năng này." Âu Dương Kỳ nói.

Đột nhiên Diệp Nhược Phi nhớ ra điều gì đó, hướng Thiên Thiên hỏi: "Ca, lúc trước ngươi nói Lưu Vãn Sinh kia là giả mạo, vậy Lưu Vãn Sinh thật sự đang ở đâu?"

Lão thái y luôn hỏi hắn chuyện này, mà lúc nghe tới Lưu Vãn Sinh bị giam dưới ngục là giả, hắn không khỏi hoang mang một trận. Chung quy cũng là có chút quan hệ, chi bằng giúp đỡ lão thái y một chút.

Thiên Thiên nói: "A, Lưu Vãn Sinh thật đã bị gϊếŧ rồi."

"Bị gϊếŧ rồi?!" Diệp Nhược Phi trợn mắt, đó là đệ tử của thái y trưởng a, hơn nữa cũng là người vô tội, không hề liên can gì tới chuyện này.

Âu Dương Mặc xoa cằm: "Có lẽ tên thích khách lúc trước tập kích tại Lễ Giao Mùa chính là kẻ giả mạo kia."

"Hắn muốn gϊếŧ Diệp Nhược Phi, trà trộn vào dược phòng chính là cách tốt nhất." Âu Dương Kỳ tiếp lời, "Lưu Vãn Sinh là người không hề nổi bật, gϊếŧ hắn trong âm thầm rồi cải trang thành, tất nhiên không ai biết được."

Diệp Nhược Phi vẫn thắc mắc: "Tại sao lại muốn gϊếŧ ta?"

Âu Dương Mặc nghiêm nghị nhìn hắn: "Bởi vì y độc của ngươi khiến bọn chúng cảnh giác."

"Lúc trước khi Quốc sư xuất hiện đánh đuổi Man Di đã gây ra sóng to gió lớn đối với các nước đang lăm le Thiên Quốc, bọn chúng cảm thấy thời cơ không hợp nên không ra tay. Hiện giờ không có chiến tranh, binh lính cũng không luyện tập nghiêm chỉnh như trước, hiển nhiên là cơ hội thích hợp, nhưng không ngờ giữa đường lại nhảy ra một đệ đệ của Quốc sư, tinh thông y độc, rõ ràng khiến kế hoạch của chúng bị gián đoạn, không thể không loại trừ."

Diệp Nhược Phi nghe vậy mà toát một thân mồ hôi lạnh, không thể tin được, một người hiện đại như hắn, chỉ biết một chút về y thuật lại khiến cho người ta muốn đuổi cùng gϊếŧ tận như vậy.

"Vậy... phải làm gì đây?" Hắn tâm thần bất ổn hỏi.

Âu Dương Kỳ nhìn hắn, nói: "Chỉ sợ không lâu nữa sẽ bùng nổ chiến sự."

Âu Dương Mặc cũng gật đầu: "Hiện tại nội gián đã bị bắt, chắc chắn phía địch nhân sẽ có hành động. Chúng ta nên có chuẩn bị trước."

Không khí trong phòng không tự chủ trở nên căng thẳng, Diệp Nhược Phi lén nuốt một ngụm nước bọt. Trời mới biết một thanh niên trạch như hắn còn chưa biết đi xe buýt như thế nào a chứ nói gì tới tham gia chiến tranh, chỉ sợ vừa bước ra đường liền bị người ta chém rụng. Chưa kể hắn chính là đối tượng mà địch nhân muốn gϊếŧ nhất bây giờ.

Thiên Thiên nói: "Chuyện chiến sự không thể hấp tấp, hiện giờ địch trong tối ta ngoài sáng, phải lưu ý động tĩnh."

Dừng một chút, lại nói: "Tiểu Phi Tử trong thời gian này đừng đi lung tung, để tránh bị người theo dõi."

Diệp Nhược Phi lau mồ hôi trên trán, trịnh trọng gật đầu.

Lại bàn thêm một chút, bốn người liền tản ra, ai làm việc nấy.

Trên đường về phòng của mình, Âu Dương Kỳ hướng Diệp Nhược Phi nói: "Đừng lo, bản vương sẽ cho thêm ám vệ đi theo bảo hộ ngươi."

"Ừm." Diệp Nhược Phi không biết làm gì hơn, chỉ gật đầu đáp ứng.

Kinh thành phồn hoa náo nhiệt, người dân ai nấy bận bịu với cuộc sống của mình, không hề nghĩ đến sắp sửa phải đối mặt với chiến loạn trùng trùng.

_____________________________

Bởi vì có mặt hoàng thượng với vương gia nên Thiên với Phi mới xưng ca- đệ nha, chứ bình thường vẫn xưng cậu- tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.