Sau Khi Xuyên Sách Cưa Đổ Công Chính

Chương 13



Vu Xuyên hiện lên với vẻ thanh tao quý phái tột bậc. Quả thật, trong thế hệ này của nhà họ Vu, hiếm có ai nổi bật, chỉ mỗi anh em Vu Sảng và Vu Xuyên là đáng xướng tên. Dù không phải chính danh, nhưng không có ai dám nói gì.

Vì thế mà, Vu Xuyên ẩn mình nơi đây để tìm chút yên tĩnh, chẳng ai dám quấy rầy y.

"Cảm ơn ngài Lục, tôi chưa kịp nói lời cảm ơn."

Vu Xuyên nói xong, nhấp một ngụm rượu, rồi nâng ly về phía anh như một cử chỉ tri ân.

Anh khẽ cười, đáp lại: "Ngài Vu đã cảm ơn tôi rồi, lần trước được mời đến làm khách cũng để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc."

Giọng điệu nhã nhặn chẳng hề để lộ chút bất mãn nào về việc bị giữ lại trong biệt thự lần trước.

Vu Xuyên liếc nhìn anh, sắc mặt không đổi, nói: "Lời cảm ơn lần trước đã nói rồi, còn lần này thì chưa."

Đối diện với đôi mắt của Vu Xuyên, anh chợt hiểu ra, không khỏi bật cười, cũng nâng ly rượu trong tay về phía y.

"Ngài Vu, khách sáo quá."

Xem ra đối phương thật sự rất không ưa Dư Tứ Minh.

Sau khi nói xong câu đó, Vu Xuyên liền đứng dậy rời đi, như thể chỉ ngồi đây chờ đợi để nói với anh một câu ấy.

Vẫn là vẻ lạnh lùng kiêu sa thường thấy.

Nụ cười của anh càng thêm sâu, theo hướng đối phương bước đi, anh nhìn thấy Vu Sảng bước ra.

Hai anh em cùng mặc vest đen, một người lạnh lùng nghiêm nghị, một người rực rỡ sáng ngời. Cười hay không cười, đôi mắt phượng giống hệt nhau khi liếc nhìn người khác vẫn toát lên vẻ kiêu hãnh thường trực.

Giữa tiếng ly chén chạm nhau, dưới ánh đèn lộng lẫy, gương mặt trẻ trung nhưng anh tuấn của Vu Sảng mang theo vẻ sắc bén nội tâm. Khi nói chuyện với người khác, hắn hiếm khi nhìn thẳng vào họ, chỉ những ai xứng tầm mới nhận được ánh mắt lướt qua nhẹ nhàng của hắn.

Liếc mắt một cái, không nói không động đậy, chỉ khi nghe điều gì thú vị mới hơi nhướng mày hoặc gật đầu ra hiệu. Toàn thân toát lên vẻ cao quý vô song.

Suýt nữa người ta quên mất rằng, dù Vu Xuyên là người thừa kế nhà họ Vu, nhưng người nắm quyền lực thực sự lại là Vu Sảng.

Đây là một người đàn ông đã trưởng thành, có thể đảm đương trọng trách, mang theo cảm giác xa cao vời vợi.

Lục Nhất Mãn bất giác nhấp một ngụm rượu trong ly.

Vu Sảng như thế này, ung dung tự tại lại lạnh lùng kiêu hãnh, hoàn toàn khác với vẻ bứt rứt u uất trước mặt Dư Tứ Minh.

Anh đưa mắt nhìn chăm chú vào đối phương, không hề che giấu ánh mắt đầy mục đích.

Dư Tứ Minh dù là trong miêu tả của sách hay qua vài ngày tiếp xúc với anh, đều là một người hết sức bình thường trong đám đông thế thái.

Bình thường xuất sắc, bình thường nỗ lực, bình thường lương thiện, và cả bình thường yếu đuối.

Nhưng trong mắt anh, Vu Sảng - người đã đứng trên đỉnh cao chông gai, hoàn toàn không cần sự chữa lành bình thường như vậy.

Đôi khi sự cứu rỗi không thể đạt được, thì chinh phục mới là phương cách cuối cùng.

Nhận ra ánh mắt không hề che giấu của anh, Vu Sảng nhíu mày, nhìn về phía anh.

Ánh mắt xâm lấn của anh lập tức biến thành nụ cười dịu dàng.

Còn người vừa nãy còn lạnh lùng kiêu sa bỗng chốc khoác lên vẻ hời hợt, cau mày trừng mắt, môi mím chặt. Cách một khoảng xa, anh hình như còn nghe thấy đối phương "hừ" một tiếng.

Có vẻ đây lại là Vu Sảng mà anh hằng quen biết.

Hơi đáng yêu.

Anh mỉm cười, uống cạn ly rượu trong tay.

"Cạch" một tiếng, chiếc ly không được anh đặt xuống bàn. Anh đứng dậy, dây chuyền nơi vành tai lắc lư, lướt qua một tia sáng chói lọi rơi xuống bông hồng trên ngực áo.

Anh cao hơn Vu Sảng một chút, tuy không nhiều, nhưng đủ để anh nhìn thẳng vào hắn.

Thấy anh đứng lên, Vu Sảng nắm chặt ly rượu, không kìm được lùi lại một bước.

Nhưng rất nhanh, nhận ra hành động này càng giống như nhượng bộ, hắn lập tức cau mày, cứng rắn dừng bước lùi, đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người đang tiến về phía mình.

Người đàn ông cao gầy ấy sinh ra đã đẹp, cười lên cũng đẹp, khi di chuyển thu hút cả một chuỗi ánh nhìn.

Có lẽ ngay cả Vu Sảng cũng không nhận ra, lúc này hắn nhìn chằm chằm vào Lục Nhất Mãn, toàn thân căng thẳng trông giống như một con mèo đang xù lông.

Chỉ có điều Lục Nhất Mãn biết hắn không phải mèo, nếu phải miêu tả, hắn giống một con sói cao lớn cô độc hơn, mà họ hàng gần của sói thì là...

Anh nắm tay ho nhẹ, che đi nụ cười không mấy lịch sự nơi khóe môi.

Vu Sảng nhìn chằm chằm vào anh, thậm chí còn ưỡn thẳng lưng, hoàn toàn trong tư thế sẵn sàng xuất kích.

Nhưng người đang tiến về phía hắn lại đi thẳng qua, mục tiêu là một người phụ nữ mặc váy đỏ đằng sau hắn.

"..."

Không biết có nhìn nhầm không, lúc sượt qua nhau, đối phương đang cười.

Ừm, đối phương lúc nào cũng cười.

Nhưng hắn chắc chắn một nghìn phần trăm, đối phương vừa cười vừa liếc nhìn hắn bằng khóe mắt!

Cơn nóng bỗng chốc dâng lên não, làn da không mấy trắng trẻo của Vu Sảng cũng ửng đỏ lên rõ rệt.

Hắn gần như để cơ thể hành động nhanh hơn não, vươn tay ra. Chỉ là đối phương chân dài, bước chân rộng, hắn không kịp túm lấy cổ tay đối phương một cách hung hăng, ngược lại như một chú chim nhỏ nép mình, kéo lấy tay áo đối phương.

Xung quanh lập tức im lặng.

Dù là người đang trò chuyện với Vu Sảng hay Bành Hảo Hảo đang đứng phía sau chờ Lục Nhất Mãn tiến đến cũng im lặng.

Cảm nhận được ánh mắt như muốn đốt cháy lưng mình, Lục Nhất Mãn quay đầu lại, rồi cúi xuống, nhìn bàn tay nổi gân xanh của Vu Sảng.

"Ngài Vu, xin hỏi có chuyện gì không?" Anh hỏi một cách lịch sự, nhưng hành động lại không phải vậy. Không những không giữ thể diện cho Vu Sảng, ngược lại còn giơ tay lên, nhướng mày nhìn hai ngón tay Vu Sảng đang móc vào tay áo mình.

Gân xanh nơi thái dương Vu Sảng đập dồn dập trong bầu không khí tĩnh lặng vô thanh. Hắn lập tức buông tay ra, gương mặt hiện rõ vẻ bực bội và hối tiếc khó coi.

Tiếng ho khẽ vang lên phía sau. Lục Nhất Mãn quay đầu lại, thấy Bành Hảo Hảo đang mỉm cười rạng rỡ, tiếp tục xách váy bước vào đám đông, còn vẫy tay chào anh như thể không muốn quấy rầy.

Vị quý ông muốn trò chuyện với Vu Sảng cũng không đứng yên được nữa, lặng lẽ giảm sự hiện diện của mình, đợi lúc không ai hay biết âm thầm chuồn đi.

Lục Nhất Mãn lại kiên nhẫn hỏi: "Ngài Vu, có chuyện gì không?"

Vu Sảng nhìn vẻ dịu dàng trên gương mặt anh, cơn giận trong lòng muốn bùng phát mà không thể, một lúc sau lại giận sang chính mình.

"Không có."

Hắn quay mặt đi, lúc này chỉ muốn đối phương rời khỏi tầm mắt mình.

"Vậy sao, tôi cứ tưởng ngài Vu đang giận dỗi gì chứ."

Nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng ấy, Vu Sảng đột ngột nhìn về phía anh, ánh mắt rực cháy.

Đúng vậy, hắn đang giận!

"Xin lỗi nhé, ngài Vu."

Lục Nhất Mãn nhanh chóng nói lời xin lỗi, Vu Sảng lại không kìm được ngẩng cằm lên, yết hầu khẽ động đậy, trông có vẻ muốn nói điều gì đó để lấy lại thể diện.

Chỉ là tài ngôn ngữ của hắn thực sự nghèo nàn, nghẹn nửa ngày trời, cuối cùng chỉ bật ra được một tiếng "Ừm."

Lục Nhất Mãn lại muốn cười, nhưng thấy đối phương nghẹn đến đỏ cả tai, anh thực sự không muốn làm khó hắn nữa, bèn dịu dàng nói: "Thật xin lỗi, ngài Vu."

Nói xong anh cúi đầu, tháo chiếc ghim cài áo của mình ra, keng một tiếng, sợi dây chuyền rơi xuống, trở thành đôi bông tai tua rua thẳng tắp, còn chiếc ghim cài hoa hồng vẫn chỉ là chiếc ghim cài hoa hồng.

Khi anh cúi người lại gần, Vu Sảng đã cứng đờ người, nhưng vì những lời nói và cử chỉ nhẹ nhàng như lông vũ của anh mà đứng yên tại chỗ, không biết phải làm sao.

"Ngài Vu, tôi rất xin lỗi vì đã làm tổn thương tay anh. Tôi xin tặng anh chiếc ghim cài này để bồi thường, mong anh đừng giận nữa."

Đóa hồng đỏ thắm trở thành màu sắc độc nhất vô nhị trên bộ vest đen của Vu Sảng.

Vu Sảng hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó, tay hắn lại được nâng lên.

Chiếc khăn lụa thắt nơ bướm kia đã được anh tháo ra, không rõ là cất đi hay vứt vào thùng rác.

Chẳng ai biết vì sao Lục Nhất Mãn lại mang theo nhiều thứ kỳ lạ trong túi như vậy, đến dự tiệc rượu sang trọng mà trong túi vẫn có cả miếng dán cá nhân.

"Lúc nãy tôi chỉ đùa với ngài Vu một chút thôi, mong ngài Vu đừng để bụng. Nếu có chỗ nào không thoải mái, xin ngài Vu hãy nói với tôi nhé."

Nhiệt độ cơ thể đối phương luôn cao hơn anh một chút, nhưng Lục Nhất Mãn vẫn cảm thấy cơ thể đối phương nóng quá mức, nghĩ rằng chắc là do bệnh hắn chưa khỏi hẳn.

Dù sao cơn mưa hôm đó cũng quá lớn, dù có thân thể cứng rắn như sắt thép cũng khó có sức đề kháng mạnh đến thế.

Vết thương nhỏ được xử lý nhẹ nhàng tỉ mỉ như chính con người anh, bề mặt phẳng mịn ôm sát ngón tay Vu Sảng.

Ánh mắt hạ xuống, anh nhìn thấy cổ tay áo của Vu Sảng, cái nhìn thoáng qua trong nhà vệ sinh lúc trước cũng đã có câu trả lời rõ ràng, đó là một bông hoa lily chỉ bằng đầu ngón tay cái, thêu ở mặt trong cổ tay áo.

Nhận ra ánh mắt của anh, Vu Sảng lập tức tỉnh táo lại, vội vàng giằng tay ra khỏi tay anh.

Cuối cùng đầu óc nóng lên, cúi đầu định rời khỏi nơi này, nhưng bước ra ngoài rồi, môi mím chặt, hắn lại không cam lòng quay trở lại, đôi mắt đen láy xoáy thẳng vào anh.

"Lục Nhất Mãn."

"Sao cơ?" Anh dịu dàng đáp lại.

Yết hầu Vu Sảng khẽ động đậy, lời nói nghẹn trong cổ họng chuyển sang một giọng điệu khác.

"Cậu đợi đấy!"

Một câu nói cứng rắn nhưng thiếu đi vài phần lạnh lùng, không hiểu sao lại mang chút vị ngượng ngùng hờn dỗi.

Anh mỉm cười không nói gì, Vu Sảng vừa bước đi lại quay trở lại, bàn tay đeo miếng dán cá nhân co lại, mặt lạnh tanh, cứng nhắc nói một câu, "Cảm ơn."

Câu này thì nghe có vẻ đanh thép hơn nhiều so với câu đe dọa kia.

Nhìn bóng lưng Vu Sảng rời đi với tấm lưng cứng đờ, ngay cả những sợi tóc chải gọn gàng cũng như từng sợi một đâm vào da đầu, anh không thể kìm nén được nụ cười trên mặt nữa.

"Có vẻ như ngài Lục đã nhìn thấy điều gì rất thú vị."

Giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng anh.

Không biết khi nào đã đến...à không... Vu Xuyên nãy giờ vẫn chưa rời đi, ánh mắt chăm chú nhìn về hướng Vu Sảng rời khỏi.

Y cũng không cần anh trả lời, tự nhiên nói: "Khi anh ấy vui, anh ấy sẽ thêu hoa hải đường, khi buồn, anh ấy sẽ thêu hoa lily."

"Anh có biết tại sao không?" Khi nói câu này, Vu Xuyên nhìn về phía anh.

Anh vừa định mở miệng, phối hợp hỏi tại sao, Vu Xuyên đã nói tiếp trước anh.

"Bởi vì hoa lily là loài hoa mẹ thích nhất, có một khoảng thời gian thường được trồng trên bệ cửa sổ, nhưng rất nhanh đã chết. Còn hoa hải đường là loài hoa nở rực rỡ nhất bên đường trong đám tang của bố mẹ."

Nói xong đoạn này, Vu Xuyên mỉm cười, Lục Nhất Mãn lặng im.

Anh nhớ lại bàn tay đối phương giấu trong chăn ngày hôm đó ở bệnh viện, lúc đó, Vu Sảng thêu hoa lily sao?

Vu Xuyên nói xong liền rời đi, Lục Nhất Mãn không hiểu lắm tại sao đối phương lại cố tình tìm anh nói việc này.

Nhưng anh cũng không muốn suy nghĩ sâu xa về nguyên do trong đó.

Có lẽ là say rồi chăng.

Anh hơi lười không muốn cử động, đầu óc cũng không muốn suy nghĩ, cả người nửa tựa vào mép bàn, mặt không biểu cảm vuốt ve tai, trong những lọn tóc rủ xuống ẩn giấu một điếu thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.