Cho đến khi cái bóng kia chơi chán trò chơi trốn tìm này, nó mới áp sát Dung Chân.
Dung Chân rất chậm chạp trong việc cảm nhận sự thay đổi khí tức xung quanh, nhưng cho dù chậm chạp như nàng, khi cái bóng kia áp sát phía sau, nàng cũng cảm nhận được áp lực cực lớn.
Nàng lập tức cảm thấy khó thở, tay theo bản năng đặt lên tấm phù dịch chuyển mà Tiết Cảnh Lam đưa cho.
Một cái móng vuốt mềm mại đáp lên vai nàng, khẽ cào cào.
Dung Chân sắp khóc đến nơi, run rẩy hỏi:
“Là! Là ai?”
Cái bóng phía sau Dung Chân đương nhiên không thể trả lời câu hỏi của nàng.
Nó lại vỗ vỗ vai Dung Chân, như đang chào hỏi.
Dung Chân sởn cả tóc gáy, tay đang vuốt ve A Huyền run rẩy, tay kia đã chạm vào tấm phù dịch chuyển mà Tiết Cảnh Lam đưa cho.
Nhưng mà, nghĩ đến con yêu thú này từ đầu đến cuối cũng chưa làm gì cả, nàng đánh liều xoay người lại.
Trong bóng tối dưới nước, nàng nhờ ánh sáng từ tấm phù của Tiết Cảnh Lam, cuối cùng cũng nhìn rõ thứ đang vỗ vai mình là cái gì.
Trong hồ nước sâu thẳm, cái bóng này ước chừng cao năm trượng, Dung Chân nhỏ bé ôm mèo trôi nổi trước mặt nó như một món đồ chơi.
Cái bóng kia nửa giống chim nửa giống thú, lại có cánh, đang nhẹ nhàng vỗ cánh trong nước, đôi mắt phát sáng như hai chiếc đèn pha lớn.
Dung Chân đã xem qua rất nhiều linh thú trong giới tu chân, lúc rảnh rỗi nàng rất thích xem những cuốn sách giới thiệu về linh thú, hình dáng con yêu thú này rất giống với một loại trong đó.
Là Cổ Điêu, hung dữ tàn bạo, thường sống trong nước, nhưng cũng có thể sống trên cạn, chỉ là nó không thích môi trường trên cạn nên mới lặn xuống nước.
Đương nhiên, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là!
Thứ này, nó ăn thịt người.
Dung Chân nhớ đến tập tính của Cổ Điêu, sợ đến mức toàn thân mềm nhũn, đang định bóp nát tấm phù dịch chuyển của Tiết Cảnh Lam.
Nhưng vào lúc này, con Cổ Điêu này lại nhìn chằm chằm vào A Huyền trong lòng ngực Dung Chân, sau đó rụt cổ lại.
Dung Chân nghe thấy tiếng kêu khe khẽ dưới nước, “Ưm ưm ưm”, giống như đang làm nũng, lại giống như đang sợ hãi.
Dung Chân kinh ngạc nhìn chằm chằm con quái vật khổng lồ trước mặt, không dám tin vào tai mình, thứ này! sao lại kêu nhỏ nhẹ như vậy chứ, nghe có chút trái ngược với vẻ ngoài hung dữ.
Dường như nỗi sợ hãi đã vơi đi phần nào bởi tiếng kêu đáng yêu của Cổ Điêu, Dung Chân dời tay khỏi tấm phù dịch chuyển, cẩn thận ôm A Huyền tiến lại gần.
Bị nàng ôm chặt trong lòng, A Huyền trông rất bình tĩnh, hắn không đến mức bị một con yêu thú nhỏ bé dọa cho chết khiếp như Dung Chân.