🍓Editor: Dâu
🍓Beta: Dâu
Lúc nãy người đàn ông nằm trên mặt đất còn nghĩ rằng đàn em của hắn không chịu kiên nhẫn đánh, nếu hắn ra tay nhất định dạy dỗ được tên tiểu tử nhìn qua giống như là học sinh cao trung này, hiện tại, sau khi bị thiếu niên áp đảo lại, trong mắt hắn khi nhìn Chu Cận đều tràn đầy sợ hãi.
Sau khi nghe xong lời cảnh cáo của Chu Cận, người đàn ông hoảng sợ, sau đó phẫn nộ quay đầu lại nhìn Vương Đình và đám chị em của cô ta, ánh mắt như muốn giết người.
Chu Cận cảnh cáo người đàn ông trên mặt đất xong, lưu loát xoay người, đi nhanh về phía Hứa Thiện Ý.
Sau đó dưới tình huống mọi người không kịp phản ứng, cậu chặn ngang, ôm Hứa Thiện Ý lên, lập tức vội vàng rời khỏi hiện trường.
Chờ tới lúc mọi người phản ứng lại, Lục Tân Hồng kích động, xem xét đánh giá xung quanh: "Tiểu tử kia vừa mới đem Tiểu Thiện nhà tôi đi nơi nào?"
Lục Viên, Tần Nhất Phàm và Trần Uông Dương vừa nghe Lục Tân Hồng gọi thân mật như vậy, lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, sau đó không nói cái gì.
Còn lại một đám đàn ông nằm trên mặt đất, bọn họ sợ thiếu niên lợi hại kia sẽ tiếp tục đánh bọn họ, cho nên nhanh chóng đỡ nhau chạy.
Còn Vương Đình, cô ta nhanh chóng chạy tới đỡ bạn trai, nhưng bị bạn trai tát một cái thật mạnh.
Vương Đình bị đánh đến ngốc, cô ta vừa tức vừa ủy khuất: "Chồng, tại sao anh đánh em?"
Người đàn ông tức giận đến muốn giết người: "Tôi cảnh cáo cô, về sau không được đi trêu chọc người của thiếu niên kia, nếu không sau này tôi không chỉ đánh cô mà còn muốn giết chết cô."
Hôm nay chọc phải thiếu niên kia khiến cho người đàn ông biết rõ, trên đời này có cái gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*, tuy rằng ngày thường nhìn hắn rất lợi hại, rất nhiều người không dám đụng đến hắn.
* Ngoài trời có trời, ngoài người có người: bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài còn có người tài hơn.
Nhưng vừa nãy, khi bị thiếu niên kia cảnh cáo, hắn cảm giác có sát ý, thanh âm khát máu của thiếu niên kia làm cho hắn sởn tóc gáy, về sau hắn tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc người như vậy.
Cho nên, khi thiếu niên kia kêu hắn quản tốt bạn gái của mình, về sau không cho cô ta đi trêu chọc người của thiếu niên đó, hắn lập tức nhớ kỹ.
Vương Đình không dám tin bạn trai cô ta sẽ đối xử với cô ta như vậy.
Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn phải thu hồi tất cả ủy khuất lại, vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn đi theo người đàn ông.
Bên này, Lục Viên, Tần Nhất Phàm và Trần Uông Dương đều biết A Cận vừa mới dắt Hứa Thiện Ý đi, hôm nay sẽ không quay về tìm bọn họ.
Vì thế, ba người bọn họ dự định trở về tiếp tục ăn thịt nướng.
Mà Lục Tân Hồng tìm không thấy em họ của mình, lại thấy ba người bọn họ chuẩn bị đi, anh lập tức nóng nảy.
Anh đi lên ngăn Lục Viên lại: "Tiểu tử thúi đi chung với các cậu đã dắt Tiểu Thiện nhà tôi đi nơi nào?"
Đừng nhìn Lục Viên mập mạp, ngày nào cũng cười tủm tỉm mà nghĩ cậu ta hiền, cậu ta mà lạnh mặt xuống, nhìn qua cũng không phải dạng dễ chọc.
Cậu ta lạnh mặt liếc mắt nhìn Lục Tân Hồng: "Không biết cậu nói gì, đi nhanh đi, đừng chặn đường."
Tần Nhất Phàm giơ nắm tay, cười lạnh: "Tiểu tử, có phải cậu muốn bị đánh?"
Trần Uông Dương cười, giọng nói gian ác: "Muốn mất cánh tay, hay là cái chân?"
Lục Tân Hồng không nghĩ tới mới vừa đuổi đi một đám lưu manh lớn, lại gặp đám lưu manh nhỏ, càng không biết em họ đơn thuần, đáng thương, vô tội kia của mình bị một thằng nhóc lưu manh nhìn không dễ chọc dẫn đi nơi nào.
Anh khó thở, móc điện thoại ra, giọng nói lạnh lùng, uy hiếp: "Các cậu không thả em họ của tôi ra, tôi lập tức báo cảnh sát."
Lục Viên khựng lại.
Tần Nhất Phàm cũng ngây ngẩn cả người.
Trần Uông Dương mở to mắt, không dám tin nhìn Lục Tân Hồng: "Cậu nói cái gì?"
"Cái gì là cái gì? Các cậu nghe không hiểu tiếng Trung?" Lục Tân Hồng vừa tức giận vừa lo lắng cho em họ, anh lập tức bấm hai số 1, "Nếu các cậu vẫn không nói em họ tôi đang ở đâu, mấy tiểu tử các cậu đều không chịu nổi."
Lục Viên nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, vào lúc Lục Tân Hồng sắp ấn tới số 0 cuối cùng, cậu ta nhanh chóng giựt lấy điện thoại của Lục Tân Hồng, đột nhiên thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm hỏi Lục Tân Hồng: "Cậu là anh họ của bạn học Hứa?"
Sắc mặt của Lục Tân Hồng rất khó coi: "Tôi không phải anh họ của em ấy thì có thể là cái gì? Mau trả điện thoại lại cho tôi."
Đằng xa, Tiếu Tiểu Đào thấy đám người Vương Đình chật vật rời đi, cô vội vàng chạy ra, sau đó nhìn thấy trong đám người có vài hình bóng quen thuộc, cô ấy vội vàng la to: "Anh Lục."
Sau khi kêu xong, Tiếu Tiểu Đào nhanh chóng chạy đến trước mặt Lục Tân Hồng, cô ấy còn cười, chào hỏi với đám Lục Viên: "Lục Viên, Tần Nhất Phàm, Trần Uông Dương, các cậu sao lại ở đây?"
Nói xong, Tiếu Tiểu Đào theo bản năng kéo tay áo Lục Tân Hồng: "Anh Lục, Tiểu Thiện đâu? Không phải cậu ấy chạy cùng anh sao? Như thế nào lại không gặp cậu ấy?"
Lục Tân Hồng nghe vậy càng thêm tức giận, anh nhanh chóng đoạt lại điện thoại trong tay Lục Viên, tức giận nói: "Tiểu Thiện bị một nam sinh trong đám người này bắt đi, anh hỏi bọn họ nhưng họ không chịu nói, không nói cũng được, anh đây lập tức báo cảnh sát."
Lục Viên nóng nảy, cậu ta vội vàng đè tay Lục Tân Hồng: "Anh, em kêu anh là anh, được không? Anh đừng báo cảnh sát, thật ra tụi em không phải người xấu, tụi em là bạn học của bạn Hứa, nếu không tin thì anh hỏi bạn học Tiếu đi." Lục Viên nhanh chóng tươi cười với Tiếu Tiểu Đào.
Trong nháy mắt, Tiếu Tiểu Đào đã hiểu rõ, đám Lục Viên đang ở đây, như thế khẳng định vừa nãy Chu Cận cũng ở đây nhưng hiện tại không nhìn thấy Chu Cận và Hứa Thiện Ý, mà anh Lục vừa nói là Hứa Thiện Ý bị bạn của Lục Viên bắt đi, vậy chỉ còn khả năng là Hứa Thiện Ý bị Chu Cận bắt đi.
Không ai có thể đoán được Chu Cận bắt Hứa Thiện Ý đi chỗ nào, nhưng khẳng định là Chu Cận sẽ không làm tổn thương đến Hứa Thiện Ý.
Vì thế, Tiếu Tiểu Đào vội vàng giải thích với Lục Tân Hồng: "Anh Lục, Lục Viên nói không sai, bọn họ thật sự là bạn học của em và Tiểu Thiện, mà người bắt Tiểu Thiện đi là bạn cùng bàn của cậu ấy, quan hệ của họ rất tốt, anh đừng báo cảnh sát nữa."
Lục Tân Hồng nghe vậy, nghiêm túc dò hỏi Tiếu Tiểu Đào: "Thật sự?"
Tiếu Tiểu Đào dám thề, Chu Cận có thể nhịn lâu như vậy mà vẫn chưa dùng tới cách bắt Hứa Thiện Ý đi, chứng tỏ là Chu Cận sẽ không làm chuyện gì xấu với Hứa Thiện Ý.
Cho nên, cô ấy nghiêm túc gật đầu: "Thật sự. Nên em cảm thấy không cần báo cảnh sát, chúng ta gọi điện thoại cho Tiểu Thiện, hỏi tình huống hiện tại của cậu ấy như thế nào là tốt rồi."
Lục Tân Hồng gật đầu: " Cũng đúng."
Sau đó, anh gọi điện thoại cho Hứa Thiện Ý.
Lúc này Lục Viên đứng bên cạnh cũng hiểu rõ tình huống lúc nãy là như thế nào, chắc là Hứa Thiện Ý, Tiếu Tiểu Đào và anh họ cùng nhau ra ngoài ăn, ai ngờ gặp phải mấy nữ sinh bị đuổi học lúc trước, sau đó bị mấy người kia đuổi theo, bọn họ mới lôi kéo tay nhau chạy trốn.
Nhớ tới lúc sau, Lục Viên biết rằng Chu Cận cũng giống như bọn họ, hiểu lầm Hứa Thiện Ý và anh họ của cô ấy.
Cậu ta sợ Chu Cận sẽ bởi vì chuyện này mà cãi nhau với Hứa Thiện Ý, lập tức muốn gọi cho Chu Cận để nhắc nhở cậu một chút.
Nhưng điện thoại của Chu Cận đã tắt máy, Lục Viên không thể gọi được.
Lục Viện nhìn điện thoại, bất đắc dĩ cầu nguyện cho Chu Cận không tức giận với Hứa Thiện Ý, nếu sau này cô gái nhỏ tức giận, với tính tình kia của Chu Cận, không biết làm thế nào mới dỗ dành được.
_____
Bên kia.
Hứa Thiện Ý bị Chu Cận ôm ra khỏi chợ đêm.
Cậu cản một xe taxi lại, ôm cô cùng nhau lên xe.
Lúc này, Hứa Thiện Ý giãy giụa, Chu Cận cúi đầu, ánh mắt bi thương nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm, làm cho cô sởn tóc gáy.
Lúc nãy chạy quá nhanh, giờ an tĩnh lại, cảm giác bụng đau càng thêm rõ ràng, cô đành cắn răng không giãy giụa nữa.
Cô muốn xem thử, Chu Cận muốn bắt cô đi nơi nào.
Vài phút sau, xe dừng lại ở cửa một tiệm thuốc.
Chu Cận nhanh chóng xuống xe đi mua thuốc giảm đau và một ly nước ấm, cậu đổ viên thuốc ra, không chút ôn nhu nào bỏ vào miệng cô: "Uống."
Lần trước cậu cũng đút cho cô, nhưng Hứa Thiện Ý cảm thấy lần này không ôn nhu như lần trước, toàn thân cậu giống như bao phủ sự tức giận.
Cô có chút sợ hãi, lại không muốn bụng tiếp tục đau, lập tức trầm mặc uống thuốc.
Chu Cận lên xe lần nữa, dặn dò tài xế: "Đến tiểu khu xx."
Xe bắt đầu rời khỏi tiệm thuốc.
Hứa Thiện Ý nghe rõ địa chỉ Chu Cận vừa nói, cô nóng nảy: "Đã khuya, mình phải về nhà, cậu muốn đưa mình đi đâu?"
Nghe vậy, trong lòng Chu Cận lại bốc lên một cổ tức giận.
Cô cũng biết là đã khuya.
Nếu biết đã khuya, tại sao cô còn cùng nam sinh khác nắm tay đi dạo chợ đêm?
Chẳng lẽ, cô thích nam sinh kia?
Nghĩ vậy, Chu Cận lại nắm chặt tay.
Cậu không để ý tới Hứa Thiện Ý nữa, cậu sợ một khi mở miệng sẽ nạt cô, chất vấn cô, sau đó sẽ dọa đến cô.
Sau khi hỏi Chu Cận, phát hiện cậu không để ý tới mình, Hứa Thiện Ý lén nhìn cậu, phát hiện cậu dùng biểu cảm tức giận lại bất đắc dĩ còn rất khó chịu nhìn chằm chằm cô, cô bị dọa, vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu, rụt rụt thân thể.
Thật là đáng sợ.
Bộ dạng của cậu lúc này rất không bình thường.
Cô không nên nói gì nữa để khỏi phải chọc tới cậu, còn sự việc này, cô đi một bước tính một bước.
Vào lúc này, điện thoại cô vang lên.
Cô thấy anh họ gọi tới đây, nhớ tới mình bị Chu Cận đột nhiên ôm đi, anh họ còn chưa biết, chắc chắc anh họ đang lo cho mình.
Vì thế, cô muốn nghe điện thoại.
Nhưng bàn tay to của Chu Cận đột nhiên duỗi tới, cậu bá đạo giựt lấy điện thoại của cô, trực tiếp tắt máy, sau đó đem điện thoại bỏ vào túi của cậu, cậu khoanh tay tựa vào ghế, ánh mắt lạnh băng nhìn cô, trầm giọng: " Tôi giúp cậu cất giữ."
Hiện tại Hứa Thiện Ý tuy rằng sợ bộ dạng này của cậu, còn bị cậu chọc cho tức giận.
Cô đưa tay muốn giành lại điện thoại: "Cậu trả lại cho mình, anh Tân Hồng không biết mình bị cậu bắt đi, anh ấy chắc chắn đang lo cho mình."
Anh Tân Hồng?
Là nam sinh vừa nãy?
Bọn họ đã gọi nhau thân mật như vậy?
Nhưng ngày thường cô chỉ kêu tên đầy đủ của cậu, không thân một chút nào.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Chu Cận khó coi đến cực điểm, cậu thừa dịp cô tới gần để lấy lại điện thoại, đột nhiên đem thiếu nữ nhỏ xinh gắt gao ôm trong ngực, cắn răng cười lạnh: "Cậu ta muốn lo lắng thì để cho cậu ta lo lắng đi."
Hứa Thiện Ý bị cậu ôm không thể nhúc nhích, cô nhớ tới còn đang trên xe taxi, phía trước còn có tài xế, mà vừa nãy Chu Cận lại nói chuyện vô lý như thế, cô vừa xấu hổ vừa tức giận: "Chu Cận mau buông mình ra, và trả lại điện thoại cho mình, mình không muốn tức giận."
Vì nam sinh khác tức giận với cậu?
Đột nhiên trong lòng Chu Cận có cảm giác vừa chua xót vừa chát, rất khó chịu, không còn kiên nhẫn.
Mà lúc này xe đã đi tới cửa tiểu khu mà cậu nói.
Chu Cận trả tiền xe, không để ý tới Hứa Thiện Ý giãy giụa, cưỡng chế ôm cô vào tiểu khu.
Đi hết một đường, cậu ôm Hứa Thiện Ý vào phòng mà thường ngày cậu ở một mình, đóng cửa, đè Hứa Thiện Ý trên vách tường, cắn răng nở nụ cười âm trầm với cô: "Vì người con trai khác giận tôi?"
______________🍓🍓🍓___________
Đợt này tui lặn hơi lâu nhỉ?
Mấy bạn editor xinh đẹp bên tui vẫn chưa thi xong *rớt nước mắt*