🍓Editor: Rew
🍓Beta: Dâu
Lúc này, Chu Cận, người đã tìm Hứa Thiện Ý suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng không tìm thấy cô, đang đi lòng vòng quanh nhà Hứa Thiện Ý với vẻ mặt tức giận.
Đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của mẹ mình, cậu nghĩ rằng mẹ mình lại nói điều gì đó không quan trọng, sau vài giây cậu mới chậm rãi mở ra xem.
Nhưng sau khi xem hết đoạn video bên trong và những gì mẹ nói, cả người Chu Cận liền bật dậy.
Ngay lập tức, cậu kích động gọi điện thoại cho mẹ mình.
Nhưng khi cậu gọi cho mẹ, lại không có ai trả lời.
Chu Cận không cần suy nghĩ cũng biết chuyện này là mẹ cậu cố ý, bà cố ý khiến cho cậu lo lắng. Xem ra, trước đây bà nói trở về nước để dạy dỗ cậu, thật sự không phải là lời nói dối.
Nếu như mẹ đã không muốn nghe điện thoại, Chu Cận đành phải cắn răng tìm chỗ ngồi xuống, mở lại đoạn video vừa rồi một lần nữa.
Cậu không tin là không có cách nào tìm được manh mối từ đoạn video này.
Lúc này, cậu phải tranh thủ thời gian tìm ra Hứa Thiện Ý đang ở đâu rồi nhanh chóng chạy tới, bằng không đến muộn, mẹ cậu lỡ miệng nói điều gì không đúng trước mặt Hứa Thiện Ý, để cô càng thấy sợ cậu, thấy ghét cậu, thấy cậu phiền toái.
------------
Tại Công Ty Tinh Thần.
Đạo diễn Trương không hài lòng 100% với Hứa Thiện Ý, nhưng ông cũng cảm thấy mọi mặt của cô đều đạt yêu cầu, sau này tìm một người thầy tốt dạy dỗ cô, chắc chắn có thể quay quảng cáo một cách hoàn hảo.
Sau khi mẹ Chu và Tịch Mặc biết được ý kiến của đạo diễn Trương, họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Hứa Thiện Ý đã nhận được một phần thỏa thuận, mẹ Chu nắm lấy tay cô, mặt đầy tươi cười: “Tiểu Thiện, nếu cháu còn thấy lo lắng về bản thỏa thuận này, cháu có thể về nhà đưa cho ba mẹ xem qua một chút, hoặc nhờ luật sư xem cũng được. Nếu cháu cảm thấy không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ kí hợp đồng sớm một chút. ”
Hứa Thiện Ý cảm nhận được sâu sắc tình cảm của mẹ Chu dành cho mình, cô thụ sủng nhược kinh*, vội vàng gật đầu.
( *Thụ sủng nhược kinh : được sủng ái mà lo sợ )
Cô tùy tiện giở bản thỏa thuận ra xem, nhìn thấy trên bản thỏa thuận có ghi tiền lương trả cho cô là tám vạn, cô càng vui mừng hơn.
Với số tiền này, cô nhất định có thể giúp ba mẹ cô một phần nhỏ.
Hứa Thiện Ý nhịn không được nói ra khó khăn của mình: "Dì ơi, việc quay hình lần này sẽ mất bao nhiêu thời gian ạ? Ngày thường cháu cần phải đi học, vì vậy cháu sợ không thể ở đây quay hình liên tục được."
Mẹ Chu lập tức hiểu ra, bà xoa xoa đầu Hứa Thiện Ý, mỉm cười nói: "Bình thường vào cuối tuần hay sau khi tan học có thời gian rảnh, cháu đến quay hình là được. Chúng tôi không vội."
Hứa Thiện Ý cảm thấy như thể cô đang mơ.
Tất cả những điều xảy ra ngày hôm nay quá đột ngột, quá hão huyền.
Mẹ Chu nhìn thấy đứa nhỏ này đang đắm chìm trong vui sướng, liền bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Sau đó, bà nhanh chóng kéo người cháu Tịch Mặc ngồi bên cạnh mình đi ra một chỗ hơi cách xa Hứa Thiện Ý, bộ dạng giống như có chuyện muốn nói riêng.
Tịch Mặc nhìn thấy dì mình như thế này cũng biết sắp có chuyện xảy ra, anh cau mày hỏi: “Dì, dì muốn làm gì?”
Mẹ Chu vỗ vai cháu trai, cười nói: “ Dì có thể làm gì được chứ? Dì chỉ muốn hỏi cháu một chút thôi, cháu ghi thù lao trả cho đứa nhỏ kia trên thỏa thuận là bao nhiêu? "
Vẻ mặt Tịch Mặc không cảm xúc: "Chuyện này không thuộc quyền quản lý của cháu. Hôm nay cháu đến đây là vì sợ dì gây rắc rối cho cháu. Làm sao cháu biết được cô ấy có thể nhận được bao nhiêu thù lao?"
“Dì không quan tâm, cháu tăng thù lao cho cô bé ấy lên 100 vạn đi, tiền sẽ chuyển từ tài khoản của dì.” Mẹ Chu cười tủm tỉm, số tiền này coi như quà gặp mặt cho con dâu tương lai.
Tịch Mặc nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng anh vốn không thích quản chuyện của người khác, cũng không hỏi tại sao dì lại cho cô gái kia nhiều tiền như vậy, anh chỉ trầm giọng nhắc nhở: “Cô ấy chỉ quay một quảng cáo nhỏ thôi, nếu không có vấn đề gì thì chỉ cần vài ngày là quay xong, công việc chỉ có bấy nhiêu mà dì định trả cho cô ấy 100 vạn, dì đang làm loạn giá thị trường đấy, dì biết không?”
"Dì không quan tâm, dì muốn cho, cháu mau cầm thỏa thuận về sửa lại đi." Mẹ Chu vẫn khăng khăng với quyết định của mình.
Tịch Mặc bất lực, đành phải cảnh cáo: “ Dì không sợ mình tài đại khí thô*, dọa chết cô ấy à?’’
( *Tài đại khí thô : có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.)
Nụ cười của mẹ Chu đông cứng lại, bà thậm chí còn không nghĩ đến điều này.
Nhưng nếu quả thật giống như lời cháu trai nói, hình như là có khả năng. Bà không thể dọa cho cô bé này chạy đi được, nếu không thằng nhóc thúi A Cận chắc chắn sẽ tức giận, bà cũng không có tâm trạng đi dỗ dành thằng nhóc thúi này.
Mẹ Chu do dự một lúc rồi nói: “Vậy thì đưa cho cô bé 80 vạn nhé.”
“Cô ấy là người mới, không có tên tuổi, còn chưa ra mắt, dì đã cho cô ấy 80 vạn. Điều này không phải là làm tổn thương trái tim của những người đã ra mắt trước cô ấy sao?” Doanh nhân Tịch Mặc vẫn không đồng ý.
Mẹ Chu sắp tức điên lên rồi, bà chỉ muốn nhét quà gặp mặt vào cho con dâu bà, tại sao cứ luôn bị đứa cháu trai đáng ghét này ngăn cản?
Bà hơi tức giận, thở hổn hển, trừng mắt với Tịch Mặc: “50 vạn tệ là ổn rồi, ít hơn nữa là dì sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ cháu, nói là cháu cãi lời dì.”
Tịch Mặc sợ người dì này, anh liền giơ tay đầu hàng: "Được rồi, 50 vạn thì 50 vạn, nhưng số tiền này phải lén đưa, không thể viết trong thỏa thuận. Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng quản lý cấp cao của công ty chúng ta là một kẻ ngốc."
Sau khi mẹ Chu đạt được mục đích, không thèm quan tâm đến đứa cháu trai công chính nghiêm minh đáng ghét này nữa, mặc kệ anh nói gì, sau đó bà quay người, vui vẻ đi tìm con dâu tương lai của mình.
------
Lúc này, Hứa Thiện Ý đang tự mình xem lại bản thỏa thuận, cô có chút không hiểu lắm, nhưng rất nhiều thứ trông có vẻ ổn. Dần dần, nội tâm cô cũng thư giãn rất nhiều.
Đúng lúc đó, một người ngồi xuống bên cạnh cô, là người dì nhiệt tình lúc nãy.
Dì cười tủm tỉm hỏi cô: "Tiểu Thiện à, hẳn là con đói bụng rồi, hôm nay dì mời con đi ăn cơm có được không? Dì đã đặt trước một nhà hàng Trung Quốc, đồ ăn ở đó hương vị rất ngon, chắn chắn là cháu sẽ thích."
Vừa rồi ở cạnh nhau, mẹ Chu đã biết tên Hứa Thiện Ý, vì vậy bây giờ bà tự nhiên gọi cô ấy là Tiểu Thiện.
Nhưng Hứa Thiện Ý không biết người cô này tên là gì, cô chỉ biết bà ấy họ Tịch, vì vậy vừa nghe thấy giọng nói của mẹ Chu, Hứa Thiện Ý lập tức ngẩng đầu lên cười với bà: “Dì Tịch không phải tốn tiền làm gì cho phiền phức ạ, con không thấy đói. "
Mẹ Chu vội vàng khoát tay: "Không tốn tiền, không tốn tiền, chúng ta mau đi thôi.’’
Sau đó, không đợi Hứa Thiện Ý trả lời, bà trực tiếp cầm tay cô kéo ra bên ngoài.
Hứa Thiện Ý từ chối nhiều lần, vài lần cố gắng trốn tránh, nhưng đều không thành công.
Cuối cùng, cô không còn cách nào khác là bị mẹ Chu kéo lên một chiếc ô tô màu đen đậu trước cổng công ty Tinh Thần.
Cũng chính vào lúc này, Hứa Thiện Ý nhìn thấy người đại diện Trương Mân đã liên lạc với cô vừa mới trở về. Nhìn thấy Trương Mân, Hứa Thiện Ý cuống lên, cô vội vàng giải thích với mẹ Chu: "Dì Tịch, xin hãy đợi một chút. Hôm nay con đến Tinh Thần thực ra là có hẹn với người đại diện Trương Mân. Bây giờ chị ấy đã trở về, con không thể đi ăn cơm với dì được, con phải đi gặp người đại diện Trương một chút. ”
Mẹ Chu nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài.
Nhìn thoáng qua, bà liền nhìn thấy người đại diện Trương Mân – kim bài của công ty Tinh Thần, mẹ Chu vỗ vai Hứa Thiện Ý an ủi: “Đừng lo, dì sẽ nói cho cô ấy biết.”
Sau đó, mẹ Chu gọi một cuộc điện thoại, mỉm cười nói vài câu.
Rất mau, Trương Mân nhanh chóng đi đến cạnh cửa sổ xe, mẹ Chu liền kéo kính xe xuống.
Sau khi Trương Mân gặp mẹ Chu, lập tức vui vẻ chào hỏi: “Xin chào chị Tịch.”
Mẹ Chu cũng cười, bà chỉ vào Hứa Thiện Ý bên cạnh, mỉm cười nói: “Đứa nhỏ này có hẹn gặp với cô à? "
Trương Mân thật sự bị sốc khi nhìn vào bên trong xe. Cô ấy không ngờ được cô gái mà trước đây cô ấy cảm thấy có tiềm năng rất lớn vậy mà lại đang ngồi trên xe của nhà họ Tịch.
Trương Mân rất sốc, nhưng là người từng trải, cô ấy lập tức gật đầu, cười nói: "Đúng là như vậy."
Mẹ Chu liền giải thích một chút : "Hôm nay tôi đến đây để kiểm duyệt buổi tuyển diễn viên cho quảng cáo đồ uống lần này cùng với đạo diễn Trương, tôi rất thích đứa nhỏ này nên muốn cùng cô bé đi ăn cơm, sẽ không lãng phí thời gian của cô."
Trương Mân hiểu được điều mà mẹ Chu muốn nói, bây giờ Hứa Thiện Ý không cần nói chuyện với cô ấy nữa, cho dù sau này Hứa Thiện Ý muốn bước chân vào làng giải trí, mẹ Chu cũng sẽ hỗ trợ, lo liệu cho cô.
“Vậy thì tốt rồi, tôi còn có việc phải giải quyết, không làm chậm trễ chị Tịch và em gái này nữa, chúc hai người ăn ngon miệng.” Trương Mân gật đầu tươi cười.
Mặc dù người bị cướp đi, nhưng đây là bị quản lý cao cấp của công ty bắt đi, sau này mọi người vẫn sẽ ở chung một công ty, bình thường Trương Mân cũng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ mẹ Chu cho nên cô ấy không hề cảm thấy tức giận.
Mẹ Chu mỉm cười và vẫy tay với cô ấy.
Sau đó khởi động xe, đến khi ra khỏi chỗ này, mẹ Chu mới đóng cửa sổ lại.
Vừa quay đầu lại, bà liền nhìn thấy cô gái bên cạnh dường như có chút lo lắng, đứng ngồi không yên.
Mẹ Chu lo lắng hỏi han : "Tiểu Thiện, có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là con bị say xe?"
Hứa Thiện Ý vội vàng lắc đầu: "Không ạ, con không sao."
"Có phải con thấy tiếc vì dì đã thay con từ chối Trương Mân không?" Mẹ Chu tiếp tục hỏi.
Hứa Thiện Ý vẫn lắc đầu: "Không ạ, chuyện này con không hề thấy tiếc chút nào. Chỉ là con cảm thấy có lỗi với người đại diện Trương, dù sao con cũng đã hẹn với chị ấy, nhưng bây giờ lại lỡ hẹn với."
Hứa Thiện Ý không muốn tiến vào làng giải trí. Lần này, bất đắc dĩ cô mới phải tìm đến Trương Mân.
Sau khi nhận được chuyện quay quảng cáo, cô nghĩ rằng số tiền mình kiếm được cũng đủ để giúp đỡ ba mẹ. Cho dù vừa rồi cô thành công nói chuyện với Trương Mân, cô cũng chỉ có thể xin lỗi, từ chối Trương Mân.
Vì vậy, dì Tịch đã giúp cô từ chối người đại diện Trương, điều đó thực sự rất tốt, cô không hề thấy hối tiếc điều gì.
Nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn khi lỡ hẹn, cô sợ Trương Mân sẽ tức giận.
Mẹ Chu nhìn cô gái trầm ngâm bên cạnh, trong lòng vui mừng khỏi phải nói, lần này đứa con trai của bà thật đúng là chọn người rất tốt, lại yêu một cô bé mà bà cũng rất thích.
Bà khôi phục nụ cười, nhẹ nhàng nói với Hứa Thiện Ý: "Thật ra Trương Mân dẫn dắt rất nhiều người, nếu thiếu đi con cũng sẽ không sao, vì vậy con không cần đặt nặng chuyện này quá. Chỉ là dì cảm thấy có vẻ như cháu không thích giới giải trí lắm, dì cũng cảm thấy rằng giới giải trí quá lộn xộn, nên khi đó mới không để con gặp mặt Trương Mân. "
Mẹ Chu thay Hứa Thiện Ý từ chối Trương Mân, chủ yếu là vì mẹ Chu nhìn ra rằng Hứa Thiện Ý không thực sự thích ngành giải trí, thứ hai, bà biết rằng ngành giải trí không thực sự tươi đẹp và bóng bẩy, bên trong nó cất giấu rất nhiều chuyện dơ bẩn. Mẹ Chu vì lo lắng con dâu tương lai sẽ bị tổn thương nên đã tự ý thay cô quyết định.
May mắn thay, con dâu tương lai không tức giận, mẹ Chu càng hài lòng về cô.
“Cảm ơn dì Tịch.” Sau khi Hứa Thiện Ý hiểu rõ tấm lòng mẹ Chu, cô lập tức nói cảm ơn.
Mẹ Chu mỉm cười, đang định nói chuyện, nhưng điện thoại của bà đột nhiên vang lên.
Bà lấy ra xem, là con trai bà gọi.
Nhớ lại vừa rồi, bà xem buổi thử vai của con dâu tương lai ở công ty Tinh Thần, không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với con trai nên đã không nghe điện thoại của nó, bây giờ có khả năng là nó đang rất tức giận.
Mẹ Chu nghe điện thoại, lười biếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đầu bên kia, Chu Cận tức giận giống ngọn núi lửa sắp phun trào: “Con đã đến công ty Tinh Thần, sao hai người không có ở đây? Mẹ lừa cô ấy đi đâu rồi?"
Nghe vậy, mẹ Chu không nhịn được cười to: "Con nói bậy bạ gì đó, mẹ không phải là bọn buôn người."
“Mẹ không được nói bậy trước mặt cô ấy, không được dọa cô ấy, cũng không được bắt nạt cô ấy.” Chu Cận căng thẳng không thôi: “Con cầu xin mẹ.’’
__________🍓🍓🍓___________
Hello mọi người, lâu quá không gặp😂 Mai hoặc mốt sẽ đăng thêm vài chương nữa nha. Lần này thề đấy, không lặn như mấy lần trước đâu😢