Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Phụ Vương Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 2



4

Ám vệ nước Tề chia làm hai bộ Thiên can và Địa chi.

Mười vị Thiên can, phụ trách an nguy của đế vương.

Mười hai Địa chi, trông nom hoàng tử công chúa.

Ta xếp thứ tư, theo lẽ thường, ám vệ của ta chỉ nên có một người là Mão Nguyệt.

Nhưng hiện tại, ông lại cho ta thêm một người, hơn nữa còn là Ngưu Thổ xếp thứ hai.

Ta còn tưởng ông sẽ cho Tang Lạc Lạc chứ, dù sao nàng ta hiện đang chiếm danh hiệu “Nhị công chúa.”

Nhưng mà——

Nếu không phải nhị hoàng tỷ chính thống của ta yểu mệnh thì làm sao đến lượt nữ tử khác họ như nàng ta làm nhị công chúa.

Huống hồ nhị công chúa Tang Lạc Lạc này, còn là do Tang thị hạ mình cầu xin mà có.

Nhìn thế này xem ra, phụ vương ta vẫn chưa hoàn toàn phát rồ.

Ta là một đích công chúa tôn quý, có hai ám vệ, cũng là hợp lý thôi mà!

Sáng sớm, Nội vụ phủ dâng lên hai hộp vàng.

Quả thực là vàng óng ánh, khiến người ta yêu thích.

Ta yêu thích không buông tay lau chùi nửa ngày, mới nhớ ra phụ vương còn tặng ta một trang viên suối nước nóng ở ngoại ô kinh thành.

Vì vậy, ta liền hẹn trưởng tỷ cùng đi tắm suối nước nóng.

Xe ngựa lắc lư chạy trên con đường trong cung, ta đang trò chuyện rôm rả với trưởng tỷ.

Đột nhiên, xe dừng lại, bên ngoài phu xe lắp bắp nói:

“Trưởng công chúa, Tứ công chúa, Nhị công chúa nàng…”

Ta thầm chửi một câu xui xẻo, còn chưa kịp nổi giận, trưởng tỷ đã vén rèm xe lên.

Tang Lạc Lạc mặc một bộ cung trang màu vàng nhạt, đang đứng giữa con đường.

Ta trợn mắt, làm gì có ai đứng giữa đường vậy chứ, sao phu xe không đâm chết nàng ta luôn đi.

Trưởng tỷ cau mày, hừ lạnh một tiếng:

“Chó tốt không chắn đường, Tang Lạc Lạc, ngươi đứng đây làm gì?”

Trưởng tỷ Tề Hàm, là phụ vương sinh ra khi còn làm vương gia ở Yên Vân. Mẫu phi của nàng vốn là trắc phi của phụ vương, đáng tiếc là khi sinh nàng đã khó sinh mà mất.

Nàng giống như ta, đều là pháo hôi trong nguyên tác.

Trong nguyên tác cũng chỉ xuất hiện vài lần, coi như là công cụ tạo khó dễ cho nữ chính.

Tề Hàm từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh mẫu hậu ta, quan hệ với ta rất tốt, nàng thật lòng coi ta như muội muội.

Hơn nữa nàng ghét bỏ Tang Lạc Lạc như vậy, cũng có liên quan đến ta.

Trong nguyên tác, nàng bị nữ chính tính kế cho đi hòa thân, gả đến Bắc cảnh, chết trong cung điện lạnh lẽo đó.

Nghĩ đến đây, ánh mắt ta nhìn Tang Lạc Lạc dần trở nên u ám:

“Tránh ra.”

Tang Lạc Lạc đôi mắt ngấn lệ, không những không tránh, còn tiến lên trước mặt ta, ấp úng nói:

“Tứ muội đừng giận, ta, ta chỉ vì chuyện lần trước đến cầu xin, cầu tứ muội tha thứ.

“Là ta không tốt… khiến tứ muội và phụ vương sinh ra hiềm khích.”

Nàng khóc rất thương tâm, thấy ta đưa tay cầm khăn tay ra, còn tưởng ta muốn giúp nàng lau nước mắt, liền nở một nụ cười yếu đuối đáng thương:

“Tứ muội.”

“Chát!”

Tiếng tát giòn giã vang lên trên cung đạo, Tang Lạc Lạc không thể tin được mà che mặt nhìn ta.

Trưởng tỷ mắt sáng như tuyết, rất vui mừng vỗ vai ta:

“Được lắm, Tề Tiểu Tứ! Ta đã sớm nói với muội rồi, đối phó với loại nữ nhân giả ngoan bán nịnh này, cứ đánh là được, cho nó mặt mũi làm gì? Cuối cùng muội cũng nghe lời ta một lần.”

Tang Lạc Lạc cúi mắt, cắn chặt môi, một lúc lâu sau, nàng mới nhỏ giọng nói:

“Tứ muội, nếu như cái tát này có thể khiến muội tiêu tan cơn giận…”

“Tang Lạc Lạc.” Giọng ta đột nhiên lạnh lùng: “Đừng ở đây diễn trò nữa, phụ vương lại không có ở đây.”

5

Tang Lạc Lạc khóc lóc chạy đi.

Ước chừng lại chuẩn bị đến chỗ phụ vương cáo trạng ta.

Trưởng tỷ vung tay, vỗ vào lưng ta:

“Tứ muội đừng lo, đến lúc đó ta sẽ làm chứng cho muội, cứ nói là Tang Lạc Lạc tự đâm vào tay muội.”

“Khụ, đa tạ trưởng tỷ.”

“Hắc.”

Xe ra khỏi cung, tầm mắt thoáng đãng hơn nhiều.

Trưởng tỷ không để ý đến cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, đang tò mò đánh giá Mão Nguyệt.

Trong sách, vì Tề Khánh chỉ có một ám vệ nên Mão Nguyệt vẫn luôn ẩn trong bóng tối.

Sau khi ta đến, cốt truyện đã thay đổi, ta liền để Mão Nguyệt ra mặt, làm cung nữ thân cận của ta.

“Tiểu Tứ, phụ vương cho muội hai người ư? Thật tốt quá nhưng mà người bên ngoài của muội không đẹp bằng người của ta, đen quá.”

Nàng nhỏ giọng nói, ta cười cười:

“Trưởng tỷ, ám vệ của tỷ đâu? Lần này có mang theo không?”

“Đương nhiên là có rồi, hắn tên là Tử Kỳ, ta nói cho muội biết, có một lần ta trộm nhìn hắn tắm…”

“Trưởng tỷ, nước miếng của tỷ chảy ra rồi.”

“Ái chà.”

Chúng ta cười khúc khích, mùa hè vừa đến, khắp nơi đều tràn đầy sức sống.

Buổi tối, ta ngâm mình trong nước, bất động nhìn bậc thang vàng không xa.

Trưởng tỷ hỏi ta đang làm gì, ta u uất nói:

“Muội đang nghĩ, là dỡ nguyên cái bậc thang này đi, hay là đập vỡ rồi mang về.”

Trưởng tỷ: “…”

6

Thái học trong cung có một vị phu tử mới.

Hắn xuất thân từ Triệu gia ở Tây Lăng, học thức uyên bác không nói, cưỡi ngựa bắn cung cũng rất tinh thông.

Một kỳ tài văn võ song toàn như vậy, phụ vương lại nỡ để hắn đến dạy đám hoàn khố chúng ta.

Nhưng mà, hắn quả thực là người thích hợp nhất.

Về thân phận, hắn có thể chế ngự được đám hoàng thân quốc thích, con cháu thế gia như chúng ta.

Về học vấn, hắn là tài tử thành danh từ khi còn trẻ, thừa sức dạy dỗ chúng ta.

Ngoại hình cũng khá tuấn tú, rất đẹp mắt.

Chỉ là tính tình hơi lạnh lùng, không thích nói cười, phạt người ta cũng không nương tay.

Ta vừa mới bị đánh roi, hắn liền nhíu mày nói:

“Ra ngoài đứng đi.”

Bên ngoài, ta và tiểu thế tử Vĩnh Xương Hầu phủ trừng mắt nhìn nhau. Chúng ta vừa đánh nhau một trận, nguyên nhân là vì hắn không ưa ta “Bắt nạt.” Tang Lạc Lạc.

“Đồ nữ nhân đanh đá!”

Ta vung nắm đấm:

“Sao, Chu Tự, ngươi còn muốn bị đánh nữa không?”

“Hừ, Tề Tứ, có ta ở đây, ngươi đừng hòng bắt nạt Lạc Lạc.”

Những người có thể gọi ta một tiếng Tề Tứ không nhiều, Chu Tự là một trong số đó.

Mọi người đều biết, tiểu thế tử Vĩnh An Hầu phủ là một tiểu bá vương nổi tiếng ở kinh thành.

Hắn có gia thế hiển hách.

Cha hắn là Vĩnh An Hầu gia có công lao hiển hách.

Mẹ hắn là tỷ tỷ ruột duy nhất của phụ vương ta – Vinh Đức công chúa.

Tính theo vai vế, ta còn phải gọi hắn một tiếng biểu ca.

Nhưng biểu ca này của ta đầu óc không được tốt lắm, hắn là người ủng hộ trung thành của Tang Lạc Lạc, trước đây gặp nguyên chủ cũng chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì, lời lẽ cay nghiệt là chuyện thường tình.

Vừa rồi, hắn vì ra mặt cho Tang Lạc Lạc mà dám đẩy ta.

Ta tính tình không nhu thuận như nguyên chủ, đương nhiên không thể nuốt trôi cục tức này.

Thôi thì, ân oán mới cũ cùng tính sổ với hắn một thể.

Ta ra tay rất nặng, nhiều người nhìn như vậy, Chu Tự không dám thực sự động thủ đánh ta.

Mặc dù đã đánh Chu Tự một trận tơi bời nhưng ta vẫn chưa hả giận, dù sao thì kẻ chủ mưu vẫn còn đang trong phòng ngâm thơ:

“Lần sau ta sẽ đánh cả Tang Lạc Lạc luôn, xem ngươi có cản được ta không.”

Chu Tự tức giận hét lên: “Ngươi ngươi ngươi!”

Rầm!

Hai quyển sách từ trong phòng bay ra, đập trúng đầu chúng ta một cách chính xác.

Tiếp theo là giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Câm miệng.”

Chúng ta lập tức im bặt.

7

Chuyện ta đánh nhau ở Thái học rất nhanh đã truyền đến tai phụ vương.

Chưa hết giờ học, Lai Hỉ công công đã đứng chờ ở bên ngoài.

Lúc này ta mới hối hận, tại sao lại không kiềm chế được tay mình chứ?

Vài ngày nay, hình tượng tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn vừa mới xây dựng xong coi như đã vỡ tan tành.

“Tứ công chúa, bệ hạ mời người qua đó.”

Ta bất đắc dĩ đến chỗ phụ vương.

Vừa đến, phụ vương đã mặt đen như đít nồi bảo ta quỳ xuống:

“Con là công chúa, vậy mà lại học người ta đánh nhau? Thể thống ở đâu!”

Ta bĩu môi, có chút ấm ức:

“Phụ vương, người còn chưa hỏi rõ nguyên do, đã trách mắng nhi thần như vậy.”

Phụ vương xoa xoa thái dương, hít sâu một hơi hỏi:

“Vậy con nói xem, tại sao lại đánh nhau?”

“Tất nhiên là do hắn trêu chọc con trước…”

Ta vừa định giải thích thì nghe thấy Lai Hỉ công công truyền lời bên ngoài:

“Bệ hạ, nhị công chúa cầu kiến, nói là vì chuyện của tứ công chúa mà đến.”

“Cho nó vào.”

Tang Lạc Lạc vừa vào đã quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe:

“Phụ vương, chuyện này đều tại Lạc Lạc, người đừng phạt tứ muội.”

Ta trợn trắng mắt trong lòng nghĩ:

[Còn không phải vì ngươi cố tình giả vờ ngã, khiến cho tên ngốc Chu Tự kia tưởng ta đẩy ngươi.]

“Là lỗi của con.” Tang Lạc Lạc nức nở: “Đều tại con, đi đứng không vững, khiến thế tử hiểu lầm tứ muội đẩy con.”

[Đúng vậy, ngươi mau về tìm thợ đóng giày xem giày của ngươi có vừa chân không, sao ngày nào cũng ngã thế?]

“Phụ vương, người ngàn vạn lần đừng trách tứ muội, đều là lỗi của Lạc Lạc. Nếu Lạc Lạc đi cẩn thận hơn…”

“Ngươi đủ rồi đấy, ngày nào cũng ra vẻ, có gì ghê gớm? Chỉ có chân ngươi nhỏ, dễ ngã đúng không? Vừa rồi nếu không phải tên Chu Tự kia cản lại, ta nhất định sẽ đánh cả ngươi luôn!”

Trong phòng đột nhiên im phăng phắc.

Ta che miệng, trừng mắt với phụ vương.

[Ta sao lại nói ra lời trong lòng rồi?]

Tang Lạc Lạc lảo đảo được dìu đi, trước khi đi còn khóc nức nở:

“Phụ vương, Lạc Lạc không phải, không phải…”

Khuôn mặt phụ vương càng đen hơn, ngay khi ta tưởng rằng người sẽ phạt ta thì:

“Còn quỳ đó làm gì?”

[Hả? Vậy là tha cho ta rồi?]

Ta nhanh nhẹn đứng dậy, chạy đến chỗ phụ vương nịnh nọt:

“Phụ vương, nhi thần đảm bảo, sau này sẽ không đánh nhau nữa.”

Phụ vương hừ lạnh, ta vội vàng xòe tay ra làm bộ đáng thương:

“Triệu phu tử đã phạt nhi thần rồi, nhi thần biết lỗi rồi.”

“Đáng đánh.”

[Hu hu hu.]

“Về bôi thuốc đi, nếu còn lần sau…”

Ta vội vàng xua tay:

“Không dám không dám, phụ vương.”

Cuối cùng, phụ vương bảo mẫu hậu dạy ta lễ nghi cho cẩn thận.

Mẫu hậu nhìn thấy vết thương trên lòng bàn tay ta thì quên mất chuyện này, bà đau lòng bôi thuốc cho ta, sau khi hỏi rõ đầu đuôi sự việc thì càng lạnh mặt:

“Tên tiểu tử nhà họ Chu này không biết phải trái, con đánh rất tốt.”

“Còn đứa kia, mẫu hậu sẽ giúp con dạy dỗ, con ta chịu ấm ức sao được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.