Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 7: 7: Không Nên Quay Lại




" Lăng công tử, đây là món ăn do đích thân công chúa làm ".

Tiểu nha hoàn ở bên cạnh nhắc nhở, Lăng Giang không ăn nàng ta liền không thể đi.
Lăng Giang cầm chiếc đũa đến nỗi đầu ngón tay có chút trắng bệch, cố nén sự ghê tởm nuốt vào một miếng thịt, vào trong miệng hương vị không tồi, nhưng hắn biết, Sở An Nhan không có khả năng làm tốt như vậy.
Nàng ta thân là công chúa, sao có thể biết nấu ăn? Bên trong khẳng định có vấn đề.
" Ta ăn rồi, có thể rời đi được chưa? "
" Được rồi ".

Tiểu nha hoàn cười xán lạn, vừa lòng rời đi.
Chờ nha hoàn rời đi, Lăng Giang đem bàn điểm tâm đều đổ đi, nhưng miếng thịt bị hắn nuốt kia lại nôn không ra được, ho đến nỗi mắt hắn đều phiến hồng.
" Lăng công tử, sắc mặt ngươi sao lại kém như vậy? ".

Triệu Đình Đình vội vàng từ ngoài cửa tiến vào, vừa rồi nàng tách khỏi Cố Nhị lập tức liền trộm lại đây tìm Lăng Giang.
Lăng Giang bất quá là một tên nam sủng của Sở An Nhan, liền tính nàng nhất thời tức giận, cũng sẽ không nhấc lên bao nhiêu sóng gió.
Nghĩ như vậy, Triệu Đình Đình trong tay động tác không ngừng, đem khăn tay nàng ta chuẩn bị tốt lấy ra, làm bộ giúp Lăng Giang lau mặt.
Lăng Giang không vui nhíu mày, chặn tay Triệu Đình Đình duỗi ra, có gió thổi tới, truyền quá một trận mùi hương kỳ lạ.
Lăng Giang không để ý nhiều, trực tiếp đem tay Triệu Đình Đình đẩy ra.
Triệu Đình Đình dựa thế lùi lại một bước, bởi vì nàng biết, việc này đã thành.
Triệu Đình Đình cười nhìn nam tử trước mặt, chờ đợi dược hiệu phát tác.
Lăng Giang lúc này đuôi mắt phiến hồng, bộ dáng kiều tiếu*, thoạt nhìn phá lệ chọc người ta yêu thích.


(* 嬌笑 kiều tiếu: nụ cười mê hoặc).

Ánh mắt Triệu Đình Đình trong lúc vô tình ngó đống đồ ăn trong bụi cỏ, đôi mắt sáng lên, theo sau thay bằng biểu tình vô tội: " Lăng công tử, ngươi vừa rồi là ăn trúng phải thứ gì không tốt, lúc trước ta thấy An An nàng làm điểm tâm, có phải hay không nàng mang đến cho ngươi? "
" Cút! "
" Lăng công tử đừng nóng giận, ta đi.

Bất quá lần sau ngươi nhất định phải cẩn thận công chúa một chút "
Lăng Giang cảm giác thân mình vừa nóng vừa mềm nhũn, cố hết sức chống lấy bàn mới miễn cưỡng đứng dậy.
Loại cảm giác khác lạ này......
Lăng Giang nhớ tới vừa nha hoàn đưa đồ ăn tới phải thấy hắn ăn bằng được mới chịu rời đi, hơn nữa vừa rồi Triệu Đình Đình nói, trong lòng đoán hơn phân nửa.
Là Sở An Nhan.
Nhưng thật không nghĩ tới Sở An Nhan thế nhưng sẽ dùng loại thủ đoạn này, mệt hắn trước cho rằng Sở An Nhan cũng không hoàn toàn giống Triệu Đình Đình.

Quả nhiên Sở An Nhan vô sỉ đến mức đặt giới hạn mới trong lòng hắn.

Lòng bàn tay Lăng Giang ở trên bàn đá mài ra vết máu, lúc này ý thức mới tốt hơn chút.

Hắn không thể để Sở An Nhan thực hiện được kế hoạch.
Triệu Đình Đình đi chậm, không sai biệt lắm lúc tới cửa, nàng ta nghe được trong viện thanh âm đồ vật rơi xuống.
Vừa định quay đầu lại, trước mặt đột nhiên liền xuất hiện một bóng người.
" Triệu tiểu thư, ngài ở chỗ này làm gì! ".

Là tiểu nha hoàn vừa rồi, hiện tại trở lại thu dọn bắt đũa, thấy Triệu Đình Đình ở đây, rất là không vui.
Triệu Đình Đình thần sắc hoảng loạn, nha đầu này, làm hỏng chuyện tốt của nàng.
" Mới vừa rồi không cẩn thận đi lầm đường, hiện tại liền rời đi " Triệu Đình Đình ngăn cản tầm mắt tiểu nha hoàn, có chút chột dạ quay đầu nhìn thoáng qua, nguyên bản nàng cho rằng Lăng Giang hẳn là ngã trên mặt đất, giờ phút này lại là cái gì cũng đều không có.
Người đâu?
" Triệu tiểu thư sao còn chưa đi, nếu lại không đi nô tỳ liền tự chủ tiễn tiểu thư rời đi "
Triệu Đình Đình cười gượng rời đi, phủ công chúa nếu không phải có Lăng Giang, ai hiếm lạ mà thèm tới!
Sở An Nhan tại lúc Triệu Đình Đình rời đi sau, cũng lười đi tìm Cố Nhị, đơn giản liền đi qua hồ
sen giải sầu.
Chủ yếu là sầu a.
Mấy ngày này nàng vội vàng xử lý cửa tiệm, Lăng Giang chỗ đó tuy có để ý, nhưng chung quy là không đủ, làm thế nào mới có thể nhanh chóng lấy được thiện cảm?
Sở An Nhan ngồi xổm bên cạnh đường nhỏ chỗ hồ sen, chán đến chết chơi đùa với viên đá nhỏ trên mặt đất.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy áo sa tanh mỏng màu xanh nhạt, trên tay mang một chiếc vòng thuỷ sắc, da có chút trắng như tuyết.
Buổi chiều ánh nắng có chút gắt, chung quanh hồ sen vẫn còn tính là mát mẻ, lúc trước sẽ có một hai tiểu nha hoàn đi ngang qua, hôm nay một người cũng không thấy, cũng không biết có phải hay không cố ý tránh nàng.


Sở An Nhan đang phát ngốc, đột nhiên nghe được thanh âm của Lăng Giang, cẩn thận nghe lại thì không có.
Ảo giác sao.
Sở An Nhan quay đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên ý thức được đằng sau bức tường này chính là sân viện nơi Lăng Giang ở.
Sở An Nhan đứng dậy vừa định đi, lại đột nhiên bị vật tạp lao đến.
" Ai? "
Sở An Nhan muốn đứng dậy, chỉ nghe một tiếng răng rắc.
Đau đau đau!
Eo, trật eo!
Nghe thấy giọng nói làm hắn hận thấu xương, Lăng Giang chống đỡ từ trên mặt đất đứng lên.
Không nghĩ tới nàng ở chỗ này chờ chính mình, hảo tính kế.
" Sở An Nhan, ngươi quả thực ghê tởm đến cực điểm, vậy mà lại dùng loại thủ đoạn hạ đẳng này! "
Sở An Nhan tay đỡ eo một hồi, thanh âm này? Không phải là Lăng Giang sao? Sở An Nhan chịu đựng đau đớn đứng dậy, thấy rõ người chống đỡ bên tường, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm mình.
Mái tóc đen nhánh hỗn độn, ngay cả y phục màu trắng cũng có vài chỗ nhăn, trên mặt đỏ ửng, trong mắt phiếm oánh oánh thủy quang, tựa hồ là ở cực lực ẩn nhẫn.

Sở An Nhan cảm thấy, nếu ánh mắt có thể giết người, nàng giờ phút này đã chết thật nhiều lần.
Nhưng......!Nàng gần đây không có trêu chọc Lăng Giang a?
Sở An Nhan đem việc chính mình làm gần đây suy nghĩ một lúc, xác thật không đắc tội qua Lăng Giang a? Chẳng lẽ có người đi tìm hắn gây phiền toái?
" Ngươi không sao chứ? ".

Sở An Nhan thật cẩn thận mở miệng, bởi vì nàng thấy mu bàn tay trắng nõn của Lăng Giang nổi hết gân xanh lên.

Sở An Nhan thử vươn tay, đầu quả tim cùng tay đều run rẩy.

" Cút ngay! "
Sở An Nhan nhìn tay đỏ ửng bị Lăng Giang đánh, tính tình liền có chút nóng lên.
" Lăn liền lăn ".


Ngươi là tên nam chủ ghê gớm, nếu không phải ngươi là nam chủ, ta mới không thèm quan tâm ngươi!
Sở An Nhan tìm đúng thời cơ xoay người liền đi, dựa vào bên kia tường một hồi lâu.
Mới vừa rồi dáng vẻ của Lăng Giang, thật sự hù chết người, không chạy thật nhanh, bằng không đợi lát nữa chết như thế nào cũng không biết.
Lăng Giang nhìn bóng lưng Sở An Nhan rời đi, còn vì bị hắn đánh mà mặt đầy ủy khuất, trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc.
Hắn dựa vào tường hô hấp có chút gian nan, mùi hoa sen nhàn nhạt phẳng phất qua chóp mũi.
Lăng Giang cảm giác lý trí mình có chút hỏng rồi, máu tươi tẩm đỏ viên đá vụn trong tay.
Hôm nay thật phải chết ở chỗ này sao?
Mơ hồ trong tầm mắt xuất hiện một đạo thân ảnh màu xanh lục, Lăng Giang cố sức, thật vất vả nhìn lại, hắn nhận ra đây là Sở An Nhan vừa mới rời đi hiện bây giờ đã quay lại.

" Ngươi......!Rốt cuộc làm sao vậy? ".

Sở An Nhan vươn tay quơ quơ trước mặt Lăng Giang.
Nếu không phải hắn là nam chủ, Sở An Nhan thật sự một chút cũng đều không muốn quay lại.
Nhìn Lăng Giang ngồi dưới đất rất khó chịu, Sở An Nhan thầm mắng bản thân là thánh mẫu.
Quên đi, trước đem hắn lôi về, kêu đại phu nhìn thử.
Sở An Nhan duỗi tay định kéo lấy bả vai Lăng Giang, lại bị hắn bắt được tay.
Liền không nên lại trở lại tìm hắn a!
Sở An Nhan đã đoán trước được, Lăng Giang sẽ lại đem nàng đẩy ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.