Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 8: 8: Ăn Dưa Ăn Tới Trên Người Mình




Lăng Giang nghe không rõ ràng lắm Sở An Nhan đang nói gì, tầm mắt hắn chỉ thấy nữ tử đôi môi hồng nhuận đầy nước, miệng đang đóng mở liên tục, còn có cặp mắt to trong veo kia.
Cánh tay truyền đến cảm giác mát mẻ, khô nóng trên người theo đó được giảm bớt, như là trong sa mạc sắp chết khát nhìn thấy thanh tuyền.
Lăng Giang không chút suy nghĩ liền bắt lấy cái tay kia.
Sở An Nhan còn chờ Lăng Giang lại lần nữa đem nàng đẩy ra, sau đó nàng có thể danh chính ngôn thuận không bao giờ quản hắn nữa, ai biết Lăng Giang lại dùng sức.
Bất quá không phải dùng sức đem nàng đẩy ra, mà là dùng sức đem nàng kéo vào trong lồng ngực hắn.
Cảm nhận được độ nóng, còn có trên người Lăng Giang có một cỗ thanh hương, Sở An Nhan hoàn toàn hỗn độn.
Nàng là ai? Nàng đang ở đâu? Nàng đang làm gì?
Lăng Giang sao lại nóng như vậy, đây không phải phát sốt đến điên rồi đi? Hắn vậy mà cầm tay của kẻ thù để vào trong ngực hắn?
Hương thơm trên người nữ tử phá tan hoàn toàn lý trí cuối cùng của Lăng Giang.

Nguyên bản Sở An Nhan đang cử động đột nhiên cũng không dám động đậy, nơi mẫn cảm trên người nàng vốn là cổ, giờ phút này nàng rõ ràng nhận ra được trên cổ có một cỗ hơi thở ấm nóng.

Nàng bị cắn......
Lăng Giang vậy mà lại cắn cổ nàng! Xong rồi xong rồi, nàng hôm nay sẽ phải chết ở chỗ này rồi.
Sở An Nhan muốn tránh khỏi vòng tay của Lăng Giang, lại bị Lăng Giang gắt gao khống chế eo.
Trong lòng hoảng sợ, Sở An Nhan thấy thần sắc trên mặt Lăng Giang có chút mê man, nhìn có chút quen thuộc......Đây không phải là trong truyền thuyết hay viết bị trúng dược đi?
Này không được!
" Công chúa, tửu lâu......!A!! ".

Hồng Tô thấy một màn này xoay người muốn chạy.

" Quay lại! Mau quay lại! "
Thật vất vả được Hồng Tô trợ giúp mới tránh thoát khỏi Lăng Giang, Sở An Nhan nhìn Lăng Giang trên mặt đất, không hề do dự một chân đạp hắn vào hồ sen.
" Công......!Công chúa......!Đối xử với Lăng công tử như vậy thật sự ổn sao? ".

Hồng Tô nhìn Sở An Nhan y phục lộn xộn, còn có tay công chúa đỡ eo, mặt hơi hơi đỏ.
" Tìm người đem hắn vớt lên, lại kêu thái y tới.

Đúng rồi, chuyện vừa rồi ngươi coi như không nhìn thấy ".

Sở An Nhan bước đi loạng choạng, chỉ nghĩ chạy nhanh rời khỏi chốn thị phi này.
Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa về sau không chỉ nam chủ đuổi giết nàng, mà đến cả nữ chủ cũng muốn giết nàng.

" Triệu Đình Đình, ngươi như thế nào còn ở đây? ".

Sở An Nhan mới vừa đi qua góc tường, liền thấy Triệu Đình Đình lén lút không biết ở đây làm gì.

Triệu Đình Đình nghe thấy câu này rõ ràng bị dọa không nhẹ.
" Là An An a, ta vô ý làm rơi đồ, hiện trở lại tìm "
" Tìm đồ vật? Muốn hay không ta gọi người lại đây giúp ngươi tìm ".


Sở An Nhan nhìn bộ dạng chột dạ của Triệu Đình Đình, cảm thấy không đơn giản.
" Không cần phiền toái, ta tìm được rồi ".

Triệu Đình Đình nói xong xoay người rời đi, trên người nàng ta giống như có thứ gì rơi xuống, Sở An Nhan không để ý nhiều, chỉ nghĩ trở về nghỉ ngơi, nàng còn không thèm để Triệu Đình Đình trong mắt.
*
Hôm sau.
Sở An Nhan nằm ở trên giường vẻ mặt giống như sống không còn gì luyến tiếc, Hồng Tô giờ phút này đang xoa rượu thuốc trên eo nàng.

" Hồng Tô, Lăng Giang bên kia thế nào rồi? "
Lúc ấy Sở An Nhan chỉ lo sợ hãi, lúc sau mới nhận ra mình đem Lăng Giang đạp xuống hồ, nàng đây là cảm thấy mệnh chính mình quá dài?
Chỉ mong Lăng Giang lúc ấy thần trí không rõ, đều không nhớ được gì.

" Hồi bẩm công chúa, Lăng công tử không sao, thái y nói hắn hiện tại chính là có chút......!Thân thể yếu "
Hồng Tô khó có thể mở miệng nói ra ba chữ kia, bởi vì đưa lưng về phía Hồng Tô, Sở An Nhan thấy không biểu tình trên mặt nàng ta, chỉ cho rằng nàng ta tạm dừng là tìm từ thích hợp.
Bất quá Lăng Giang thân thể yếu? Giống như cũng không ảnh hưởng nặng, lúc trước bị ngược đãi, hiện tại lại ngã xuống hồ sen, không yếu mới là lạ.
" Đưa nhiều đồ bồi bổ đến Thấm Trúc Viện.

Đúng rồi, ngươi lúc nãy muốn nói gì? ".


Sở An Nhan nhớ rõ thời điểm Hồng Tô tới, nói gì đó liên quan tới tửu lâu.
" Xem tri nhớ của nô tỳ này, công chúa, tửu lâu hiện tại đều đã chuẩn bị ổn thỏa, Hạ chưởng quầy thỉnh ngài vì tửu lâu một lần nữa đề tên "
" Bao lâu là có thể khai trương! ".

Sở An Nhan nghe thấy Hồng Tô nói, bất chấp eo đau đớn, lập tức ngồi dậy.
Cửa tiệm nhỏ của nàng a! Giấc mộng phát tài a!
Hồng Tô vội vàng ấn Sở An Nhan trở lại, " Công chúa đừng vội, Hạ chưởng quầy đang chọn ngày hoàng đạo, chờ công chúa đề tên, tửu lâu không sai biệt lắm liền có thể khai trương "
" Tốt! "
Sở An Nhan đầu ghé vào giường suy nghĩ vài cái tên, đều cảm thấy không thích hợp.
Giờ phút này chỉ có thể dùng hạ sách, Sở An Nhan không màng Hồng Tô khuyên can, dứt khoát kiên quyết rời phòng, hy vọng ra ngoài tìm được chút linh cảm.
Vì muốn tâm có thể yên tĩnh, Sở An Nhan đặc biệt phân phó không cho người đi theo.
" Các ngươi nghe nói gì chưa? Vị ở Thấm Trúc Viện được công chúa sủng hạnh "
" Đương nhiên nghe rồi, Lăng Giang ban đầu không phải sống chết không chịu sao, hôm qua a, còn không phải bị công chúa của chúng ta chế ngự "
" Ta còn nghe nói là tên Lăng Giang chủ động, hơn nữa ta nghe được công chúa vì vậy mà bị thương ở eo, hiện tại còn nằm trên giường đấy! "
" Cái gì? Tên này ngày thường yếu ớt như vậy, không nghĩ tới tinh lực lại lớn như vậy! "
" Lời này nói sai rồi, muốn nói tinh lực lớn vẫn phải là công chúa, ngày hôm qua các ngươi không thấy sao? Thái y đều tới Thấm Trúc Viện, sợ là......!"
Mấy tiểu nha hoàn vây quanh, một đám đều xấu hổ mặt đỏ tai hồng.
Nguyên bản chỉ nghĩ nghe một chút chuyện của nguyên chủ khi còn ở phủ công chúa, ai biết ăn dưa ăn tới trên người mình!
Mấu chốt các nàng nói lại giống nhau như vậy.
Lời đồn hại người, mấy cái nha hoàn này quả thực đem nàng đẩy đến hố lửa, Lăng Giang là người mà phàm nhân như nàng có thể mơ ước? Lăng Giang là của nữ chủ, nàng có thể bảo toàn tính mạng đã là tạ ơn trời đất rồi.
" Các ngươi ở chỗ này tụ tập bàn tán gì, còn không mau đi làm việc! ".

Thanh âm của một lão phụ nhân vang lên, ngăn chặn Sở An Nhan đang muốn đi ra làm sáng tỏ.

" Công chúa, nguyên lai người ở đây, làm lão nô tìm mãi "
Sở An Nhan nghe ra thanh âm này, hẳn là phụ nhân vừa rồi mở miệng răn dạy mấy nha hoàn kia, bà khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc hoa râm, nhìn rất phúc hậu.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, người này là người bên cạnh hoàng hậu, thường xuyên tới phủ công chúa giúp nguyên chủ xử lý công vụ, là Tằng ma ma, chỉ biết người này mang họ Tằng, đối nguyên chủ cực tốt, sự tình trong phủ đều được bà an bài thoả đáng.
" Tằng ma ma, tìm ta có chuyện? "
" Công chúa, người nhìn cái này ".

Tằng ma ma từ trong ngực lấy ra một khối khăn tay, mở ra bên trong có một tiểu giấy bao.
" Ma ma ở nơi nào nhặt được? Khăn tay này nhìn có chút quen mắt, giấy bao bên trong đựng cái gì? ".

Sở An Nhan duỗi tay muốn lấy.
" Công chúa đừng chạm vào, thứ này không sạch sẽ, là mị dược ".

Tằng ma ma rốt cuộc cũng là lão nhân sống trong thâm cung nhiều năm, tự nhiên biết thứ này là thứ gì, sợ có người muốn làm hại công chúa, cho nên đặc biệt lại đây hỏi một chút.
Mấy ngày nay hoàng hậu nương nương bận rộn, nhọc lòng việc của công chúa, nhọc lòng việc chốn hậu cung.

Cho nên đặc biệt dặn dò bà phải để ý thật kỹ đồ ăn thức uống của tiểu công chúa.
Mị dược? Sở An Nhan trong đầu không tự chủ hiện lên bộ dạng hôm qua của Lăng Giang, khó trách Lăng Giang thấy nàng liền nói nàng dùng loại thủ đoạn hạ tiện, nguyên lai là vì thứ này.

Hơn nữa khăn tay càng nhìn càng giống là của Triệu Đình Đình.
Chính là Triệu Đình Đình!
Dám đùa bỡn nàng, nàng đắc tội nàng ta sao!
" Ma ma, thứ này cho ta đi ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.