Diệp Lệnh Úy không mấy ấn tượng với những người trong sách, vì lúc đọc bộ này cậu luôn lướt thẳng đến những chi tiết có sự xuất hiện của nguyên thân, nên cũng chỉ biết mấy nhân vật chính mà thôi.
Ngôn từ mang cho ta cảm giác phong phú về hình ảnh. Tuy cậu trai vừa rồi mang cảm giác tồn tại rất mạnh, nhưng Diệp Lệnh Úy có thể chắc chắn hắn không phải người mà nguyên thân thích.
Nhân vật chính từng dùng gió xuân, tuyết trắng và ánh mặt trời, cộng thêm những sự vật như cỏ xanh được mưa phùn gột rửa, ga trải giường trắng muốt treo trên ban công, cùng với vô vàn từ ngữ dịu dàng tốt đẹp khác để miêu tả nam chính. Mà người vừa rồi nhìn mình lại có ánh mắt như thế, phải nói là không hề liên quan gì với những thứ đã miêu tả trên, thậm chí là trái ngược hoàn toàn.
Lúc từ siêu thị về, đám nam sinh còn ở ngoài hành lang khi nãy đã trở về lớp học, Diệp Lệnh Úy vô thức thở phào một hơi.
Tâm trạng thoải mái này của cậu còn chưa kịp duy trì đến khi bước vào lớp thì đã bị chặn lại ở ngoài cửa. Diệp Lệnh Úy đụng phải một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, người phụ nữ cũng sững sờ. Sau khi thấy Diệp Lệnh Úy thì cau mày lại, như thể đang nhịn lại thứ gì đó. Một lúc sau mới bình tĩnh nói, "Đến văn phòng với cô một chuyến."
Trong văn phòng.
Diệp Lệnh Úy đứng trước mặt người phụ nữ, mấy thầy cô khác trong phòng đã quá quen với tình huống này, hầu như cuối tuần nào cũng thấy.
Trong tình huống như thế, Diệp Lệnh Úy khỏi cần nghĩ cũng biết người này là chủ nhiệm lớp của mình. Nhân lúc Trương Nhàn còn chưa kịp nói, Diệp Lệnh Úy đã cúi đầu xuống nhỏ giọng hỏi: "Cô Trương, em có thể ngồi xuống không ạ? Em không được khỏe lắm."
Sắc mặt của cậu trai tái nhợt, cậu cúi đầu, lộ ra bờ vai gầy và chiếc cổ mảnh khảnh, như sắp ngất tới nơi. Trương Nhàn cau mày, dù trong lòng có không vui đi chăng nữa thì cũng không thể để mặc cậu ngất trong văn phòng được. Cô ta xua tay, cố gắng không để mặt mình lộ ra vẻ chán ghét, "Ngồi đi."
Trương Nhàn cũng không còn trẻ nữa, đang trong độ 40, chưa tới mấy năm nữa là có thể về hưu, hầu như năm nào cũng được bình chọn là giáo viên xuất sắc, lớp cô dạy luôn là lớp có tỉ lệ lên lớp cao nhất. Nhưng năm nay cô không chắc chắn lắm, vì trong lớp có một "Diệp Lệnh Úy" kéo chân sau. Cho dù đưa ra nước ngoài du học để lấy tiếng thì có lẽ tình trạng cơ thể cậu cũng không cho phép.
Một học sinh hầu như không có triển vọng và không cần thiết phải bồi dưỡng.
Nhưng học sinh trong lớp xảy ra chuyện, đây không phải điều mà cô ta muốn nhìn thấy. Cô tốn sức xin hiệu trưởng cả một buổi sáng, hiệu trưởng mới chịu said một câu: Không thể ép học sinh chuyển lớp, nhưng nếu Diệp Lệnh Úy tự yêu cầu thì ông sẽ không ngăn cản.
Về điểm này Trương Nhàn rất tự tin. Những ngày tháng Diệp Lệnh Úy ở lớp số 7 chẳng tốt đẹp gì, chắc chắn cậu sẽ rất vui nếu được chuyển lớp.
Trương Nhàn rất nóng lòng muốn ném củ khoai lang nóng bỏng tay này ra ngoài.
"Em xem đi, em muốn đến lớp nào, dù chọn lớp nào cô cũng sẽ nói chuyện giúp em." Trương Nhàn thề, đây là giọng điệu dịu dàng nhất mà cô từng nói với Diệp Lệnh Úy.
Nhưng cô không biết rằng, vẻ mặt của mình lúc này kinh tởm như nước bùn hôi thối chảy ra từ cống rãnh. Diệp Lệnh Úy ngước mắt lên, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt khó tin.
Trương Nhàn hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt Diệp Lệnh Úy, nó hoàn toàn không giống với mong muốn của cô, đừng nói là không nỡ đấy nhé?
"Cô cũng muốn tốt cho em thôi, đây là kiến nghị cô dành cho em sau khi đã suy nghĩ kĩ lưỡng. Tiến độ của lớp ta quá nhanh mà em lại không theo kịp, có lẽ đến một lớp tiến độ hơi chậm sẽ hợp với em hơn."
Diệp Lệnh Úy cũng không muốn ở lại lớp số 7. Dù hôm nay Trương Nhàn không tìm cậu nói mấy câu này, cậu cũng sẽ nghĩ cách ra khỏi cái lớp này. Chuyển trường thì khỏi, cậu cũng chẳng sợ bố con thằng nào, cậu chỉ muốn đạp những người đã khinh thường nguyên thân xuống dưới chân mình, dốc sức nghiền chết.
Tìm kiếm một lớp hợp với mình cũng là để cuộc sống của cậu thoải mái hơn.
Diệp Lệnh Úy thật sự không hiểu vì sao gia cảnh của nguyên thân tốt như thế, mà cậu ta lại có tính tình nhẫn nhịn chịu đựng như vậy. Cậu cũng không chê bai hay gì, chỉ là tò mò thôi.
"Em nhìn xem, em muốn đến lớp nào, cô đi nói cho em." Thấy Diệp Lệnh Úy không nói lời nào, Trương Nhàn coi như cậu ngầm chấp nhận.
Diệp Lệnh Úy chỉ mới vừa đến đây, biết được mống nào mới là lạ, đến lớp học cũng không biết nốt, bèn chọn đại, "Thưa cô, em chọn lớp số 1."
Cậu vừa nói xong đã thấy Trương Nhàn lộ ra ánh mắt sâu xa, nhưng ngay sau đó đã bị thay bằng vẻ mừng rỡ như được mùa. Giáo viên chủ nhiệm lớp số 1 hiền khô, rất dễ nói chuyện. Cô kêu Diệp Lệnh Úy về lớp thu dọn đồ đạc, còn cô thì đến nói chuyện với chủ nhiệm lớp số 1.
Thật sự chẳng khác gì "tiền trảm hậu tấu".
Thật ra Trương Nhàn gấp gáp như vậy là vì Diệp Lệnh Úy có bệnh tim, hôm qua còn vừa phát bệnh, hại cô ta gần như thức suốt đêm. Nếu thật sự xảy ra chuyện trong lớp thì sự nghiệp của cô coi như toang rồi. Vì vậy nên phải nhanh chóng tống Diệp Lệnh Úy đi.
Diệp Lệnh Úy vừa ra khỏi văn phòng đã nhận được cuộc gọi của Diệp Sầm, tên người liên hệ là "Anh cả".
Còn chưa kịp nói gì thì tiếng của Diệp Sầm đã vang lên, "Tôi mặc kệ thành tích học tập của cậu thế nào, ở trường đừng có gây phiền phức cho tôi."
Trương Nhàn thế thì cũng thôi đi, đến anh cả của nguyên thân cũng hằn học như thế, Diệp Lệnh Úy lại cảm thấy buồn khổ thay cho nguyên thân.
"Rõ ràng là bọn họ bắt nạt em mà." Diệp Lệnh Úy đứng ở góc rẽ của hành lang, trên mặt lộ ra vẻ uất ức, giọng điệu cũng uất ức nốt. Cậu diễn rất sâu, cho dù không ở trước mặt người đó, cậu cũng có thể lộ ra vẻ mặt và thần thái khiến người ta động lòng.
Cậu vốn đã rất đẹp, nên khi nhan sắc này được tân trang lại thì chẳng khác gì một đoá hoa lê được mưa dầm tưới mát.
Diệp Sầm sửng sốt, bút mực trong tay bất cẩn rạch mạnh một đường trên trang giấy. Từ bé Diệp Lệnh Úy đã ít nói, chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh ta.
Mặc kệ Diệp Lệnh Úy làm nhà họ Diệp mất mặt ra sao, không biết cố gắng thế nào, Diệp Sầm cũng phải thừa nhận rằng ngay lúc này mình đã mềm lòng.
Nhưng anh ta cũng biết rõ tính cách của Diệp Lệnh Úy, không có lòng cầu tiến, mặc cho bản thân tiếp tục sa đọa, không yêu quý cơ thể của mình....
Diệp Sầm cứng ngắc nói, "Khi nói về vấn đề của người khác, nhớ kiểm điểm lại vấn đề của chính cậu đã."
Diệp Lệnh Úy cúp ngang, thể hiện rõ sự nổi loạn bất cần và tùy hứng của mình vô cùng nhuần nhuyễn. Ít nhất trong mắt của Diệp Sầm bây giờ, Diệp Lệnh Úy là thế.
Diệp Sầm nhìn điện thoại bị cúp ngang xương mà ngơ ra, một lúc sau mới đập mạnh điện thoại lên bàn, "Thằng ranh con, tao biết lắm mà!"
Anh ta muốn mắng chó không đổi được tính ăn phân nhưng mà nhịn lại, vì anh ta và Diệp Lệnh Úy cùng một mẹ sinh, mắng cậu chẳng khác nào tự mắng mình.
–
Diệp Lệnh Úy cúp máy, vui vẻ cất điện thoại vào túi, xoay người xuống lầu. Nhưng vừa giương mắt đã đối diện với tầm mắt của cậu trai gặp ở hành lang lúc giữa trưa.
Lần này hắn ta đang ở trong hành lang, lười biếng phơi mình dưới ánh nắng. Không biết hắn đã nhìn Diệp Lệnh Úy bao lâu, nhưng từ ánh mắt bỡn cợt của hắn, Diệp Lệnh Úy có thể đoán được hắn đã nghe thấy toàn bộ.
Hắn dùng đuôi mắt quét nhẹ qua cả người Diệp Lệnh Úy, quét từ sợi tóc đến mũi chân.
Diệp Lệnh Úy không sợ người này, chỉ cảm thấy hắn là người khó nhìn thấu, hoàn toàn không biết hắn đang suy nghĩ gì, mà con người lại là sinh vật luôn tràn đầy can đảm và tò mò đối với những điều chưa biết.
Huống chi hắn còn rất đẹp trai.
Diệp Lệnh Úy cũng phải thừa nhận điểm này. Khác với vẻ đẹp mỹ lệ như hoa hồng đỏ nở rộ của nguyên thân, đối phương lạnh lùng cao quý như tuyết trắng nắng xuân tháng ba*, đấy là vẻ bề ngoài, còn mắt của hắn giống như một nắm nước đọng dưới giếng sâu, thăm thẳm mà lại quỷ quyệt.
Nhưng không có nghĩa là Diệp Lệnh Úy sẽ sợ.
Cậu bước từng bước xuống lầu, định đi thẳng qua mặt nam sinh mà không thèm nhìn hắn. Đúng như cậu đoán, cậu không bị kêu lại, nhưng Diệp Lệnh Úy lại tự dừng trước mặt nam sinh.
Diệp Lênh Úy nghiêng người, quay đầu lại rồi hơi nâng cằm lên, nói bằng giọng hơi láo, "Cậu đang nhìn tôi đấy hả, tôi đẹp lắm sao?"
Phí Lan ngước mắt nhìn Diệp Lệnh Úy, một lúc sau mới nói, "Bình thường."
Giọng của hắn như nước trong bể băng, cơn rét lạnh chen vào từng thớ cơ, thấm vào trong xương tủy, giọng nói đó ma sát giữa kẽ răng và đầu lưỡi rồi len lỏi ra bên ngoài, dịu dàng siết chặt cổ họng người khác.
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm chẳng dễ chịu tí nào, đây đã là lần thứ hai trong ngày rồi, quan trọng nhất là cậu không biết rốt cuộc đối phương muốn làm sao. Đối với Diệp Lệnh Úy mà nói, nam sinh này hoàn toàn là một ẩn số.
Phí Lan nhếch miệng, trong mắt hiện lên một chút hứng thú, "Cậu trở mặt rất hay đấy, dạy tôi đi?"
Diệp Lệnh Úy nghĩ là hắn đang giễu cợt mình, ánh mắt lập tức lạnh xuống. Cậu không rảnh anh tới tôi đi với người không quen biết, nếu cậu là người nhìn mặt thì có lẽ sẽ rất vui lòng "đẩy đưa" với đối phương.
Cậu chỉ thăm dò đối phương một chút mà thôi.
Thăm dò xong rồi, Diệp Lệnh Úy phủi tay còn nhanh hơn ai hết, chẳng nhìn ra dáng vẻ nói cười dễ gần nào trước đó.
Phí Lan nhìn Diệp Lệnh Úy về lớp học, trước đó Cao Lâm Hạo thường xuyên nhắc đến người này, nhưng không phải bởi vì cậu đẹp, mà là vì đối phương đang theo đuổi lớp trưởng lớp bọn họ. Thật ra cũng không tính là theo đuổi, chỉ là do Cao Lâm Hạo tình cờ phát hiện đối phương thích lớp trưởng của bọn họ mà thôi.
Mà lớp trưởng lớp số 1 là ai chứ? Dịu dàng tốt bụng, ngay thẳng đẹp trai, cố gắng vươn lên. Cao Lâm Hạo không tin lớp trưởng của bọn họ sẽ đáp lại tình cảm của đối phương.
Dù sao ở trường cũng không có gì mới mẻ, chuyện nhỏ như hạt mè này bị cậu ta nhắc hoài nhắc mãi, Phí Lan muốn không có ấn tượng cũng khó.
Diệp Lệnh Úy.
Cái tên này khá quen tai, còn người ấy à,
Rạng rỡ và mới mẻ.
________________
(*) Dương xuân bạch tuyết tháng ba: Vốn dĩ "Dương xuân bạch tuyết" là tên của một trong Thập đại danh khúc, thường dùng cụm này chỉ những tuyệt tác nghệ thuật độc đáo. Trong nguyên văn tác giả dùng cả cụm trên, không hiểu ý bà ấy lắm nên thôi chú thích thế này nhé.