Hô hấp của người sau lưng rất khẽ, nếu không để ý kĩ thì gần như không thể nhận ra, cánh tay của hắn lướt qua vai Diệp Lệnh Úy rồi đặt lên tường, Diệp Lệnh Úy nghiêng đầu,cậu có thể nhìn thấy đường cơ tay hơi gồ lên dưới lớp vải áo mỏng của đối phương.
Đèn sáng lên, đối phương hạ tay xuống, lùi ra sau mấy bước. Diệp Lệnh Úy xoay người, bày ra vẻ mặt phức tạp, trước khi tắt đèn cậu đã xác nhận trong phòng học không có ai hết, người nọ từ đâu chui ra vậy?
Đối phương bấy giờ hình như cũng đang chuẩn bị rời khỏi phòng học, cởi bỏ đồng phục, mặc một chiếc T shirt mỏng rộng rãi bên trong, áo đồng phục vắt trên tay, một bên vai khoác balo đen, balo trông nhẹ tênh, chả giống đựng sách vở gì cả.
"Tôi cứ tưởng phòng học không có người." Diệp Lệnh Úy nói: "Ngại quá."
Phí Lan nhếch miệng, cười lạnh: "Cậu nhằm vào tôi?"
Bây giờ Diệp Lệnh Úy không muốn chọc vào bất kì ai, cậu ngước mắt, cặp mắt đào hoa khiến cậu trông ngây thơ lạ thường: "Cậu này, sao cậu lại nghĩ như vậy chứ?"
Phí Lan đứng trên bục giảng, cao hơn Diệp Lệnh Úy một cái đầu, hắn từ trên cao nhìn xuống cậu, hàng mi trên đen dày chồng lên lớp mi dưới, giống như kẻ thêm một đường eyeliner.
"Tôi phải nhắc trước cậu, tôi tên Phí Lan, Phí trong lệnh nhân phí giải[1], Lan trong bình địa khởi ba lan[2]." Phí Lan nhẹ giọng, trông hắn dường như rất ung dung thoải mái, nhưng lúc Diệp Lệnh Úy ngẩng đầu nhìn đối phương lại không cảm nhận được một chút thiện ý nào.
Phí Lan quan sát Diệp Lệnh Úy một hồi, chợt nở nụ cười: "Diệp Lệnh Úy, cậu thú vị thật đấy."
Lúc này, ánh mắt thăm dò không hề che giấu của đối phương mới bớt đi chút ít, trông cứ như bắt đầu từ tối hôm nay sẽ thật sự coi Diệp Lệnh Úy trở thành bạn học cùng lớp với mình vậy, giờ phút này, hắn lừa gạt ai cũng đều sẽ thành công.
Diệp Lệnh Úy hơi ngẩn người, cũng không đoán trước được lòng dạ tâm tư của đối phương rốt cuộc sâu cỡ nào, sự thật thì Phí Lan đã thành công, trong khoảng thời gian ngắn, hắn thành công khiến Diệp Lệnh Úy buông bỏ phòng bị.
Diệp Lệnh Úy cũng không biết, một nam sinh xấp xỉ tuổi mình rốt cuộc u ám âm trầm đến mức nào?
Hoặc cùng lắm là hơi quái gở, Diệp Lệnh Úy nghĩ.
Nếu Phí Lan đã tỏ thái độ thân thiện, Diệp Lệnh Úy cũng không tỏ vẻ đối địch nữa: "Chắc tôi cũng ưa nhìn chứ nhỉ."
Với gương mặt này của nguyên thân, Diệp Lệnh Úy có nói thế nào cũng không bị coi là tự luyến.
Phí Lan khẽ cười một tiếng, đút tay trong túi, lười biếng bước ra khỏi phòng học, còn không quên nhắc nhở Diệp Lệnh Úy: "Nhớ tắt đèn đấy, bạn Diệp Lệnh Úy."
Nhìn theo bóng dáng Phí Lan biến mất ở chỗ rẽ hành lang, Diệp Lệnh Úy xác nhận lại trong học thật sự không còn ai mới chậm rãi chuẩn bị ra về.
Trước cửa chính tòa giảng đường, bóng đèn trên cánh cửa sắt dẫn vào sân trường bật sáng, chiếu ra ánh sáng chói mắt, có một người sau khi nhìn thấy Diệp Lệnh Úy thì đi thẳng đến chỗ cậu.
Bước chân của Diệp Lệnh Úy càng lúc càng chậm, cậu đang xác nhận có phải người nọ đi về phía mình hay không, cho tới khi người kia dừng lại trước mặt cậu.
Diệp Lệnh Úy: "..."
Bây giờ cậu không quen ai hết, thật sự rất sợ lộ tẩy, vì thế chỉ có im lặng mới dọa được người ta.
Lâm Sơ Đông nhìn Diệp Lệnh Úy, cau mày, do dự hồi lâu mới hỏi cậu: "Tại sao cậu lại muốn vào lớp chúng tôi?" Hoàn toàn mang giọng điệu chất vấn, cứ như Diệp Lệnh Úy đã làm chuyện gì tội ác tày trời không thể tha thứ vậy.
Diệp Lệnh Úy gặp cứng không sờn, cậu có hơi khó hiểu mà hỏi ngược lại: "Tại sao tôi không thể vào lớp các cậu?"
Cho dù là Phí Lan cũng không có quyền tới hỏi cậu như vậy, tên này là ai chứ?
Lâm Sơ Đông không ngờ Diệp Lệnh Úy lại dùng thái độ và giọng điệu này để đáp lại mình, cậu ta im lặng mấy giây, sau đấy đỏ mặt, nói: "Lúc đó cậu đã đồng ý không quấn lấy tôi nữa, nếu như bị thầy cô biết, chúng ta đều xong đời, kiểu yêu thích của cậu... không... không cần thể diện như thế đấy à?"
Lâm Sơ Đông là một học sinh ngoan, học sinh ngoan từ trên xuống dưới, mắng người mà như làm chuyện trái với lương tâm, cậu ta nói xong còn tự cúi đầu trước, cứ như Diệp Lệnh Úy bắt nạt mình vậy.
Quấn lấy?
Cái từ này dùng rất đúng chỗ, gần như ngay lập tức, Diệp Lệnh Úy nhận ra nam sinh khôi ngô gọn gàng trước mặt mình là ai.
Lâm Sơ Đông, người mà đến lúc chết nguyên thân vẫn còn nhớ nhung.
Người này lấy lí do yêu sớm không quan trọng bằng học hành để từ chối Diệp Lệnh Úy, không phải mượn cớ, mà là lí do, bởi vì Lâm Sơ Đông thật sự nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn yêu sớm, hơn nữa còn rất rầm rộ, trong sách thì Diệp Lệnh Úy chưa đọc tới, cái này là lời tựa bìa tiểu thuyết viết.
Nguyên thân quả thực chỉ đơn giản là một bia đỡ đạn trong truyện.
Diệp Lệnh Úy chưa trưng hai chữ "chán ghét" lên mặt, ít nhất hiện tại trong mắt rất nhiều người trong cuộc và cả tên trước mặt này, mình vẫn đang thích đối phương.
"Là giáo viên bảo tôi đến lớp số 1." Diệp Lệnh Úy thấp giọng đáp: "Tôi sẽ chú ý không nói chuyện với cậu."
Dưới ánh đèn hơi mờ chỗ hành lang, những sợi lông tơ thật nhỏ trên gò má Diệp Lệnh Úy như ẩn như hiện, trên người phủ một lớp ánh sáng dịu dàng mông lung.
Lâm Sơ Đông bị phản ứng của đối phương đánh cho trở tay không kịp, cậu ta tưởng Diệp Lệnh Úy muốn quấn lấy mình, thái độ ban đầu của Diệp Lệnh Úy quả thực vừa ác liệt vừa kì lạ, bây giờ cũng thế, rõ ràng càng khiến người ta không thể đỡ nổi.
Lâm Sơ Đông không muốn bắt nạt người khác, cậu ta không thích Diệp Lệnh Úy, bởi vì Diệp Lệnh Úy không hoạt bát cởi mở như những học sinh cấp 3 khác, học cũng không giỏi, hơn nữa nếu yêu sớm bị phòng giáo vụ bắt được thì sẽ bị đuổi học.
Đối với phương diện này, Trường Trung học số ba giám sát quản lý rất nghiêm khắc, năm nay khai giảng mới được một tuần đã có hai học sinh lớp 11 bị đuổi học.
Hiện tại Diệp Lệnh Úy chuyển tới lớp mình, chẳng khác nào "Lạy ông tôi ở bụi này".
Nhưng nhìn dáng vẻ tủi thân của đối phương...
Lâm Sơ Đông xoắn xuýt một hồi, lùi về sau hai bước, giải thích: "Tôi không có ý trách cậu, về sau, cậu duy trì khoảng cách với tôi là được."
Diệp Lệnh Úy cúi đầu làm cho Lâm Sơ Đông không nhìn được vẻ mặt của cậu, dưới mi mắt cậu là một đường bóng mờ nhàn nhạt, khiến cậu trông vừa nhu nhược vừa yếu đuối.
Thật ra, Diệp Lệnh Úy đang bực mình cực kỳ.
"Tôi sẽ chú ý." Diệp Lệnh Úy đáp, cậu nói xong, đầu vẫn cúi xuống, nhanh chân vòng qua Lâm Sơ Đông bước khỏi tòa chính khu giảng đường.
Bởi vì chưa quen thuộc kết cấu trường lớp, Diệp Lệnh Úy đi ra tới cửa còn bị vấp cửa một cái, rơi vào mắt Lâm Sơ Đông lại thành đối phương khổ sở tan nát cõi lòng bước đi cũng không vững, chứng kiến cảnh này, Lâm Sơ Đông áy náy không thôi.
Diệp Lệnh Úy thì không nghĩ nhiều như vậy, trước giờ cậu đã không nghĩ nhiều, vốn dĩ cậu cũng chỉ mới năm nhất đại học, chẳng cách học sinh cấp 3 bao nhiêu tuổi. Nếu như không phải biết nhiều hơn bọn họ một tí, có khi cậu cũng không hơn bọn họ được bao nhiêu.
_______
Tàng cây nhãn tỏa bóng mát khắp Thân Thành, bốn mùa xanh tươi, ánh đèn đường xuyên qua tán lá rậm rạp chiếu xuống, mờ mờ ảo ảo.
Diệp Lệnh Úy bị người ta đụng trúng, người nọ đi rất vội vã, đồ trong túi nặng nề rơi xuống đất, Diệp Lệnh Úy có gọi nhưng hình như người đó không nghe thấy, chớp mắt đã đi mất.
Bìa sách màu trắng, gửi tình yêu sớm mãnh liệt của chúng ta.
!
Diệp Lệnh Úy nhướng mày, hô hấp khó khăn y như cổ họng đang bị bóp chặt, quyển sách này giống hệt quyển cậu lấy được trong thư viện trường Đại học, điểm khác nhau duy nhất chính là bìa quyển này mới tinh, còn bìa quyển cậu lấy được đã cũ hỏng.
Diệp Lệnh Úy nhặt sách lên cất vào trong balo, cậu vốn định chạy nhanh về nhà, thế nhưng tình trạng cơ thể không cho phép, đợi cậu làm xong hết mọi việc, ngồi lên giường, cậu mới có thể dồn toàn bộ tinh thần và thể lực, đọc lại quyển sách này một lần nữa.
Dưới ánh đèn bàn, Diệp Lệnh Úy ngồi dựa giường, nội dung quyển sách giống với những gì cậu đã từng đọc, cậu đọc được chương nguyên thân phát bệnh tim trong lúc ngủ trưa, âm thầm chết đi, bản thân đồng cảm đến mức ngực cũng phát đau, hô hấp khó khăn, lúc muốn lật tiếp sang trang sau, là giấy trắng?
Diệp Lệnh Úy khó hiểu, tiếp tục lật ra sau, vẫn là giấy trắng, có nghĩa là, quyển sách này không có kết cục, vậy "gửi" ở trang bìa là gửi cho ai?
Bây giờ Diệp Lệnh Úy chỉ hận tại sao mình lại đọc lướt, đáng ra cậu nên cầm kính lúp soi từng con chữ trong quyển sách kia, soi đến kết cục, ít nhất biết được sau khi nguyên thân chết thì xảy ra chuyện gì.
Kết quả hiện tại cậu còn không dám chắc Lâm Sơ Đông có phải nam chính hay không nữa.
Diệp Lệnh Úy thở dài, chưa kịp hít vào thì nghe thấy âm thanh khóa mật mã ở cửa bị ấn mở, mật khẩu chỉ có người nhà nguyên thân biết, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là người nhà tới.
Diệp Sầm vốn không định tới, nhưng cả ngày trợ lý cứ ở bên tai lải nhải Diệp Lệnh Úy chắc chắn bị bắt nạt các loại, anh vừa kí xong hợp đồng, lúc trở về đi qua trường học nên tiện qua xem thử.
Không ngờ hôm nay lại ngủ sớm như vậy, mọi khi vào lúc này dám chắc vẫn đang ôm di động ngồi chơi.
Lúc đèn phòng khách được Diệp Sầm bật lên, Diệp Lệnh Úy cũng đồng thời đi ra từ trong phòng.
Cậu làm bộ ngái ngủ mà nhìn Diệp Sầm.
Diệp Sầm bị nhìn chằm chằm như vậy có hơi xấu hổ, ánh mắt anh chuyển tới hai bắp chân đang phơi ra của Diệp Lệnh Úy, nhướng mày: "Buổi tối cậu mặc thế này?"
Diệp Lệnh Úy mờ mịt cúi đầu, lắc lắc chân: "Mặc thế này thoải mái."
Diệp Sầm: "..."
Ngày trước, Diệp Lệnh Úy chưa từng cãi lại.
Lười nói lý với tên nhóc này, Diệp Sầm ngồi xuống sofa, nhìn Diệp Lệnh Úy đứng đối diện, hỏi: "Ở trường có người bắt nạt cậu?"
Diệp Lệnh Úy ngẩn ra, lập tức gật đầu: "Có."
Có sẵn dao, không dùng đúng là phí phạm.
"Bắt nạt cậu thế nào?" Vẻ mặt Diệp Sầm trở nên lạnh lùng, quả thực anh không thích Diệp Lệnh Úy, bởi vì cậu không tiến bộ, không đủ xuất sắc, suốt ngày chỉ biết núp trong cái vỏ của mình, nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc anh cho phép kẻ khác bắt nạt Diệp Lệnh Úy.
"Nhiều lắm ạ." Diệp Lệnh Úy xòe tay ra, lần lượt giúp nguyên thân đếm từng chuyện: "Trộm giấu bài tập của em, giáo viên xếp em ngồi cạnh thùng rác, bạn học ném rác lên người em, ở sau lưng gọi em là ma ốm, rất rất nhiều."
Rất rất nhiều, cậu đã chịu rất rất nhiều ấm ức.
Mặt Diệp Sầm lạnh xuống.
Nhưng Diệp Lệnh Úy lại tranh mở miệng trước: "Nhưng em không cần anh giúp em, anh giúp em không phải vì anh là anh trai em, anh giúp em là vì em mang họ Diệp."
Diệp Sầm nhíu mày: "Cái này có gì khác nhau?"
Giọng nói phát ra từ cổ Diệp Lệnh Úy mềm đi, như phủ lên một lớp ánh trăng: "Không giống nhau."
Trưởng thành, Diệp Lệnh Úy trưởng thành rồi.
Mặc dù bây giờ cậu vẫn gầy gò ốm yếu, thoạt nhìn dường như vẫn là cậu bé hơi chút là trốn vào trong phòng, nhưng Diệp Sầm lại vô thức cảm nhận được, Diệp Lệnh Úy đang cách mình rất xa, giữa hai người giống như bị ngăn bởi một bức tường thủy tinh thật dày.
Diệp Sầm tức đến bật cười, anh đứng dậy, vặn eo, đi lại trong phòng khách vài vòng, cuối cùng tức giận: "Tùy cậu thôi."
Vốn dĩ anh chỉ có nghĩa vụ đối với Diệp Lệnh Úy, đối phương không vui, anh lại càng thoải mái.
Diệp Lệnh Úy nhìn Diệp Sầm sập cửa rời đi, ánh mắt tối lại, cậu muốn khiến những người này, đều bởi vì thẹn với nguyên thân mà đêm không thể chợp mắt, phải đến xin cậu tha thứ, chứ không phải mang vẻ cao quý mà đi bố thí như bây giờ.