Ngày hôm sau, Diệp Lệnh Úy thức rất sớm. Cậu cuộn mình, từ từ dụi đầu vào trong chăn, nhờ vào ánh sáng mờ mờ, nhìn thấy được cánh tay của Phí Lan đang ôm bên hông mình.
Sau cổ là hơi thở ấm áp của Phí Lan, cậu hơi cựa quậy một cái, môi của đối phương gần như chạm vào da.
Không biết có phải là ảo giác không mà cậu luôn cảm thấy rằng, sau cơn mơ màng rồi ngủ mất hồi tối qua, có người đã hôn cậu. Nếu như là Phí Lan thì độ khả thi không cao lắm, nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Phí Lan hôn mình.
Trong đầu cậu bây giờ bị dáng vẻ đeo kính của Phí Lan chiếm hết một nửa.
Làm người ta nổi da gà.
"Dậy rồi à?"
Vừa ngủ dậy nên cổ họng khàn đến lạ, hơi thở của hắn lượn quanh bên tai Diệp Lệnh Úy một vòng. Cậu tự cho rằng mình là người không hay xấu hổ, nhưng bất ngờ là khi nghe thấy giọng nói của Phí Lan, nhiệt độ cả người cậu chợt tăng lên.
Sau khi điều chỉnh lại hô hấp, Diệp Lệnh Úy quay người trong ngực Phí Lan, chui vào lòng hắn, đỉnh đầu bông xù chạm vào cằm hắn.
"Phí Lan..."
Như là đang lẩm bẩm trong vô thức, khẽ gọi trong giấc mơ.
Phí Lan còn tưởng Diệp Lệnh Úy tỉnh rồi.
Là tỉnh rồi, nhưng sau đó Diệp Lệnh Úy lại ngủ thiếp đi, nếu không phải dưới sân bắt đầu ồn ào, cậu cảm thấy mình có thể ngủ thẳng tới trưa.
Phương Khả Mông bảo dẫn cả lớp đi giải stress thì đúng là giải stress thật. Thân là giáo viên chủ nhiệm, anh lại gửi tin nhắn vào nhóm chat của lớp bảo mình muốn ngủ nướng, lát nữa nhớ gọi anh dậy.
"Hành động này đúng là khiến người ta khinh bỉ, vô cùng khinh bỉ!" Cao Lâm Hạo vừa xuống cầu thang vừa nói.
Diệp Lệnh Úy còn chưa tỉnh hẳn, mãi tới lúc ngồi vào bàn đá, vằn thắn đã được bưng lên, cậu vẫn còn thẫn thờ, lấy đũa chậm hơn người khác một nhịp.
"Chiều nay xe mới tới, thế ăn cơm xong tụi mình làm gì?" Cao Lâm Hạo bị nóng tới mức nhe răng trợn mắt, cố sức nuốt hết cả cục xuống, cổ cũng bị nóng tới đỏ lên, đơ người cả buổi trời không nhúc nhích.
Diệp Lệnh Úy: "..."
Ở cái sân bên cạnh, ông chủ đang sửa cái gì đó trên bàn, nghe thấy Cao Lâm Hạo nói bèn híp mắt ngẩng đầu lên, cười: "Sân sau có một cái ao đó, mấy đứa có thể đi câu cá."
Câu cá?
"Cá câu xong tụi con được ăn không?"
"Được chứ." Ông chủ nói.
Ăn sáng xong, mười mấy học sinh trong lớp ùa tới cái ao phía sau khách sạn như ong vỡ tổ. Đúng như lời ông chủ nói, ao nước không sâu, cùng lắm là tới eo, có nơi nước chỉ cao bằng đầu gối. Nước không trong lắm, nhìn kỹ một chút còn thấy được cảnh mấy con cá ngoi lên ngụp xuống bơi.
Cao Lâm Hạo bắt đầu xắn tay áo, vén ống quần. Sở Nhiên kéo cậu ta lại: "Cậu câu cá mà kéo ống quần lên làm gì?"
"Câu cá?" Cao Lâm Hạo không tin nổi: "Nực cười, tiểu gia đây chưa bao giờ câu cá!"
Cậu ta thoát khỏi sự kìm kẹp của Sở Nhiên, đi ra xa lấy đà rồi nhảy xuống nước. Bọt nước văng tung tóe, Sở Nhiên trợn mắt.
Diệp Lệnh Úy vốn cũng muốn đi, nhưng lúc đi ngang qua ông chủ thì dừng lại: "Đây là gì ạ?"
Ông chủ lấy dây buộc mấy tấm ảnh lại, đáp: "Là ảnh của du khách, sau ảnh là lời mà họ muốn nói. Treo ở đây, có khi là để check-in, có khi là nguyện vọng, chú lấy xuống buộc lại để không rơi mất."
Là một phương thức marketing thường thấy, có nhiều khách sạn nổi tiếng cũng có phương thức như thế, nhưng trong một thị trấn nhỏ thế này thì hơi mới mẻ.
"Phí Lan, anh viết không? Em muốn check-in." Diệp Lệnh Úy vừa nói vừa rút điện thoại ra, đổi camera qua chế độ chụp selfie.
"Ừm." Phí Lan đáp một tiếng, thật ra hắn không thích chụp ảnh lắm.
Diệp Lệnh Úy chụp đại một tấm, kết nối điện thoại với máy móc bên cạnh. Bức ảnh được in ra, cậu hỏi mượn bút của ông chủ rồi bắt đầu đắn đo nghĩ xem nên viết gì.
"Viết gì giờ?" Cậu nhíu mày hỏi Phí Lan.
"Anh viết." Phí Lan rút cây bút trong tay Diệp Lệnh Úy ra. Ảnh chụp có hơi lỗi, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới giá trị nhan sắc của hai người, bên dưới có hai hàng trống chừa ra để viết chữ, Phí Lan ngoáy bút viết rất nhanh.
——Phí Lan sẽ mãi mãi bảo vệ Diệp Kiều Kiều.
Chữ của Phí Lan như rồng bay phượng múa, nhưng Diệp Lệnh Úy vẫn nhìn được. Vẻ mặt cậu hơi kinh ngạc, sau đó bất mãn: "Vậy còn em thì sao?"
"Em cái gì?" Phí Lan không hiểu.
Diệp Lệnh Úy không lên tiếng, giật bút lại, viết ở dưới thêm một dòng ——Diệp Lệnh Úy sẽ mãi mãi ở bên cạnh Phí Lan.
Không một ai rõ hoàn cảnh của Phí Lan hơn Diệp Lệnh Úy.
Ít ra cậu còn có dì Lệ, có Lưu Giai Nghệ, bây giờ còn có anh cả anh hai sắp thay đổi thái độ, cậu có cách khiến người thân lấy lòng cậu, nhưng Phí Lan không thể, chú Phí không yêu hắn.
Vĩnh viễn không yêu.
Ông chủ lấy ảnh, tấm tắc khen hai tiếng, "Đang hẹn hò à?"
Diệp Lệnh Úy phủ định hoàn toàn: "Ảnh là anh trai con."
Phí Lan trông không rõ vui buồn gì, thản nhiên phụ họa: "Ừm, con là anh của em ấy."
Ông chủ cũng không bối rối, treo tấm ảnh lên nơi dễ thấy nhất, còn không quên nói: "Tình cảm của anh em hai đứa tốt thật đó."
–
Ven ao không còn ai, cán sự sinh hoạt thấy Cao Lâm Hạo nhảy xuống bèn đi tới trao đổi với ông chủ, nói nếu cần phí sử dụng thì có thể nói với cô. Ông chủ phất tay bảo không sao, dù gì mấy con cá này cũng tới lúc cần được vớt lên rồi.
Sở Nhiên vốn chê hành động này, nhưng cuối cùng không thể cưỡng lại lòng hiếu kỳ, cũng bay xuống nước chơi.
Diệp Lệnh Úy không xuống nước được, cậu chỉ có thể ngồi trên ghế ở ven ao, bên cạnh cậu còn có một thùng nước, Cao Lâm Hạo bắt được cá xong sẽ chạy tới bỏ vào túi lưới, cho cậu cảm nhận niềm vui bắt cá.
Sở Nhiên nhìn xong thì bày ra vẻ mặt phức tạp: "Cậu, thật sự thích Diệp Lệnh Úy đó."
Cậu ta nói xong chợt nhận ra mình vừa nói cái gì, la toáng lên: "Cậu đừng có nói lung tung được không hả, tôi không thích Diệp Lệnh Úy kiểu đó, mà tôi, coi cậu ấy là anh em."
Chữ thích này bao hàm quá nhiều ý nghĩa, muốn ân ái cũng là thích, thương yêu một người cũng là thích, muốn yêu chiều cũng là thích, Cao Lâm Hạo cảm thấy mình phải nói cho rõ, thích của cậu ta là thích thuần khiết.
Không dám không thuần khiết.
Hiện giờ cậu chỉ cần nghĩ tới cảnh tối hôm qua mình nhìn thấy là sống lưng liền lạnh toát, không phải sống lưng cậu ta lạnh, mà là cậu ta lạnh thay cho Diệp Lệnh Úy.
Ánh mắt dưới ánh đèn giường ấm áp của người kia vừa dồn nén kiềm chế, vừa điên cuồng cố chấp.
Hẳn là Diệp Lệnh Úy vẫn chưa biết.
Cậu ta nghĩ tới lúc mình hỏi anh Lan thích kiểu người nào, anh Lan nói phải chịu được giày vò. Nhưng, nhưng Diệp Lệnh Úy trông đâu giống người chịu được giày vò. Cậu ta lo lắng nhìn cái chân mảnh khảnh dùng một bàn tay cũng đủ bao lấy của Diệp Lệnh Úy, vừa trắng vừa mịn, dễ bẻ gãy như thế, chịu giày vò kiểu gì?
Trong phút chốc, cậu ta cũng không biết là phải lo lắng cho Diệp Lệnh Úy trước hay là sầu lo giùm anh Lan trước.
Phí Lan ngồi dưới đất, Diệp Lệnh Úy cứ chốc chốc lại để cho cá vẫy đuôi khiến nước bắn lên mặt hắn. Giọng hắn đanh lại, nhắc nhở cậu nhiều lần, nhưng đối phương vẫn không nghe lời, hắn bèn nhích ra xa một chút.
Diệp Lệnh Úy quay đầu định gọi hắn. Phí Lan giương mắt, chợt thấy một cái tay vươn ra khỏi mặt ao.
Mục tiêu của cái tay kia là Diệp Lệnh Úy, kẻ đó bắt lấy cổ chân cậu.
Túi lưới trong tay Diệp Lệnh Úy rơi xuống đất, mấy con cá chép nhảy lung tung trên cỏ. Diệp Lệnh Úy cúi đầu, còn chưa kịp thấy rõ cái tay kia đã bị nó kéo cho ngã xuống đất, lôi xuống nước.
Đồng tử của Phí Lan giãn to, hắn đứng lên chạy tới bên bờ. Khoảng cách chỉ có mười mấy mét, nhưng Phí Lan chưa từng cảm thấy mười mấy mét lại xa xôi đến thế.
Là khoảng cách giữa sống sót và tử vong.
Bên này là khu vực nước sâu nhất. Vì để cho Diệp Lệnh Úy trải nghiệm niềm vui câu cá, nước mà cạn quá sẽ không có cảm giác gì. Bờ ao dốc đứng, bị lôi xuống nước ngay lập tức.
Điện thoại của Diệp Lệnh Úy cũng rơi trên cỏ.
"Đệch!" Cao Lâm Hạo cũng nhìn thấy. Cậu không phản ứng nhanh bằng Phí Lan, chỉ thấy choáng váng cả người. Sau khi phản ứng lại, cậu nhanh chóng bò lên khỏi mặt nước, chạy ào tới chỗ Phí Lan.
"Tôi gọi người tới." Sở Nhiên lại bình tĩnh vô cùng, chạy về phía khách sạn.
Phí Lan buông mắt nhìn mặt nước. Sóng vẫn còn nhấp nhô trên mặt nước, dập dà dập dờn. Sau khi yên tĩnh lại, trong nước có một cánh tay mềm mại nhợt nhạt duỗi ra.
Phí Lan lập tức giơ tay ra nắm chặt.
Là tay của Diệp Lệnh Úy, cậu đang bị kéo xuống. Cổ tay cậu bị bèo quấn lấy, ngón tay lạnh thấu xương, không có chút sức lực nào. Nếu không được Phí Lan nắm lấy, có lẽ cậu đã bị nhấn chìm trong nước.
Tư thế như này khiến Phí Lan hơi cực nhọc.
"Anh Lan!" Cao Lâm Hạo đè vai Phí Lan lại, sợ đối phương cũng bị kéo xuống.
Hai bên giằng co, Phí Lan cắn răng. Người dưới kia dường như cuối cùng cũng buông tha. Thời gian lâu như thế, kẻ đó cũng không thể nín thở quá lâu, bèn từ bỏ. Lúc buông ra, Diệp Lệnh Úy được kéo lên. Cậu hơi hé mắt, lồng n.gực không còn nhịp thở.
Cao Lâm Hạo sững sờ đứng sau Phí Lan, muốn nói chuyện, nhưng phát hiện ra cậu không nói ra được một âm tiết nào.
Phí Lan đặt Diệp Lệnh Úy đang ướt sũng nằm lên bãi cỏ, vỗ vỗ mặt của đối phương: "Diệp Lệnh Úy?"
Không đáp lại.
Phương Khả Mông và ông chủ khách sạn dẫn theo một đám người tới. Phí Lan đang hô hấp nhân tạo cho Diệp Lệnh Úy. Mặt ông chủ bị dọa cho trắng bệch, nếu như xảy ra chuyện gì, bán khách sạn đi cũng không đủ đền.
May là Diệp Lệnh Úy tỉnh rồi, miệng cậu phun ra một ngụm nước lớn. Cậu ho liên tục, run rẩy cả người. Lúc mở mắt ra thấy Phí Lan đang ở bên cạnh, nước mắt Diệp Lệnh Úy lập tức trào ra.
"Phí Lan," Hai tay cậu quờ quạng muốn nắm. Phí Lan ôm cậu, quần áo cũng bị Diệp Lệnh Úy làm ướt.
"Anh ơi, suýt nữa em đã chết rồi, anh ơi, suýt nữa em đã chết..." Cậu ghì chặt Phí Lan, chôn mặt vào trong cổ hắn, từ chối trả lời câu hỏi của tất cả mọi người.
Lúc phát bệnh tim mà chết, đó là cái chết thầm lặng, không có bất kỳ đau đớn nào. Nhưng vừa nãy không giống thế, cả người chìm xuống nước, tử vong cận kề, cậu từng bước trải nghiệm đau đớn của cái chết, sự đau đớn cũng dần tăng lên.
Cậu không biết bơi, bởi vì nguyên nhân sức khỏe, cậu vốn không thể xuống nước để tập bơi. Áp lực nước yêu cầu thể chất khỏe mạnh, mà vừa nãy, cậu cảm giác như tim của cậu suýt đã bị nghiền nát.
Phương Khả Mông nhìn tình cảnh này, không nghĩ nhiều nữa, nhìn về phía ông chủ: "Xung quanh đây có camera không?"
Ông chủ gật đầu liên tục: "Có có, thầy giáo theo tôi, tôi trích ra cho cậu xem."
"Phí Lan, em chăm sóc em ấy, đến phòng nghỉ đi, thầy đi xem camera." Vẻ mặt Phương Khả Mông nghiêm túc, anh đi theo ông chủ. Tất cả mọi người không thấy trong đám đông có một nam sinh ướt sũng người, vẻ mặt hoảng hồn xám xịt, trong mắt không có chút ánh sáng nào, chẳng khác gì du hồn.
Cao Lâm Hạo ngơ ngác đứng giữa trời, sau khi phản ứng lại thì lập tức cởi áo khoác, đang chuẩn bị đắp lên người Diệp Lệnh Úy, Tiểu Chanh Tử chợt nói: "Quần áo cậu cũng ướt, đắp thì có ích gì, dùng của tôi này."
Cô không xuống nước, áo khoác của cô là áo len. Tiểu Chanh Tử tròng ra khỏi đầu, trong người chỉ còn mặc chiếc áo hai dây. Cao Lâm Hạo nhìn thấy cánh tay của cô bé thì lập tức nổi da gà.
"Cảm ơn." Phí Lan thấp giọng, sau đó bế ngang Diệp Lệnh Úy lên. Diệp Lệnh Úy vùi mặt vào ngực Phí Lan, không thấy được vẻ mặt hắn đang phủ đầy băng lạnh. Trông thì ôn hòa, trên thực tế lại là sự bình tĩnh trước khi núi băng kia đổ nát.
Tay ôm Diệp Lệnh Úy của hắn vô thức siết chặt, Diệp Lệnh Úy khẽ giọng kêu đau, hắn mới thả lỏng lực tay ra.
Ngoài phòng, Cao Lâm Hạo và Sở Nhiên chờ ở cửa. Cao Lâm Hạo mua một bao thuốc lá ở dưới lầu. Sở Nhiên chưa từng thấy cậu hút thuốc nên trợn mắt: "Pokémon mà thấy là sẽ xử cậu đó!"
"Xử thì xử đi." Cao Lâm Hạo khó chịu trong lòng.
Sức khỏe Diệp Lệnh Úy không tốt. Cả một đám người xung quanh, anh Lan, cậu ta, Trần Phong Bảo, Lý Kính, còn rất nhiều người khác nữa sẽ cố ý hoặc vô ý để mắt tới cậu, sợ cậu xảy ra chuyện gì bất trắc, kết quả là dưới bao nhiêu cặp mắt, cậu vẫn bị kéo xuống nước.
Diệp Lệnh Úy sợ muốn chết, cậu chưa từng gặp chuyện như thế, trước kia từng bị Nguyên Tùng uy hiếp, nhưng đối phương không quyết tâm hại chết cậu.
"Phí Lan, có người muốn em chết." Diệp Lệnh Úy nói chậm rãi, "Phí Lan, em phải giết kẻ đó."
Phí Lan đặt cậu lên giường. Hắn nhìn Diệp Lệnh Úy cúi đầu ngồi ở mép giường rồi lấy quần áo trong balo của mình ra, cầm khăn mặt: "Ừm, có tự tắm được không?"
Diệp Lệnh Úy nhận lấy khăn mặt và quần áo: "Có thể."
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Phí Lan dựa ngoài cửa phòng tắm, sắc mặt lạnh lẽo.
Lòng bàn tay hắn cũng lạnh lẽo. Trong tích tắc đó, nhiệt độ của máu khắp người hắn như hạ thấp xuống toàn bộ, hắn không nên cách xa Diệp Lệnh Úy như thế.
Quần áo của Phí Lan nên Diệp Lệnh Úy mặc vào bị rộng hơn một size. Ống tay áo sơ mi dài che qua tay, cổ áo xộc xệch, cậu nắm ống quần đi ra. Cả buổi trời không nghe thấy tiếng của Phí Lan, cậu hoang mang ra ngoài tìm hắn.
"Bao nhiêu tuổi rồi? Cả ống quần cũng không biết xắn lên à?" Phí Lan ngồi xổm xuống xắn ống quần lên cho Diệp Lệnh Úy. Cậu quá gầy, cổ chân cũng nhỏ.
Phí Lan giơ tay ra nhẹ nhàng nắm lấy, phát hiện Diệp Lệnh Úy run rẩy cả người.
Cậu bị giật mình thật.
Phí Lan đứng dậy, cúi đầu xắn ống tay áo cho Diệp Lệnh Úy: "Có thấy rõ là ai không?"
Diệp Lệnh Úy lắc đầu: "Không, lúc đó em sợ quá."
Phí Lan xắn ống tay áo cho cậu xong lại lấy dây thắt lưng ra đeo cho cậu. Lưng quần quá rộng, khiến người ta có ảo giác không cần bỏ ra nhiều sức cũng có thể kéo xuống. Lưng quần bao lấy xương hông, lộ ra bụng dưới bằng phẳng, xúi giục người ta tiếp tục nhìn xuống dưới để khám phá.
Phí Lan ngồi xổm, tiếng dây thắt lưng được buộc lại vang lên một tiếng "cạch". Hắn chuẩn bị đứng lên, Diệp Lệnh Úy lại nhào về phía hắn, bụng dưới của cậu kề sát mặt hắn.
Diệp Lệnh Úy mới tắm xong, cả người tỏa ra mùi cam của sữa tắm, nhưng như thế vẫn không thể giấu được mùi sữa thơm nhàn nhạt trên người thiếu niên, bộ phận cơ thể nằm ở vị trí như thế lại càng thêm mê người.
"Phí Lan, em sợ lắm." Diệp Lệnh Úy gãi tóc của Phí Lan, rầm rì.
Phí Lan vẫn ngồi xổm không nhúc nhích, giữ tư thế phục tùng: "Ừm, anh ở đây."
Trong hơi thở hắn vấn vít mùi hương của Diệp Lệnh Úy, rất ngọt ngào.
"Anh giúp em tìm kẻ đó nhé," Diệp Lệnh Úy khẽ giọng, "Có được không?"
Giọng nói của cậu trai mềm mại, nhưng ngữ điệu lại lạnh lẽo. Phí Lan biết Diệp Lệnh Úy là người có thù tất báo, cười đáp một tiếng.
–
Phương Khả Mông ngồi trong phòng quản lý, sắc mặt nghiêm túc. Anh nhìn cậu trai leo từ dưới ao lên kia, mãi không lên tiếng.
Ông chủ không biết lòng anh đang nghĩ gì, vẫn không thể tin nổi: "Tuổi còn nhỏ như vậy mà lại làm ra chuyện ác độc thế này? Nhất định phải báo cảnh sát thôi, báo cho phụ huynh nữa, may là còn chưa chết người đấy, lỡ như chết người..."
Nếu có người chết thì hậu quả khó mà lường được, thân phận của Diệp Lệnh Úy còn như thế, chắc Diệp Sầm sẽ thiêu rụi cả Trung học số ba không chừng.
Phương Khả Mông xoay người ra ngoài, bên ngoài có nhiều học sinh vây lại, anh vừa đi ra, mọi người đều nhốn nháo ùa tới.
"Mộng Mộng nhìn thấy được ai chưa?"
"Nhất định phải báo cảnh sát! Giữa ban ngày ban mặt như thế, không thể tin nổi!"
"Là ai thế Mộng Mộng?"
Phương Khả Mông hít sâu một hơi, liếc quanh đám người, vẫn quyết định sẽ không thẳng thừng như thế. Anh cố nặn ra nụ cười: "Là nhân viên ngoài trường, ông chủ báo cảnh sát rồi, mọi người đi chơi tự quản, thầy đến thăm Diệp Lệnh Úy."
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Phương Khả Mông nhắn tin cho Phí Lan, bảo hắn chăm sóc Diệp Lệnh Úy cho thật tốt, đợi lát nữa về thành phố rồi đến bệnh viện làm kiểm tra.
Diệp Lệnh Úy không giống với bọn họ.
Phương Khả Mông đứng tại chỗ một lúc, sau đó móc điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, giọng anh đầy xót xa: "Lâm Sơ Đông, bây giờ tới phòng thầy ngay lập tức."