Sau Khi Xuyên Sách Tôi Gả Cho Cậu Của Nam Chính

Chương 27: Mang thai



Editor: Voi Con 

- ----

Tiêu Diễn hôn đôi mắt cô, thấy cô vẫn giữ nguyên bộ dáng ngơ ngác, liền cười nói.

"Đồng Đồng ngốc, thân thể của em mà em không nhận ra điểm bất thường nào à?"

Tô Đồng Đồng: 

".....Anh nói là, em mang thai ạ?"

Tiêu Diễn: 

"Em nghĩ kĩ lại đi, kỳ s.inh lý của em trễ bao lâu rồi? Còn có, gần đây có em thích ngủ hơn, ăn uống không tốt không?"

Kỳ s.inh lý?

Từ khi cô xuyên qua đến giờ, kỳ si.nh lý vẫn chưa tới! Bây giờ đã hơn một tháng rồi đúng không ta?

Bởi vì cô không phải nguyên chủ, cho nên không quan tâm vấn đề này lắm.

Hiện tại anh nhắc làm cô mới nhớ tới. Lần đầu tiên, bọn họ không có dùng biện pháp an toàn, lúc xong việc cô muốn mua thuốc tránh thai nhưng lại bị vệ sĩ của Tô gia xen ngang, sau đó xảy ra một đống việc làm cô hoàn toàn quên béng đi việc có khả năng sẽ dính bầu.

"Nhưng mà, nhưng mà sao anh biết?" 

Chính cô còn không phát hiện ra, cũng chưa kiểm tra mà.

Tiêu Diễn nhét cô vào trong ngực.

"Trước kia thân thể anh  không tốt, vận khí cũng không tốt, luôn sinh bệnh bị ốm, vì không muốn để ông trời dễ dàng trêu đùa đến chết nên anh học rất nhiều thứ, trong đó trung y là pro nhất. Anh đã bắt mạch thử."

Hiện tại Tô Đồng Đồng cảm thấy như có một tảng đá lớn rơi từ trên trời xuống, cô không biết nên gọi là bất ngờ hay kinh hoàng.

Ngay lúc cô đang thất thần, trong đầu lại lần nữa vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống  —— chúc mừng ký chủ thành công thay đổi vận mệnh nữ phụ 60%, khen thưởng 60 điểm, mong ký chủ không ngừng cố gắng, cố lên!

Hệ thống có ý gì? Bởi vì cô mang thai nên hệ thống phán đoán vận mệnh nữ phụ lại lần nữa thay đổi, tiến độ nghịch chuyển là 60%?

Như vậy có thể nói khi tiến độ nghịch chuyển là 100%, cô liền có thể hoàn toàn thoát khỏi khống chế của hệ thống?

Nghĩ đến đây, cô vui đến mức bật khóc! Nước mắt chảy ra trong vô thức. Này quá mức kích động rồi!

Nhưng Tiêu Diễn thấy nàng khóc lại có chút hoảng loạn, anh nâng mặt cô,  cẩn thận an ủi.

"Sao lại khóc? Em sợ hãi, hay là...... Không muốn mang thai, không muốn sinh con với anh?"

Nói xong lời cuối, ngữ khí hạ xuống rõ ràng.

Anh thấp thỏm, anh lo lắng.

Tô Đồng Đồng lập tức điều chỉnh cảm xúc, cô lắc đầu.

"Không phải. Chỉ là em liên tưởng đến một ít việc, có chút vận mệnh đã thay đổi, anh hiểu ý em chứ?"

Tiêu Diễn sửng sốt một chút, sau đó hiểu được ý cô liền gật đầu, sau lại có chút bá đạo nói.

"Em không được không vui, không được khóc! Cũng không được không muốn em bé của anh!"

Tô Đồng Đồng bị tính trẻ con của anh làm bật cười.

"Em có nói em không vui sao? Em có nói em không cần hả?"

"Vậy em vui vẻ không? Em có muốn không?" 

Anh giống như đứa bé mới lớn cố chấp.

Cô không nói gì, nhưng chính nhờ ý cười trong ánh mắt đã trả lời anh.

Cuối cùng Tiêu Diễn đã xác nhận được tâm ý của cô, cục đá trong lòng hạ xuống đất.

Anh lại hôn cô lần nữa, nuốt hết sự dịu dàng cùng nước mắt của cô, không để cô có cơ hội từ chối.

Tô Đồng Đồng bị anh đến mức mơ màng đến nỗi bị anh ôm lên giường lúc nào cũng không biết.

Nhưng lúc mũi tên đã trên dây thì lý trí cô quay trở lại, nhẹ giọng nhắc nhở anh.

"Không được, có cục cưng." 

Cô muốn nói ít nhất phải đủ ba tháng thì mới có thể.....

Anh hôn sau gáy cô, dụ dỗ cô giúp mình.

"Anh biết, thế nên Đồng Đồng giúp anh được không? Anh đã nhịn quá nhiều, em thương anh chút, được không......"

Trong phòng VIP của bệnh viện.

Lục Minh Vũ sau cơn hôn mê đã tỉnh lại, liền nhìn thấy Lục Chiếu Hành đang đứng canh mép giường.

Nhưng khác với mọi lần chính là Lục Chiếu Hành không hề biết cô ta mở mắt trước.

Tuy rằng anh ta canh cô ta, nhưng cô ta có thể cảm nhận được tâm tư của anh ta không ở đây, trái tim của anh ta không còn ở chỗ cô ta.

Phát hiện này làm cô ta như rơi vào hầm băng. 23 năm qua, cô ta chưa từng tuyệt vọng như vậy.

Cho dù bố mất, cho dù mẹ tái phát bệnh tâm thần, cô ta chưa từng thật sự quá tuyệt vọng, bởi vì cô ta biết, dù có chuyện gì xảy ra thì cô ta vẫn còn có anh trai, người anh trai yêu nhất vĩnh viễn là cô ta. Anh ta từng nói sẽ dùng cả đời để bảo vệ cô ta, không để cô ta chịu bất cứ tổn thương nào.

Khi đó hạnh phúc hạnh phúc bao nhiêu thì hiện tại thê lương bấy nhiêu.

Vĩnh viễn đâu, cả đời đâu? Tại sao anh ta lại thay đổi?

Tâm tư phụ nữ cực kì nhạy cảm, dù Lục Chiếu Hành chưa làm gì nhưng cô ta có thể cảm nhận được anh ta đã thay đổi.

Nhưng ít nhất lúc trước anh ta còn che giấu, cố gắng duy trì hình thức ở chung như xưa. Nhưng hiện tại, đến che giấu anh ta cũng lười rồi sao?

"Anh trai, anh nghĩ gì thế?"

Lục Minh Vũ mở miệng trước.

Lục Chiếu Hành hoàn hồn, hiện tại anh ta không biết đối mặt với Lục Minh Vũ thế nào. Đương nhiên, không chỉ Lục Minh Vũ, anh ta càng không biết làm sao để đối mặt với Tô Đồng Đồng và cả thế giới, tam quan anh ta đang vỡ nát.

Nếu tất cả những điều Tiêu Diễn nói là sự thật, nếu Tô Đồng Đồng là em gái ruột của anh ta, thì anh ta đã làm cái quái gì với cô vậy?

Thế mà anh ta lại muốn dùng trái tim của Đồng Đồng để cứu Minh Vũ, còn cướng ép cưới cô, nhiều lần khi dễ cô, thậm chí thiếu chút nữa......

Cũng may anh ta không phát sinh quan hệ gì với Tô Đồng Đồng, bằng không anh ta cảm thấy  mình có thể đi chết được rồi.

Anh ta đã cho cấp dưới đi kiểm chứng, chỉ cần mấy ngày là biết Tiêu Diễn nói thật hay không.

"Anh không nghĩ gì. Minh Vũ, em dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ nhiều. Anh sẽ mãi là anh trai em, điều này sẽ không thay đổi."

Anh ta cũng không biết mình đang nói gì, chỉ là theo bản năng bảo đảm với cô ta. Dù sao cũng là em gái anh ta nuông chiều nhiều năm như vậy, dù không có huyết thống ràng buộc, anh ta cũng không thể vứt bỏ Lục Minh Vũ.

Lục Minh Vũ lại không hài lòng câu trả lời như vậy, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cô ta nắm tay anh ta.

"Anh trai, có thật là vĩnh viễn sẽ không thay đổi sao? Vậy anh còn yêu em như trước đây không?"

Linh hồn như bị tra tấn, Lục Chiếu Hành căng thẳng nhưng ngoài miệng vẫn nói.

"Ừm, vẫn giống như trước đây, cái gì cũng không thay đổi."

"Anh nói dối!" 

Chung quy Lục Minh Vũ vẫn thiếu kiên nhẫn, cô ta được cưng chiều nhiều năm như vậy, vẫn luôn là người được thiên vị nhất thế nên cô ta không hề sợ hãi.

"Rõ ràng anh động tâm với Tô Đồng Đồng. Từ khi anh cưới cô ta, anh liền thay đổi!"

"Không được nói bậy!" 

Tưởng tượng đến đoạn Tô Đồng Đồng có khả năng là em gái ruột, anh ta liền cảm thấy cả người không được tự nhiên. Áp lực của đạo đức làm anh ta gần như không thở nổi.

"Giữa anh và cô ấy trong sáng, chưa từng xảy ra chuyện gì và cũng không bao giờ xảy ra chuyện gì."

"Thật không?" 

Lục Minh Vũ vừa rơi lệ vừa cười lạnh.

"Vậy anh chứng minh cho em xem đi."

Lục Chiếu Hành như đang tức giận nhìn cô ta.

"Em muốn anh chứng minh thế nào?"

"Em muốn phẫu thuật ghép tim! Hiện tại, ngay lập tức, ngay lập tức! Anh đi chuẩn bị, mang trái tim của Tô Đồng Đồng vào phòng phẫu thuật của em!"

Cô ta nhìn anh ta bằng đôi mắt sắc lạnh.

Lục Chiếu Hành giật mình, khó có thể tin nhìn cô ta, giống như kiểu lần đầu tiên anh ta thấy rõ bộ mặt thật của cô ta sau nhiều năm sống chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.