Sau Khi Xuyên Sách Trở Về, Tôi Mang Thai Con Của Bệ Hạ

Chương 20: Sợ hãi



Bạch Linh Tiên chưa về nhà, những người khác cũng không có mặt nên Kỳ Trạch ở lại trong bếp làm trợ thủ cho Phó Dung. Có thể thấy rõ anh ta đang rất háo hức, thậm chí cậu còn nghe tiếng đối phương ngâm nga hát.

Nhận ra ngũ âm Phó Dung hơi lạc tông, cậu rất muốn cười nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được, cảm thấy hình tượng tổng tài bá đạo lạnh lùng của anh ta hình như hơi sụp đổ rồi.

Khoảng 6 giờ rưỡi thì Hồ Lý về nhà, tay cầm chiếc hộp bước vào bếp. Hôm nay cô nàng vận một chiếc đầm đỏ phối với mái tóc xoăn dài và lớp trang điểm rực rỡ động lòng người, hoàn toàn không kém cạnh minh tinh nổi tiếng là bao.

Phó Dung đang xắt rau, ngẩng đầu thấy Hồ Lý liền dùng ánh mắt thưởng thức khen ngợi: “Hôm nay trông đẹp thế.”

Hồ Lý bất ngờ mỉm cười, cô đặt chiếc hộp lên bệ bếp, hai tay nhấc vạt váy đáp trả bằng lễ nghi thục nữ, “Cảm ơn, tôi cũng thấy vậy.”

Kỳ Trạch bật cười theo hai người, trong bếp hôm nay có ba người nhưng không khí vẫn cực kỳ hài hòa. Kỳ Trạch không cần đoán cũng biết, tổ chương trình am hiểu khơi chuyện chắc chắn sẽ biên tập một khung hình so sánh phòng bếp giữa hôm qua và hôm nay, chẳng biết đến lúc đó khán giả lại chửi mắng Hạ Viễn Quân đến thế nào.

Còn nữa, đừng nói điều quy định cấm đánh nhau ẩu đả ghi trên hợp đồng là cố ý thêm vào vì Hạ Viễn Quân đấy nhé?

“Này, hồ ly nhỏ.” Hồ Lý gọi Kỳ Trạch, “Chị có thứ này cho cậu.”

“Hả?” Kỳ Trạch buông vật trong tay xuống, khó hiểu hỏi, “Sao chị lại gọi tôi là hồ ly?”

Hồ Lý: “Chị xem bức tranh Tiểu Lê vẽ rồi, chị là hồ ly lớn, cậu là hồ ly nhỏ! Em trai, xem chị mang gì về cho cậu đây!”

Kỳ Trạch rất biết nghe lời phải: “Cảm ơn chị ạ.”

Hồ Lý nở nụ cười từ ái, vươn tay xoa đầu cậu: “Ngoan lắm!”

Ôi! Nhóc con đáng yêu quá đi mất!

Thứ Hồ Lý tặng cho Kỳ Trạch là bánh tiramisu phần một người ăn, cô đẩy cậu sang một bên ăn bánh kem, mình thì tiếp nhận phần việc giúp đỡ Phó Dung.

Phó Dung hỏi tiếp đề tài vừa rồi: “Tranh gì thế? Hồ ly gì cơ?”

Hồ Lý: “Ngày đầu đến đây Tiểu Lê có ký họa cho chúng ta một bức chân dung, tôi và Kỳ Trạch là hai con cáo.”

“Ồ?” Phó Dung cảm thấy khá thú vị, lại hỏi, “Vậy tôi là gì?”

Hồ Lý liếc anh ta một cái, cười đáp: “Chó săn cỡ bự, anh và Hạ Viễn Quân đều là chó săn.”

Phó Dung: “…” Loại chó săn mà cô nói là husky đúng không?

Sếp Phó tỏ vẻ không muốn tiếp nhận hình tượng ngáo ngơ kia cho lắm.

Mùi bánh kem thơm ngọt kích thích vị giác, Kỳ Trạch liền ngồi xuống bàn vừa ăn bánh vừa xem hai người kia trò chuyện. Nhưng cậu không thể ngờ được rằng bánh kem chỉ là phát súng đầu tiên, ngay sau đó La Tiểu Lê trở về lại tặng cho Kỳ Trạch một gói kẹo, còn hỏi cậu có thích ăn bánh quy không, buổi tối rảnh rỗi cô có thể dùng lò nướng trong nhà làm thử một chút, mọi người cùng ăn bánh quy xem phim.

Cô đã nói đến thế, đương nhiên Kỳ Trạch chỉ có thể đồng ý.

Đến khi Hạ Viễn Quân về nhà cũng cầm một chiếc hộp trong tay, hắn chỉ liếc mấy người đang nói chuyện trong bếp một cái cho có rồi bất chấp đặt hộp xuống trước mặt Kỳ Trạch.

Cậu ngơ ngác mở hộp, kết quả vẫn là đồ ăn, là món bánh ngọt điểm tâm tạo hình động vật dễ thương mà Hạ Viễn Quân từng mua vào ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Hạ Viễn Quân thấy Kỳ Trạch cúi đầu liền mất tự nhiên giải thích: “Hôm nay có người tặng nhưng tôi không thích ăn đồ ngọt, hôm trước thấy cậu có vẻ khá thích nên mang về.”

Phó Dung đang đứng sau bệ bếp lau đĩa nghe vậy cười nhạo một tiếng.

Hồ Lý càng cười mỉa lộ liễu hơn: “Tôi cũng thích món điểm tâm lần trước lắm.”

La Tiểu Lê pha một cốc trà sữa, lúc này đang ôm ly đứng một bên hóng chuyện.

Hạ Viễn Quân nhẹ nhàng liếc Hồ Lý một cái, “À, địa chỉ cửa hàng ở XXX.”

Hừ, thích thì tự đi mà mua! Nhìn tôi làm gì? Còn lâu tôi mới mua về cho cô ăn!

Khụ, La Tiểu Lê dùng cốc trà sữa che khuất miệng, may mắn là trà sữa còn nóng nên cô chưa kịp uống, nếu không bây giờ bị mất mặt trước máy quay rồi.

Lần này hai tay Phó Dung đang bận việc, không che chắn được nên cứ thế cười thành tiếng, Hồ Lý cũng cười ha ha hai tiếng đầy sâu xa.

Kỳ Trạch bị phản ứng từ những người khác làm mất tự nhiên, cũng không quá muốn nhận điểm tâm của Hạ Viễn Quân. Mấy lần trước được hắn đưa đón, cậu đã nhận ra thái độ đối phương dành cho mình khá kỳ dị, lúc này cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Hạ Viễn Quân nhìn ra ý cự tuyệt của Kỳ Trạch, hắn hung hăng trừng Phó Dung một cái, đoạn quay sang nói với cậu: “Đừng quan tâm đến bọn họ, cậu cứ ăn đi.”

“Cảm ơn.” Kỳ Trạch đành nhận lấy hộp bánh ngọt, tuy cậu đúng là do dự nhưng chỉ do dự trong chốc lát. Hiện giờ mọi người đang ghi hình, nếu trực tiếp từ chối thì quá không cho người ta mặt mũi, anti fan của Hạ Viễn Quân lại nhiều, đến lúc chương trình phát sóng không biết sẽ bịa đặt hắn thành kiểu người gì nữa.

Với lại, biết đâu mọi chuyện chỉ đúng như lời Hạ Viễn Quân nói, hắn không thích ăn ngọt, lại nhớ đến cậu nên mới thuận tay cầm về đưa thì sao? Hơn nữa chương trình hẹn hò này có bốn nam bốn nữ, rõ ràng là muốn ghép cp nam nữ mà!

Tối nay Bạch Linh Tiên vẫn là người trở về cuối cùng. Vốn dĩ cô phải phụ trách chuẩn bị bữa tối cùng Phó Dung, vừa bước vào nhà đã chạy vào bếp nói tiếng tạ lỗi: “Xin lỗi, sát giờ tan ca lại đột ngột phát sinh thêm một cuộc giải phẫu nên mới về trễ.” Các cuộc giải phẫu yêu cầu kết hợp đông – tây y không nhiều lắm, hôm nay trùng hợp thế nào lại xuất hiện một ca.

Công việc cứu người đương nhiên vẫn quan trọng hơn nấu cơm, cho nên Phó Dung không có phàn nàn gì.

“Không sao không sao, bác sĩ Bạch vất vả rồi. Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Vu Thu vội vàng kéo ghế cho Bạch Linh Tiên, chờ cô ngồi vào chỗ còn ân cần đấm vai chọc cho mọi người tiếp tục ồn ào trêu chọc.

“Được lắm! Không ngờ cậu cũng biết nịnh đầm đấy.”

“Kỹ thuật không tệ đâu, lát nữa cho tôi thử tay nghề cậu với được không?”

Vu Thu cười ha ha: “Mẹ tôi cũng hay phải bận rộn tăng ca, ở nhà tôi vẫn làm thế cho mẹ suốt.”

Lời này nghe qua không có ý gì, nhưng các cô gái lại đồng loạt nhìn sang Bạch Linh Tiên. Cô nàng cũng mỉm cười ngẩng đầu, vừa cảm ơn xong đã chất vấn: “Nghĩa là cậu xem tôi như mẹ cậu hả?”

Vu Thu “Ừ à” cả buổi mà không tìm thấy lời nào để giải thích, đành phải càng ra sức đấm vai cho Bạch Linh Tiên với ý đồ giúp cô mau quên đi mấy lời láo nháo vừa rồi.

Bữa cơm tây của Phó Dung cực kỳ cao cấp, cả hương vị lẫn cách trình bày đều là tuyệt phẩm, vang đỏ cũng chọn lựa rất hợp. Không ngoài ý muốn, anh ta nhận được rất nhiều lời ngợi khen tán thưởng từ mọi người, nhân tiện đắc ý nhướn mày nhìn Hạ Viễn Quân.

Hạ Viễn Quân không hề dao động, chỉ bắn ra một nụ cười lạnh trào phúng.

Làm đồ ăn cho cả đám người ăn mà đi so sánh với việc chỉ nấu cho người mình thích ăn, ai thua ai thắng còn chưa đủ rõ ràng sao?

Ăn bữa tối xong, La Tiểu Lê thật sự đi nướng bánh quy, chỉ là hơi thất thần nên không để tâm đến bếp lò lắm, nếu không phải Phó Dung xuống lầu rót nước đúng lúc trông thấy, có khi cô đã bị đụng phỏng tay rồi.

Sếp Phó nghiêm túc phê bình La Tiểu Lê một trận, tuy lời lẽ hơi tàn nhẫn nhưng cô vẫn không vì thế mà thấy mất mặt, ngược lại còn có chút cảm khái sếp Phó rất giống nhân vật tổng tài hoặc vương gia bá đạo hay thấy trong tiểu thuyết ngôn tình, vì nữ chính bất cẩn tự nhốt mình vào phòng tối mà lớn tiếng uy hiếp nữ tỳ bên người, vừa ngọt ngào vừa ngốc nghếch.

Dạy dỗ một trận xong, Phó Dung vẫn giúp La Tiểu Lê lấy bánh quy ra khỏi lò cùng nhau mang lên lầu, chuẩn bị xem phim với những người còn lại.

Sau đó, Phó Dung đứng giữa cầu thang nhỏ giọng thì thầm với La Tiểu Lê: “Cô sửa lại cho tôi đi.”

La Tiểu Lê nghiêng đầu, chậm rãi đánh một dấu chấm hỏi: “?”

Phó Dung cho rằng cô nhóc loli này đang giả ngốc, bèn híp mắt lại: “Cô vẽ tôi và Hạ Viễn Quân thành hai con husky đúng chưa? Sửa tranh của tôi thành chó sói đi, Hạ Viễn Quân thì mặc kệ nó.”

La Tiểu Lê mờ mịt mấy giây tự hỏi không biết mình vẽ husky từ bao giờ, sau đó mới gật gù nhớ ra, vội mỉm cười nghịch ngợm cho sếp Phó một cái thủ thế OK.

Phó Dung yên tâm đủng đỉnh lên lầu mà không hề biết rằng mình vừa tự tay đào hố chôn bản thân.

Có biết dân họa sĩ ghét nhất chuyện gì không?

Chính là có người yêu cầu bọn họ sửa tranh đấy.

Những người khác trong phòng chiếu phim lầu ba đã chọn xong phim điện ảnh, là một bộ kinh dị rất có tiếng. La Tiểu Lê và Phó Dung vừa nhập bọn, bộ phim cũng lập tức bắt đầu.

Vu Thu trông thấy ma xuất hiện vội dùng gối ôm che mặt, Hồ Lý và Bạch Linh Tiên ngồi bên cạnh càng ra sức trêu, mỗi lần bọn họ thông báo không có ma, Vu Thu vừa hạ gối xuống luôn bị đập vào mắt cảnh ma quỷ giết người hoặc jumpscare sát mặt, khiến cậu ta sợ tới mức hú hét không ngừng.

Ôn Uyển dường như cũng sợ xem phim kinh dị, đến đoạn hù dọa nào cô nàng cũng vội chôn mặt vào cánh tay người bên cạnh. Nhưng hễ cô ta tiến đến gần, Hạ Viễn Quân đều lập tức dời tay sang chỗ khác. May mắn là căn phòng đã tắt đèn tối om nên tổ quay phim không tiện quay chụp, nếu không chẳng biết còn mất mặt đến mức nào.

Hạ Viễn Quân lại không rảnh đi quan tâm Ôn Uyển nghĩ gì trong đầu, mỗi lần quỷ xuất hiện hắn liền nhìn sang Kỳ Trạch đầy chờ mong đối phương sẽ hốt hoảng giống Vu Thu, sau đó nhào thẳng vào lòng mình.

Kịch bản ấy đẹp, nhưng tiếc là nó không xảy ra.

Kỳ Trạch vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem phim, thi thoảng còn có tinh thần nhìn sang Hồ Lý và Bạch Linh Tiên cùng nhau tra tấn Vu Thu đồng thời dâng lên chút cảm thông thương hại. Phim chạy đến đoạn sau cậu còn ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng là không hề sợ hãi.

Trâu không tìm cọc, cọc đành phải đi tìm trâu.

Hạ Viễn Quân bắt chước theo dáng vẻ Ôn Uyển, chờ ma vừa xuất hiện lập tức ủn cả người về phía Kỳ Trạch.

Cánh tay cầm đồ ăn của cậu lập tức cứng lại, nghiêng đầu đối diện với Hạ Viễn Quân.

Hắn bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu mấy giây, sau đó tiếp tục yếu ớt dựa vào vai Kỳ Trạch, trợn mắt nói dối: “Tôi sợ quá.”

Kỳ Trạch: “…………” Tôi không tin đâu!!!
Lời tác giả:

Ôn Uyển: Report! Có người không biết xấu hổ bắt chước tôi nè!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.