Sau Khi Xuyên Sách Trở Về, Tôi Mang Thai Con Của Bệ Hạ

Chương 34: Ơm chó



Kỳ Trạch nghiêng đầu mới nhận ra Hạ Viễn Quân đã rời đi từ bao giờ. Cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện hắn đang đứng một mình cạnh lan can gỗ, bóng lưng cô độc đến khó tả.

Lòng cậu vô thức căng thẳng theo nên cũng đứng dậy bước qua, tuy biết rõ bệ hạ nhà mình sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn gì, nhưng hiện giờ hắn chỉ là người bình thường, vẫn không nên đi đến những nơi quá nguy hiểm thì hơn.

“Vẫn còn một vòng nữa mà.” Kỳ Trạch kéo ống tay áo hắn, thuận tiện dùng chút lực lôi hắn dịch xa khỏi lan can.

Hạ Viễn Quân hơi cúi đầu đã trông thấy ngay vẻ quan tâm lo lắng rõ mồn một trong mắt cậu, lòng ghen tuông vừa trào lên đã xẹp đâu mất một nửa. Đúng rồi. Ai cần biết người nọ là ai, hiện giờ người ở bên cạnh hồ ly nhỏ là hắn, sau này cũng chỉ có mình hắn!

Hạ Viễn Quân theo Kỳ Trạch trở lại bàn ăn, thấy nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn cơm, Kỳ Trạch lại đói bụng nên đề nghị mọi người ăn cơm trước. Phó Dung cũng không dị nghị gì mà gật đầu theo.

Những người khác chỉ cảm thấy kỳ quặc vì hai người kia vừa rồi còn so tới so lui không ai nhường ai, lúc này bỗng dưng lại hòa hoãn bất thường, nhưng cũng không ai liên tưởng gì quá sâu xa

Hạ Viễn Quân và Phó Dung liếc nhau, cùng ăn ý không nói thêm gì nữa.

Hừ, nếu người thua là mình, thằng cha kia nhất định sẽ ra tay tàn độc như chó cho xem, ở đây còn có Kỳ Trạch / nhiều người như vậy, chi bằng cứ để hòa là tốt nhất.

Sau giờ cơm trưa, tám người bắt đầu chia ra hành động. Hạ Viễn Quân dẫn Kỳ Trạch rời đoàn đầu tiên, chiều nay chỉ còn có hắn và hồ ly nhỏ, chín bỏ làm mười cũng xem như hẹn hò rồi!

Cameraman và nhân viên đi theo: …Thôi cứ xem chúng tôi là không khí đi.

Những người còn lại đều tự động tìm kiếm bạn đồng hành, bắt đầu du ngoạn theo nhiều hướng khác nhau thuận tiện tìm đá quý. Dường như không mấy ai mặn mà với nhiệm vụ tìm viên đá kia mà đều đi với tâm thế tùy duyên, thứ nhất là không ai thiếu chút tiền này, thứ hai là cũng không có đối tượng cấp bách nào muốn hẹn hò cho bằng được.

Vu Thu và Bạch Linh Tiên bắt cặp rời đi, La Tiểu Lê và Phó Dung cùng đi một hướng khác, chỉ còn dư lại Hồ Lý và Ôn Uyển đứng nguyên tại chỗ.

Hai người chạm mắt rồi cùng cong môi nở nụ cười giống nhau, trong không khí dường như còn tóe ra cả tia lửa li ti, phút chốc không ai muốn mở miệng lên tiếng trước.

Trên núi Thiên Diệu có xây dựng cả khu vui chơi giải trí và khu thể thao mạo hiểm. Kỳ Trạch vốn không ham thích thử thách mạo hiểm, hiện giờ thân thể cũng không cho phép nên không định đi xem. Hạ Viễn Quân đương nhiên cũng chiều theo ý cậu, Kỳ Trạch vừa hỏi hắn đã nói ngay để cậu tự quyết định.

Vì thế Kỳ Trạch chọn đi tham quan một vùng hồ nước. Căn cứ theo bản đồ, hồ nước này nằm sát chân núi, là do thác nước phía sau núi chảy xuống mà thành.

Sau khi hỏi ý kiến nhân viên công tác, Kỳ Trạch liền ngồi cáp treo cùng Hạ Viễn Quân di chuyển xuống chân núi. Ở phía bên kia cáp treo có mấy xe hàng bán quà vặt, có cả kem và kẹo bông gòn, cậu chủ Hạ nhìn que kẹo bông tạo hình phồng to như mây liền liên tưởng ngay đến hình ảnh nam nữ chính trong phim thần tượng ngọt ngào cùng nhau ăn kẹo, thế là dứt khoát mua luôn một cây.

Ừm, chỉ mua đúng một cây đưa cho hồ ly nhỏ thôi, dọc đường hắn mà nói muốn nếm thử, kiểu gì hồ ly nhỏ cũng sẽ chia cho hắn ăn cùng.

Siêu ngọt ngào.

Cậu chủ Hạ ôm theo tâm tình nhộn nhạo, cầm que kẹo bông gòn mới được ông chủ tiệm tạo hình đầu thỏ màu trắng tinh chìa ra trước mặt Kỳ Trạch. Cậu mỉm cười nhận lấy, cầm trong tay cùng Hạ Viễn Quân ngồi vào khoang cáp treo. Chờ cho nhân viên quay phim và nhân viên công tác cùng bước vào, buồng cáp đóng cửa lại bắt đầu di chuyển.

Ngồi cáp treo luôn là cách thức tuyệt hảo để ngắm cảnh núi non hùng vĩ, nhưng dù phong cảnh có đẹp đến đâu thì cậu chủ Hạ cũng không còn hiếm lạ, suốt dọc được chỉ chăm chăm quan sát Kỳ Trạch và cây kẹo bông gòn trên tay cậu mà thôi.

Sao còn chưa ăn đi?

Khoang cáp chật hẹp ngăn cách toàn bộ gió lạnh bên ngoài, làm bên trong nhiều thêm vài phần nóng nực. Khuôn mặt Kỳ Trạch đỏ bừng, nhưng trong đó có bao nhiêu phần là đỏ vì nóng thì chỉ một mình cậu biết.

Hạ Viễn Quân cứ nhìn chằm chằm khiến cậu cũng nhộn nhạo không yên. Nếu không phải trong khoang xe cáp này còn hai người nữa thì cậu cho rằng quan hệ của bọn họ đã có thể tiến thêm một bước nữa rồi, ít nhất cũng phải hôn một cái mới bõ.

Thật ra nếu tính toán chính xác, cậu và Hạ Viễn Quân vẫn chưa chia tách nhau quá lâu, nhưng trong một tháng ngắn ngủi này Kỳ Trạch đã nếm đủ hết tư vị của chia lìa. Hiện giờ người cậu luôn tâm niệm đã ở ngay bên cạnh, hương vị gắn bó ngọt ngào giữa hai người như thế nào, cậu là người nhớ rõ nhất.

Vì thế mới càng thêm nhung nhớ.

Lúc hai chân chạm đất một lần nữa, rốt cuộc Hạ Viễn Quân nhịn hết nổi đành hỏi: “Không thích ăn à?”

“Hả?” Kỳ Trạch đang vỗ vỗ gương mặt vừa đỏ vừa nóng của mình nghe vậy không kịp phản ứng, nhìn lại que kẹo trong tay mới sực nhớ ra, lại tinh tế phân tích ngữ khí vừa rồi của bệ hạ một phen, hình như còn rất tủi thân thì phải?

Kỳ Trạch cố gắng nhịn cười cắn một miếng kẹo nhỏ để nó không dính lên mặt, vị kẹo quả nhiên ngọt đến phát ngấy. Loại đồ ăn vặt như kẹo bông gòn phần lớn nhìn đẹp mắt là chính, ngoại trừ những người siêu hảo ngọt ra, người bình thường sẽ luôn cảm thấy nó quá ngọt, chính Kỳ Trạch cũng không ngoại lệ.

Rất nhiều người trong thời gian mang thai sẽ có khẩu vị ăn uống tốt hơn bình thường, khẩu vị của Kỳ Trạch cũng không có vấn đề gì, là món ăn ngon thì cậu sẽ thích, chỉ không quá thích ăn những món nhiều dầu mỡ. Mấy thứ như kẹo bông gòn tuy vị ngọt hơi gắt một chút nhưng không làm khó được Kỳ Trạch, hơn nữa còn là thứ do Hạ Viễn Quân mua cho nên vị kẹo trong miệng càng ngọt đến tận trong lòng.

Thấy Kỳ Trạch ăn rất vui vẻ, Hạ Viễn Quân cũng yên tâm, sau đó nôn nóng hỏi: “Có ngon không? Để tôi nếm một chút đi.”

Vị kẹo ngọt trong miệng còn chưa tan lại nghe Hạ Viễn Quân nói những lời này, cậu mỉm cười liếc hắn một cái, dường như đã hiểu rõ lí do tại sao hắn đi mua kẹo bông gòn cho mình.

Thế là cậu giơ chiếc cán gỗ ra phía trước, Hạ Viễn Quân rất tâm cơ không nhận mà nắm luôn cổ tay cậu cắn một miếng. Đại khái cậu chủ Hạ không dự đoán được kẹo sẽ ngọt đến trình độ này, sắc mặt tức khắc có hơi vặn vẹo.

Kỳ Trạch chỉ mím môi cười.

“Hình như hơi ngọt quá đúng không.” Hạ Viễn Quân nhướn mày, rõ ràng là không thể thích ứng nổi. Hắn nhìn Kỳ Trạch không đổi sắc từ từ ăn từng miếng một, niềm vui sướng vì phục chế hình ảnh phim thần tượng thành công cũng phai nhạt đi một chút, bắt đầu khuyên cậu đừng cố gắng ăn.

Nhưng Kỳ Trạch lại cảm thấy mùi vị cũng không tồi, vẫn tiếp tục vừa đi vừa ăn. Đến khi cậu ăn xong ném chiếc cán gỗ vào thùng rác, Hạ Viễn Quân hơi lùi lại một chút, vành tai cũng đỏ lựng theo.

Nhân viên quay phim thức thời cho cây cán gỗ tràn ngập kỷ niệm kia một ống kính đặc tả.

Hoạt động quay chụp tập thể ngày hôm nay được tính là ngoại truyện hậu kỳ, chỉ các thành viên nạp VIP của nền tảng mới có quyền xem. Kỳ thứ hai của chương trình quay nội dung trong biệt thự từ thứ tư đến thứ sáu, tập thứ ba là ngày hẹn hò, còn hôm nay chính là ngoại truyện đặc biệt sẽ công chiếu cùng thời gian với tập ba, tập đầu miễn phí, tập sau có thu phí.

Căn cứ theo phản ứng của khán giả và cư dân mạng về kỳ đầu tiên đã đủ chứng minh năng lực làm việc của tổ chương trình xịn xò đến mức nào, kỳ thứ ba mà phát sóng chắc chắn sẽ lôi kéo thêm không ít khán giả chịu bỏ tiền ra ăn cơm chó. Chờ đến khi các khán giả xem xong kỳ thứ tư rồi đăng bình luận cảm nghĩ lên mạng, lại câu kéo thêm trí tò mò của một đống người nữa, đến lúc đó… Ha ha ha.

Toàn bộ thành viên tổ chương trình sau ngày kỳ đầu tiên phát sóng đã ngửi được hương vị tiền tài ở rất gần.

Không chỉ tiền tài, chương trình này còn nhiệt đến mức không ít công ty giải trí bắt đầu gửi ý đồ hợp tác cho đạo diễn để nhét thực tập sinh nhà mình vào gameshow mùa hai, nhưng toàn bộ đều bị “Râu xồm” từ chối thẳng. Nói nhảm gì thế, show của bọn họ chất lượng siêu cao, ông ta không thèm thu nhận đám người vừa có sinh hoạt phức tạp vừa hay gây chuyện như thế đâu —— Nghiễm nhiên quên sạch sắc mặt tuyệt vọng của bản thân vào ngày nghe tin cậu chủ Hạ khăng khăng đòi chen chân vào chương trình.

Bên hồ nước có một khu vực sương phủ mờ mịt, cảnh trí trông rất thần tiên. Kỳ Trạch dùng điện thoại chụp mấy tấm ảnh, sau đó trông thấy Hạ Viễn Quân từ ống kính camera nên nảy ra ý nghĩ cũng chụp cho hắn một tấm.

Thanh niên trong hình dáng người đĩnh bạt, khí chất trầm ổn như bách như tùng.

Kỳ Trạch càng ngắm càng thích, thế là cố ý lưu vào folder đặc biệt mà mình lập trước đây —— Trong đó có tấm hình cậu tự chụp, có ảnh phong cảnh hoặc những sự vật thú vị mà cậu muốn chia sẻ với người nào đó. Mở ra đếm thử mới biết hóa ra cậu đã lưu trữ rất nhiều.

Kỳ Trạch chỉ có thói quen lưu ảnh chứ trước nay không lật ra xem lại, đương nhiên là vì người cậu muốn chia sẻ không ở bên cạnh, xem một mình chỉ thêm cô đơn trống trải.

Nhưng bây giờ đã không còn như thế nữa.

“Em chụp gì thế?” Hạ Viễn Quân thấy Kỳ Trạch chụp ảnh xong cứ nhìn vào màn hình chằm chằm không bỏ bèn đi tới hỏi thăm.

Kỳ Trạch mỉm cười đưa điện thoại cho hắn, “Xem lại những tấm hình trước kia, anh muốn xem cùng không?”

“Được.” Hạ Viễn Quân thò đầu lại gần cùng cậu nhìn vào màn hình di động.

Cameraman đứng bên cạnh vừa phải chịu đựng cơn ê răng vừa phải chăm chỉ tác nghiệp theo phận sự. Trong ống kính là hình ảnh Hạ Viễn Viễn nhìn đến vài tấm ảnh thú vị lại nói ra một hai câu cảm thụ, hoặc là Kỳ Trạch nhớ lại câu chuyện gì hay ho đằng sau tấm ảnh nào đó sẽ dừng lại giảng giải cho hắn nghe.

Hai người đứng sóng vai bên bờ hồ nước u tĩnh cứ như có một kết giới vô hình ngăn cách với thế giới bên ngoài, khiến người ta không thể can dự vào.

Kéo đến tấm ảnh cuối cùng Hạ Viễn Quân mới sửng sốt, vì đó chính là hắn.

Kỳ Trạch nhìn qua, “Em cảm thấy rất đẹp nên vừa chụp đấy, anh không để ý chứ?”

Để ý? Sao có thể?!

Hạ Viễn Quân kiềm chế tâm tình muốn khoe khoang với cả thế giới, cố hết sức ăn nói thật tự nhiên: “Vậy tôi cũng chụp cho em một tấm nhé? Vậy là hòa nhau rồi.”

Kỳ Trạch khẽ hừ một tiếng, sắc mặt vui vẻ rõ ràng không phải ý cự tuyệt.

Chờ Kỳ Trạch đứng vào vị trí xong, Hạ Viễn Quân nhắm camera bắt đầu chụp. Cậu đứng lọt thỏm trong màn hình điện thoại làm hắn có cảm giác như hồ ly nhỏ chỉ bị quây trong phạm vi tầm mắt mình, thế là không kiềm chế nổi cứ bấm chụp liên hồi.

Kỳ Trạch có chú ý đến nhưng vẫn phối hợp thay đổi động tác, nhắm thấy Hạ Viễn Quân chụp đủ ảnh rồi mới bước qua.

Hạ Viễn Quân cũng chìa điện thoại ra cho cậu xem thành quả, tận mười mấy tấm hình. Kỳ Trạch cầm di động rất vô tư xóa luôn mấy tấm mình không quá hài lòng, chỉ để lại ba tấm ổn nhất rồi trả di động lại cho hắn.

Hạ Viễn Quân nhìn Kỳ Trạch quẹt quẹt xóa xóa một đống ảnh thì đau lòng đến phát điên, lúc nhận lại phát hiện chỉ còn lại ba tấm ảnh, hắn suýt nữa tắt thở tại chỗ.

Tuy Kỳ Trạch cảm thấy điệu bộ luyến tiếc mấy tấm ảnh out nét của bệ hạ quá khoa trương nhưng vẫn không khỏi vui vẻ trong lòng. Cậu không nỡ nhìn hắn rầu rĩ bèn đề nghị: “Anh chụp nhiều hơn, phải trả lại em một tấm đi, nếu không lại không hòa nhau nữa rồi.”

Hạ Viễn Quân vừa nghe trả lại đã cho rằng Kỳ Trạch muốn xóa thêm một tấm ảnh nữa, vội vàng giấu nhẹm điện thoại vào túi. Cho dù đối phương có là Kỳ Trạch thì hắn cũng không chịu đâu.

“…” Kỳ Trạch bật cười, “Em muốn chụp chung một tấm ảnh cùng anh, được không?”

Hạ Viễn Quân len lén thẳng lưng, trầm ổn gật đầu: “Được.”

Nhân viên công tác giúp hai người chụp ảnh, trong lúc tác nghiệp Hạ Viễn Quân cứ luôn miệng hỏi người ta đã chụp được hay chưa, ý đồ rõ ràng là muốn chụp nhiều thêm mấy tấm nữa.

Khóe môi cậu nhân viên run rẩy, trong lòng dâng lên tham vọng muốn đình công.

Tôi là dân chuyên nghiệp đấy nhé!

Kỳ Trạch lấy điện thoại về, cậu ngắm nhìn tấm ảnh chụp chung của mình và Hạ Viễn Quân rồi mỉm cười trân trọng lưu bức ảnh vào folder đặc biệt.

Trước kia ở đây chỉ có em, bây giờ còn có anh, có cả chúng ta nữa.

Dạo quanh hồ nước một vòng xong hai người tính toán di chuyển đến điểm tham quan tiếp theo. Cameraman thừa dịp này tiến tới hỏi có thể cho ê kíp copy lại ảnh chụp chung không, phần hậu kỳ chương trình có thể thêm vào để khán giả cả nước được chiêm ngưỡng dung nhan của bọn họ.

Hạ Viễn Quân tàn nhẫn từ chối.

Nói nhảm, nếu đã là ảnh đẹp thì dựa vào đâu phải cho người ngoài thưởng thức? Đừng hòng!

“…” Cameraman không vỗ mông ngựa đúng người cũng bắt đầu manh nha ý định đình công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.