Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 14



Edit: Meg
Sau nửa đêm Mộ Cẩm Ngọc vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy Ninh Hoàn hôn hắn.

Vốn trước giờ hắn cực kỳ ghét hôn môi, cảm thấy miệng dán miệng vô cùng dính dấp, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác nổi da gà.

Đợt trước có lần hắn tới phủ Duệ Vương, thấy một nữ tử dùng miệng bón rượu cho gã, bàn tay đê tiện của Duệ Vương còn liên tục sờ mó lên người nàng ta, cảnh tượng đó kinh khủng đến mức khiến Mộ Cẩm Ngọc ba ngày không nuốt nổi cơm.

Nhưng trong giấc mộng hắn lại không kìm lòng được muốn ôm Ninh Hoàn, tiếc là hắn không cử động tay được, hơi nhúc nhích liền đau đớn.

Sắc trời còn chưa sáng A Hỉ đã vào gọi Mộ Cẩm Ngọc rời giường, hôm nay hắn phải vào triều. Mộ Cẩm Ngọc hơi cáu kỉnh mở mắt, phát hiện tay mình không nằm trong lồng ngực Ninh Hoàn.

Không biết Ninh Hoàn kiếm đâu ra cái đai lưng buộc chặt hai tay hắn lại, thắt nút còn rất chắc chắn. Thậm chí tay Mộ Cẩm Ngọc còn bị lằn ra vết đỏ.

Hắn dùng đầu gối đụng đụng Ninh Hoàn: “Cởi trói cho cô.”

Ninh Hoàn lười biếng ngước nhìn hắn một chút rồi nhanh chóng nhắm mắt lại: “Ngài bảo A Hỉ cởi giúp đi.”

Y vẫn đang buồn ngủ, không muốn nhúc nhích tí nào.

Mộ Cẩm Ngọc luôn rất coi trọng mặt mũi, nữ tử lấy chồng thì theo chồng, trong cái phủ Thái tử này người có quyền lực nhất chính là hắn, Ninh Hoàn chỉ là thê tử bẽn lẽn ôn nhu dịu dàng của hắn mà thôi, sao có thể để A Hỉ biết hắn bị Ninh Hoàn trói tay được chứ?

Mộ Cẩm Ngọc tiếp tục lay Ninh Hoàn: “Phải là ngươi cởi.”

Ninh Hoàn giận đến đau đầu, đã ba đêm y ngủ không yên giấc rồi, Mộ Cẩm Ngọc không lo giết Hoàng đế làm bạo quân của hắn, lại suốt ngày qua đây giày vò y.

Y mở mắt, nghiêng người về phía Mộ Cẩm Ngọc.

Mộ Cẩm Ngọc vừa cúi đầu đã thấy gương mặt vừa tỉnh ngủ của Ninh Hoàn, làn da y trắng như cánh hoa lê, bờ môi hồng nhạt như được làm từ hoa đào, nhìn qua rất mềm mại, thời điểm y hạ mắt cũng mang lại cảm giác dịu dàng hơn bình thường.

Tay Ninh Hoàn cũng rất tinh tế, không giống bàn tay mềm mại dùng để nâng kim thêu thùa, ngón tay y thon dài hơn những nữ tử khác, rất thích hợp viết chữ hoặc đánh đàn, nếu dùng để nắm tay thì còn phù hợp hơn nữa.

Tay y nắm lấy tay Mộ Cẩm Ngọc.

Tim Mộ Cẩm Ngọc đập nhanh hơn, đúng là hắn yêu cầu Ninh Hoàn tháo đai lưng cho mình, nhưng đang yên đang lành tự dưng cầm tay hắn làm gì? Đau lòng cổ tay hắn bị hằn đỏ ư?

Chỉ nghe “soạt” một tiếng, Ninh Hoàn dùng sức giật khiến chiếc đai lưng được dệt chắc chắn kia đứt đôi, tay Mộ Cẩm Ngọc cũng theo đó mà trầy da.

Ninh Hoàn nhàn nhạt nói: “Xong rồi.”

Y tiếp tục nằm gục xuống ngủ.

Mộ Cẩm Ngọc không ngờ Ninh Hoàn không chỉ cao mà sức lực còn rất mạnh.

Với tình trạng thân thể hắn bây giờ, nếu cả hai xảy ra xung đột muốn đánh nhau thì e là khó phân thắng thua.

A Hỉ nhìn thấy Thái tử điện hạ tâm trạng hốt hoảng vén màn rời giường, y phục còn hơi xộc xệch, cả người cứ như vừa bị sét đánh.

Mãi cho tới lúc ngồi lên ngựa Mộ Cẩm Ngọc vẫn chưa hồi thần lại, cổ tay hắn còn hơi ê ẩm đau, rất có khả năng đã bị Ninh Hoàn làm trật khớp rồi.

Cửa cung mở ra, Mộ Cẩm Ngọc mang tâm trạng hoảng hốt bước vào, quan ngự sử đứng ở một bên đang xem xét vị đại thần nào y phục không chỉnh tề, nói năng làm việc không đàng hoàng, cũng cố tình quan sát xem Thái tử còn ho khan hay không, kết quả lại thấy người kia đi vào mà không nói một lời.

Tối qua trong cung đột nhiên có tin báo khẩn cấp, ba châu phía Bắc bị tộc Phong Đan tàn sát, hàng vạn người thiệt mạng, gia súc cùng lương thực đều bị cướp sạch sẽ.

Trong mười năm đổ lại đây tộc Phong Đan đã xúc phạm Đại Lạc không dưới mười lần, trước kia chỉ là quý tộc của bọn chúng bắt cướp nữ tử và dê bò từ Đại Lạc. Năm nay thời tiết vô cùng khắc nghiệt, tháng trước Thái tử Mộ Cẩm Ngọc đã dâng tấu chương nhắc nhở Hoàng đế phải đề phòng tộc Phong Đan, nhưng lão cho rằng bọn chúng chỉ là một bộ tộc nhỏ chẳng đáng bận tâm, không ngờ cuối cùng chúng lại thật sự to gan xâm lược lãnh thổ Đại Lạc.

Mỗi vị đại thần trên triều đều có ý kiến bất đồng, chia làm hai phe chủ hòa và chủ chiến, tranh cãi liên tục.

Hoàng đế uy nghiêm nhìn xuống dưới: “Phong Đan giết hại mười mấy vạn con dân Đại Lạc ta, tiếp tục nhượng bộ hòa bình sẽ chỉ khiến chúng thấy chúng ta dễ bắt nạt mà thôi, Khung Châu giờ đã bị bọn chúng đánh chiếm, chỉ cần vượt qua được sông Ngọc là chúng sẽ đánh vào Trung Nguyên.”

“Nhưng hiện giờ cả ngựa và binh sĩ đều không thích hợp ra chiến trường, chúng ta không nên khởi chiến với Phong Đan vào thời điểm này.” Một vài đại thần lên tiếng.

Tranh luận suốt một canh giờ, sau khi bãi triều vài vị đại thần thân tín tiếp tục ở lại bàn bạc cùng Hoàng đế, đáng nhẽ Mộ Cẩm Ngọc với thân phận Thái tử cũng phải cùng thảo luận, song hắn lại bị Hoàng đế cho về.

Sau khi về phủ, Mộ Cẩm Ngọc tìm dầu thuốc bôi vào cổ tay, chỗ bôi dầu giờ vẫn đang đau đớn nóng rát, hành động nắm tay hắn kéo đứt đai lưng của Ninh Hoàn hồi sáng thật sự quá ác, nếu biết y định làm thế trước thì hắn nhất định sẽ kêu A Hỉ cởi.

Tháng trước nhóm tử sĩ dưới trướng của Mộ Cẩm Ngọc đã báo cho hắn tin tức Phong Đan đang lăm le Khung Châu như hổ rình mồi, mùa đông ở Phong Đan đến sớm, tháng chín vừa rồi đổ một trận tuyết lớn khiến bọn chúng tổn thất một lượng dê bò không nhỏ, nhìn đến lương thực của Khung Châu thì vô cùng thèm thuồng. Lúc đấy Mộ Cẩm Ngọc còn dâng tấu nhắc nhở Hoàng đế, song lão căn bản không quan tâm.

Giờ hắn chỉ việc khoanh tay đứng nhìn chờ thời cơ xuất hiện thôi. Dù sao hắn cũng là Thái tử, thân thể hiện giờ lại ốm yếu bệnh tật, nếu Hoàng đế muốn trực tiếp trở mặt với Hoàng hậu thì mới có thể cho hắn ra trận đánh giặc. Hơn nữa hắn cũng không tin lão ta sẽ bằng lòng giao quyền dẫn quân cho hắn.

Mộ Cẩm Ngọc đi dạo một lúc trong vườn hoa, vừa lúc hoa mai đang độ nở rộ, Điệp Thanh cùng hai nha hoàn khác từ xa tiến lại gần: “Thưa Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương muốn lấy vài cành mai mang về viện ạ.”

Gan Ninh Hoàn rất to, còn nha hoàn của y thì lại rụt rè sợ sệt, lúc nói chuyện hai mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn, Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng nói: “Muốn hái thì hái.”

Điệp Thanh cũng không nói rằng thật ra từ hai hôm trước các nàng đã tới hái rồi.

Qua vườn mai là đã tới gần Thấm Phương Viên. Bất cứ nơi nào xuất hiện bóng dáng của hắn là đám người ở Thấm Phương Viên đều sẽ đi hỏi han tin tức, chỉ lát sau đã thấy một thị thiếp bưng một chậu y phục đã giặt sạch đi về phía này, dung mạo nàng nhu mì dịu dàng, trang điểm cũng rất xinh đẹp, vừa tới trước mặt hắn đã hụt tay làm chậu gỗ rơi xuống đất, nàng cũng theo đó mà làm dáng vẻ đáng thương nhu nhược quỳ xuống hành lễ: “Nô tì tham kiến Thái tử điện hạ.”

Nói xong còn cố ý hơi ngẩng mặt lên cho Mộ Cẩm Ngọc thấy.

Mộ Cẩm Ngọc nhìn Ninh Hoàn quen rồi, giờ nhìn ai cũng thấy xấu, hắn không có kiên nhẫn, đang muốn cứ thế bỏ đi thì lại nghe thấy thị thiếp này dùng giọng nũng nịu nói: “Nô tì bê không nổi chậu gỗ nữa, Thái tử điện hạ có thể giúp nô tì được không?”

Mộ Cẩm Ngọc giận: Nàng ta không bê nổi chẳng lẽ hắn thì bê nổi sao? Cổ tay hắn còn vừa mới bị Ninh Hoàn gây thương tích đây.

Mộ Cẩm Ngọc híp mắt âm trầm lên tiếng: “Tay không bê nổi nữa thì chặt đi. A Hỉ, chặt tay nàng ta.”

A Hỉ nói: “Nô tài quên mang đao theo rồi ạ.”

Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Về lấy đi.”

Trên đường về A Hỉ bắt gặp Ninh Hoàn đang ôm mấy cành mai, đành phải dừng lại hành lễ mấy câu.

Ninh Hoàn nghe A Hỉ nói xong thì cau mày: “Cái gì?”

A Hỉ không có cách nào bèn hơi rụt rụt vai: “Thị thiếp này do bệ hạ ban thưởng, hình như điện hạ có chuyện xích mích khó chịu với bệ hạ đấy ạ, ầy, rớt một bãi máu xuống đất cũng khó xử lý cho sạch sẽ được.”

Ninh Hoàn lên tiếng: “Điện hạ đang ở đâu?”

A Hỉ liền giơ tay chỉ sang một hướng.

Ninh Hoàn cũng biết Mộ Cẩm Ngọc không phải người gì bình thường, bởi cuốn sách này vốn là một câu chuyện xưa vô cùng hoang đường, viết ra để thỏa mãn một nhóm người ôm mộng quyền lực đen tối, nhân vật Mộ Cẩm Ngọc này chính là tượng trưng cho uy quyền. Thời gian đầu hắn chỉ chặt tay chặt chân đã là nhẹ nhàng, chứ đến cuối truyện thì còn nhiều trò điên rồ hơn nhiều.

Dạo này ngày nào Mộ Cẩm Ngọc cũng ngủ cạnh y, chung giường với một kẻ điên giết người không chớp mắt, chỉ nghĩ thôi đã thấy… Ninh Hoàn bước thẳng qua hướng được chỉ.

Thị thiếp kia đã bị Mộ Cẩm Ngọc dọa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch như người chết, biết gì đều khai hết: “… Bệ hạ sai nô tì theo dõi ngài, nhưng nô tì không có cơ hội gặp điện hạ lần nào nên vẫn chưa bẩm báo gì cho Hoàng thượng hết.”

Tròng mắt Mộ Cẩm Ngọc có chút tơ máu, cười lạnh: “Ồ? Nếu ngươi ở cạnh cô thì mỗi ngày đều sẽ truyền tin đúng không? Ngươi định truyền cho kẻ nào? Tên đó sẽ lại báo lên cho Hoàng thượng phải không?”

Thị thiếp nhanh chóng khai ra vài cái tên rồi khổ sở cầu xin: “Xin Thái tử điện hạ đừng chặt tay nô tì!”

Mộ Cẩm Ngọc hỏi: “Giờ ngươi đã bê nổi chậu gỗ chưa?”

Thị thiếp lập tức nhấc chậu gỗ lên.

Mộ Cẩm Ngọc tiếp tục cười lạnh: “Vừa nãy ngươi nói láo lừa gạt cô, cô muốn rút lưỡi ngươi.”

Thị thiếp choáng hết cả đầu, chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Thái tử điện hạ.”

Một âm thanh quen thuộc vang lên, Mộ Cẩm Ngọc chỉ thấy cổ tay lại bắt đầu đau nhức, hắn nhanh chóng quay đầu lại.

Hôm nay Ninh Hoàn mặc bộ bộ váy áo màu lam nhạt, khoác thêm áo choàng trắng tinh, dáng người y thẳng tắp như tùng trúc, dung mạo không hề phấn son còn quyến rũ xinh đẹp hơn mấy cành mai y đang ôm trong ngực.

Mộ Cẩm Ngọc lại hừ lạnh: “Ngươi qua đây làm gì?”

“Bên Lê Tuyết Đường đun thuốc xong rồi, điện hạ mau về nghỉ ngơi rồi uống thuốc đi.” Ninh Hoàn nhàn nhạt nói, “Nàng ta mạo phạm điện hạ sao? Đuổi về thôn trang làm hạ nhân là được.”

Mộ Cẩm Ngọc chỉ biết đồ ăn chỗ Ninh Hoàn rất ngon, còn thuốc thì không biết đun thành kiểu gì, hắn hừ lạnh: “Cũng được.”

Chờ quay lại Lê Tuyết Đường rồi hắn mới biết thuốc còn chưa đun xong. Ninh Hoàn đang đứng cầm kéo bạc cắt cành hoa, vừa cắm vài nhánh thưa thớt vào trong bình gốm vừa lên tiếng: “Tâm trạng điện hạ không vui là do xảy ra chuyện gì trên triều à?”

Mộ Cẩm Ngọc nhìn chằm chằm y một lúc, bắt đầu kể chuyện hồi sáng trên triều.

Ninh Hoàn nghe xong liền biết tình hình này là Mộ Cẩm Ngọc lại sắp bị ngược. Ở đoạn giữa của cuốn sách, tộc Phong Đan xâm phạm ranh giới hai nước, Hoàng đế có ý tiếp tục hòa hoãn quan hệ đôi bên nhưng cuối cùng vẫn phái Mộ Cẩm Ngọc đi, mục đích là muốn hắn chết rồi mới cầu hòa.

Sự am hiểu về quân sự của Mộ Cẩm Ngọc là một lợi thế vô cùng có ích cho việc đánh giặc, nhưng lương thực không đủ, y phục chống rét cũng lèo tèo vài bộ, hắn và binh lính đi theo phải ăn đói mặc rách suýt thì chết hết, song Hoàng đế lại lo hắn không chết hẳn, lão còn sai gián điệp tiết lộ nơi ở của hắn cho quân phản loạn.

Sau lần thoát chết trong gang tấc ấy, tâm tính Mộ Cẩm Ngọc càng thêm vặn vẹo tàn bạo.

Thuốc sau khi đun xong thì được hạ nhân bưng lên, Mộ Cẩm Ngọc vừa ngửi thấy cái mùi này đã nhức đầu, thậm chí dạ dày còn nhộn nhạo buồn nôn, hắn vô cùng thất vọng, hóa ra thuốc ở chỗ Ninh Hoàn cũng không khác gì những chỗ khác đun.

Hắn muốn tìm lý do để chuồn đi.

Ninh Hoàn nhận bát thuốc từ tay nha hoàn, y theo thói quen cầm thìa khuấy khuấy vài lần. Vốn dĩ Mộ Cẩm Ngọc đã định đứng dậy, song cuối cùng lại ngồi lại ghế, vì hắn thấy hình như Ninh Hoàn muốn tự tay bón thuốc cho hắn.

Ninh Hoàn thổi thổi thuốc theo bản năng, hơi nóng bốc lên mờ mịt khiến lông mi y dường như đã dính hơi nước ướt sũng, ẩn sau làn khói thuốc gay mũi đắng ngét mà trông y lại có vẻ rất ngọt ngào.

Mộ Cẩm Ngọc nhìn Ninh Hoàn không chớp mắt, thấy y bỗng dưng mất tập trung, chẳng rõ đang nghĩ gì.

Nha hoàn bưng lên một khay đồ ăn nhẹ.

Là hoa mai ngâm mật, mai lạnh vốn đã lưu hương rất tốt, từng cánh hoa đỏ thẫm được nhúng vào tuyết mật[3] trắng tinh, loại mật này còn đông đặc rất nhanh, sau khi không còn lỏng nữa thì được vo tròn thành từng viên bé bé như bánh trôi, mật trắng mai đỏ bổ sung cho nhau, nhìn qua có vẻ càng thêm ngon miệng.

[3]

Ninh Hoàn đưa bát thuốc cho Mộ Cẩm Ngọc: “Điện hạ, ngài uống đi.”

Mộ Cẩm Ngọc ăn một viên mai ngâm mật, vị ngọt đậm đà nhanh chóng lan tỏa trong vòm miệng, không phải kiểu ngọt giống nước đường, mà là ngọt dần theo thời gian, hoa mai vẫn còn chút mùi hương sót lại, nhai có vị hơi chát nên ăn xong cũng không bị ngán. Hắn cứ uống một hớp thuốc lại ăn một viên mật, trong lúc còn chưa nhận ra thì đã hết thuốc rồi, sau khi uống xong Mộ Cẩm Ngọc còn tiếp tục vươn tay muốn ăn thêm.

Song lúc này Ninh Hoàn lại đưa khay mật cho Điệp Thanh: “Đem xuống, lần sau uống thuốc lại ăn tiếp.”

Mộ Cẩm Ngọc: “Lần sau là khi nào?”

Ninh Hoàn không để ý lắm: “Ngày mai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.